Lập Chính Điện!
Đây là khuê phòng nữ tử nhìn qua thật đơn giản nhưng lại xa hoa!
Nơi này chiếm diện tích cực lớn, nhưng cũng không bài trí xa xỉ, bốn vách
tường đều treo tranh chữ, bên dưới lạc khoản đều lưu lại tên của danh
gia đương thế, bất luận bức vẽ nào nếu đưa ra ngoài thị trường đều vượt
giá trên trời.
Nếu không tận mắt chứng kiến dù là ai cũng không tin được khuê phòng này lại là của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Đại Đường hoàng đế Lý Thế Dân nhàn nhã ngồi nghiêng trên ghế hưởng thụ đôi
tay tinh xảo của Trưởng Tôn hoàng hậu đang nhẹ nhàng xoa bóp trên vai
hắn, thủ pháp cùng tư thế tuyệt đối đều có tiêu chuẩn của đại sư.
Lý Thế Dân thoải mái rên rỉ một tiếng, đôi mắt híp lại, từ khi hắn cấm bế
Trưởng Tôn Vô Kỵ, một ít lão thần ỷ công tự ngạo trong triều cũng đều
trở nên yên tĩnh, tựa như những con mèo nhỏ, làm cho hắn cảm thấy nhẹ
nhõm hơn rất nhiều.
Có một câu nói – không dùng roi quất ngựa sẽ
không chạy, có nhiều lúc cần phải cứng rắn mới có tác dụng chấn nhiếp.
Nhưng cả một quốc gia lớn như vậy, muốn xử lý thấu đáo cũng không phải
là chuyện dễ dàng, mặc dù đã không còn những lão thần cá biệt đến tìm
phiền toái, nhưng chuyện quốc sự mỗi ngày chất đống cũng làm cho hắn
không chút thanh nhàn.
Trên thực tế chuyện kiến tạo đồ thư quán
khắp cả nước vừa được truyền ra, đây là tin mừng đối với những con cháu
hàn môn, nhưng đối với những thế gia vọng tộc lại không phải là tin tức
tốt, bọn hắn nắm giữ lấy tri thức văn hóa, luôn lấn áp hàn môn đệ tử
khắp nơi.
Tuy nhân số hàn môn đệ tử đông đúc, nhưng có thể do
hoàn cảnh sinh trưởng, trừ phi là những người có tài, bằng không cũng
không có cơ hội xuất đầu. Nếu như hàn môn đệ tử có được hoàn cảnh học
tập tương tự thế gia vọng tộc, chuyện hàn môn đệ tử có ngày quật khởi
cũng không còn là chuyện vô vọng.
Từ trước tới nay thế gia vọng
tộc luôn xem thường hàn môn đệ tử, làm sao cam nguyện để hàn môn đệ tử
có ngày leo lên trên đầu mình?
Có sự ủng hộ của Lý Thế Dân, tuy
những thế gia vọng tộc không dám công khai phản đối chính sách của triều đình, nhưng có câu trên có chính sách dưới có đối sách, những thế gia
vọng tộc cũng âm thầm đùa nghịch chút ít thủ đoạn, nhất là những thế gia có quan hệ thông gia. Quan hệ giữa bọn họ thân mật không thể phân, chỉ
cần động một nhà là động khắp nơi, mặc dù Lý Thế Dân là Đường triều
hoàng đế nhưng cũng không thể không lấy đại cục làm trọng.
Đối với việc này chính hắn cũng cảm thấy đau đầu, vẫn luôn phải suy nghĩ tìm cách đối phó sự ngăn trở của những gia tộc kia.
Hoàng thượng!
Lý Thế Dân còn đang suy tư, Trưởng Tôn hoàng hậu đột nhiên mở miệng cắt đứt suy nghĩ của hắn:
Thần thiếp có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không!
Lý Thế Dân đưa tay vuốt nhẹ bàn tay nhỏ đang xoa bóp trên vai, mỉm cười nói:
Giữa trẫm và ái khanh còn có chuyện gì mà không thể nói!
Trưởng Tôn hoàng hậu càng thêm dùng sức, nói khẽ:
Kỳ thật là do Trường Nhạc nhờ thần thiếp hỏi mà thôi…
Lý Thế Dân thoáng khựng lại, ngầm hiểu, nói:
Chỉ mới qua hai tháng mà thôi, nha đầu kia lại…
Trong ngữ khí của hắn mang theo hương vị ê ẩm, nữ nhi mà hắn sủng ái nhất
trong lòng chỉ có xú tiểu tử kia, hắn chỉ mới đi xa hơn hai tháng đã sốt ruột, trong khi phụ hoàng ở gần gang tấc cũng không tới bái kiến viếng
thăm, thật uổng công hắn yêu thương nữ nhi như vậy, đích thị là do tiểu
tử thúi kia dạy hư nữ nhi bảo bối của hắn.
Hắn không đành lòng trách tội Trường Nhạc nên đem toàn bộ tội lỗi đều đổ lên người Đỗ Hà.
Trưởng Tôn hoàng hậu thấy Lý Thế Dân mất hứng xụ mặt, làm phu thê nhiều năm bà làm sao không hiểu được đáy lòng của trượng phu mình đang nghĩ gì? Trên thực tế đôi khi vị đế vương nhất thống thiên hạ này vẫn ở trước mặt bà
biểu lộ chút tính trẻ con, chẳng hạn như mỗi khi bị Ngụy Chinh can gián
khuyên răn biến thành ủy khuất, đem lửa giận chôn dưới đáy lòng, không
cách nào phát tiết sẽ chạy tới chỗ bà than thở giận dỗi, còn hăm dọa đòi giết kẻ đầu lư như Ngụy Chinh để trút giận.
Kỳ thật nếu Lý Thế
Dân thật sự động sát tâm đối với Ngụy Chinh, với thủ đoạn cứng rắn của
hắn cũng không cần e sợ ai mà không xuống tay. Với tính cách của Ngụy
Chinh, biết bao lần xúc phạm long nhan như vậy cho dù có bao nhiêu thủ
cấp cũng đã bị chém rơi từ lâu.
Nhưng Lý Thế Dân lại không giết
hắn, nhưng chạy tìm Trưởng Tôn hoàng hậu than thở buồn bực hăm he đòi
giết Ngụy Chinh. Đây cũng giống như một tiểu hài tử bị ủy khuất chạy đến tìm người mình tin tưởng nhất để thổ lộ uất ức hoàn toàn không có gì
khác biệt. Chẳng lẽ Lý Thế Dân lại thật sự sẽ giết Ngụy Chinh hay sao?
Trưởng Tôn hoàng hậu cười nói:
Được rồi hoàng thượng, Trường Nhạc nghĩ như thế nào ngài còn không hiểu sao? Ngài xem trọng Hà nhi như thế, Trường Nhạc thông minh như vậy còn không biết cách xử lý thế nào hay sao? Nếu Trường Nhạc không làm vậy, bọn hắn sẽ cho rằng Trường Nhạc đến thỉnh cầu nên mới khiến cho hoàng thượng
xem trọng Hà nhi như vậy, điều này đối với Hà nhi sẽ ảnh hưởng không
tốt!
Lý Thế Dân cũng hiểu Trưởng Tôn hoàng hậu nói chuyện có đạo lý, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy bực tức, cả giận nói:
Ai dám nói bậy bạ, liên chém đầu hắn!
Trưởng Tôn hoàng hậu cũng biết Lý Thế Dân chỉ nói cho hả giận, nên cười đáp:
Nha đầu Trường Nhạc lo lắng như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi, ra ngoài chinh chiến tối thiểu cũng có thư gởi về, nhưng suốt hơn hai
tháng lại không có chút tin tức nào, cũng không biết Hà nhi đang làm gì. Bệ hạ suy nghĩ xem, với tư cách thê tử Trường Nhạc không lo lắng sao?
Hà nhi cũng thật là, chỉ một phong thơ cũng không báo về, cho dù bận rộn ra sao chẳng lẽ thời gian viết thư cũng không có!
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
Lần này hoàng hậu trách oan tiểu tử kia rồi, nhiệm vụ lần này của hắn khá
hiểm trở, hắn tuyệt đối không thể bại lộ thân phận của chính mình. Ngày
nào còn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, ngay cả danh tự của hắn cũng
không thể dùng, càng không cần nói tới chuyện viết thư về!
Thần sắc Trưởng Tôn hoàng hậu chấn động, thấp giọng hô lên:
Chẳng lẽ Hà nhi nhận nhiệm vụ có nguy hiểm tính mạng? Đến tột cùng là nhiệm vụ gì?
Lời này của bà thốt ra chỉ là trong lúc vô tình, từ sau khi trở thành hoàng hậu, bà chưa từng hỏi thăm đến chuyện chính sự, nhưng bởi chuyện liên
quan tới nữ nhi bà thương yêu nhất cùng con rể mà bà thưởng thức nhất,
nhất thời nhanh miệng thốt lên hỏi thăm, lại dừng một chút cười khổ nói:
Xem như thần thiếp không có hỏi…
Lý Thế Dân lôi kéo hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh mình, nói:
Chúng ta là phu thê nhiều năm, có lời gì mà không nói được, nói cho ái khanh
biết cũng không sao, để ái khanh cũng không cần lo lắng nhiều!
Năm xưa khi Lý Thế Dân vẫn còn là Tần Vương, bởi vì chiến công hiển hách mà bị Nha Cách Luật Thành chú ý, ác ý hãm hại, nói hắn có hiềm nghi mưu
phản. Lúc ấy Lý Uyên thậm chí cũng đã tin, khi đó Lý Thế Dân vẫn còn ở
bên ngoài chinh chiến, là Trưởng Tôn hoàng hậu một mình đỉnh mọi áp lực
dư luận, một mình đảm đương chống đỡ hết thảy. Vẫn chuyên tâm hiếu thảo
hầu hạ cha mẹ chồng, vì vậy mới giúp Lý Thế Dân tranh thủ được thời
gian.
Đối với Trưởng Tôn hoàng hậu, Lý Thế Dân vừa kính lại yêu, ở trong lòng hắn không có bất kỳ người nào có thể thay thế.
Dù là trong lịch sử, sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời cảm tình của hắn vẫn nguyên vẹn như trước. Lý Thế Dân là một đế vương nhưng lại chung
tình đến vậy, hắn còn cố ý kiến tạo một tòa cao lâu trong nội cung, mỗi
ngày đi lên đứng ở trên đó nhìn về hướng lăng mộ của Trưởng Tôn hoàng
hậu, tuy cuối cùng bị Ngụy Chinh khuyên răn mãi hắn đành dỡ bỏ cao lâu,
nhưng trong lòng vẫn không có giây phút nào quên được Trưởng Tôn hoàng
hậu.
Mặc dù Lý Thế Dân thật háo sắc, nhưng người có thể làm cho
hắn thực sự động chân tình cũng chỉ có một mình Trưởng Tôn hoàng hậu,
đối với bà hắn hoàn toàn tín nhiệm, vì vậy đem mọi chuyện nhân quả kể
lại với bà từ đầu tới cuối.
Trưởng Tôn hoàng hậu nghe xong trừng
mắt líu lưỡi ngây người thật lâu, Lý Kiến Thành đối địch cùng Lý Thế Dân bà luôn hiểu rất rõ, nhưng bà cũng không ngờ sau biến cố Huyền Vũ Môn
sự việc cũng chưa hoàn toàn chấm dứt, ngược lại bắt đầu thêm một sự kiện mới, bà trầm mặc thật lâu, gương mặt chợt tái nhợt hỏi:
Nói như vậy tình cảnh của Hà nhi không phải là rất nguy hiểm sao?
Lý Thế Dân cũng không phủ nhận, nhưng lại gật đầu khẳng định:
Hoàng hậu yên tâm, chuyện này tiểu tử kia làm rất tốt. Người lại cơ linh, lại có tâm kế. Trước đó ngay cả lão hồ ly thân ca của ái khanh mà còn thất
bại trong tay tiểu tử, hắn không việc gì đâu. Liên cũng chưa tới mức đem chính con rể mình phái ra làm nhiệm vụ mà không suy nghĩ tới an toàn
của hắn!
Trưởng Tôn hoàng hậu đã biết được chuyện Trưởng Tôn Vô
Kỵ bị cấm túc có liên quan tới Đỗ Hà, dù gì bà cũng có chút khó chịu,
một bên là thân ca một bên là con rể, chính bà cũng cảm thấy đau đầu, vì vậy đối với sự trừng phạt của Lý Thế Dân cũng không hề oán hận, nhưng
hiện tại nghe trượng phu gọi thân ca là lão hồ ly nên không vui, sẵng
giọng:
Hoàng thượng gọi ai là lão hồ ly đây!
A!
Lý Thế Dân vội nói:
Là Đỗ tiểu tử lấy danh hiệu cho hắn mà thôi, rất chuẩn xác nha. Liên nhất
thời không cẩn thận kêu luôn ra miệng rồi, muốn trách thì trách hắn đi
thôi!
Mang theo ý niệm đói chết ăn mày không chết bần đạo, Lý Thế Dân rất vô sỉ đem Đỗ Hà bán ra ngoài.
Đỗ Hà hiện giờ không ở đây, Trưởng Tôn hoàng hậu cũng không truy cứu, chỉ hỏi:
Bệ hạ đối với Hà nhi lại có lòng tin như vậy sao? Nên nhớ bọn hắn đã ẩn
giấu hơn mười năm rồi, dù gì Hà nhi cũng còn quá trẻ, chỉ sợ phương thức xử lý còn chưa thành thục, sao không để mấy vị lão thần…
Bọn họ? Không được!
Lý Thế Dân phủ quyết:
Luận võ công bọn hắn chưa chắc vượt hơn Đỗ tiểu tử, tâm nhãn cơ trí thì càng không cần nói. Người có thể đảm đương nhiệm vụ này không có ai càng phù hợp hơn so với tiểu tử kia. Liên cảm thấy đảm nhiệm việc này không chỉ
dựa vào cơ trí, còn cần có cơ duyên. Ái khanh thử nghĩ xem, những dư
nghiệt kia đã ẩn núp tại Trường An biết bao lâu, không ai phát hiện được sự hiện hữu của bọn hắn. Nhưng không ngờ lại làm cho tiểu tử kia lại
đánh trúng, hơn nữa chỉ một lần hành động liền diệt gọn. Cơ duyên vừa
đến, sự tình cũng sẽ tự tìm tới tận cửa, cho nên liên đều cho rằng muốn
nhổ đi gai nhọn này cũng chỉ có Đỗ Hà!
…
Bên trong Long Tỉnh trà hiên, khuê phòng của Vũ Mị Nương!
Vũ Mị Nương cùng Vũ Cảnh Nương đang nhàm chán đưa mắt nhìn nhau!
Ai…
Vũ Mị Nương thở dài một tiếng.
Ai…
Vũ Cảnh Nương cũng học theo.
Ai!
Vũ Mị Nương lại thở dài.
Ai!
Vũ Cảnh Nương lại học theo lần nữa.
Vũ Mị Nương đưa tay đánh xuống:
Tiểu nha đầu động động làm ồn nhị tỷ của ngươi, làm ta tâm phiền!
Vũ Cảnh Nương ủy khuất dùng hai tay ôm đầu nói:
Không thấy tình lang lại đi đánh tiểu muội trút giận, nhị tỷ thật xấu, không thèm để ý tới tỷ!
Sở dĩ Vũ Mị Nương lựa chọn theo kinh thương, đơn giản là ban đầu cần duy
trì cuộc sống, sau đó lại cố gắng đến như thế lại bởi vì muốn đạt được
vài phần kính trọng của Đỗ Hà.
Nhưng hôm nay Đỗ Hà hư không biến
mất, nàng cảm thấy toàn thân như không còn chút sức lực, mọi việc đều
giao cho người bên dưới đi làm, hoặc để cho chưởng quỹ tiếp quản.
Đến tột cùng đã đi đâu đây? Vì sao không có chút tin tức nào?
Vũ Mị Nương bất lực nằm sấp lên trên bàn, ngón tay vẽ thành vòng tròn, hồi tưởng cảnh tượng xinh đẹp hôm sinh nhật, ngây ngốc lên tiếng.
Dương thị đi vào phong nhìn thấy bộ dáng của Vũ Mị Nương, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
Mị Nương, đại tỷ của con gởi thư, nàng nói tâm tình không tốt không bằng
con đi du ngoạn giải sầu. Phong cảnh Giang Nam rất đẹp, con có muốn đi
Giang Nam chơi một chút không?
Vũ Mị Nương vốn không muốn đi, nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy có một tia rung động, ngoài ý muốn gật đầu đáp ứng!