Trưởng Tôn Thuận Đức nghe Trưởng Tôn Vô Kỵ nói xong thì sợ đến lạnh toát.
Luận thân phận Trưởng Tôn Thuận Đức thuộc về hàng cha chú, luận về tư lịch
thuộc lớp cựu trào trong Trưởng Tôn gia, Trưởng Tôn Vô Kỵ thuộc về thế
hệ con cháu nhưng đối mặt với đứa cháu trai này, Trưởng Tôn Thuận Đức
lại rất e ngại.
Trưởng Tôn Vô Kỵ tuy không phải tộc trưởng trong
nhà nhưng có quyền lãnh đạo không thể dao động trong gia tộc, có thể ra
lệnh cho bất kỳ người nào trong tộc. Chỉ cần hắn nói một câu, cao thấp
Trưởng Tôn gia tộc có thể đại tẩy bài. Đừng nhìn Trưởng Tôn Thuận Đức
hôm nay có chút oai phong, nhưng nếu chọc giận Trưởng Tôn Vô Kỵ thì hắn
lúc nào cũng có thể trục xuất khỏi gia tộc.
Mất đi sự ủng hộ của Trưởng Tôn gia tộc, Trưởng Tôn Thuận Đức trong khoảnh khắc sẽ mất đi hết thảy, hai bàn tay trắng.
Trưởng Tôn Thuận Đức chột dạ khẽ lui một bước, nhớ lại chỉ điểm của Trưởng Tôn Vô Kỵ trước đó.
Vào trước khi lúc hắn kế nhiệm Tả Uy Vệ Đại Tướng quân, đứa cháu này đã
từng nói chuyện qua. Lúc ấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đã tìm được hắn, nói sâu
xa:
- Thúc thúc, hôm nay Trưởng Tôn gia được muội muội phù hộ,
được ân sủng cực hạn. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, tình hình thực tế cũng không được như nhân ý. Hôm nay Trưởng Tôn gia có muội muội , có thể duy trì vinh hoa, hưởng hết phú quý nhưng nếu hai người chúng ta không còn, Trưởng Tôn gia không ai kế tục, trở thành hạt bụi trong lịch sử, tan
thành mây khói trong tranh đấu. Vì Trưởng Tôn gia, điều duy nhất chúng
ta có thể làm là phát triển nó thành tồn tại không thể thay thế trong
vương triều Đại Đường. Trước mắt có một cơ hội, có thể gia tăng thanh
thế địa vị của Trưởng Tôn gia ta. Hầu Quân Tập bị Đỗ gia tiểu tử đánh
đổ, mặc dù Bệ Hạ nhớ tình cũ, không trọng phạt hắn nhưng muốn phục chức
là không có khả năng. Lý Tích thượng vị, cái này Tả Uy Vệ Đại Tướng quân để không. Với tư cách lão tướng, thúc thúc là một trong những người có
hy vọng nhất. Chỉ cần ta cố gắng, thúc rất có hy vọng. Chỉ là ta nhớ,
thúc thúc có cừu với ái tướng Tịch Quân Mãi của Lý Tích. Ngươi phải nhớ
lấy, ở Đại Đường ngươi có thể đắc tội Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối,
nhưng ngàn vạn không thể đắc tội Lý Tích. Phòng Huyền Linh, Đỗ Như Hối
một người nhìn xa, một người quyết đoán, luận kế sách mưu lược, thiên hạ khó có người so sánh nhưng cả hai đều có khí độ tể tướng, tuy lợi hại
nhưng vì Đại Đường nên trong nói cười không tàng đao. Chỉ cần không xúc
phạm điểm mấu chốt, bọn họ sẽ không gây khó xử. Nhưng Lý Tích bất đồng,
Lý Tích không khác ta, nếu là địch với hắn thì hắn sẽ là một địch nhân
đáng sợ nhất.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đánh giá cực cao đối với Lý Tích nhưng lập tức lại cười cười:
- Lý Tích lợi hại, bất quá hắn cũng không dã tâm, lại càng không tham
quyền, hơn nữa biết đạo minh triết bảo thân. Chỉ cần không đi trêu chọc
hắn, hắn sẽ không cùng chúng ta là địch.
Vì chút cừu hận để đắc
tội người không đáng đắc tội là cách làm ngu xuẩn nhất. Còn có Đỗ Hà,
tiểu tử này tuy còn trẻ nhưng lão luyện, Tâm trí thâm trầm, mức độ khó
chơi không thua gì Lý Tích.
Ngay cả Hầu Quân Tập cũng bại trong
tay hắn. Bản lãnh của hắn, ta đến bây giờ vẫn nhìn không thấu, không dám tùy tiện ra tay. Với tâm cơ của thúc thúc lại muốn chiếm tiện nghi của
hắn thì chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ.
Lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ còn
đang khuyên bảo, Trưởng Tôn Thuận Đức nhìn đứa cháu khống chế được sinh
tử của mình, nhớ tới hôm nay bản thân vì nhằm vào Tịch Quân Mãi, suýt
nữa đắc tội với Đỗ Hà, biết Trưởng Tôn Vô Kỵ nắm vững hành vi của mình
như lòng bàn tay, không khỏi tâm thần bất định, chột dạ nói ra:
- Chuyện đó ta sao không biết?
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy hắn cố làm ra vẻ, đáy lòng thầm giận nhưng tính cách vốn do trời sinh nên không thể làm gì. Các thế hệ của Trưởng Tôn gia tộc
càng lúc càng ít người tài, nếu không vì chỉ có một mình Trưởng Tôn
Thuận Đức có tư cách kế nhiệm Tả Uy Vệ Đại Tướng quân thì chức vụ này
sao đến lượt hắn.
- Ngươi cho rằng tiểu tử Đỗ Hà kia thật sự thành tâm hướng ngươi thỏa hiệp?
Trưởng Tôn Vô Kỵ lên giọng, trong mắt lóe lên hàn ý như có như không.
Trưởng Tôn Thuận Đức chột dạ nói:
- Không phải như vậy, còn có thể như thế nào?
Hắn nhìn như biện bác nhưng giọng nói lại yếu xìu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hừ lạnh nói:
- Ngươi đang nói chuyện hoang đường viển vông! Đỗ Hà để ý chính là ta,
hắn là người thông minh, biết rõ ngươi do ta bảo hộ, biết rõ chỉ với căn cứ trong tay thì chưa làm được gì nên dứt khoát bán ngươi một phần nhân tình, cho ngươi chột dạ, cho ngươi chủ quan, sau đó bức bách ngươi rời
bỏ Tả Uy Vệ. Đỗ Hà thật sự là địch thủ khó chơi. Sau khi biết chuyện,
hôm nay ta đã sai người đem Vương Lợi ra khỏi Trường An, xóa hết dấu
vết, chỉ chờ hắn gây chuyện.
Nhưng hắn hướng ngươi thỏa hiệp, coi như tránh đi tính toán của ta, ngươi còn cho là hắn thực sự sợ ngươi.
Ta không biết Đỗ Hà dùng thủ đoạn gì nhưng có thể khẳng định chưa tới
mấy ngày thì hành vi hôm nay của ngươi sẽ bị Bệ Hạ biết rõ.
Trưởng Tôn Thuận Đức biết đứa cháu của mình liệu sự như thần, nghe nói vậy luống cuông:
- Vậy làm sao mới phải, Vô Kỵ, ngươi phải giúp ta!
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khẽ:
- Cái ngươi yên tâm, cho dù ngươi có ngàn vạn không phải thì vẫn là người của Trưởng Tôn gia, ta sẽ không để cho con ưng non Đỗ Hà càn rỡ. Dù hắn cứng rắn thế nào cũng sẽ không đấu lại với thợ săn. Hôm nay thúc thúc
gây chuyện cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, ít nhất để cho Đỗ Hà
bại lộ nhược điểm trí mạng. Thúc thúc, ngươi cứ nghe theo ta, ta sẽ cho
hắn nếm tư vị bị mọi người chỉ trích.
Tròng mắt hắn đảo tròn đầy giảo hoạt.
Đỗ Hà cũng không kể lại chi tiết ân oán của Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Đỗ gia cho Tịch Quân Mãi.
Đỗ Như Hối vì Đại Đường nên không muốn đối địch với Trưởng Tôn Vô Kỵ nhưng Đỗ Hà không có độ lượng như vậy.
Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ không tiếc đối phó Trưởng Tôn Vô Kỵ, cũng như Trưởng Tôn Vô Kỵ có cơ hội sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nếu Trưởng Tôn Thuận Đức trở thành thượng ti bên Tả Uy Vệ thì sẽ như một
cây gai nhọn sau lưng hắn, tùy thời đều có thể đâm. Nếu không loại bỏ
cây gai nhọn này thì cuộc sống hàng ngày của hắn khó có thể bình an, dù
không có chuyện của Tịch Quân Mãi thì hắn cũng có ý định gài bẫy bức đi
Trưởng Tôn Thuận Đức. Việc ngày hôm nay chỉ khiến hắn đẩy nhanh kế hoạch mà thôi.
Tịch Quân Mãi không biết suy nghĩ của Đỗ Hà nhưng tràn đầy tín nhiệm, cũng không thắc mắc mà theo lời hành sự.
Đỗ Hà trở lại quân doanh tìm Trưởng sử Lưu Nhân Quỹ.
Lưu Nhân Quỹ hôm nay là mưu sĩ của hắn nên hắn cũng không dấu giếm, kể hết mọi việc.
Lưu Nhân Quỹ trầm mặc một lát, cười nói:
- Công tử làm rất đúng, Trưởng Tôn Thuận Đức dễ
đối phó nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ lại là một nhân vật khó chơi. Chắc rằng hôm
nay hắn đã khống chế chuyện này, cũng nên cẩn thận. Đúng rồi, không biết công tử có nghĩ tới chưa, Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng đến đây, sao chúng
ta không lợi dụng cơ hội kéo hắn xuống nước?
Đỗ Hà kinh ngạc nhìn Lưu Nhân Quỹ, tâm tư cũng theo đó bắt đầu chuyển động.
Vào ngày hôm sau, Tịch Quân Mãi viết lại chuyện Trưởng Tôn Thuận Đức hãm hại, gửi thư nặc danh cho Lý Thế Dân.
Hiệu suất hành chính của Đường triều không giống bình thường!
Tịch Quân Mãi gửi thư vào sáng sớm thì buổi tối cùng ngày nó đã xuất hiện trước mặt Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân xem bức thư, sắc mặt nghiêm nghị hồi lâu rồi bảo người mời Đỗ
Hà tới. Đỗ Hà nghe vậy cũng khẽ giật mình, hắn biết trong lịch sử, hiệu
suất làm việc của Đường triều cực cao nhưng không thể ngờ lại nhanh như
vậy, vội vàng đi tới điện Cam Lộ.
Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà đến thì nhướng mày, vẫy hắn đến bên cạnh, tiện tay ném ra bức thư lên án.
- Quen không?
Hắn chống cằm, tay kia gõ gõ lên đống hồ sơ.
- Nhạc phụ đại nhân nói vậy là sao?
Đỗ Hà vờ vịt.
- Thôi đi, cho là trẫm dễ gạt lắm sao. Ngươi vừa vểnh mông lên, ta đã biết ngươi muốn gì.
Lý Thế Dân suýt nữa văng tục, may mà cuối cùng dừng lại được nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt lạnh băng.
- Nhạc phụ đại nhân anh minh!
Đỗ Hà hiểu đối mặt với một người thông minh càng phải nói lời thông minh, thành thật thú tội rồi ra vẻ ấm ức:
- Trưởng Tôn Thuận Đức dù gì cũng là thượng ti của tiểu tế nên trước khi
có bằng chứng cũng không dám cáo trạng Trưởng Tôn đại nhân, huống chi
sau lưng Trưởng Tôn đại nhân còn có một Trưởng Tôn tiểu lão hồ ly?
- Cáo trạng? Trưởng Tôn lão hồ ly?
Lý Thế Dân ngớ ra nhưng phản ứng rất nhanh, dí ngón tay vào đầu Đỗ Hà:
- Hay cho tên tiểu tử thúi ngươi, đừng ra vẻ oan ức, cái gì mà cáo trạng, cái gì mà lão hồ ly, đó là anh vợ trẫm, cậu của Trường Nhạc, cũng là
cậu của ngươi, vậy mà ngươi dám gọi vậy.
Hắn nói một thôi nhưng
biết tính cách của Trưởng Tôn Vô Kỵ nên đáy lòng cũng tán đồng, suýt nữa bật cười lại vội vàng nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Được rồi, nói thật cho trẫm biết, chuyện trong này sao lại quan hệ tới Trưởng Tôn lão hồ… khục hừ, cậu của ngươi?
Đỗ Hà chi tiết nói:
- Những điều trong thư nói đều là thật, về phần có quan hệ với Trưởng Tôn đại nhân …