Đại Đường Đạo Soái

Chương 29: Thiên cổ nhất đế mài mực cho ta




Đỗ Hà cố nén nỗi vui sướng vì nội lực đại tăng, ổn định lại tâm thần, cầm lấy bảo kiếm ở trong viện luyện tập, cho đến khi nội lực tiêu hao hầu như không còn mới chịu ngừng lại.

Trở về phòng đả tọa điều tức, hai canh giờ trôi qua, tinh thần của Đỗ Hà khôi phục lại nhưng nội lực không thấy tăng trưởng.

Quả nhiên không phải do nguyên nhân hao hết nội lực.

Đỗ Hà thầm than một tiếng, cũng không tiếp tục cưỡng cầu.

Trong khi luyện công tối kỵ nhất chính là tham công, cho nên Đỗ Hà lý trí ngừng lại, không tiếp tục miệt mài theo đuổi.

Đỗ Hà làm như vậy chính là lựa chọn sáng suốt nhất.

Người luôn có tiềm lực vô hạn, bất luận người nào cũng không thể đoán trước. Ở thời khắc nguy cơ có một người mẹ bị thương vì muốn cứu con mình có thể trong nháy mắt di chuyển một tảng đá nặng bốn trăm cân, một người gặp phải nguy hiểm nhưng chỉ vì muốn sống sót, hắn có thể mười ngày mười đêm không ăn không uống không ngủ cũng không nghỉ ngơi.

Đây là lực lượng đặc hữu của con người, không phải do bản thân có thể khống chế.

Đỗ Hà luyện tập công phu chưa đầy bốn tháng, ở trình độ tu vi chỉ có thể xem là một thái điểu.

Một thái điểu căn bản không có khả năng ôm một người nặng gần trăm cân vận dụng khinh công một hơi chạy suốt hai dặm đường, hơn nữa bên trong còn phải dùng đủ mọi phương pháp né tránh sự ngăn trở của cấm quân trong hoàng cung.

Nhưng Đỗ Hà làm được, chính hắn cũng không biết mình làm sao làm được, lúc đó hắn chỉ một lòng muốn cứu giúp Trường Nhạc công chúa, không muốn tận mắt nhìn thấy một thiếu nữ có tài học lại hiền lành xinh đẹp cứ như vậy mà chết trong lòng của mình.

Lúc đó hắn cũng không nghĩ ngợi gì khác, chỉ có một ý niệm trong đầu, phải cứu người, liều lĩnh cứu người.

Như thế lại ngoài ý muốn kích phát tiềm năng bản thân, thúc đẩy nội lực của hắn tiến nhanh, hoàn

thành xong chuyện mà bình thường không thể hoàn thành.

Nhưng phương pháp mạnh mẽ kích thích tiềm năng bản thân đối với thương tổn thân thể là tương đối lớn, cũng giống như uống thuốc kích thích, nếu Đỗ Hà còn lòng tham không đáy, tiếp tục miễn cưỡng tập luyện, tính toán tìm ra phương pháp học cấp tốc, kinh mạch thân thể hắn sẽ bởi vì không thể duy trì được lực lượng đột nhiên trướng cao mà vỡ, tẩu hỏa nhập ma.

Việc tương tự như thế ở trong võ học giới có rất nhiều rất nhiều, nhưng Đỗ Hà bởi vì từng có qua một lần kinh nghiệm ở kiếp trước, cho nên thật lý trí làm ra lựa chọn chính xác nhất.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Đỗ Hà dùng tròn một ngày thời gian tìm hiểu chế độ quy tắc thi đấu mã cầu của Đường triều.

Có lẽ bởi vì môn mã cầu là trò chơi của quý tộc, cho nên thi đấu cũng không kịch liệt, tựa như một nhóm nữ nhân tụ tập vui chơi, căn bản không thể hiện ra được tinh thần cạnh tranh thi đấu của môn thể thao này.

Khiến Đỗ Hà cảm giác giống như chơi bóng rổ của niên đại 90, cùng bóng rổ của thế kỷ 20.

Bóng rổ niên đại 90 phấn khích kịch liệt, xem trận đấu của Jordan chính là hưởng thụ, mà thế kỷ 20 tuy rằng có rất nhiều ngôi sao, nhưng chỉ hơi chút va chạm liền phạm quy, so sánh với niên đại 90 căn bản không thể sánh bằng.

Môn mã cầu Đường triều so với thế kỷ 20 càng thêm yếu ớt.

Nếu môn mã cầu thi đấu chỉ như thế, căn bản không thể chân chính làm được dụng ý tôi luyện thuật cưỡi ngựa.

Nhất định phải định lại quy tắc thêm lần nữa, làm trận đấu càng thêm kịch liệt, càng thêm nhiệt huyết, càng thêm hấp dẫn người, tốt nhất giống như môn bóng bầu dục!

Đỗ Hà cắn bút, tự lẩm nhẩm nói, tự hỏi, khi thì viết, khi lại nhíu mày.

Tiểu la lỵ Linh Lung ở bên cạnh mài mực, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn trộm Đỗ Hà, đồi ngực giống như nai con không ngừng va chạm, không ngừng suy nghĩ nhị thiếu gia của mình quả thật càng ngày càng anh tuấn.

Đúng như ý tưởng của Linh Lung, gương mặt của Đỗ Hà vốn tuấn tú, nhưng vì dĩ vãng tửu sắc quá độ, lộ ra bộ dáng như con gà chết, làm cho người ta nhìn thấy liền phiền chán. Nhưng hiện giờ Đỗ Trường Thiên thay vào, lại làm cho thân thể Đỗ Hà tu tập tâm pháp thượng thừa “Ngũ khí triều nguyên”, cũng không có sở thích ham mê bất lương, tự nhiên càng ngày càng có vẻ tinh thần phấn chấn, hơn nữa cộng thêm cá tính tùy tâm sở dục của Đỗ Trường Thiên, khí chất như cả thiên hạ tùy ý vân du tiêu sái dần dần được thể hiện, tuyệt đối có được bản lĩnh làm mê đảo hàng vạn hàng ngàn thiếu nữ.

Nhất là những ngày gần đây, nội lực của Đỗ Hà đại tiến, bất luận tinh khí thần đều đề cao rõ rệt, tự nhiên sẽ làm cho tiểu la lỵ rung động hoài xuân.

Tâm tư của Linh Lung chính Đỗ Hà cũng hiểu được, nhưng nàng chỉ mới mười ba tuổi, Đỗ Hà cũng không có ham mê dính vào một tiểu nữ hài.

Ngày hôm đó Đỗ Hà đem tài liệu sửa sang ghi chép ra, ngày hôm sau lại kiểm tra sửa chữa lại, cầm theo xấp tài liệu đi vào hoàng cung tìm Lý Thế Dân.

Địa phương Lý Thế Dân tiếp kiến Đỗ Hà lại ở Cam Lộ Điện, điều này làm cho Đỗ Hà thực sự cảm thấy ngoài ý muốn.

Tẩm cung của Lý Thế Dân là Thái Cực Cung, bố cục trong cung rất chú ý, nghiêm khắc dựa theo kiến trúc nguyên tắc cung thất thời cổ đại mà tạo thành. Chủ thể kiến trúc trong cung chọn dùng “tiền triêu hậu tẩm” nguyên tắc, lấy Chu Minh Môn, Túc Chương Môn, Kiền Hóa Môn làm ngăn giới, đem trong cung phân chia thành “tiền triêu” cùng “nội đình” hai bộ phận.

“Tiền triêu” là địa phương hoàng đế xử lý việc chính trị, “Nội đình” là nơi hoàng đế nghỉ ngơi cùng tần phi.

Cam Lồ Điện nằm ở nơi đọc sách của hoàng đế trong “Nội đình”, cũng là đại điện thứ ba trong Thái Cực Cung, chính là thư phòng của gia đình bình thường ngoài dân gian.

Lý Thế Dân không tiếp kiến Đỗ Hà ngoài khách sảnh mà ngược lại gọi hắn đến thư phòng của mình, đây xem như cực kỳ vinh sủng.

Tuy Đỗ Hà biết đây rất có thể là một loại thủ đoạn mượn sức của Lý Thế Dân, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi có chút cảm động, nếu không phải Lý Thế Dân xem trọng năng lực của mình, nếu không phải Lý Thế Dân vừa ý chính mình, thưởng thức mình, cần gì cho người mang hắn đưa tới nơi này?

- Đỗ Hà bái kiến Lý thúc thúc!

Đỗ Hà lên tiếng, còn chưa bái xuống Lý Thế Dân đã nói:

- Được rồi, nơi này chỉ có ta với ngươi, không cần đa lễ. Mau đem tài liệu của ngươi đưa cho trẫm xem một chút.

Đỗ Hà từ lúc đi vào liền phát hiện cả thư phòng chỉ có một mình Lý Thế Dân, ngay cả thiếp thân thị vệ cũng bị gọi ra bên ngoài.

Đỗ Hà đi tới bên cạnh, đem tài liệu giao cho Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân đưa tay tiếp nhận, cười khen:

- Chữ tốt, không hổ là thư pháp danh gia, nếu cả triều văn võ đều có thể viết ra chữ tốt như vậy, khi trẫm phê duyệt tấu chương sẽ xem là một loại hưởng thụ.

- Đây là cái gì?

Lý Thế Dân mới nhìn thoáng qua, chỉ vào dấu ngắt câu trong tài liệu, trong mắt lóe lên ánh sáng khó hiểu.

- Dấu chấm câu!

Lúc này Đỗ Hà mới nhớ tới dấu chấm câu tới thời cuối nhà Thanh mới được vận dụng chính thức, liền nói ngay:

- Đây là một loại phương pháp dấu chấm, có thể giúp người đọc hiểu được nội dung bên trong dễ dàng hơn.

- Hảo một dấu chấm câu! Phương pháp này thật đơn giản tiện lợi, nhưng khi sử dụng lại cực kỳ thực tế. Trẫm tính toán chiêu cáo thiên hạ, đem nó phổ biến vận dụng, ngươi xem thế nào?

Lý Thế Dân cười hỏi, dĩ nhiên đã nhìn ra được ý nghĩa tồn tại của dấu chấm câu nho nhỏ kia.

Đỗ Hà cười nói:

- Tiểu chất không ý kiến, nhưng dấu chấm câu vốn không đồng nhất, mỗi một loại đều có ý nghĩa độc đáo khác nhau, để tiểu chất viết xuống rồi hãy cùng truyền ra!

Lý Thế Dân gật đầu đồng ý.

Đỗ Hà cầm lấy bút lông trong ống bút, nhìn thấy nghiên mực lại không có mực, không khỏi ngây dại.

Tuy rằng đã hơn ba tháng, nhưng Đỗ Hà vẫn chưa học được kỹ xảo mài mực.

Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà do dự chưa viết, hiểu ý cười, đứng dậy nói:

- Cũng được, nể mặt danh gia thư pháp như ngươi, hôm nay trẫm ngoại lệ tự mình mài mực cho ngươi!

Lý Thế Dân thuần thục đem mực mài xong, còn đưa tay ra dấu như thỉnh mời.

Đáy lòng Đỗ Hà cảm thấy lâng lâng, đối với vị hoàng đế Lý Thế Dân càng thêm kính trọng, tinh thần phấn chấn, đem dấu chấm tròn, dấu phẩy, dấu chấm hỏi, dấu chấm than, dấu ngắt, dấu chấm phẩy…toàn bộ các dấu chấm câu cùng cách dùng đều nhất nhất viết ra thật chi tiết.

Đỗ Hà là cao tài sinh hệ Trung văn, viết chính tả đối với hắn mà nói chỉ là một bữa ăn sáng.

Lý Thế Dân cũng chưa xem tài liệu mà Đỗ Hà mang đến, chỉ đứng phía sau hắn, chăm chú nhìn hắn viết chữ, thật chuyên tâm học tập bút pháp của hắn.

Thấy Đỗ Hà dừng bút, Lý Thế Dân còn chưa cảm thấy thỏa mãn, chỉ lắc đầu thở dài:

- Đỗ thể tự, trẫm thích nhất, khổ luyện lâu ngày nhưng vẫn chưa nắm được ảo diệu bên trong.

Trong lòng Đỗ Hà cười thầm, Đỗ thể tự vốn là Nhan thể tự, Nhan thể tự là một trong những chữ thư pháp khó viết nhất, ở thời Đường Tống Nhan thể tự thành tựu thậm chí đã siêu việt cả Thư Thánh Vương Hi Chi lưu lại các loại tự thể, nhưng cũng bởi vì muốn học giỏi Nhan thể tự càng thêm muôn vàn khó khăn, cho nên người có thể chân chính nổi danh vì Nhan thể tự cũng không có được mấy người.

Đỗ Hà khổ luyện hơn hai mươi năm mới có được thành tựu như ngày hôm nay, mặc dù Lý Thế Dân cực thiện thư pháp, nhưng muốn chỉ trong mấy tháng là có thể lĩnh ngộ được tinh túy của Đỗ thể tự, đây chính là mộng tưởng.

- Nếu Lý thúc thúc muốn học, Đỗ Hà không dám tư tàng!

Đỗ Hà cười nói.

Lý Thế Dân nghe vậy thoải mái phá lên cười.