Vũ Mị Nương kiều diễm xinh đẹp, nhìn từ xa giống như một đóa hoa hồng
sắp nở, càng nhìn gần càng cảm thấy tươi đẹp vô cùng. Vân Trác cũng là
một nhân vật phong lưu tuấn tú.
Hai người đứng cạnh nhau, nhìn từ bên ngoài, quả nhiên là quần anh hội tụ.
Đỗ Hà không biết Vũ Mị Nương tại sao lại đến Dương Châu, nhưng nhìn hai
người bọn họ giống như một đôi tình nhân, chẳng biết tại sao, hắn bỗng
nhiên cảm thấy tâm tình không tốt, không khỏi thầm nghĩ:
- Mị Nương tại sao lại xuất hiện ở đây? Người kia là ai, tại sao lại cảm giác chướng mắt như thế!
Nghĩ đến đây, hắn bất giác không nhịn được bật cười, lắc đầu nói nhỏ:
- Không phải ta đang ghen tị đấy chứ!
Đỗ Hà nhìn hai người bọn họ cảm thấy thật sự khó chịu, nhưng nhớ tới thái
độ của Vũ Mị Nương đối với vị Trác công tử này cũng thầm mỉm cười, cảm
thấy an tâm, giống như trút được một tảng đá lớn trong lòng.
Đỗ Hà biết bây giờ không phải lúc lộ mình, quay người đi ra.
Đài cao nhất của Vọng Giang lâu bốn mặt thông nhau, Vũ Mị Nương và Vân Trác đứng mặt phía nam nhìn Trường Giang ở phương bắc, còn Đỗ Hà từ phía tây quay về phía cầu thang, đi xuống tầng dưới.
Vũ Mị Nương giống như có cảm ứng quay đầu lại nhìn, nhưng không trông thấy bất cứ bóng người nào.
Vân Trác vẫn thao thao bất tuyệt giới thiệu mọi thứ trước mặt với nàng.
Không thể phủ nhận, Vân Trác rất khéo ăn nói, nhưng trạng thái Vũ Mị Nương
hiện giờ đã chú định bi kịch của hắn, mặc cho hắn biết ăn nói thế nào,
tán hươu tán vượn thế nào, nàng cũng chỉ qua loa ứng đối lại mấy câu,
thái độ hoàn toàn không để ý, cho dù bây giờ hỏi nàng Vân Trác lúc trước vừa nói cái gì, nàng cũng không trả lời được.
Nàng không đếm xỉa tới hắn đi về phía tây, bỗng nhiên dưới lầu xuất hiện một bóng lưng vô
cùng quen thuộc, Vũ Mị Nương khẽ run rẩy, tinh thần thảng thốt, đang
định mở miệng kêu to, bỗng nhiên nhớ tới những ngày này không hiểu tại
sao trong mắt mình lúc nào cũng hiển hiện thân ảnh của Đỗ Hà, thân ảnh
vừa lóe lên thì làm sao là thật được, tâm tình thất lạc, thản nhiên nói:
- Về thôi!
Vân Trác lắc đầu than nhẹ, thật sự không đoán ra tâm tư của Vũ Mị Nương.
Hắn đã được Vũ Thuận nhờ vả, làm sứ giả hộ hoa, ngay lần đầu nhìn thấy
Vũ Mị Nương đã giật mình vì vẻ đẹp của nàng, cho dù hắn tìm mọi cách
nịnh nọt, Vũ Mị Nương vẫn tỏ ra thờ ơ, thậm chí còn không thèm để ý,
trong lòng cũng cảm thấy buồn bực.
Màn đêm buông xuống, gần rạng sáng.
Đỗ Hà mặc y phục dạ hành, giống như u linh trong đêm đen xuất hiện trên
nóc nhà Từ gia, hắn đi lại trên gạch ngói, không để lại bất cứ dấu vết
nào.
Có thễ nhìn thấy, những nơi hiểm yếu của Từ phủ đều có hộ vệ canh gác, nhưng bọn hắn không ngờ Đỗ Hà lại từ trên trời giáng xuống,
không phòng thủ nghiêm mật, hoàn toàn không làm gì được Đỗ Hà.
Từ sáng nay, Đỗ Hà đã ghi tạc tất cả bố cục của Từ phủ, đối mặt với phủ đệ rộng lớn này cứ nhắm đúng chỗ mục tiêu mà chạy.
Từ phủ bố trí hoa lệ, có diện tích còn lớn hơn phủ đệ của hắn, nhưng không có tập tục ngồi bắc hướng nam, phòng ngủ của chủ nhân nằm ở mặt phía
bắc. Theo hắn biết, Từ Mạn Thành si mê Dạ minh châu giống như võ giả si
mê võ nghệ. Võ giả một ngày không luyện võ sẽ cảm thấy toàn thân ngứa
ngáy, còn Từ Mạn Thành một ngày không ôm Dạ minh châu, trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chuyện này ở Dương Châu người nào cũng
biết, cho nên Đỗ Hà mới chú ý đến phòng ngủ của Từ phủ, với tính cách
của Từ Mạn Thành, hắn không thể để Dạ minh châu cách mình quá xa.
Đỗ Hà lướt đi trên nóc nhà, né tránh vô số thủ vệ, đứng trên nóc nhà bên
cạnh nhà chính Từ gia, từ trên cao quan sát cảnh tượng của nhà chính Từ
gia.
Nhà chính Từ gia là lạc viện xa hoa nhất phủ đệ này, có hòn
non bộ, hồ nước, thúy trúc, hoàn toàn phù hợp với phong cách của người
phương nam. Hiện giờ trong lạc viện tụ tập hơn ba mươi người, còn có
người không ngừng tuần tra xung quanh, hộ vệ tuần tra đều dắt đại cẩu
hung dữ, người nào cũng châm đuốc, chiếu sáng xung quanh, phòng thủ
nghiêm mật.
Đỗ Hà cười:
- Mình đoán không sai nơi này được phòng thủ nghiêm ngặt nhất, có lẽ đây chính là mục tiêu của chuyến đi lần này.
Nhà chính Từ gia là một không gian độc lập, nóc nhà căn phòng Đỗ Hà đang
đứng cách nóc nhà chính sáu trượng, cũng tức là 16, 17 mét.
Với
khinh công của Đỗ Hà không đủ phi hành qua 16, 17 mét huống chi nóc nhà
chính của Từ gia lại cao hơn nóc nhà Đỗ Hà đang đứng, muốn phi hành qua
càng khó khăn hơn.
Nhưng chuyện này cũng không làm khó được Đỗ
Hà, cơ hội chỉ đến với người biết chuẩn bị, trước đó hắn đã dò xét địa
hình, phát hiện tình huống này, vì vậy đã đặc biệt chuẩn bị một sợi dây
thòng lòng, toàn thân được bôi mực nước màu đen, hắn quăng dây sang, đầu dây chuẩn xác mắc vào mái hiên phòng đối diện, một đầu dây thừng cột
vào một con dao găm, cắm trên mái hiên gian phòng hắn đứng, trong nháy
mắt một cây cầu cực nhỏ xuất hiện giữa hai căn phòng, dây thừng màu đen, trong đêm tối, căn bản không thể nhận ra.
Khinh công của Đỗ Hà
đã có hỏa hầu nhất định, mặc dù không cách nào phi hành lăng không xa
16, 17 mét, nhưng chỉ cần cho hắn mượn lực, lướt qua 16, 17 mét thật sự
dễ như trở bàn tay.
Đỗ Hà đạp trên dây thừng như vào chỗ không
người xuất hiện trên nóc nhà chính, dùng sức kéo dây thừng, thu hồi công cụ gây án, xoay người lẻn vào sân thượng lầu hai.
Có lẽ sợ người trông coi biển thủ, trong sân tụ tập ba bốn mươi tên hộ vệ, còn có đại
cẩu hộ tống, nhưng trong phòng lại không có bất cứ người nào.
Đỗ Hà ngông nghênh đi vào phòng lớn lầu hai, lập tức bị ánh sáng đặc biệt bên tay trái thu hút.
Đó là gian phòng ngủ lớn nhất, cửa phòng khóa chặt, nhưng từ trong khe cửa lộ ra một tia hào quang kỳ dị, không phải là ánh sáng của ngọn đèn dầu, mà là huỳnh quang màu xanh, đó là ánh sáng do Dạ minh châu phát ra.
Dạ minh châu có nhiều kích cỡ, chủng loại khác nhau, nhưng đều có thể phát ra ánh sáng huỳnh quang, cho nên bất luận có hình dạng như thế nào, màu sắc tản phát ra đều giống nhau.
Hắn trở lại nóc nhà, dựa theo ấn tượng, lặng lẽ mở mái nhà ra, nhất thời một luồng ánh sáng huỳnh quang
lóa mắt lóe ra, khiến hắn hoa mắt, âm thầm líu lưỡi. Sau khi ánh mắt bắt đầu thích ứng, tiếp tục nhìn xuống, cảnh tượng hiện ra khiến Đỗ Hà lộ
ra lửa giận hừng hực:
- Cái này quá xem thường người rồi!
Chỉ thấy trong gian phòng, trên mặt bàn, trên ghế, bình hoa, bồn cây cảnh,
chỉ cần là nơi có thể đựng đồ đều bày biện một viên Dạ minh châu, tính
ra số lượng không dưới tám mươi viên, khó trách ánh sáng chói mắt như
vậy. Còn ở góc phòng có một tòa núi thịt đang ngáy “phò phò” ngủ say.
Tên hỗn trướng Từ Mạn Thành biết rõ mình sẽ tới, vẫn quang minh chính đại
bày biện Dạ minh châu ở đây, không tìm chỗ cất giấu, rõ ràng là xem
thường mình.
Trong chốc lát Đỗ Hà cảm thấy mình bị coi rẻ, vô cùng tức giận, trong mắt toát ra nộ diễm, hung dữ nghĩ:
- Được, Từ trân châu, ngươi xem thường ta, hôm nay ta sẽ khiến Từ trâu châu biến thành Từ vô châu.
Kỳ thật Đỗ Hà đã sai lầm, đây cũng không phải Từ Mạn Thành xem thường Đạo soái hắn, mà căn bản không thèm để ý.
Đạo soái Đỗ Hà có lẽ còn có chút danh vọng ở Trường An, nhưng không truyền
đến Dương Châu, tất cả dân chúng Dương Châu, từ quan viên đến dân chúng
chưa bao giờ biết Đạo soái là thứ gì. Từ Mạn Thành chỉ là vì để ngừa vạn nhất, cho nên mới hạ lệnh giới nghiêm.
Còn về bày biện nhiều
trân châu trong phòng như vậy đã trở thành niềm yêu thích của hắn. Chỉ
có ngủ trong căn phòng tràn đầy trân châu, Từ Mạn Thành mới có thể ngủ
ngon.
Đỗ Hà lặng lẽ nhảy xuống phòng, dùng dao găm nhẹ nhàng đẩy
then cửa, ngông nghênh đi vào, lấy công cụ gây án, một bao tải lớn, cất
toàn bộ Dạ minh châu trong phòng vào trong bao tải, trong nháy mắt vầng
sáng tán đi, căn phòng trở nên tối đen.
Đúng lúc này, trong bóng tối Từ Mạn Thành tựa hồ lật người, hào quang kỳ dị từ trong chăn lóe ra.
Đỗ Hà hiếu kỳ đi tới, xốc đệm chăn lên, lập tức bật cười, thì ra trong
lòng hắn còn ôm một viên Dạ minh châu lớn bằng cái bát, viên Dạ minh
châu này lớn hơn bất cứ viên nào, ngay cả Đỗ Hà cũng chưa từng nhìn thấy một viên Dạ minh châu như vậy.
Hắn biết rõ trong phòng ngủ của
Lý Thế Dân cũng có một viên Dạ minh châu, nhưng không thể so sánh với
ánh sáng tuyệt mỹ của viên Dạ minh châu này.
Đỗ Hà trợn tròn mắt, không ngờ Từ Mạn Thành còn có vật báu vô giá như vậy, lẽ nào viên Dạ
minh châu này chính là viên lừa gạt từ chỗ Đại hiếu tử Tống Tư Thành?
Không phải chứ, Tống Tư Thành là một người bán mì trên đường, trong nhà làm
sao có thẻ có được bảo bối ngay cả trong hoàng cung cũng không có!
Hắn âm thầm kinh hãi, lập tức quyết định không để Từ Mạn Thành lưu lại một
viên an ủi, tiện tay lấy viên Dạ minh châu ra, trên ngực hắn còn để lại
một tờ giấy, đó là thủ pháp Sở Lưu Hương thường dùng, cũng là thủ pháp
Đỗ Hà hắn sử dụng.
- Gian thương mất bảo vật trong mộng. Đạo Soái Đạp Nguyệt Lưu Hương.
Ngay khi Đỗ Hà rời đi không lâu, cái chăn của Từ Mạn Thành bị Đỗ Hà xốc ra,
cảm thấy lạnh, tỉnh lại, mở mắt ra, nhìn thấy không phải gian phòng tràn ngập ánh huỳnh quang, mà là một vùng tối đen sì, đưa tay không thấy
được năm ngón, ngẩn ngơ, nhớ tới tờ giấy ban ngày!
- A......
Tiếng kêu thảm thiết bén nhọn thê lương quanh quẩn trên không trung Từ phủ, đâm thẳng vào màng tai người khác.
Tiếng kêu trọn vẹn duy trì 30 giây, sáng tạo ra kỷ lục thế giới.
Trong tích tắc, những người được phép ở gần đó đều bị tiếng kêu thảm thiết
đánh thức, trong lúc nhất thời hơn phân nửa Dương Châu đều vì tiếng kêu
thảm thiết này mà rung chuyển.
Tiếng kêu qua đi, Từ Mạn Thành hôn mê bất tỉnh, cũng không biết là tan nát cõi lòng hay là tức giận quá độ, mà có lẽ là cả hai.
Nhưng tất cả những chuyện này đều không liên quan đến Đỗ Hà, lúc này Đỗ Hà
đang nằm trên giường tửu điếm ngủ ngon lành, bên cạnh hắn là hơn 80 viên Dạ minh châu ganh đua sắc đẹp.
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao Tây Phương Long thích ngủ trên tiền, thì ra cảm giác ngủ trên đống châu báu quả thật rất thoải mái.
Đây là ý niệm duy nhất trước khi Đỗ Hà chìm vào giấc ngủ.