Sự thay đổi của Đỗ Hà không những khiến Trường Nhạc công chúa không bài
xích hắn, ngược lại nàng còn cảm thấy ghen ghét, đố kị với tình cảnh vui đùa của Đỗ Hà với Lý Tuyết Nhạn, cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Hôm đó cũng giống như vậy, sau khi nghe thấy Đỗ Hà và Lý Tuyết Nhạn định
cùng ra phố, cảm giác khó chịu như xộc thẳng lên đầu nàng, cào cấu trái
tim nàng, khiến cho nàng có cảm giác như muốn khóc. Hoàn toàn không ngờ
được, cảm giác ai oán khó chịu đó đã dẫn phát tật bệnh ngủ quên trong cơ thể nàng. Trường Nhạc công chúa đã trải qua rất nhiều lần triệu chứng
tái phát, nhưng không biết tại sao, lần này lại lợi hại như vậy. Loại
cảm giác sợ hãi, hoảng loạn không thể nào thở nổi, thậm chí khiến cho
Trường Nhạc công chúa có suy nghĩ tự vẫn. Nhưng lúc đó, thanh âm không
ngừng cổ vũ của Đỗ Hà chợt truyền đến tai nàng.
Mặc dù bệnh cũ
của Trường Nhạc công chúa tái phát, khổ sở muốn chết, nhưng thần trí của nàng vẫn vô cùng tỉnh táo, nhìn thấy Đỗ Hà vì mình mà vội vàng xông vào hoàng cung, lại còn không ngừng quan tâm cổ vũ nàng. Hành động này động viên nàng rất nhiều, khiến cho nàng cảm giác muốn sống hơn lúc nào hết.
Khi ở trong phủ thái y, Trường Nhạc công chúa đã nghe thấy phụ hoàng Lý Thế Dân và Đỗ Hà thương thảo quốc gia đại sự, lúc đó tâm tình của nàng vô
cùng bình tĩnh. Đêm qua, nàng vốn đã hẹn với Lý Thế Dân và Trường Tôn
hoàng hậu cùng dùng bữa, nhưng Lý Thế Dân lại bất ngờ trì hoãn.
Hỏi ra, Trường Nhạc công chúa mới biết vì Đỗ Hà mới đến. Trường Nhạc công
chúa thầm cảm thấy rất vui sướng khi thấy Đỗ Hà được Lý Thế Dân xem
trọng như vậy, cuối cùng nàng lại nghe nói Lý Thế Dân giữ Đỗ Hà ở lại
trong hoàng cung. Phải biết rằng, từ khi Lý Thế Dân đăng cơ đến nay, hắn chưa bao giờ lưu lại bất cứ người nào trong hoàng cung, Đỗ Hà chính là
người đầu tiên.
Sáng sớm hôm nay, Trường Nhạc công chúa bất ngờ
dậy sớm, nàng dạo bước trong cung, bất giác phát hiện mình đang đi đến
đình viện Đỗ Hà ở lại, may mắn thế nào, vừa vặn thấy Đỗ Hà đang cao
giọng ngâm “Hiệp Khách Hành”, luyện kiếm dưới gốc cây.
Đỗ Hà
luyện tập “Thiết Huyết thập tam thức” đại khai đại hợp, kiên cường phóng khoáng, như muốn kết hợp với ý cảnh của “Hiệp Khách Hành”. Kiếm quang
như tuyết, bóng kiếm kiên cường, nhân vật tuấn tú tiêu sái, còn có thơ
ca phóng khoáng, tất cả những thứ này mơ hồ trở thành một bức tranh hoàn mỹ trong mắt Trường Nhạc công chúa.
- Công chúa?
Đỗ Hà
bất ngờ phát hiện ra Trường Nhạc công chúa ở ngoài viện, không ngờ người rình coi hắn lại là nàng! Lúc này Trường Nhạc công chúa mới tỉnh lại,
nghĩ đến tình cảnh của bản thân, vội vàng giải thích nói:
- Ta chỉ muốn tới cảm tạ ngươi, không có ý tứ gì khác.
- A…!
Đỗ Hà lên tiếng, lắc đầu tỏ vẻ không sao, thu kiếm vào vỏ, cười nói:
- Chúng ta quen biết đã lâu, chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi.
Một câu “tiện tay mà thôi” lại làm cho Trường Nhạc công chúa cảm thấy
thoáng hụt hẫng, nàng định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng hỏi:
- Bài thơ kia là của ngươi làm sao?
- À......
Đỗ Hà vốn định nói không phải, nhưng hắn nhớ rõ, Lý Bạch là người của thời kì Huyền Tông, hiện tại mới là năm Trinh Quán đầu Đường, Lý Bạch còn
chưa sinh ra, nếu nói là hắn làm, kết cục lại phức tạp ra, vì vậy cũng
khẽ gật đầu nói:
- Hiệp Khách Hành!
- Hiệp Khách Hành!
Trường Nhạc công chúa nhắc lại rồi nói:
- Tên rất hay, nhưng ý thơ còn hay hơn!
Bản thân nàng vốn chịu ảnh hưởng của Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu,
học thức uyên bác nên hiểu rất rõ ý cảnh bên trong “Hiệp Khách Hành”.
Đỗ Hà có chút xấu hổ, thơ của tiên thơ, có thể không hay được sao! Trường Nhạc công chúa lại hé miệng, không biết định nói gì.
Đỗ Hà đi ra phía trước, cười nói:
- Nếu công chúa còn cảm thấy ngại ngần vì chuyện từ hôn thì ta thấy không cần. Nàng cũng biết, ta sớm không còn nhớ chuyện gì trước kia. Cho nên, công chúa không cần chú ý, cũng không cần để ý, coi như chúng ta làm
quen lại một lần nữa!
Đỗ Hà lộ ra nụ cười thản nhiên, nụ cười mị
lực, khiến cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân. Trường Nhạc công
chúa giật mình, lập tức cũng lộ ra nụ cười cởi mở. Nàng sớm có suy nghĩ
này, nhưng ban đầu người yêu cầu hủy hôn là nàng, nàng thật sự không có
yêu cầu hòa hảo! Đỗ Hà thoải mái rộng lượng, vừa vặn cởi bỏ bế tắc trong lòng Trường Nhạc công chúa, khiến cho nàng để lộ ra nụ cười chân thành, tha thiết.
- Ta có rất nhiều vấn đề thư pháp muốn thỉnh giáo ngươi, không biết ngươi có thời gian hay không!
Trường Nhạc công chúa đam mê thư pháp, thể chữ Đỗ là một loại kiểu chữ hoàn
toàn mới, đang rất thịnh hành ở Đại Đường, Trường Nhạc công chúa cũng
rất chú ý đến thể chữ này. Nhưng đương thời chỉ có một mình Đỗ Hà là có
thể viết ra tất cả các loại phong vận của thể chữ, cũng chỉ có hắn có
thể giải đáp hoàn mỹ bất cứ nghi vấn nào của thể chữ Đỗ. Đỗ Hà từ trước
đến nay chưa bao giờ từ chối yêu cầu của mỹ nhân, lúc này gật đầu nói:
- Chỉ cần là vấn đề Đỗ Hà ta biết, ta nhất định sẽ giải đáp.
Đỗ Hà mời Trường Nhạc công chúa vào trong điện nói chuyện, phân phó cung
nữ, chuẩn bị giấy bút, căn cứ vào nghi vấn Trường Nhạc công chúa hỏi
mình để giảng giải cho nàng cách viết và chỗ mấu chốt của thể chữ Đỗ.
- Cách viết của nàng không đúng!
Đỗ Hà thấy Trường Nhạc công chúa không cách nào viết được, liền nắm bàn tay cầm bút nhỏ bé của nàng nói:
- Để ta dạy nàng!
Trường Nhạc công chúa thầm hoảng sợ, nhưng thấy Đỗ Hà vẻ mặt nghiêm nghị, cũng biết hắn cũng không có chủ tâm cợt nhả, cố gắng gạt bỏ sự xấu hổ, để
mặc hắn muốn làm gì thì làm.
- Thể chữ Đỗ là thể chữ ngang nhẹ thẳng mạnh, nét bút mạnh mẽ, chữ viết tròn đầy, khí thế hào hùng, chú trọng vẻ đẹp của chữ.
Đỗ Hà nắm tay Trường Nhạc công chúa, viết một chữ “Vĩnh” đơn giản.
Hắn buông tay nói:
- Nói đơn giản chính là chữ viết phải đầy đặn, đặc biệt là khi hạ bút, cổ tay phải dùng lực. Khi chưa quen có thể viết chữ lớn, đợi khi thành
thục rồi có thể thu nhỏ lại.
Vừa rồi ta mới dạy nàng chữ “Vĩnh”,
nhìn có vẻ đơn giản, nhưng lại ẩn chứa cách viết rất quan trọng trong
thư pháp, sau khi luyện thành thục cách viết này thì có thể tạo ra nhiều nét bút đa dạng, đồng thời thể hiện được tinh thần khí độ của chữ.
Những điều này đều là những lời phụ thân Đỗ Hà đã nói với hắn khi dạy
hắn viết chữ ở hậu thế. Lúc này hắn rất thành thực chia sẻ với Trường
Nhạc công chúa.
Trường Nhạc công chúa nhìn thấy Đỗ Hà nắm tay nàng ghi chữ “Vĩnh”, trong ánh mắt hiện lên thần thái khó hiểu.
- Thư pháp trọng luyện tập, muốn luyện tốt thể chữ Đỗ này, còn phải xem nàng có thể kiên nhẫn bỏ công phu hay không!
Sau khi Đỗ Hà giải quyết hết tất cả vấn đề về thể chữ Đỗ cho Trường Nhạc
công chúa, cũng không ở lâu, mà cáo từ xuất cung. Trường Nhạc công chúa
có chút không nỡ, nhưng cũng không tìm được lý do nào níu kéo hắn, đành
phải đưa hắn ra khỏi nội cung.
Trở lại chỗ ở, Trường Nhạc công
chúa kêu tất cả cung nữ ra ngoài, đi vào trước bàn sách, mở quyển trục
trên bàn ra, trong đầu hiện ra tình cảnh Đỗ Hà luyện kiếm dưới gốc cây,
hết sức chăm chú cầm bút vẽ.
- Trường Nhạc!
Tiếng đập cửa và giọng nói ôn hòa vang lên bên ngoài.
Trường Nhạc công chúa tựa hồ không phát giác ra, vẫn rất nghiêm túc tập trung
vẽ tranh. Tiếng bước chân vang lên, một thiếu phụ xinh đẹp đoan trang đi tới sau lưng Trường Nhạc công chúa, dù vậy nàng vẫn không hề phát giác. Thiếu phụ xinh đẹp thấy Trường Nhạc công chúa hết sức chăm chú, cũng
không quấy rầy, chỉ đứng bên cạnh nhìn xem. Trường Nhạc công chúa nhiều
ngày rồi chưa vẽ tranh, lúc này tâm huyết dâng trào, cảm thấy vẽ tranh
vô cùng trôi chảy, nhiều khi cây bút trong tay tựa hồ giống như có ý
thức, tự mình phác họa rất thành thạo, việc nàng phải làm chỉ là đỡ bút
để nó không ngã xuống mà thôi.
Trường Nhạc công chúa bỗng nhiên nhớ tới một câu nói của Diêm Lập Bổn:
- Cảnh giới cao nhất của vẽ tranh giống như thiền định của Phật giáo. Sau khi đặt bút, trong lòng như quên đi mình đang vẽ tranh, giống như khi
thiền định, quên hết tất cả mọi chuyện. Lúc đó, chỉ là tiềm thức dẫn đạo ngòi bút trong tay, thông thường có thể vượt qua trình độ bình thường
của mình, tạo ra tác phẩm kinh người.
Trường Nhạc công chúa vừa
vui mừng vừa lo sợ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ dựa vào ý thức vẽ
tranh, đợi đến khi ý thức của nàng quay lại trên trang giấy trước mặt
thì mới phát hiện, bức vẽ đã hoàn thành.
Trường Nhạc công chúa vô cùng kinh ngạc, ngưng thần quan sát. Chỉ thấy trong bức vẽ là ánh mặt
trời buổi sớm mai dìu dịu, rặng mây đỏ như gấm, nhìn rất mông lung,
không thấy rõ lắm. Chỗ gần đấy có một hiệp khách đang múa kiếm dưới gốc
cây liễu, kiếm hàn cửu châu, lâng lâng như kiếm tiên trong truyền
thuyết, tiêu sái, phóng khoáng.
Đây thật sự là bức vẽ của ta sao? Là trình độ của ta sao?
Trường Nhạc công chúa quả thực không thể tin bức vẽ trước mặt là của mình, đột nhiên sắc mặt nàng hồng như chu sa, hiển nhiên phát hiện nhân vật bên
trong bức vẽ rất giống Đỗ Hà!