Đại Đường Đạo Soái

Chương 357: Tra tìm độc thủ phía sau màn




Đỗ Hà vừa hỏi, đúng lúc khơi dậy ký ức trong đầu Lý Dật Phong, nói:

- Ta nhớ ra rồi, là ở Hội Kê sơn. Lúc ấy ta truy tìm hành tung của tam sư đệ, đi theo một đám người tới Hội Kê sơn. Dưới chân núi gặp một chuyện làm người tức giận vô cùng, Đỗ huynh có lẽ cũng nghe nói qua. Đây là một trong những nguyên nhân mà sư phụ ta cùng Trần Tử Du cãi nhau đến trở mặt. Một độc y họ Phùng đang nghiên cứu độc dược nơi đó, vì muốn thử nghiệm dược hiệu, bọn hắn bắt giữ người sống cưỡng ép rót độc dược vào người họ để làm thí nghiệm. Sau khi hạ độc chết người thì đem thi thể họ bỏ vào hầm sâu phía sau núi. Cũng không biết bọn hắn đã thí nghiệm được bao lâu, ta ở trong hầm ngầm phát hiện khoảng hơn ba trăm thi thể. Có thi thể còn hoàn hảo, có hư thối sinh giòi, có một cỗ tanh tưởi bốc lên. Ta từng xuống dưới tìm kiếm tam sư đệ, có ngửi qua cỗ tanh tưởi kia, cũng lật qua lật lại thi thể. Có lẽ dịch bệnh của ta bị lây nhiễm ngay lúc đó, trừ lần đó ta cũng không nghĩ ra còn chuyện nào khác!

Lý Dật Phong đem chuyện Phùng độc y lấy người sống làm thí nghiệm kể lại chi tiết.

Đi theo Đỗ Hà đến đây đều là đại phu, có lẽ bọn họ không có y đức sánh bằng Tôn Tư Mạc, nhưng dù sao họ cũng là đại phu, đều dùng tế thế cứu nhân mà sống, nghe chuyện cực kỳ tàn ác như vậy, ai ai cũng tràn đầy căm phẫn.

Ngay cả người có tâm địa Bồ Tát như Tôn Tư Mạc cũng không nhịn được quát lớn:

- Người này đáng chết!

Đỗ Hà lúc trước nghe Lý Dật Phong nói qua đại khái cũng đã tức hận trong lòng, hôm nay lắng nghe chi tiết càng tăng đầy sát ý, chẳng qua cũng không phải lúc nói chuyện này, hỏi:

- Tôn đại phu, ngài xem đây có phải nguyên nhân mà Lý huynh bị nhiễm bệnh?

- Rất có thể!

Tôn Tư Mạc cẩn thận suy nghĩ, trầm giọng nói:

- Ôn dịch bộc phát thường thường nương theo tai nạn, nhất là trên chiến trường rất dễ dàng phát sinh dịch bệnh. Căn cứ theo ta hiểu được, thi thể người sau khi chết nếu không được kịp thời xử lý sẽ hư thối, còn hấp dẫn ruồi, giòi, chuột là những loài vật dơ bẩn, là nơi tụ tập những thứ ô uế, nếu quá nhiều sẽ dẫn phát ra dịch bệnh. Hơn ba trăm cỗ thi thể chồng chất chung một chỗ, thời gian dài không được xử lý, dẫn phát dịch bệnh cũng không phải không có khả năng!

- Thế nhưng cho dù là như thế, đây cũng chỉ là dịch bệnh, không phải chất độc. Tại sao lại còn có bệnh trạng như trúng độc?

Đỗ Hà theo dòng suy nghĩ của Tôn Tư Mạc nghĩ tiếp, đưa ra nghi vấn, nhưng lại lập tức lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới việc trước khi người bị hại chết đã bị rót qua độc dược thử nghiệm?

Một đại phu bác bỏ:

- Không có khả năng, người chết như đèn diệt. Mặc dù trước khi chết bị người bỏ độc, độc dược cũng chỉ tồn tại trong dạ dày thi thể, sẽ không khuếch tán toàn thân, càng không ảnh hưởng tới dịch bệnh!

Đỗ Hà trầm giọng nói:

- Thế nhưng nếu như vậy làm sao giải thích tình huống của Lý huynh? Rất hiển nhiên Lý huynh nhiễm dịch bệnh, mà địa phương duy nhất có thể nhiễm đến chỉ có hầm ngầm trong sơn cốc Hội Kê sơn. Giả thiết cả hai không có liên quan gì, mặc dù Lý huynh bởi nguyên nhân thi thể hư thối mà nhiễm dịch bệnh, bệnh trạng cũng không khả năng giống như đúc dịch bệnh tại Tô Châu. Nếu như cả hai giống nhau, ở trong đó tất nhiên sẽ có liên hệ. Nếu chuyện là không thể tưởng được, chỉ có thể nói chúng ta suy nghĩ sai lầm, cũng không đại biểu nó không tồn tại.

Tuy hắn không tinh thông y thuật, nhưng năng lực phân tích vẫn rất tốt.

Tôn Tư Mạc đồng ý:

- Ta cảm thấy được Đỗ tướng quân nói rất có lý, kỳ thật cũng không phải không có người sau khi chết vì độc dược lại không bị độc dược ăn mòn thân thể. Ân sư của ta từng nói người Miêu nuôi cổ độc, nhất là người Miêu của Nam Chiếu quốc lại càng cực kỳ tinh thông đạo này. Độc dược của bọn hắn cực kỳ bá đạo, không chỉ có thể ăn mòn ngũ tạng lục phủ của con người, còn có thể ăn mòn da thịt người, làm toàn thân người chết đều chứa đựng kịch độc, trở thành độc nhân. Bọn hắn dùng thịt của độc nhân nuôi nấng độc vật luyện cổ, muốn độc càng thêm độc.

Loại ôn dịch hoàn toàn mới này ở Tô Châu, bên trong độc có dịch bệnh, bên trong dịch lại có độc, xưa nay chưa từng có, ta hoài nghi có người đem người sống rót vào độc dược kịch độc, luyện thành độc nhân, sau đó cố tình để cho thi thể độc nhân biến thành hư thối, sinh ra loại độc chất bên trong có dịch bệnh, bên trong dịch bệnh lại có độc chất. Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết của ta, có phải như thế hay không ta cũng không thể phân biệt!

Đỗ Hà nói:

- Bất quá đây cũng là một manh mối, không thể buông tha. Theo ta được biết vị Phùng độc y kia hẳn là còn có nhiệm vụ khác, nếu không hắn làm sao lại đi luyện chế ra ôn dịch mang độc…

Hắn còn nhớ rõ Vân Trác đã từng nói cho hắn biết, có một người đang nghiên cứu chế luyện độc dược để giết Lý Thế Dân, căn cứ Lý Dật Phong chất vấn Trần Tử Du, Phùng độc y rõ ràng chính là người đang chế tạo độc dược kia, tại sao hắn muốn chế tạo loại độc dược có ôn dịch, lại còn ra tay đối với người trong Tô Châu thành?

- Chẳng lẽ bên trong lại có ẩn tình gì? Hoặc là từ ban đầu Phùng độc y cũng không nghĩ tới việc luyện chế độc dược cho Trần Tử Du cùng Vân Trác, ngay từ đầu hắn lợi dụng hai người, giả vờ tỏ vẻ thần phục, mục đích thực tế là vì nghiên cứu lại độc chất cùng ôn dịch trộn lẫn thành dịch bệnh, dùng đối phó dân chúng toàn thành Tô Châu?

Ý niệm như vậy chợt lóe lên trong đầu Đỗ Hà.

- Như vậy đi!

Hai tay của hắn hợp lại, “ba” một tiếng vỗ tay nói:

- Chúng ta chia ra hai đường, Tôn đại phu, ngài dẫn toàn bộ đại phu trong thành nghiên cứu chứng bệnh, tranh thủ mau chóng vượt qua dịch bệnh cổ quái này. Ta đi tìm Phùng độc y gì đó, cũng muốn nhìn xem đến tột cùng người này lại có thù hận gì với Tô Châu vậy mà lại muốn một lần hành động hủy diệt người trong toàn thành, dụng tâm như vậy thật sự là quá mức độc ác!

Tôn Tư Mạc bọn họ đều tỏ vẻ hiểu được.

Đỗ Hà lại nói:

- Trước khi hành động, chúng ta đã định sẽ tìm ra ngọn nguồn chuyện này!

Hắn tự tin cười cười, trong nội tâm đã có một biện pháp mới. Có lẽ bởi vì không thể tưởng được sẽ có người điên cuồng tới mức một lần độc hại tới mười lăm vạn người, cho nên khi điều tra nguyên nhân cho tới bây giờ hắn cũng không dám nghĩ đây là do con người làm ra, ai cũng chỉ nghĩ đây là do thiên tai, hoặc do địa phương nào đó bị ô nhiễm gây ra, nhưng hôm nay được Tôn Tư Mạc nhắc nhở biết do con người gây ra, suy nghĩ cũng đã trở nên rộng rãi.

Nếu do con người làm ra, vậy việc điều tra nguyên nhân có thể rút ngắn được thời gian.

Một người không có khả năng chỉ trong vòng một đêm hạ độc tới mười lăm vạn người, nhất định phải dùng phương pháp đặc thù đem độc hạ xuống đồ vật mà mười lăm vạn người đều cần dùng đến. Ăn, mặc, ở, đi lại là sinh hoạt cần thiết của loài người, thiếu một thứ cũng không được. Mặc cùng ở hay đi lại cũng không quan hệ tới hạ độc, chỉ có thể ra tay ở thức ăn.

Thức ăn mà cả mười lăm vạn người đều dùng là thứ gì?

Đáp án càng thêm sinh động, có thể cùng nhau sử dụng chỉ có nước.

Điều này cũng có thể giải thích vì sao những gia đình giàu có lại may mắn thoát khỏi tai nạn lần này.

Mỗi nhà phú hào đều có giếng nước riêng của mình, ăn uống đều tự cấp tự túc, muốn hạ độc phải lẻn vào phủ đệ của họ, như vậy sẽ càng tăng thêm độ khó. Trái lại dân chúng bình thường dùng nước thường sẽ quây quần trong mười hộ hoặc hơn mười hộ đều dùng chung một giếng nước, chỉ cần đem độc bỏ xuống giếng nước thì những gia đình kia tất nhiên là bị trúng độc không thể nghi ngờ.

Bởi vì giếng nước là nơi công cộng, hạ độc chỉ là chuyện dễ dàng.

Đỗ Hà trầm giọng:

- Chỉ có đem độc bỏ vào trong giếng nước mới có thể làm cho mười lăm vạn dân chúng trong vòng một đêm trúng độc. Tôn đại phu, có thể tăng cường điều tra ở đây, bên trong giếng nước nhất định phải có loại độc bị tạp giao trong đó!

Ôn dịch tất có độc, nếu hai chủng độc tố hỗn hợp, vì vậy Đỗ Hà gọi là tạp giao độc.

Một nhóm đại phu đều khẽ cười.

Một người lên tiếng:

- Tạp giao, danh tự đúng là vô cùng chuẩn xác.

Tôn Tư Mạc lập tức giành việc điều tra giếng nước bên trong thành Tô Châu.

Quả nhiên trong nước có một loại độc dược giống độc mà không phải độc.

Tôn Tư Mạc cũng không nói được loại tạp giao độc này là do độc tố gì tạo thành, nhưng nếu đã có hàng mẫu, triển khai nghiên cứu sẽ càng thêm dễ dàng.

Đỗ Hà đem Tô Châu giao cho Tô Định Phương quản lý toàn bộ, chuyện chữa bệnh đã có Tôn Tư Mạc đảm đương. Hắn tự mình phụ trách việc truy tung Phùng độc y.

Căn cứ theo tự thuật chi tiết của Lý Dật Phong, Đỗ Hà đi tới Hội Kê sơn, bỏ ra chút công phu đã tìm được sơn cốc bí ẩn kia.

Tập trung tinh thần yên tĩnh lắng nghe, trong tai chỉ có thanh âm núi rừng xào xạc chim thú kêu vang, trong cốc không một bóng người.

Đỗ Hà trực tiếp đi tới hầm ngầm sau núi mà Lý Dật Phong đã nói, cẩn thận mở cửa, một mùi vị cháy khét bốc lên, bên dưới hầm đã biến thành một đống tro tàn, toàn bộ thi thể đã cháy thành tro. Có thể nghĩ ra sau khi thí nghiệm thành công, Phùng độc y đã trước một bước hủy thi diệt tích.

Hiện tại manh mối mất hết, Đỗ Hà cũng không vội vàng quay về Tô Châu, hắn đi vào bên trong gian nhà cỏ, kiểm tra xem còn đầu mối gì khác lưu lại hay không.

Bên trong phòng còn một ít đồ vật lẫn lộn, nhà giữa có ba gian, một gian đại sảnh, một gian dược thất, một là phòng ngủ. Đại sảnh chỉ có chút ít bàn ghế, nến, trong dược thất còn có một đỉnh lô như lò luyện đan, trên bàn bày biện hơn mười bình thuốc nhỏ nghiêng ngả, nhưng phần lớn đều rỗng tuếch.

Phòng ngủ cũng không có đồ vật gì đặc biệt, một giường lớn cùng một chiếc bàn, vài quyển sách, nghiên mực giấy bút, cực kỳ đơn sơ.

Đột nhiên hắn phát hiện trong sọt rác bên cạnh bàn có mấy cục giấy bị vo tròn ném bên trong, đáy lòng chợt động, liền cầm lên một cục giấy, chậm rãi mở ra, chỉ thấy bên trên viết thật nhiều chữ “sát”, chữ viết không tốt lắm, tràn ngập một cỗ sát khí nồng nặc.

Đem những cục giấy còn lại mở ra toàn bộ, từng tờ đều ghi đầy chữ sát, chữ viết giống nhau, hiển nhiên do một người viết ra, nhưng dù sao không đồng nhất, ghi có chút kỳ quái.

Đỗ Hà nhớ năm xưa khi mình học thư pháp, từng nghe đại sư nói qua thư pháp là một loại nghệ thuật, một môn nghệ thuật cao thâm. Người đang luyện thư pháp, chữ cùng nét chữ có thể lộ ra tâm cảnh của họ, cùng tâm tình của họ ngay lúc đó.

Ánh mắt của hắn lướt qua lại nhiều lần trong những chữ “sát”, những chữ này hình dạng bất đồng, chữ viết ngoáy, đây không giống như luyện tập thư pháp mà là đang phát tiết, phát tiết một loại cảm xúc, bên trong chữ “sát” lại chứa đầy một cỗ sát khí.

Hắn nhắm mắt hình dung tâm tình của người ghi những chữ này, có một loại ảo giác, cảm thấy chủ nhân viết xuống mấy chữ này trong lúc nội tâm cực độ oán hận, hai mắt chợt mở ra, nhìn vào chữ, khóe môi nhếch lên, lúc đó cảm giác không phải là đoán, mà là ý cảnh, là ý cảnh của chủ nhân lúc ghi chữ này.

Đỗ Hà thầm nghĩ:

- Phùng độc y kia lúc ghi chữ này trong nội tâm hẳn cực kỳ oán hận một người nào đó mới có thể làm ra loại hành vi phạm tội như vậy, đến tột cùng là ai, chỉ cần tìm ra người này nhất định có thể bắt được họ Phùng kia!

Đột nhiên, linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn, nghĩ tới một gia tộc phú hào duy nhất bị nhiễm dịch bệnh, chính là…Tô gia!

Lập tức sáng tỏ.

Tô gia, đúng, chính là Tô gia.

Dịch bệnh tại Tô gia nghiêm trọng nhất, rất có thể bởi vì Tô gia bị người căm thù nên mới bị hạ độc nặng nhất.

Chỉ cần tìm Tô gia, hỏi ra nguyên do, nhất định có thể bắt được độc thủ phía sau màn.