Đỗ Hà rất hiểu về ôn dịch.
Hắn cũng từng nhìn thấy ôn
dịch trong rất nhiều bộ phim truyền hình, sách lịch sử, hơn nữa năm đó
quê hắn cũng là một trong những vùng mắc phải.
Nếu nói đúng hơn thì là bệnh truyền nhiễm, không tính là ôn dịch, nhưng nguyên lý thì đồng dạng.
Chỉ cần nhằm vào đặc điểm của ôn dịch, hốt thuốc đúng bệnh, tất cả vấn đề đều được giải quyết.
Đỗ Hà trầm giọng nói:
- Ôn dịch sở dĩ đáng sợ cũng không phải ở chứng bệnh của bản thân nó, mà ở chỗ phải chăm sóc rất tốt và cứu chữa nhanh chóng. Điều thứ nhất, nhất
định phải có đủ đại phu, để tất cả người bệnh đều có thể được cứu chữa
kịp thời.
Trong lịch sử ghi lại những trận ôn dịch đặc biệt lớn,
thường đều do con người tạo thành, nhất là những nơi xa thủ đô càng như vậy.
Vào thời cổ đại, một khi những nơi xa xôi bộc phát dịch
bệnh, quan viên địa phương không cách nào khống chế, việc đầu tiên bọn
họ phải làm là truyền tin tức đến kinh thành, nhưng đường đi cũng cần
thời gian mấy tháng. Tin tức đến được kinh thành, có thể truyền đến tai
Hoàng Đế hay không cũng là một vấn đề. Cho dù tin tức đến tai Hoàng Đế,
Hoàng Đế có lòng xử lý, thì chuyện cũng đã xảy ra nhiều tháng, tình
huống cụ thể không rõ ràng, xử lý lung tung, có thể chậm chễ cứu chữa.
Nếu lúc này trong triều lại có một hai tham quan tranh thủ thiên tai vơ
vét tiền của, vậy thì có thể rất không may nói một câu, người chết hết
ôn dịch mới có thể bình định.
Có thể nói ôn dịch không đáng sợ, mà không được trị liệu kịp thời, làm cho tình hình bệnh dịch mở rộng, mới thật sự đáng sợ.
Cho nên việc đầu tiên Đỗ Hà muốn làm là trị liệu chứng bệnh, nếu việc này
chỉ dựa vào Tôn Tư Mạc hiển nhiên không đủ, còn cần những đại phu khác
làm phụ tá cho Tôn Tư Mạc, phụ trợ hắn trị liệu dịch bệnh này.
-
Nhưng các ngươi cũng biết rõ. Chúng ta không thể để cho dân chúng Giang
Nam biết rõ tình huống thật sự trong thành Tô Châu, đại phu chỉ có thể
mời từ nơi khác hơn nữa phải là danh y địa phương lại không thể để bọn
họ biết tình huống cụ thể, phòng ngừa bọn họ lan truyền ra ngoài. Việc
này giao cho Tô tướng quân có lẽ không có vấn đề, nhưng nếu bọn hắn
không đến, vậy thì phải cưỡng ép, ngươi hiểu chứ.
Đỗ Hà nheo mắt cười, giao nhiệm vụ cho Tô Định Phương.
Tô Định Phương hiểu ý cười nói:
- Ta hiểu rồi, việc này cứ giao cho ta.
- Thứ hai......
Đỗ Hà nói:
- Cách ly, cách ly hoàn toàn. Muốn chữa trị được dịch bệnh, nhất định
phải ngăn cản dịch bệnh mở rộng, khống chế dịch bệnh lan tràn. Chỉ có
như thế, mới có thể ngăn chặn năng lực truyền bá kinh khủng của dịch
bệnh kia. Tô tướng quân, từ giờ trở đi, hơn vạn người dưới trướng ngươi
đóng quân ở ngoài cửa thành, không có lệnh của ta, cấm bất cứ kẻ nào ra
vào thành Tô Châu. Nếu có người muốn xông vào, cứ bắt lại hỏi tội.
- Thứ ba, phải chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và dược liệu. Đồ ăn chúng ta không
thiếu, nhưng dược liệu cho mười lăm vạn người là con số khủng khiếp. Bệ
Hạ là một minh quân, nếu Bệ Hạ biết tình hình ở đây, ngài chắc chắn sẽ
tận lực ủng hộ chúng ta, chỉ có điều nước xa không cứu được lửa gần, vật tư triều đình đưa đến, nhanh nhất cũng mất một tháng, đợi đến lúc đó,
gái trinh nữ đã thành đàn bà. Vấn đề dược liệu này, chúng ta phải tự
mình giải quyết.
- Thứ tư, tự có ý thức đề phòng. Năng lực lây
bệnh của dịch bệnh rất mạnh, chúng ta vừa phải trông nom cứu chữa đồng
thời cũng phải vô cùng chú ý an nguy của bản thân, tránh tình trạng chưa cứu được người khác, bản thân lại mắc bệnh thì không hay. Bốn việc này
đều rất quan trọng, thiếu một thứ cũng không được. Trước khi Tôn Thần Y
đến đây, chúng ta phải chuẩn bị tất cả.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Vấn đề dược liệu giao cho ta xử lý, về phần tự đề phòng sẽ giao cho
Vương Thứ sử. Chuyện này phải làm như thế nào, ta sẽ nói cho ngươi biết
một số kiến thức cơ bản, ngươi lập tức tập trung những người chưa mắc
bệnh trong thành lại tuyên truyền. Lúc này bất kể đối phương là đại tiểu thư, công tử gì đó đều phải làm việc vặt cho ta, tích trữ lương thực,
nếu bọn họ không làm, không cho bọn họ ăn. Lúc này, bọn họ không có lựa
chọn nào khác. Nếu có người thật sự không nghe lời, gây cản trở công vụ
thì đánh một trận, ném vào phòng giam.
Lúc này, việc Đỗ Hà muốn
chính là cứu người, dùng tất cả lực lượng mà mình có thể sử dụng cứu
người, ai cản trở hắn chính là địch nhân của hắn.
Vương Quang Hồng hé miệng, định nói gì đó.
Đỗ Hà biết hắn muốn nói cái gì, cũng biết rõ mình làm như vậy có vẻ không
phù hợp quy củ, nhưng so với tính mạng của mười lăm vạn người, cái gọi
là “quy củ” không đáng nhắc tới, trực tiếp vung tay lên nói:
- Tất cả hậu quả, ta sẽ gánh chịu trách nhiệm, ngươi chỉ cần đi làm là được, đừng lề mề...... À, đúng rồi….
Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện nói:
- Không cho phép mọi người ăn uống linh tinh trong thành. Ta sẽ hạ lệnh
mở Tô Thương, chúng ta chỉ ăn lương thực trong Tô Thương, nước cũng chỉ
được uống nước từ sông ngòi ngoài thành vận chuyển vào.
Tô Thương mà Đỗ Hà nói là một kho lúa lớn gần Tô Châu. Lương thực là tài nguyên
quốc gia không thể thiếu. Mỗi một châu quận của Đường triều đều có kho
lúa dự trữ lương thực, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lương
thực trên căn bản là dùng cho chiến sự hoặc thiên tai, tuyệt đối không
thể vọng động, nhưng Đỗ Hà là Tuần Sát sứ Giang Nam, có quyền điều động
vật tư sử dụng cho thiên tai, hắn chỉ cần nói một câu là có thể mở kho
lương thực.
Vương Quang Hồng tỏ vẻ khó hiểu, mấy điểm trước của
Đỗ Hà rất phù hợp với tình huống thực tế, điều nào cũng rất hợp lý, hắn
nghe mà tâm phục khẩu phục, nhưng điểm này lại có vẻ không rõ:
- Dịch bệnh thì có quan hệ gì đến đồ ăn?
Đỗ Hà nghiêm nghị nói:
- Ta tin tưởng không có một loại dịch bệnh nào có thể trong một đêm lây
nhiễm cho mười lăm vạn người, nhất định là mười lăm vạn người này đã ăn
cái gì đó mới dẫn phát chứng bệnh, chúng ta không thể đi theo gót chân
bọn họ. Chứng minh tốt nhất chính là ngươi hiện giờ còn đứng trước mặt
ta, giả thiết dịch bệnh thật sự có tốc độ lan tràn, trong vòng một đêm
lây bệnh cho mười lăm vạn người, có lẽ ngươi đã sớm là một thành viên
trong số đó. Cho nên, tuyệt đối không được ăn bất cứ thứ gì trong nội
thành, thậm chí cũng không được đụng vào.
Vương Quang Hồng cũng hiểu được nguyên do, thán phục nói:
- Đại nhân thật sự biết rất nhiều.
- Đây là kiến thức thông thường.
Đỗ Hà tùy ý trả lời, nhưng đáy lòng lại tràn đầy nghi hoặc, cảm thấy ôn
dịch lần này lưu hành quá đột ngột, quá nhanh chóng, khiến cho người ta
khó có thể tin.
Hắn lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tô Định Phương lĩnh mệnh rời đi, lại kêu người trấn thủ bên ngoài Tô Châu, mời danh y địa phương các nơi.
Đỗ Hà nói cho Vương Quang Hồng một số phương pháp phòng ngừa ôn dịch
thường gặp, kêu hắn chuẩn bị nước ấm, dùng khăn mặt ngâm qua nước nóng
che miệng, sau khi ra vào nơi ở của người bệnh hoặc là tiếp xúc với
người bệnh phải dùng nước nóng khử trùng tay chân.
Đỗ Hà tìm được Hoàng Phủ Hạo Hoa, hỏi thăm hắn tình hình dược liệu ở Giang Nam.
Lúc trước Đỗ Hà kêu bọn hắn điều tra ông chủ lớn ở Giang Nam, trong đó có lẽ sẽ có một số người buôn bán dược liệu.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Hoàng Phủ Hạo Hoa đưa cho hắn một
danh sách, trên danh sách có bốn người, bọn họ tựa hồ lũng đoạn việc
buôn bán dược liệu ở Giang Nam.
- Tạ Phàm, Vưu Tĩnh, Hà Thiên, Tề Tường.
Đỗ Hà đọc lại tên bốn người này, nhìn qua tư liệu của bọn hắn nói:
- Bốn người này là anh em kết nghĩa?
Hoàng Phủ Hạo Hoa nói:
- Căn cứ vào điều tra, hai mươi năm trước, thiên hạ đại loạn, nhà bọn hắn đều là thổ hào địa phương, thừa dịp loạn thế tụ tập một số nhân mã buôn lậu dược liệu, phát tài. Sau khi thiên hạ thống nhất, bọn hắn từ bỏ
buôn lậu, quang minh chính đại mở tiệm thuốc ở Giang Nam, buôn bán dược
liệu. Lúc trước bọn hắn đã giết chết những người có ý đồ tranh giành
việc kinh doanh với bọn hắn, cho nên cũng không có ai tranh giành, làm
ăn càng ngày càng phát đạt. Chúng ta muốn có được nhiều dược liệu, chỉ
có thể lấy từ chỗ bọn chúng. Nhưng công tử phải có chuẩn bị mới được,
bọn người này đều là thương nhân gian ác, xem tiền tài như tính mạng,
nhổ lông trên người bọn chúng cũng không phải chuyện dễ dàng. Một khi
biết được Tô Châu có dịch bệnh, với thủ đoạn của bọn hắn sẽ tồn hàng ép
giá.
Trong mắt Đỗ Hà hiện lên vẻ tàn khốc, cười lạnh nói:
- Đồng hành từ xưa thế nào cũng là oan gia, quan hệ của bốn người bọn hắn như thế nào? Ai là lão đại?
Hoàng Phủ Hạo Hoa đáp:
- Chuyện này khó mà nói, đúng như công tử nói, giữa bọn hắn thỉnh thoảng
cũng xảy ra một số xung đột, nhưng chỉ cần có người có ý đồ xâm nhập vào ngành sản xuất dược liệu ở Giang Nam, bọn hắn sẽ chung sức hợp tác,
cùng nhau chèn ép, cho đến khi đuổi được người đó ra khỏi Giang Nam.
Cũng bởi vì như thế, Giang Nam rộng lớn có hơn một ngàn tiệm bán thuốc
lại chỉ có hai tiệm chiếm cứ thị trường dược liệu. Trong bốn người bọn
họ, Vưu Tĩnh lớn tuổi nhất, Tạ Phàm thứ hai, Tề Tường thứ ba, Hà Thiên
nhỏ nhất. Nhưng Tề Tường là người rất có tài trí, là quân sư của bọn
hắn, tất cả chủ ý đều do hắn nghĩ ra, luận về gia sản thì hơn xa những
người còn lại.
Đỗ Hà thong dong mỉm cười:
- Thì ra là quan hệ hợp tác lợi ích, Hạo Hoa, ngươi cho người cầm danh thiếp của ta mang đến, nói sáng sớm ngày mai, ta mời bốn người bọn họ dùng cơm ở đệ nhất
tửu lâu Vô Tích.
Vô Tích, Tề phủ.
Sau khi nhận được danh thiếp của Đỗ Hà, Tề Tường trước tiên mời ba vị huynh đệ kia tới.
Tề Tường nhìn ba vị huynh đệ cười dối trá, vuốt vuốt tờ danh thiếp của Đỗ Hà nói:
- Đại ca, nhị ca, lão tứ, tin tưởng các ngươi cũng nhận được danh thiếp của tiểu gia hỏa Đỗ Hà giống như ta.
Ba người cùng nhau gật đầu.
Vưu Tĩnh là người có dáng vẻ vũ phu, nhưng là người can đảm cẩn trọng, trầm giọng nói:
- Xem ra tin tức chúng ta nhận được không giả, Tô Châu xác thực đã xảy ra dịch bệnh. Trước mắt xem ra tựa hồ tình huống không nghiêm trọng, nhưng chỉ cần không có dược liệu trợ giúp, tin tưởng người nhiễm bệnh sẽ ngày càng nhiều.
Vẻ mặt hắn có vẻ hả hê, chỉ để ý sẽ có bao nhiêu
người nhiễm bệnh, bao nhiêu người muốn mua dược liệu của hắn. Về phần
tính mạng của bọn họ như thế nào hắn, hắn không thèm quan tâm.
Tề Tường nheo mắt cười nói:
- Đại ca lần này cũng nghĩ giống tiểu đệ. Ta đã quyết định, trữ hàng dược liệu, đợi sau khi dịch bệnh mở rộng, chúng ta bán ra với giá gấp ba.
Đây chính là trời ban cơ hội tốt, nhị ca, lão tứ, các ngươi cũng đừng bỏ qua cơ hội lần này.
Hà Thiên cũng là người tham lam, lập tức đáp ứng.
Chỉ có Tạ Phàm lá gan nhỏ hơn, có chút kiêng kỵ Đỗ Hà, lo lắng nói:
- Ta đương nhiên cũng muốn kiếm tiền, nhưng ta không yên lòng về Đỗ Hà. Nghe nói tên gia hỏa này rất khó đối phó.
Tề Tường cười lạnh nói:
- Dù gì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ nhãi ranh, cần gì phải lo lắng. Chúng ta là người làm ăn, không bán dược liệu, hắn có thể làm gì chúng ta.
Ngày mai chúng ta cùng đến đó dự tiệc, muốn có dược liệu, cứ lấy tiền ra mua.