Đại Đường Đạo Soái

Chương 367: Một kích hữu lực




Có thể thu nhận một người tài năng như Tần Dục, Đỗ Hà vô cùng vui mừng, sau khi thu xếp cho hai người bọn họ, liền nhận lời Tô Định Phương, cùng hắn đi uống rượu.

Tô Định Phương là võ tướng có tính cách ngay thẳng, chỉ cần là người hợp khẩu vị của hắn, có thể trở thành tri kỷ tin cậy, là huynh đệ thân thiết.

Đỗ Hà hiển nhiên cũng là một trong số đó.

Hai người nâng chén đối ẩm, trò chuyện vui vẻ.

Đỗ Hà có thể nhìn ra, Tô Định Phương chính là một con cự long đang ngủ đông, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ bay lên chín tầng trời, trở thành chiến tướng nhất nhì Đại Đường. Trên con đường sự nghiệp có hắn làm bằng hữu, khích lệ lẫn nhau, cũng là một điều thú vị trong cuộc đời.

Bọn họ ăn uống no say, kề vai sát cánh quay về quân doanh, nghỉ ngơi một đêm, lại xuất phát chạy tới Trường An.

Hành trình vạn dặm không phải một ngày là đến, khi bọn họ mới đi được nửa hành trình, tin tức liên quan đến dịch bệnh đã đi trước một bước, thông qua 800 dặm xa xôi, đưa đến trong tay Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân cầm lá thư Đỗ Hà viết cho hắn, lần này Đỗ Hà ghi tấu chương, khác với lá thư riêng hắn viết lần trước, có quy cách nghiêm cẩn, bẩm báo tất cả tình huống ở Tô Châu, ngay cả niềm vui của dân chúng khi ly biệt cũng được viết lại đầy đủ.

Lý Thế Dân quăng tờ tấu chương lên chồng hồ sơ, lập tức kích động, đứng dậy, đi đi lại lại, hưng phấn đến mức khó kiềm chế được mình.

Hơn mười lăm vạn người nhiễm bệnh, chỉ vẹn vẹn có bốn trăm người thương vong.

Thành quả như vậy, hai chữ “huy hoàng” đã không đủ để hình dung.

Trong mắt hắn, dịch bệnh ở Giang Nam giống như một trận đại chiến, rút cuộc là toàn quân bị diệt hay là giành được thắng lợi huy hoàng đều không cách nào dự tính. Nhưng Đỗ Hà lại dùng thành quả thực tế chứng minh tất cả cho hắn, bốn trăm người, trong một trận đại chiến thật sự không đáng nhắc đến.

Chênh lệch giữa số lượng này và số lượng người nhiễm bệnh thật sự quá lớn, lớn đến mức ngay cả một Hoàng Đế kiến thức rộng rãi như Lý Thế Dân cũng không thể tin được, nhưng chữ viết mực đen rõ ràng, khiến hắn không thể không tin.

Hắn lại thích thú cầm tấu chương lên, trên nét mặt lại biểu hiện vẻ mừng rỡ hưng phấn.

Hôm sau, Lý Thế Dân hiên ngang đến Thái Cực điện cùng quần thần tảo triều như thông lệ.

Nhìn đám đại thần xếp hai bên trong triều, Lý Thế Dân không nhịn được thở dài nói:

- Hôm nay trong lòng trẫm rất cao hứng, lại khổ sở nhìn thấy các ngươi, trẫm cảm giác mình dùng mồ hôi và máu của dân chúng, nuôi một đám sâu mọt vô tri vô năng.

Hắn càng nói càng giận, tựa hồ muốn chỉ vào đám quần thần mắng chửi.

Đám quần thần ở dưới đều không hiểu ra sao, chỉ biết hiện tại mặt rồng giận dữ, trong lòng tức giận, cũng không dám nói gì, chỉ trở thành một đám rùa đen rút đầu.

Nhìn đám quần thần, Lý Thế Dân nói tiếp:

- Trẫm nói các ngươi như vậy, nếu các ngươi không phục, trẫm sẽ khiến các ngươi tâm phục khẩu phục.

Hắn lấy ra một bản tấu chương đặt lên bàn nói:

- Đây là tấu chương do Đỗ Hà Đỗ ái khanh mới gửi tới không lâu, bên trong tấu chương có tường thuật chi tiết tất cả tình trạng của Tô Châu.

Nghe Lý Thế Dân nói như thế, văn võ trong triều lập tức nghĩ đến Lý Thế Dân tức giận như vậy là vì chuyện ở Tô Châu, phần lớn đại thần lập tức có vẻ hả hê, cảm thấy Lý Thế Dân không nghe lời bọn họ, tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lý Thế Dân trừng mắt hổ, nhìn đám quần thần xung quanh lạnh lùng nói:

- Lần này người nhiễm dịch bệnh ở Tô Châu hơn 15 vạn, tử vong 400 người, những người còn lại đều đã khôi phục.

Câu nói của hắn quả thật là tin tức kinh thiên động địa.

Văn võ trong triều đều ngây ra như phỗng, giống như Lý Thế Dân khi nhận được bản tấu chương này, hoàn toàn không dám tin vào tai mình.

Ngay cả Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh cũng như vậy, bọn họ sớm đã thông qua xã giao, biết được tin tức ôn dịch ở Tô Châu đã được dẹp yên, nhưng không ngờ thành tích lại nổi bật như vậy, hai người liếc nhìn nhau, âm thầm mỉm cười.

Phòng Huyền Linh cười vì Đại Đường có người kế tục.

Đỗ Như Hối cười vì ngoài Đại Đường có người kế tục, mình lại có một hảo nhi tử.

Về phần những người khác không có hảo tâm như thế, nhất là những gián quan nói không thể chống lại thiên tai, sắc mặt đều như tro tàn.

- Không biết các ngươi nghe thấy tin tức này có cảm thấy hổ thẹn hay không, ít nhất trẫm cũng cảm thấy mất mặt thay cho các ngươi, hổ thẹn thay cho các ngươi vì những kẻ vô năng vô trí như các ngươi.

Lý Thế Dân bình thường không ít lần bị các gián quan gây khó dễ, ở Đường triều gián quan can ngăn không tính tội, cho nên gián quan có thể nói thoải mái.

Lý Thế Dân vốn tính hiếu động, khi xử lý xong quốc sự thường thích đem chim đi dạo, săn bắn, đùa nghịch với thỏ, thậm chí xuất cung, tự do giải trí, buông lỏng tinh thần. Nhưng mỗi lần như vậy đều có gián quan nói này nói kia, giống như chỉ cần hắn nghỉ ngơi là mê muội mất ý chí, tội ác tày trời.

Cho nên đối với gián quan, Lý Thế Dân vừa thích vừa hận, bọn họ không chỉ mang đến phú cường cho Đại Đường mà còn mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái, lúc này có thể thống khoái trút được ác khí trong lòng, thật sự cảm thấy thoải mái, càng nói càng kích động, chỉ vào đám quần thần nói:

- Mười tám tuổi, Đỗ ái khanh mới 18 tuổi. Một thanh niên 18 tuổi, nghe được dịch bệnh phát sinh, dưới tình huống việc không liên quan đến mình, hắn đã chủ động đảm đương. Điểm này các ngươi có ai hiểu rõ? Đối mặt với dịch bệnh, một thanh niên 18 tuổi chỉ mang theo rất ít lực lượng, tranh giành với trời đất. Vào lúc đấy, các ngươi đang làm gì? Trời xanh tức giận, chỉ có trẫm nhận lỗi với với ông trời, tai nạn mới có thể dẹp loạn, loại lời nói vô tri này các ngươi cũng nói ra được? Hiện tại tốt rồi...... Trẫm nói cho các ngươi biết, người cứu được Tô Châu không phải ông trời, mà là ái khanh của trẫm, là lương thần của Đại Đường ta. Nếu trẫm nghe lời các ngươi, từ bỏ tranh giành với ông trời, không biết ở Tô Châu sẽ chết bao nhiêu người.

Quần thần im lặng, nhất là những đại thần khuyên bảo Lý Thế Dân tế thiên, càng không nói được câu nào.

Lý Thế Dân điểm danh nói:

- Thôi Húc, Lô Tuấn, Trịnh Hồng các ngươi có lời nào muốn nói?

Ba người bọn họ là thế gia vọng tộc xếp hàng đầu tiên trong ngũ đại thế gia “Thôi Lô Lý Trịnh Vương”, là nhân vật trong ngũ đại họ của Tùy Đường. Bọn họ đảm nhận gián quan trong triều đường, lần này ba người bọn họ cũng là những người lớn tiếng khuyên bảo Lý Thế Dân tế thiên tự phạt nhất.

Ba người nơm nớp lo sợ đi ra, khúm núm, không biết mở miệng như thế nào.

Lý Thế Dân hừ lạnh nói:

- Dịch bệnh phát sinh, quốc gia nguy khốn, các ngươi không tự đền nợ nước, không tự giải cứu dân chúng, ngược lại khích lệ trẫm, từ bỏ cứu viện, xem sinh tử của dân chúng không ra gì, cái gì mà tế thiên, làm vậy mục đích gì, chẳng lẽ để dân chúng Đại Đường tổn thương thảm trọng mới tiến hành cứu trợ?

Thôi Húc, Lô Tuấn, Trịnh Hồng sợ tới mức tê liệt ngã xuống.

Lý Thế Dân nói:

- Trẫm thu nhận bổng lộc của dân chúng Đại Đường không phải để nuôi dưỡng loại sâu mọt triều đình, coi thường bách tính như các ngươi.

Hắn lập tức hạ chỉ, cách chức Thôi Húc, Lô Tuấn, Trịnh Hồng, trục xuất khỏi triều đình.

Lý Thế Dân trước kia dụng ý hung hăng sỉ nhục những người đứng đầu gia tộc sĩ lâm “Thôi Lô Lý Trịnh Vượng” một chút, để bọn họ biết vương triều Đại Đường không phải nơi bọn họ muốn làm gì thì làm..

Nhưng bởi vì Đỗ Hà làm quá xuất sắc, thành tích của hắn thật sự quá nổi bật.

Cái này không chỉ là cái tát trời giáng vào mặt những đại thần khuyên bảo tế thiên, mà còn đâm một đao vào ngực bọn họ. Bởi vậy Lý Thế Dân mới thay đổi quyết định, hung ác đến cùng.

Đại dịch bệnh uy hiếp tính mạng của 15 vạn dân chúng lại chỉ phải trả giá bằng tính mạng của 400 người, nếu chậm trễ cứu chữa, không tranh giành với ông trời, tế thiên nhận lỗi, không biết hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng trong lịch sử, những chuyện tương tự như vậy cũng không hiếm thấy, nhưng chưa bao giờ nghe nói có Hoàng Đế nào cầu mưa có mưa, cầu giải trừ dịch bệnh là dịch bệnh có thể được giải trừ . Dịch bệnh phát sinh, càng bỏ mặc không quan tâm, nguy hại sẽ càng lớn.

Lý Thế Dân thẳng tay diệt trừ ba người Thôi Húc, Lô Tuấn, Trịnh Hoành mê tín loạn chính, coi thường tính mạng của mười lăm vạn dân chúng, chắc chắn là đả kích hữu lực nhất đối với tam đại thế gia bọn họ.

Việc này lan truyền ra, Tam đại thế gia tất nhiên sẽ bị coi là quan viên xem mạng người như cỏ rác. Ngũ đại thế gia sở dĩ có thể làm cho Lý Thế Dân kiêng kỵ, nguyên nhân mấu chốt nhất chính là bọn họ có thanh danh vang dội, là tấm gương cho thế gia thiên hạ, nhưng hiện giờ bọn họ đã đi một nước cờ sai lầm, tự đào huyệt chôn mình.

Hắn vốn có ý định đè áp địa vị của ngũ đại thế gia trong lòng kẻ sĩ, hiện giờ có cơ hội này, làm sao có thể bỏ qua.

Sau khi ba người bọn họ bị trục xuất khỏi triều đình, chuyện dịch bệnh ở Tô Châu cũng chính thức lan truyền khắp Trường An và Đại Đường.

Việc này truyền ra, không chỉ bách tính thiên hạ thống hận bọn người Thôi Húc, Lôi Tuấn, Trịnh Hoành, mà ngay cả người trong sĩ lâm người cũng khinh thường hành vi của bọn họ, nhao nhao lên lớp giảng bài quở trách bọn họ ngu muội vô tri, đồng thời tỏ vẻ ngưỡng mộ Lý Thế Dân cơ trí anh minh.

Trải qua chuyện này, danh vọng của Tam đại thế gia tích lũy trăm năm lập tức chịu ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng.

Cuối cùng gia chủ Tam đại thế gia không chịu nổi áp lực, ra mặt trục xuất ba người Thôi Húc, Lô Tuấn, Trịnh Hoành ra khỏi gia tộc, tỏ vẻ bọn hắn không có quan hệ với gia tộc.

Còn danh tiếng của Đỗ Hà càng ngày càng lên cao trong bách tính sĩ lâm, có thể nói không ai không biết.