Đại Đường Đạo Soái

Chương 266: Đùa giỡn Thiên Diện tiếu giai nhân




Đúng như suy nghĩ của Đỗ Hà, không phải Lý Thừa Càn cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ không muốn phản đối, chỉ là vì lần này tây chinh Đỗ Hà lấy được công tích quá lớn, bọn hắn không kiếm được bất kỳ lý do nào để ngăn cản việc Đỗ Hà được thăng nhiệm thành Tả Uy Vệ tướng quân.

Lần tây chinh Cao Xương này trước khi đại quân của Hầu Quân Tập đến nơi, Đỗ Hà đã đại phá xong đại quân Tây Đột Quyết cùng bình định Cao Xương, cướp lấy Khả Hãn Phật thành.

Hết thảy những chuyện này đã chứng minh một việc, cuộc chiến này toàn bộ công lao đều quy công ở Đỗ Hà cùng sáu ngàn binh mã mà hắn suất lĩnh. Tuy Hầu Quân Tập là thống soái tam quân, nhưng ngay cả chiến trường mà hắn còn chưa kịp chạy tới, làm sao được phân chia công lao?

Cuộc chiến lần này Đỗ Hà dùng lực lượng của sáu ngàn binh mã chỉ bị thương vong năm người mà diệt địch bảy vạn, không đánh mà cướp lấy ba quận, năm huyện, hai mươi hai thành cùng Khả Hãn Phật thành của Cao Xương, đồng thời còn bức hàng bộ chân của A Sử Na, dọa lùi Tây Đột Quyết, làm bọn hắn sợ tới mức phải di dân. Trực tiếp giúp Đại Đường mở mang bờ cõi đông tây thêm tám trăm dặm, nam bắc năm trăm dặm, cả ranh giới bao la lớn hơn ngàn dặm.

Cuộc chiến kia Đỗ Hà diệt Cao Xương quốc khuếch trương biên cương, công tích lấy được đủ làm bất luận kẻ nào đều phải đỏ mắt.

Những vị tướng quân địa vị ngang hàng với hắn, cũng không có ai lập được kỳ công như thế.

Tuy tuổi tác của Đỗ Hà còn nhỏ, nhưng theo chiến công của hắn mà nói, đảm nhiệm chức Tả Uy Vệ tướng quân vẫn còn dư sức. Cho dù có người cố tình muốn phản đối cũng không cách nào tìm ra được lý do.

Bởi vì loại công tích cứng rắn rành rành như thế không cách nào xem như không thấy.

Nếu bọn hắn còn chạy tới khuyên Lý Thế Dân không nên trọng thưởng Đỗ Hà, chẳng khác gì xúi giục Lý Thế Dân làm ra chuyện ngu xuẩn thưởng phạt không phân minh.

Cả triều văn võ lại có người nào không phải nhân vật giảo hoạt thành tinh, há lại ngu ngốc tới mức tự mình bước ra làm việc có hại này.

Đỗ Hà cao giọng tiếp nhận bổ nhiệm, lần này chiến công hiển hách định Cao Xương là do một đám huynh đệ bọn hắn đao thật thương thật chém giết đi ra, hắn cho là mình đương nhiên đủ tư cách nhận được ban thưởng này, cho nên cũng không từ chối.

Kế tiếp Lý Thế Dân cũng trọng thưởng La Thông, Vương Đức Chính, Phòng Di Ái cùng Lưu Nhân Quỹ. La Thông, Vương Đức Chính cùng Phòng Di Ái đều được Lý Thế Dân đề bạt đến Tả Uy Vệ trung lang tướng, trở thành tướng quân tay nắm giữ binh mã hơn ngàn người, Lưu Nhân Quỹ vẫn là binh tào tham quân kiêm trưởng sử, nhưng địa vị đã hoàn toàn bất đồng, tựa như từ trong tham mưu trưởng đoàn đề thăng thành tham mưu trưởng quân đội.

Cũng giống như trước kia Lý Thế Dân từng nói qua, tất cả mọi người đều được phong thưởng hợp lý, ai ai cũng được vui vẻ.

Cùng ngày Lý Thế Dân còn đặc biệt tổ chức tiệc chúc mừng cho bọn họ, xem như khánh chúc kỳ công bọn họ đã lấy được.

La Thông, Vương Đức Chính cùng Phòng Di Ái tâm tình đều thoải mái, uống đến say mèm, Lưu Nhân Quỹ chỉ nhấp môi lại dừng.

Đỗ Hà cũng không uống nhiều, chỉ ứng phó tương bồi lời chúc mừng của các vị đại thần.

Yến hội chấm dứt, đi ra hoàng cung, Đỗ Hà lại cho hộ vệ đưa từng người quay về phủ đệ, chính mình lại đi thẳng tới Giang Hạ Quận Vương Phủ, từ khi về đến hắn còn chưa kịp gặp mặt Lý Tuyết Nhạn lần nào.

Đi vào Quận Vương phủ, Giang Hạ Quận Vương Lý Đạo Tông cùng phu nhân cũng vắng mặt, hơn nữa còn đi ra ngoài thăm bằng hữu.

Đỗ Hà đang định hỏi thăm Lý Tuyết Nhạn có nhà hay không, quản gia đã mời hắn đi vào, dẫn hắn đi thẳng tới biệt viện của Lý Tuyết Nhạn.

Trên đường đi tới, nha đầu Thanh Mai của Lý Tuyết Nhạn đang đi hướng đối diện, nhìn quản gia dịu dàng nói:

Tiểu thư để cho ta lĩnh Đỗ công tử đi vào!

Quản gia nhíu nhíu mày, đột nhiên nói:

Nha đầu kia, vì sao lại dám trộm sử dụng thủy phấn của tiểu thư đây?

Thanh Mai kinh ngạc dừng chân, lộ ra vẻ cổ quái, lập tức cúi đầu.

Đỗ Hà mang theo nội công thượng thừa của Sở Lưu Hương – Ngũ Khí Quy Nguyên, hô hấp cũng không dùng mũi, trong lúc nhất thời vẫn chưa phát giác. Nghe quản gia nói như thế, hắn liền ngửi ngửi, quả nhiên trong không khí tràn ngập hương thơm như thủy tiên, chính là loại hương thơm thủy phấn mà Lý Tuyết Nhạn thường dùng, ánh mắt hắn lướt qua trên người Thanh Mai từ trên xuống dưới, đáy lòng kỳ quái. Vì vậy hắn nhìn nàng thêm vài lần, Thanh Mai trộm dùng thủy phấn của Lý Tuyết Nhạn, bị bắt gặp vẫn không lộ ra vẻ kinh hãi giật mình mà là biểu lộ như mình đã tính sai điều gì đó.

Nhìn thấy ánh mắt Đỗ Hà có chút dị thường, lúc này Thanh Mai mới lộ ra thần sắc có tật giật mình.

Quản gia là một người hiền lành, gặp vẻ mặt chột dạ của Thanh Mai, cũng không tiếp tục trách cứ, chỉ khiển trách vài câu, lại dặn nàng nên chú ý, không nên được sủng mà kiêu căng.

Thanh Mai vội vàng vâng dạ đồng ý, không dám đáp nhiều lời.

Quản gia thi lễ với Đỗ Hà, lễ phép xoay người rời đi.

Đỗ công tử, thỉnh theo ta đến!

Thanh Mai đi phía trước dẫn đường.

Đỗ Hà vội vàng muốn đi gặp mặt Lý Tuyết Nhạn, tuy cảm thấy khả nghi nhưng cũng không nghĩ nhiều. Theo Thanh Mai đi tới tây viện của Lý Tuyết Nhạn, lại đi tới hồ nước họ từng ôm nhau ca hát trước kia.

Nhìn cảnh vật mê người phía trước, trong lòng Đỗ Hà hiện lên hình ảnh hắn cùng Lý Tuyết Nhạn ôm nhau cùng hát, nụ cười hạnh phúc không tự chủ được hiện lên trên mặt.

Thanh Mai ở bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên tia thẹn thùng lẫn vui vẻ, chợt ngừng lại một thoáng, nói:

Tiểu thư dặn Đỗ công tử ở lại đây chờ một lát!

Đỗ Hà cũng không nóng nảy, gật đầu như minh bạch, đồng thời cũng ra dấu cho nàng tự tiện.

Thanh Mai cười cổ quái, bước nhanh rời đi.

Ánh mắt Đỗ Hà nhìn theo bóng lưng nàng rời khỏi, chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy Thanh Mai cho hắn một cảm thấy rất kỳ lạ, là cảm giác nói không nên lời, giống như đã từng quen biết, hơn nữa còn ghi khắc thật sâu, tuyệt đối không chỉ gặp mặt nhau một lần, thầm nghĩ:

Nha đầu kia có cổ quái, phải hỏi lại Tuyết Nhạn xem sao, trong những ngày gần đây có phải nàng có điểm nào khác thường hay không!

Đợi thật lâu vẫn không thấy Lý Tuyết Nhạn đi đến, hắn âm thầm lo lắng, đi qua đi lại, tự mình an ủi:

Hơn nửa năm không gặp mặt rồi, muốn trang điểm kỹ lưỡng tới gặp mình đi, nếu mình quấy rầy nàng, chẳng phải phá hư ý định của nàng sao?

Năm đó lần đầu tiên ước hẹn, Trường Nhạc chẳng phải cũng là như vậy, trang điểm ăn mặc mất cả canh giờ đó sao? Đã có tấm gương của Trường Nhạc, hắn chỉ đành nhẫn nại tính tình đứng chờ.

Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, chợt thấy người đứng sau lưng hắn là Trường Nhạc, đôi mắt hắn trợn tròn.

Trường Nhạc vũ mị mỉm cười:

Làm sao không thể là ta đây, ta cùng Tuyết Nhạn muội vốn là khuê trung mật hữu, đến thăm nàng cũng không có vấn đề gì đi? Tuyết Nhạn muội còn đang trang điểm đâu, dặn huynh chờ một lát nữa!

Nói xong nàng lại xoay người muốn rời đi.

Đỗ Hà nhìn theo bóng lưng quen thuộc lại lạ lẫm, đột nhiên bước lên đem giai nhân ôm vào trong lòng, hai tay đặt lên hai ngọn núi, cúi đầu ngậm lấy vành tai của nàng, vươn đầu lưỡi liếm lên thùy tai xinh xắn.

Trường Nhạc kinh hô một tiếng, phẫn nộ quát:

Huynh…làm cái gì?

Đỗ Hà quỷ dị cười cười nói:

Sợ cái gì, lão phu lão thê rồi, thân mật một chút đi, dù sao nơi này không có người.

Trên mặt Trường Nhạc lộ ra thần sắc kinh khủng, quay đầu:

Ta không a…ân…

Nàng còn chưa nói hết câu, ân một tiếng đã bị Đỗ Hà chắn lại cặp môi thơm.

Trường Nhạc vừa giật mình vừa thẹn thùng, nàng nhất thời nói không ra lời, ra sức vùng vẫy vài cái, hàm răng cắn chặt lại bị đầu lưỡi đối phương phá vỡ xông vào, lần đầu tiên trong đời cùng nam nhân hưởng thụ nụ hôn sâu sắc. Thẳng đến khi nàng không còn thở nổi, Đỗ Hà mới buông tha khinh bạc nàng, tựa đầu vùi sâu giữa cổ nàng, hít một hơi thật sâu, ngửi hương thơm thủy tiên nhàn nhạt, hì hì cười nói:

Đây là hương vị của Tuyết Nhạn bảo bối!

Trường Nhạc càng thêm tức giận, giãy giụa thoát khỏi ngực hắn, nói:

Huynh đã sớm biết là muội rồi sao?

Đây cũng chính là thanh âm của Lý Tuyết Nhạn.

Đỗ Hà híp mắt, cũng không trả lời, chỉ nhìn giai nhân trước mặt từ trên xuống dưới, không khỏi thán phục than thở, ngay cả vị tướng công chính quy của Trường Nhạc như hắn còn không cách nào phân biệt được thật giả.

Thanh Mai khi nãy cũng là muội cải trang đi?

Trong mắt Đô Hà lóe lên sắc thái thần bí, ngay từ đầu hắn đã hoài nghi Thanh Mai có vấn đề, nhưng vẫn không nghĩ ra được mấu chốt. Trường Nhạc đột nhiên xuất hiện lại làm tâm tư của hắn bắt đầu xoay chuyển.

Hắn cùng Trường Nhạc làm vợ chồng gần một năm, lẫn nhau tuy chung đụng ít xa cách thật nhiều. Nhưng từ khi lập gia đình đến nay, Trường Nhạc chẳng những hiếu kính cha mẹ, đem gia nghiệp xử lý thỏa đáng, còn lấy thân làm gương mẫu, liên tục khuyến khích hắn tiến tới, thật sự là một vị phu nhân hoàn mỹ hiền lương thục đức.

Đỗ Hà đối với nàng vừa kính lại yêu, hai người tương kính như tân, tình cảm sâu đậm.

Đối với tính cách làm người của nàng Đỗ Hà hiểu thật rõ ràng. Ở thời điểm này Trường Nhạc không thể nào xuất hiện bên trong Giang Hạ Quận Vương phủ.

Thế nhưng nàng lại xuất hiện!

Khi Đỗ Hà còn đang kinh nghi chợt nghĩ tới Thanh Mai, nhớ tới hương thơm thủy phấn thủy tiên trên người nàng, nhớ tới nàng cho mình cảm giác cùng nụ cười cổ quái, mơ hồ sinh ra một ý niệm trong đầu, hai người kia có phải là cùng một người hay không?

Nhìn bóng lưng Trường Nhạc rời đi lúc đó, hắn liền quyết đoán áp dụng hành động.

Nếu là Thanh Mai, Đỗ Hà còn chưa dám làm như thế. Nhưng nếu là Trường Nhạc thì tình hình khác hẳn.

Bất luận nói như thế nào, Trường Nhạc cũng là lão bà của hắn, có khinh bạc một chút cũng không đáng tội. Nếu thật sự là giả trang, người trêu đùa hắn như thế tất nhiên phải là Lý Tuyết Nhạn tính cách nghịch ngợm. Quả nhiên chính là nàng trêu đùa hí lộng chính mình, cho nàng trừng phạt một chút còn chưa đủ, dù sao đều là lão bà tương lai của mình, trừng phạt một chút cũng không phải là chuyện gì quá phận. Vì vậy đôi tay hắn trèo lên ngọn núi kia, thân phận Trường Nhạc lập tức bị vạch trần! Trường Nhạc có dáng người như ma quỷ, nên lồi thì lồi, vểnh thì vểnh, một đôi ngọn núi mê người một tay cũng khó nắm bắt. Nhưng hai ngọn núi của nữ tử hắn ôm trong lòng lại vừa đủ nắm chặt, lớn nhỏ vừa phải, vì bảo hiểm hắn còn công kích cả thùy tai của Trường Nhạc, phản ứng cũng không đến nỗi kịch liệt như tiếp xúc với Trường Nhạc, cùng lúc đó trong mũi hắn phảng phất truyền tới một hương thơm thủy tiên. Hương thơm như có như không, tất nhiên là do lúc nàng cải trang Thanh Mai hương thơm đã lộ ra sơ hở, vì vậy nàng tranh thủ thời gian tẩy đi hương vị đó.

Chỉ là nàng dùng loại thủy phấn kia cũng đã xâm nhập tận xương tủy nhiều năm, muốn tẩy rửa cũng không thể nào, vì vậy vừa tiếp xúc thân thể hương vị kia lập tức không cách nào gạt được Đỗ Hà.

Đỗ Hà quái dị nhìn nàng, cũng không biết nàng học được thuật dịch dung cao minh như vậy từ nơi nào.

Lý Tuyết Nhạn vừa sợ vừa tức, bình thường nàng vẫn để Đỗ Hà ôm ấp một chút, nhưng nụ hôn đầu tiên chỉ mới hôm nay, ở trong loại tình huống thế này để Đỗ Hà đoạt đi, thật sự làm nàng xấu hổ đến muốn chết.

Thần sắc Đỗ Hà biến hóa ngàn vạn, trước kia bởi một thân khinh công thiên hạ vô song, còn không hiểu được sự trọng yếu của ba vị hồng nhan tri kỷ, nhưng hôm nay khi hắn luyện tập lại từ đầu liền trở nên có chút khó xử, ngẫm lại trước kia nếu muốn lưu danh lấy vật, dù có hàng ngàn hộ vệ hắn vẫn ra vào như không có gì, thật tiêu sái cỡ nào, giỏi đến cỡ nào. Nhưng hôm nay bởi vì xuyên việt, thân thể của “Đỗ Hà” kia thật bị tửu sắc lấy hết, thực lực không sánh kịp kiếp trước một phần mười, chỉ có thể làm được tới mức lấy vật lưu danh.

Trình tự thế này có khác biệt, kém đâu chỉ là ngàn dặm, thật sự thẹn với sư phụ dưới cửu tuyền, cũng thẹn với danh tiếng đạo soái, làm hắn cũng hoài niệm vị hồng nhan tri kỷ Tô Dung Dung của Sở Lưu Hương. Tô Dung Dung tinh thông cầm kỳ thi họa, y thuật diệu thủ hồi xuân, thuật dịch dung xuất thần nhập hóa. Thường thường hắn vẫn tâm niệm làm sao bên cạnh mình cũng có được một nhân vật như vậy tồn tại, đem chính mình hóa thân thành ngàn vạn người, có thể quang minh chính đại lưu danh lấy vật, tạo dựng lại danh tiếng của đạo soái năm xưa. Hắn cũng thường thường cảm thấy thật đáng tiếc, Sở Lưu Hương lưu lại Lưu Hương Bảo Giám cho mình chỉ ghi chép lại công phu của chính hắn, ghi lại công phu của Thiết Huyết Đại Kỳ Môn mà lại không ghi chép lại thuật dịch dung. Có lẽ do Tô Dung Dung mất quá sớm, cái chết của nàng lại quá đột nhiên, cho nên Sở Lưu Hương không lưu lại được thuật dịch dung thiên hạ vô song của nàng.

Hiện tại Lý Tuyết Nhạn thình lình lộ ra thủ đoạn này làm Đỗ Hà ngoài cảm giác kinh ngạc còn cảm thấy thật vui mừng, vội hỏi:

Tuyết Nhạn, muội từ đâu học được thuật dịch dung cao minh như thế?

Lý Tuyết Nhạn vẫn còn tức giận nên không đáp lời hắn.

Thuật dịch dung mà Lý Tuyết Nhạn học được cũng là một phen cơ duyên!

Ngày ấy Đỗ Hà xuất chinh cũng đã hơn tháng, là ngày nghỉ, nàng ở nhà tưởng niệm hắn đến mức không chịu nổi, không ngừng đàn lại hát, cuối cùng buồn bực không chịu nổi. Vì vậy nàng thay đổi một thân nam trang, dùng kế bỏ rơi hộ vệ bất tri bất giác đi ra khỏi thành, đi tới chỗ lúa trước Đỗ Hà đưa nàng đến dạo. Trong lòng nàng hồi tưởng lại hết thảy tình cảnh ngày ấy, đáy lòng cảm thấy hạnh phúc, xuống ngựa xuyên qua rừng cây đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ, ngồi ở chỗ lúc trước họ đã ngồi, hồi tưởng lại từng câu từng chữ tâm tình của hai người trước kia.

Khi nàng phục hồi lại tinh thần, hoàng hôn đã buông về phía tây, nàng sợ cha mẹ lo lắng đang định đi về, chợt nghe được thanh âm đánh nhau, không khỏi cười khổ. Nhớ được ngày đó nàng cùng Đỗ Hà cũng nghe được tiếng đánh nhau, sau đó Đỗ Hà cứu được An Long Mã cùng Thiết Mễ Lị, cũng nhờ phúc hai người mà Đỗ Hà ở lại với nàng thêm một ngày.

Lý Tuyết Nhạn nghe được tiếng đánh nhau, cũng không dám lỗ mãng, nàng hiểu rõ khả năng của mình, Đỗ Hà võ nghệ cao cường, nghe được tiếng đánh nhau có thể ra mặt lo chuyện bất bình, nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ yếu đuối, nếu còn tò mò chỉ có thể rước họa vào thân. Nàng vốn định cưỡi ngựa rời đi, lại phát hiện mình quên mất buộc lại cương ngựa, con ngựa kia của nàng cũng đã không biết chạy đi đâu. Nàng thầm nghĩ:

Mình đi bộ cũng không nhanh, tùy tiện đi ra ngoài khiến cho người phát hiện, vạn nhất hai bên đều không phải người hiền lành, động lòng xấu xa đối với mình thì nên làm sao bây giờ?

Trong lòng nàng không ngừng hối hận, vì sao mình lại không kéo theo hộ vệ đi cùng.

Nhưng việc này có hối hận cũng đã muộn, suy đi nghĩ lại Lý Tuyết Nhạn quyết định trốn kín, ẩn vào bên trong rừng cây.

Nàng ở trong rừng phát hiện được một thân cổ thụ rậm rạp, chẳng khác gì bậc thang, liền thầm nhủ:

Trời cũng giúp ta!

Nàng lập tức theo tàng cây leo lên ẩn thân vào cành lá rậm rạp.

Thanh âm đánh nhau càng ngày càng gần, đáy lòng Lý Tuyết Nhạn cũng càng ngày càng sợ, nhịn không được thò đầu ra thăm dò.

Đứng trên cao nên nhìn được xa, nàng ẩn thân trên cây, vừa lúc có thể chứng kiến được tình huống khắp bốn phía.

Yên chi mã của nàng đang nhàn nhã gặm cỏ ngoài bìa rừng, cách đó chừng hai trăm bước có hai người đang đánh nhau chết sống.

Hai người kia một người khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đôi mắt sáng ngời, thần thái phi phàm, mặt mày thanh tú, bên trong vẻ tuấn mỹ mang theo ba phần khí độ hiên ngang, sử dụng một thanh trường kiếm, kiếm đi như lưu tinh, hàn khí bức người.

Lý Tuyết Nhạn cũng không khỏi âm thầm tán thưởng:

Một nhân vật thật khá!

Nhưng khi nàng nhớ tới Đỗ Hà, đem hai người so sánh cảm thấy chênh lệch thật lớn. Một thiếu nữ đang ở trong tình yêu, đương nhiên luôn cảm thấy ái lang của mình là tốt nhất.

Người còn lại nhìn thấy ghê tởm, tầm vóc trung đẳng, nhưng khuôn mặt lại gồ ghề xấu xí. Chỗ đỏ chỗ đen, tràn đầy vết sẹo, ngũ quan thối nát, cực kỳ đáng sợ làm người buồn nôn, làm Lý Tuyết Nhạn cũng không dám nhìn thêm lần thứ hai, trong tay hắn cầm một thanh Đường đao, đao khí tung hoành cũng khá cao minh.

Lý Tuyết Nhạn không biết võ công nhưng nàng nhìn ra được người dùng kiếm võ nghệ cao cường hơn người kia, trường kiếm liên tục xuất ra bức bách người xấu xí luống cuống tay chân.

Kẻ dùng đao không ngừng kêu lớn:

Lý Dật Phong, tên hỗn đản đáng chết kia, dùng quỷ kế hủy dung mạo của ta, làm cho ta biến thành bộ dáng quỷ quái này, ngươi còn muốn như thế nào nữa?

Lý Dật Phong hừ lạnh nói:

Thi Ngọc Hoa, ngươi dựa vào một thân bản lĩnh dịch dung chuyên đi dâm loạn thê tử nữ nhi của người khác, làm hại bao nhiêu người cửa nát nhà tan. Hôm nay không xử lý ngươi, Lý Dật Phong này thật uổng một thân bổn sự đã học được!

Vừa nói chuyện, trường kiếm lại đâm thẳng vào tử huyệt trên người Thi Ngọc Hoa.

Thi Ngọc Hoa cười dâm đãng:

Đám nữ tử lẳng lơ kia, nguyên một đám đều hô hào gọi ta là tướng công, tự động dâng lên cung cấp cho ta hưởng lạc, trách được ai đây, có bản lĩnh thì ngươi giết ta!

Gặp phải sát chiêu của Lý Dật Phong, hắn lại không hề tránh né mà trực tiếp dùng Đường đao chém thẳng vào cổ Lý Dật Phong.

Đao của hắn trước khi chém trúng Lý Dật Phong, trường kiếm của Lý Dật Phong sẽ đâm trúng tim của hắn, đây là đấu pháp đồng quy vu tận!

Chiêu thức này làm Lý Dật Phong phải thu hồi kiếm chiêu, quay về phòng thủ. Vì để mất tiên cơ lại để cho Thi Ngọc Hoa công kích ba chiêu liên tiếp, chiếm cứ thượng phong. Luận võ nghệ Lý Dật Phong vượt hơn Thi Ngọc Hoa rất nhiều, nhưng Thi Ngọc Hoa lại luôn dốc sức liều mạng, Lý Dật Phong phải liên tục thối lui, so sánh hai người biến thành đấu chiến ngang hàng.

Thi Ngọc Hoa dùng một đao bức lui Lý Dật Phong, nhếch miệng cười:

Cuối cùng ta cũng hiểu được vì sao võ nghệ của ngươi hơn ta thật nhiều nhưng vẫn không thể bắt được ta! Ngươi chỉ là vì sợ chết mà thôi!

Vừa bức lui Lý Dật Phong, bên trong tay áo hắn bắn ra một vật về phía trước.

Sương trắng tràn ngập, vôi phấn bắn thẳng tới người Lý Dật Phong.

Lý Dật Phong dùng ống tay áo chặn lại thủ đoạn hèn hạ của hắn, lui lại, khi nhìn tới thì Thi Ngọc Hoa đã phóng lên yên chi mã bỏ chạy. Đồng thời còn quay đầu gào lên:

Tiểu tử, chúng ta chờ xem!

Lý Dật Phong hừ lạnh một tiếng, cất bước truy theo, một bước thật nhẹ nhàng tốc độ lại cực nhanh.

Lý Tuyết Nhạn có chút mơ hồ nhìn hết thảy, lại có chút mê mang, còn có chút bất đắc dĩ, Thi Ngọc Hoa cưỡi yên chi mã của nàng, nó đã theo nàng ba năm, tình cảm sâu đậm lại bị người cướp đi nên làm cho nàng có chút thương cảm. Nhưng nghĩ lại bản thân mình vẫn được bình yên vô sự nên cũng chợt nhẹ nhàng, khi nàng quay trở về nàng đã là đêm khuya.

Nàng lại tiếp tục đi học tại Hoằng Văn Quán được bốn ngày, không ngờ yên chi mã lại quay trở về, hơn nữa trên lưng ngựa còn mang theo một túi vải bố, bên trong còn có một bí tịch về thuật dịch dung, lại có chút dược vật dùng để dịch dung!