Đại Đường Đạo Soái

Chương 274: Từ trên trời giáng xuống




Huynh đệ của mình còn suy nghĩ như vậy, huống hồ là những người xa lạ.

Tịch Quân Mãi xanh mặt, không biết nói gì.

Trong mắt Trưởng Tôn Thuận Đức lóe ra hàn mang, nụ cười âm độc.

Cừu hận là thứ tình cảm nguyên thủy nhất của con người, là một trong những lực lượng lớn nhất.

Trưởng Tôn Thuận Đức vốn là người vô cùng hẹp hòi, năm đó Tịch Quân Mãi tố cáo hắn, chẳng những suýt nữa lấy mạng của hắn, còn khiến hắn bị Lý Thế Dân xem thường, không trọng dụng. Nỗi tức giận này vẫn ẩn chứa trong lòng, không thể nào quên, vì hắn lúc nào cũng nghĩ làm thế nào mới có thể báo thù.

Hiện giờ hắn được tấn thăng làm Tả uy vệ Đại Tướng quân, có thể quản chế Tịch Quân Mãi, đúng là cơ hội công khai báo thù.

Nhưng Lý Tích lại điều động Tịch Quân Mãi đến dưới trướng Đỗ Hà, Đỗ Hà ra sức bảo vệ hắn, vì vậy hắn mới không có cơ hội ra tay, chỉ có thể cho người theo dõi, âm thầm chờ đợi thời cơ.

Sau khi biết được hắn cùng với một đám bộ hạ rời khỏi quân doanh, đến Nghênh Tân lâu uống rượu liên hoan, trong lòng biết thời cơ báo thù đã đến.

Trưởng Tôn Thuận Đức thầm nghĩ:

- Lý Tích không ở đây, Đỗ Hà cũng không ở đây, lần này xem ta không chơi chết ngươi!

Hắn ra vẻ đau lòng, vô cùng thất vọng nói:

- Ta sớm nghe Lý Thượng thư khen ngươi là người can đảm, dũng mãnh kiên cường, còn muốn đề bạt ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại là loại người như vậy. Ta là Tả uy vệ Đại Tướng quân thật sự không cách nào tha thứ cho loại người bại hoại như ngươi. Người đâu, bắt Tịch Quân Mãi cho ta hỏi tội.

Hắn vừa nói xong, lập tức có mấy tên binh sĩ cao giọng hét lệnh, đứng dậy.

Tịch Quân Mãi buông lỏng nắm đấm, muốn phản kháng, nhưng cũng sợ liên lụy đến huynh đệ của mình, chỉ có thể hằm hằm nhìn Trưởng Tôn Thuận Đức, con mắt ngầu đỏ, không nói một lời.

- Dừng tay!

Một âm thanh bỗng nhiên truyền đến, sau đó một thân ảnh giống như từ trên trời giáng xuống hạ xuống chính giữa.

Đây là một vị thanh niên anh tuấn mặc hoa phục võ sĩ thêu hình hổ, chân đi ủng võ sĩ màu đen.

Trưởng Tôn Thuận Đức ngạc nhiên, chăm chú nhìn kỹ, người này không phải Đỗ Hà, thì còn là ai?

Nghênh Tân lâu là tửu quán lớn nhất Trưởng An, lưu lượng khách đến đây dùng bữa hàng ngày hơn tới trăm người, chuyện này vừa xảy ra, tất cả mọi người đều vây quanh đứng nhìn.

Lúc này Đỗ Hà bất thình lình từ trên cao giáng xuống, khiến bọn hắn tưởng rằng thần tiên hạ phàm, kinh hãi thất thanh, chỉ còn thiếu quỳ xuống cúng bái.

Đỗ Hà rơi xuống trước người Tịch Quân Mãi, che chắn phía trước.

Mặc dù Đỗ Hà còn rất trẻ, nhưng lại rất có uy vọng trong Tả uy vệ, lại là Phò mã của Trưởng công chúa Đại Đường, là tâm phúc được đương kim Hoàng Đế tin cậy nhất. Sự xuất hiện của hắn lập tức chấn trụ Trưởng Tôn Thuận Đức và đám hộ vệ, khiến bọn chúng không dám vọng động.

Đỗ Hà bình thản nhìn Trưởng Tôn Thuận Đức, nhìn ra vẻ chột dạ trong ánh mắt của hắn.

Trong tộc Trưởng Tôn, Trưởng Tôn Vô Kỵ chắc chắn là người xuất sắc nhất, có tài năng nhất. Nhưng dựa vào tài năng của hắn vẫn không làm gì được Đỗ Hà, thậm chí còn chịu thiệt thòi.

Cho nên Trưởng Tôn Thuận Đức luôn không dám đối địch với Đỗ Hà, âm thầm có kiêng kỵ, vừa thấy Đỗ Hà xuất hiện, hắn vừa rối loạn, vừa thất thần, nhất là khi đôi mắt của Đỗ Hà nhìn chằm chằm vào hắn, khiến hắn cảm giác tâm tư của mình đều bị Đỗ Hà nhìn thấu, thậm chí có vẻ sợ hãi.

Nhưng nghĩ lại, chức quan của mình lớn hơn Đỗ Hà, hơn nữa còn có chứng cứ rõ ràng, việc gì phải sợ?

Trưởng Tôn Thuận Đức liền đứng thẳng dậy, nghiêm mặt nói:

- Đỗ Hà, vì sao ngươi lại ngăn cản bổn quan xử lý Tịch Quân Mãi, chẳng lẽ vì hắn là bộ hạ của ngươi nên ngươi muốn bao che, dung túng?

Người tới chính là Đỗ Hà, hắn vốn đến vì lời mời của Vũ Mị Nương để thương nghị một số chuyện tiền bạc.

Đỗ Hà cũng không có dục vọng lớn lao với chuyện tiền bạc, cũng không thèm để ý con số cụ thể, chỉ kêu Vũ Mị Nương cất số tiền thuộc về hắn, đợi khi nào Đại Đường xuất hiện tai họa tự nhiên bất ngờ sẽ dùng đến số tiền này.

Khi hai người đang nói chuyện cao hứng, lại nghe thấy trong quán rượu đại loạn, đi ra xem xét, vừa vặn nhìn thấy Trưởng Tôn Thuận Đức đang làm khó Tịnh Quân Mãi.

Đỗ Hà thầm tức giận, nhưng hắn cũng không phải kẻ vô mưu, sau khi hỏi thăm tiểu nhị tình huống, lập tức có phán đoán: Đây là người ta cố tình vu oan hãm hại Tịnh Quân Mãi!

Mặc dù tất cả mọi người xung quanh đều đang chỉ trích Tịch Quân Mãi, nhưng hắn cũng phát giác chuyện này có mờ ám bên trong.

Xuất hiện của Trưởng Tôn Thuận Đức chính là sơ hở lớn nhất. Hắn biết rõ ân cừu giữa Trưởng Tôn Thuận Đức và Tịch Quân Mãi, cũng biết Trưởng Tôn Thuận Đức tìm mọi cách nhằm vào Tịch Quân Mãi, muốn trị hắn, đưa hắn vào chỗ chết. Tịch Quân Mãi vừa phạm tội, Trưởng Tôn Thuận Đức lập tức xuất hiện, dùng thân phận sứ giả chính nghĩa bắt hắn.

Khi thấy Trưởng Tôn Thuận Đức hạ lệnh động thủ, hắn cũng không giấu mình nữa, trực tiếp từ trên lầu ba nhảy xuống.

Tịch Quân Mãi không muốn liên lụy Đỗ Hà, tiến lên nói:

- Đây là chuyện cá nhân, Đỗ tướng quân….

Hắn còn chưa nói xong, Đỗ Hà đã tụ nội công lên cánh tay, đẩy lui Tịch Quân Mãi, ngồi xuống ghế nói:

- Ở đây không có chỗ cho ngươi nói, để ta xử lý!

Lời nói của hắn tràn đầy uy nghiêm.

Hắn quay sang cười nói với Trưởng Tôn Thuận Đức:

- Trưởng Tôn đại nhân, Đỗ Hà ta tuyệt đối không có ý bao che, chỉ là có một số chuyện cần phải hỏi rõ ràng mà thôi.

Trưởng Tôn Thuận Đức cố tự trấn định, cao giọng phẫn nộ quát:

- Ngươi còn nói không bao che dung túng? Tịch Quân Mãi đánh người, tất cả mọi người đều nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả bộ hay sao? Mọi người nói có phải không?

Còn chưa đợi mọi người trả lời, Đỗ Hà đã cười nói:

- Vậy ta muốn hỏi các vị đang ngồi, ngoại trừ một số người trong cuộc, các ngươi có tận mắt nhìn thấy Tịch Quân Mãi đánh người hay không, chú ý, là tận mắt nhìn thấy.

Lúc này mọi người mới phát hiện mình cũng không có tận mắt nhìn thấy Tịch Quân Mãi đánh người, chỉ là dựa vào cảm giác. Lúc ấy bọn họ đều bị thanh âm bồn hoa vỡ vụn thu hút, chỗ ngồi của Tịch Quân Mãi lại ở nơi hẻo lánh, tựa hồ không có người nhìn thấy tình huống cụ thể, ngẫu nhiên phát hiện, đồng thời cũng kiêng kỵ uy thế của Trưởng Tôn Thuận Đức, không dám nói.

Câu nói của Đỗ Hà đã lấy lại thanh thế cho Tịch Quân Mãi.

Trưởng Tôn Thuận Đức biết rõ Đỗ Hà là người ăn nói khéo léo, ngay cả Ngụy Chinh cũng nói không lại hắn, nếu Đỗ Hà có cơ hội mở miệng, thắng bại khó liệu, cho nên ý định kích động quần chúng, trực tiếp giáng tội bao che dung túng cho hắn, kích phát lửa giận của quần chúng.

Đỗ Hà tâm tư kín đáo, Trưởng Tôn Thuận Đức vừa mở miệng đã phát giác ra dụng ý của hắn, trước khi mọi người phẫn nộ đã giành quyền nói trước, nói rõ tình hình thực tế. Lời nói của hắn rất chắc chắn, có lực khiến mọi người không thể không suy ngẫm.

- Tất cả mọi chuyện chỉ có một người biết rõ nhất!

Đỗ Hà cười lạnh, đi về phía người bị đánh.