Đỗ Hà được thủ hạ bẩm báo, bọn họ đã bắt giữ bốn người Tạ Phàm, Vưu
Tĩnh, Hà Thiên, Tề Tường, gia sản sung công, tiệm thuốc các nơi cũng bị
cưỡng chế niêm phong, tất cả dược liệu trong các cửa hàng đều được vận
chuyển đến Tô Châu.
- Chuyện này không liên quan đến người nhà bọn chúng, phân phát dưỡng phí cho người nhà bọn chúng.
Đỗ Hà một mình trong đại sảnh trống trải, nhớ tới chuyện của bốn người
này, không khỏi bật cười, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn cậy thế ức hiếp
người khác.
Đỗ Hà tìm bọn hắn hỗ trợ, vốn đã chuẩn bị lễ vật, chỉ cần bọn hắn có thể giúp đỡ Đỗ Hà chuyện này, hồi báo nhận được tuyệt
đối lớn hơn giá phải bỏ ra rất nhiều.
Nhưng mấy người bọn hắn lại chọc giận Đỗ Hà, nhân lúc hắn khó khăn, đùa nghịch thủ đoạn, nói rõ là
không hợp tác, muốn thừa cơ kiếm một món tiền lớn. Loại thương nhân lòng dạ hiểm độc này khiến người ta căm ghét nhất, vì vậy quyết định để bọn
chúng ác giả ác báo.
Mới đầu Đỗ Hà cũng không muốn ra tay tàn ác
như vậy, chỉ muốn tịch thu tất cả tài sản của bọn hắn, phá vỡ thế lũng
đoạn thị trường dược liệu của bọn hắn ở Giang Nam, để dân chúng có thể
mua được dược liệu rẻ hơn. Nhưng không lâu sau, hắn nhận được tin tức
Hoàng Phủ Hạo Hoa truyền đến, mới nhận ra bộ mặt thật sự của bốn người
này.
Thì ra bốn người bọn hắn sau khi thiên hạ đại loạn, việc ác
bất tận, thiên hạ đại định biểu hiện cải tà quy chính, nhưng lại âm thầm tổ kiến bộ hạ tâm phúc thành một bang phái hắc đạo, chuyên môn đối phó
với những người đối địch làm ăn với bọn hắn, mặc dù không giết người
cướp của nhưng cũng khiến bao người cửa nát nhà tan, chỉ là nhất thời
chưa tìm được chứng cớ xác đáng.
Đỗ Hà cũng lười hao tâm tốn sức với bọn chúng, trực tiếp đổ tội danh mưu phản lên đầu.
Mặc dù làm vậy không khỏi lạm dụng chức quyền, nhưng bốn người bọn hắn cũng không phải thứ gì tốt đẹp, đều là hạng thương nhân độc ác, xử lý như
vậy cũng không cảm thấy hối hận.
Lạm dụng chức quyền cũng đã lạm
dụng rồi, hiện tại ở Giang Nam hắn là lão đại, ai dám nói hắn. Lúc này
cũng không nghĩ nhiều nữa, đặt tâm tư vào chuyện ôn dịch.
Vừa
nghĩ tới ôn dịch, hắn lại cảm thấy đau đầu, Trường An cách Giang Nam quá xa, Tôn Tư Mạc đến nay vẫn chưa đến, những đại phu bị bắt buộc đến sợ
đầu sợ đuôi. Mặc dù dưới thủ đoạn ép buộc của Đỗ Hà không dám không chữa trị, nhưng cuối cùng vẫn thúc thủ vô sách.
Bọn họ hiện tại chỉ có thể trói người bệnh lại, dùng nước trà sát vào người bọn hắn, giảm bớt nỗi thống khổ.
Với tình huống trước mắt mà nói, còn có chút hiệu quả, nhưng lâu dần, công
hiệu của nước trà sẽ giảm đến, cho đến lúc mất đi hiệu dụng.
Điểm này đã được nghiệm chứng trên người Lý Dật Phong.
Đúng lúc này, Đỗ Hà đột nhiên nhận được tin tức Từ Tuệ cầu kiến.
Đỗ Hà nhớ tới giai nhân tương xứng với Vũ Mị Nương ở trên thuyền hoa, cho người mời nàng vào.
Thời gian này, tâm tình Từ Tuệ rất bất ổn, từ nhỏ nàng đã là bảo bối được
che chở, chăm sóc, chưa bao giờ phải trải qua chuyện khủng khiếp như
trên thuyền hoa, gần đây trong đầu nàng lúc nào cũng hiện ra tư thái anh dũng hơn người của Đỗ Tường, khiến tâm tư nàng lúc nào cũng thổn thức.
Gần đây, hoàng cung tuyển thanh tú, Từ Hiếu Đức có lòng đề cử nàng, để nàng có thể bay lên làm phượng hoàng, cũng tiện đề cao địa vị của Từ gia.
Có lẽ tiến vào hoàng cung, trở thành nữ nhân của Hoàng Đế là thứ mà thường nhân không cách nào có được, ao ước suốt đời.
Nhưng Từ Tuệ hoàn toàn không có tâm tư, nhưng ý muốn của cha mẹ, nàng sao dám khước từ, xưa nay nàng là một tiểu thư khuê các được giáo dục theo tư
tưởng truyền thống, thực sự rất khó phản đối ý nguyện của phụ thân, chỉ
có thể rầu rĩ không vui. Việc này còn chưa định ra, Tô Châu bất ngờ bộc
phát dịch bệnh khủng khiếp, trong vòng một đêm, tựa hồ toàn thành bị
nhiễm bệnh.
Từ Tuệ bị cấm ở nhà, cũng không biết tình huống bên
ngoài như thế nào, cho đến gần đây, Đỗ Hà tiến vào Tô Châu, ban bố chế
độ hoàn toàn mới, tất cả mọi người trong thành đều phải làm việc, lúc
này mới có cơ hội tự do hành động. Nàng cũng biết được sự đáng sợ của
dịch bệnh, nhưng hoàn toàn không có tin tức về phụ thân Từ Hiếu Đức, nhị thúc phụ Từ Khải vì muốn ra khỏi thành chạy nạn nên bị Đỗ Hà bắt giam,
trong nhà không có người chủ sự, hai người cũng không biết sống chết thế nào, bất đắc dĩ phải đến tìm Đỗ Hà hỏi thăm tình hình cụ thể.
Đi vào đại sảnh, nàng thấy Đỗ Hà đang ngồi bên trong sảnh đường, cảm thấy
người này rất giống với người nào đó trong tưởng tượng của mình.
Đỗ Hà tự tin cười nói:
- Không nhận ra ta sao?
Nụ cười đặc biệt này khiến hai khuôn mặt trong đầu Từ Tuệ như dung hợp làm một, kinh ngạc trợn mắt, thất thanh nói:
- Tại sao là ngươi?
Đỗ Hà thấy Từ Tuệ xinh đẹp như người trong bức họa, không gì sánh được,
nhưng lúc này trên khuôn mặt thuần khiết của nàng lại hiện ra cảm xúc
phức tạp, sờ mũi nói:
- Ta chính là Đỗ Hà, lúc trước vì có nhiệm không thể dùng tên thật, thật sự có lỗi.
Từ Tuệ vừa ngạc nhiên, sau đó lại lập tức giật mình, sau khi trở lại Tô
Châu, nàng đã xem Đỗ Hà như thần tượng, đặc biệt kêu người thu thập thơ
từ của Đỗ Hà. Hạ nhân chẳng những mang đến cho nàng thơ từ, còn mua bản
viết và một số sự tích về hắn.
Văn võ toàn tài, đây chính là đánh giá đúng nhất về Đỗ Hà.
Đỗ Tường cũng giống như vậy, xuất khẩu thành thơ, võ nghệ siêu quần, trí
tuệ hơn người, năng lực hai người biểu hiện ra không có gì sai biệt, là
một người cũng không kỳ quái. Trong lòng nàng cũng thầm an tâm, nhớ tới
khi ở trên thuyền hoa mình từng biểu thị kính ngưỡng với Đỗ Hà, nhất
thời hai má đỏ ửng.
Đỗ Hà thấy nàng thần sắc cổ quái, vô cùng
xinh đẹp, nhưng trước mắt ôn dịch hoành hành, hắn không có thời gian nói chuyện với Từ Tuệ, đi thẳng vào vấn đề:
- Từ cô nương, tới tìm ta có chuyện gì?
Từ Tuệ nghiêm mặt nói:
- Tiểu nữ muốn đến hỏi thăm tin tức của phụ thân và nhị thúc. Một ngày
trước khi dịch bệnh bộc phát, phụ thân đang làm khách ở Tô gia, đến nay
chưa về, cũng không biết hiện tại ra sao. Còn nhị thúc….nhị thúc cách
đây không lâu đến tìm Thứ Sử đại nhân, hy vọng có thể ra khỏi thành,
nhưng lại bị đại nhân bắt giữ, hiện giờ Từ gia không có người nào chủ
sự, nhân tâm tan rã, kính xin Đỗ đại nhân giúp đỡ.
Đỗ Hà nhẹ gật đầu, tỏ vẻ minh bạch, nhưng lại nói:
- Nhị thúc nàng có lẽ là một trong những người cản trở công vụ, bọn họ
phạm lỗi, phải chịu phạt, cái này ta không giúp được. Còn về phụ thân
của nàng, thật xin lỗi, có lẽ đã nhiễm bệnh rồi. Tô gia là khu vực trọng điểm của dịch bệnh, tình trạng của bọn họ nặng hơn rất nhiều những
người mắc bệnh khác, thậm chí người nhiễm bệnh đầu tiên cũng không nặng
bằng bọn họ.
Đây cũng là chuyện Đỗ Hà vẫn cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao, Tô gia lại là đại hộ bị mắc dịch
bệnh, hơn nữa tình hình lại nghiêm trọng nhất.
Ví dụ, Lý Dật Phong sau khi mắc bệnh, ngủ mê suốt sáu ngày mới tỉnh lại,
bệnh tình tăng thêm gấp 10 lần. Sư huynh của hắn cũng giống như vậy,
ngày thứ sáu tỉnh lại, bệnh tình tăng thêm.
Còn người trong Tô
gia chỉ ngủ một ngày đã tỉnh lại, bệnh tình nặng thêm gấp hai mươi lần,
tình trạng nghiêm trọng hơn Lý Dật Phong rất nhiều.
Nguyên do bên trong, Đỗ Hà nhất thời cũng không cách nào nghĩ thông suốt.
Từ Tuệ nghe tin phụ thân mình đã nhiễm dịch bệnh, khuôn mặt tái nhợt không còn huyết sắc, thân thể lung lay muốn ngã, tựa hồ không đứng vững.
Đỗ Hà thương xót, an ủi nói:
- Từ cô nương yên tâm, nhiễm bệnh cũng không có nghĩa là tử vong, lại
càng không có nghĩa cô sẽ mất phụ thân, vẫn có cơ hội trị liệu. Ta tin
tưởng trên đời không có gì không thể vượt qua...
Ta chẳng những muốn cứu phụ thân cô, còn phải cứu toàn bộ dân chúng trong thành.
Từ Tuệ thấy Đỗ Hà tự tin như vậy, cũng cảm thấy phấn chấn, cười nói:
- Ta tin ngươi.
Hai ngày nữa lại trôi qua, sau ngàn vạn trông mong, Tôn Tư Mạc cuối cùng đã đến.
Rạng sáng hôm nay, Tôn Tư Mạc phong trần mệt mỏi đi tới Tô Châu.
Ngay khi nhận được lời mời của Đỗ Hà, Tôn Tư Mạc không dám lãnh đạm. Hắn làm nghề y nhiều năm, biết rõ dịch bệnh đáng sợ như thế nào, vội vàng xuôi
nam. Nghe nói Đỗ Hà thúc giục, hiểu rõ mười lăm vạn người đã bị dịch
bệnh ăn mòn, càng tăng tốc tối đa, hành trình vốn nửa tháng mới tới,
trong sáu ngày đã đến nơi.
Đương nhiên chuyện này cũng nhờ Đỗ Hà
giúp đỡ, trước khi Tôn Tư Mạc đến đây, Đỗ Hà sớm đã truyền lệnh cho trạm dịch các nơi phối hợp, kêu bọn họ chuẩn bị ngựa nhanh nhất, lương khô
tốt nhất, xa phu tốt nhất.
- Tôn đại phu, ta mong ngươi đến mãi.
Mặc dù trước mặt Từ Tuệ, Đỗ Hà tràn đầy tự tin, nhưng tất cả hy vọng vẫn phải ký thác vào vị Dược Vương Tôn Tư Mạc.
Tôn Tư Mạc xiêm y lộn xộn, vẻ mặt mệt mỏi, ân cần hỏi:
- Tình huống thế nào?
- Cũng may chưa xuất hiện người thương vong, nhưng tình tiết hiện giờ đã
rất nghiêm trọng, có người không kiên trì được, kêu gào chúng ta giết
chết hắn, để giảm bớt nỗi thống khổ, nếu cứ tiếp tục như vậy, ta sợ bọn
họ không chịu được.
Tôn Tư Mạc cũng thở dài, vừa đi vào thành vừa nói:
- Cũng may, trên đường đi, ta nghe ngươi nói nước trà có thể tạm thời áp chế chứng bệnh của bọn hắn, có đúng không?
Đỗ Hà gật đầu xác định.
Tôn Tư Mạc nói:
- Trà giống như dược liệu, xưa nay đã có công hiệu trừ độc, nghe ngươi
nói như vậy, có lẽ bọn họ đã bị trúng độc, nhưng cũng lây bệnh, rất có
thể là vì độc vật dẫn phát dịch bệnh. Cho nên nước trà mới có công hiệu
giải độc nhất định. Ở đây ta có một ít giải độc đan, có hiệu quả giải
độc. Đại nhân có thể cho bọn họ uống, sẽ có công hiệu nhất định…Có nước
ấm không…
Hắn vặn vẹo người nói:
- Mấy hôm nay đi đường
quá mệt mỏi, với trạng thái tinh thần hiện tại của ta, không cách nào
tĩnh tâm chẩn đoán bệnh..Ta cần tắm rửa, ngủ một giấc.
Đỗ Hà thấy Tôn Tư Mạc bình tĩnh, trong lòng cũng thấy yên tâm, lập tức phân phó hạ nhân để hắn nghỉ ngơi.