Đỗ Hà một hơi xông qua vòng vây gần ngàn người, trực tiếp vọt tới cổng
chính hoàng cung, chỉ cần ra khỏi là có thể tới Thái Thường trong khoảnh khắc. Vào lúc Đỗ Hà đến được cổng chính Chu Tước thì cổng chính đã đóng kín, 2000 cấm quân đột nhiên từ bốn phía lao ra vây kín, trên cổng
thành còn có mấy trăm tên cung tiễn thủ đang lăm lăm giương cung chĩa
vào.
Hoàng cung dù sao cũng là hoàng cung, nếu Đỗ Hà còn ở trạng
thái đỉnh phong ở đời sau thì xuyên qua cũng chỉ là tiện tay, nhưng với
lực lượng hiện giờ của hắn có thể đến được đây đã là không dễ.
-
Ta chính là Đỗ Hà, con trai của Đỗ tể tướng, Trường Nhạc công chúa tái
phát bệnh khó thở, mệnh chỉ còn sớm tối, bất đắc dĩ mới mạo muội xông
cung, mở cửa thành!
Đỗ Hà hô lên, cũng không biết có hiệu quả hay không. Đang lúc hắn lo nghĩ thì một hồi trống vang lên, cửa cung mở
rộng, ngàn tên quân tốt không nói một câu, chủ động nhượng đường.
Đỗ Hà vui mừng quá đỗi, chạy gấp một mạch, cũng không cần thông báo vọt vào Thái Thường tự.
Hắn cũng không biết thái y thự nằm chỗ nào trong Thái Thường tự nhưng lại
may mắn phát hiện một đám học sinh mặc đồ đại phu từ bên trái đình viện
đi tới. Đỗ Hà nhớ lại ghi chép trong sử thời Tùy Đường về thái y thự:
Thái y thự thời Đường bao gồm bốn bộ phận là hành chính, dạy học, chữa
bệnh, dược công, cơ cấu tương đương một đại học y khoa hiện đại. Thái y
thự trực thuộc hoàng gia, có hai thái y, là quan viên cao nhất ở đây,
tương đương với chức vụ hiệu trưởng của viện y học hiện đại; Thiết lập
thêm hai thái y thừa làm trợ thủ. Thủ hạ của thái y thừa có bốn y giám,
tám y chính, đều là trưởng quanh hành chính của thái y thự. Hơn 300
người còn lại đều là đệ tử của thái y thự. Đỗ Hà theo hướng đệ tử đi ra
chạy tới, quả nhiên tìm được thái y lệnh.
Thái y lệnh thấy Trường Nhạc công chúa ở trong ngực Đỗ Hà lập tức biến sắc, vội vàng bảo hắn để nàng xuống, thuần thục chữa trị. Xem ra hắn không phải lần đầu trị bệnh cho Trường Nhạc công chúa nên rất hiểu rõ. Đỗ Hà rốt cuộc cũng thả
lỏng, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất, lúc này mới phát hiện nội lực
trong cơ thể đã tổn hao sạch sẽ.
Cái này cũng khó trách, khoảng
cách từ Hoằng Văn quán đến thái y thự không dưới hai dặm, Đỗ Hà chạy một mạch như bay, trên đường còn phải đối phó cấm quân ngăn chặn, nội lực
vốn không nhiều lắm sớm đã tiêu hao sạch sẽ.
Nếu Đỗ Hà không có
lực ý chí kiên định, thân mang Ngũ Khí Triều Nguyên ảo diệu, lại không
có kỹ thuật thở bằng da để duy trì nội lực có thể sinh sôi không ngừng
thì sớm đã không duy trì.
Lúc này đạt được mục đích, các loại cảm giác mệt mỏi theo nhau mà đến, hiện giờ thậm chí hắn muốn động một ngón tay cũng không thể. Thái y lệnh bảo y chính khiêng Đỗ Hà ra ngoài nghỉ
ngơi.
Tĩnh tọa hồi lâu, Đỗ Hà mới thoáng hồi khí trở lại. Đúng
lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Người trung niên từng nói
chuyện phiếm với Đỗ Hà trong tửu quán đang long hành hổ bộ bước vào, sau lưng vẫn là tên hộ vệ lần trước. Bất quá lúc này hắn một thân long bào
màu vàng, đầu đội vương miện, phối hợp với khí thế đế vương càng lộ vẻ
uy vũ.
- Đỗ Hà bái kiến Hoàng Thượng!
Lần thứ nhất là do
Lý Thế Dân xuất tuần, Đỗ Hà có thể cho rằng không nhận ra thân phận nên
không e dè, lúc này không thể không bái, trong lòng khinh bỉ xã hội
phong kiến rườm rà này.
- Bình thân!
Lý Thế Dân phất tay bảo Đỗ Hà đứng lên.
- Trường Nhạc, con ta thế nào rồi?
Lý Thế Dân lộ vẻ lo lắng, hơi thở cũng lộ vẻ khẩn trương, hiển nhiên là nhận được tin tức, vội vội vàng vàng chạy đến.
- Không biết! Thái y lệnh đang trị liệu cho công chúa!
Đỗ Hà nói xong, lại nghe tiếng bước chân lao xao phía sau, ngoảnh lại nhìn thấy một đoàn người đang vội vàng chạy đến, cầm đầu vẫn là Phòng Huyền
Linh cùng cha của hắn là Đỗ Như Hối, những người khác không nhận ra
nhưng đều mặc triều phục, xem ra đều là quan lớn ngoài tứ phẩm. Không
khó tưởng tượng Lý Thế Dân đang cùng với chư vị đại thần thương nghị
quốc sự thì nhận được tin dữ nên bỏ hết việc chạy đến. Đại thần trong
triều cũng theo sau để xem.
Chờ giây lát, thái y lệnh ra ngoài, thấy một nhóm lớn đại nhân vật liền vội vàng hành lễ.
Lý Thế Dân tiến lên một bước bảo hắn dậy, hỏi:
- Không cần đa lễ, Trường Nhạc thế nào rồi?
Thái y lệnh thở một hơi thật dài:
- Nguy hiểm thật, Trường Nhạc công chúa lần này tái phát bệnh nghiêm
trọng hơn trước kia gấp trăm lần, một cái sơ sẩy...... cũng may có Đỗ
công tử đưa tới kịp thời, bằng không thì...... Hiện tại Trường Nhạc công chúa đã ổn định lại, còn đang nghỉ ngơi.
Thái y lệnh nói có hai
chỗ ngập ngừng nhưng trong trường có ai không phải là nhân vật tâm tư
không cao minh nên đều đoán được ý. Lý Thế Dân cũng bình tĩnh lại.
- Vất vả cho ngươi rồi, trẫm với tư cách phụ thân, thật không biết như thế nào cảm tạ ngươi mới tốt!
Lý Thế Dân nhiệt tình cầm tay Đỗ Hà, vẻ mặt kích động. Đỗ Hà có chút ngoài ý muốn nhìn xem Lý Thế Dân, cái này cũng nhiệt tình quá mức đi.
- Hoàng Thượng, Đỗ Hà tự tiện xông vào hoàng cung, phạm vào tử tội, theo lý phải bị nghiêm trị.
Trong đám đại nhân đột nhiên truyền ra một câu. Một trung niên có khuôn mặt
vuông vức, tuổi chừng bốn mươi bước ra. Trên mặt Lý Thế Dân thoáng hiện
vẻ tức giận, cao giọng:
- Ngụy khanh gia, nếu không là Đỗ Hà, Trường Nhạc rất có thể vì vậy mà chết!
Ngụy Chinh!
Đỗ Hà giật mình. Nguyên lai là con trâu bướng bỉnh này, giờ hắn hiểu rõ vì sao Lý Thế Dân lúc trước nhiệt tình như thế, đây là hắn làm bộ cho cả
văn thần triều đình biết sự cảm kích, cũng không có ý định truy cứu lỗi
bản thân xông vào hoàng cung, đề tỉnh triều thần đừng lấy chuyện này làm cớ. Nhưng hiển nhiên cũng không có hiệu quả, con trâu bướng bỉnh Ngụy
Chinh vẫn đứng ra.
Đối mặt với sự tức giận của Lý Thế Dân, Ngụy Chinh mặt không đổi sắc nói:
- Đây là gia thế của hoàng thượng, vi thần không xen vào, cũng không có
quyền quản. Nhưng Đỗ Hà xúc phạm chính là quốc pháp, pháp bất dung
tình. Mặc kệ có đạo lý gì đều không thể cải biến sự thật là Đỗ Hà xông
vào hoàng cung.
- Ngụy Chinh......
Lý Thế Dân càng tức
giận, ánh mắt cơ hồ muốn đem Ngụy Chinh nuốt vào, lời của Ngụy Chinh rõ
ràng cho thấy bỏ qua sinh tử của Trường Nhạc công chúa, dù Lý Thế Dân tu dưỡng tốt thế nào cũng khó có thể chịu được.
Đỗ Như Hối lộ vẻ
xám xịt, Phòng Huyền Linh cũng có chút vô kế khả thi. Văn võ toàn triều, có ai không biết tính tình bướng bỉnh của Ngụy Chinh. Ngụy Chinh căn
bản không nhìn lửa giận Lý Thế Dân, lạnh nhạt nói:
- Kính xin
Hoàng Thượng chớ để bởi vì công mà bỏ tư, từ khi Đại Đường ta lập nước
đến nay chưa bao giờ phát sinh chuyện ác liệt như thế. Nếu như vì việc
tư mà người nào cũng có thể hoành hành trong hoàng cung vậy quốc pháp ở
đâu, kỷ luật Đại Đường ở đâu?
Ngụy Chinh vẫn như trước, hùng hổ dọa người.
- Hừ!
Đỗ Hà vốn đối với Ngụy Chinh còn có chút ấn tượng tốt, nhưng giờ phút này lại cảm thấy hắn không có như vậy:
- Ngụy đại nhân, ta hỏi ngươi. Ý nghĩa tồn tại của luật pháp là gì? Mục đích tồn tại của nó là gì?
- Dĩ nhiên là vì giáo hóa vạn dân, ước thúc vạn dân!
Ngụy Chinh không chút nghĩ ngợi trả lời.
- Tốt, nói hay lắm! Ta hỏi lại ngươi, một người thấy một người khác sắp
chết ở trước mặt của mình, hắn có hai lựa chọn, một, nhìn xem nàng chết
trước mặt, chẳng quan tâm. Hai, xuất thủ cứu giúp, nhưng như thế sẽ xúc
phạm đến luật pháp. Cái này người nên cứu hay không nên cứu.
-
Đương nhiên, Ngụy đại nhân lựa chọn tự nhiên là không cứu, bởi vì ngươi
muốn tuân theo luật pháp, ngươi sẽ làm một tên súc sinh máu lạnh nhìn
xem nàng chết dần, nhìn xem một sinh mạng biến mất. Nhưng ngươi cũng
biết, nhân mạng quan trọng, ý nghĩa tồn tại của luật pháp là ước thúc
vạn dân, là tạo phúc cho vạn dân. Nhưng bởi vì tuân theo luật pháp, đem
nhân mạng nhìn như không thấy vậy khác gì súc sinh, cái này tuân thủ
hay không? Ngươi nói cho ta biết!
- Cái này......
Ngụy Chinh cũng không biết trả lời như thế nào.
- Còn nữa Ngụy đại nhân, ngươi xem đây là cái gì?
Đỗ Hà rút ra lệnh bài của mình, cười thản nhiên:
- Ta là đệ tử Hoằng Văn quán, có thể tự do xuất nhập Hoằng Văn quán đến cửa Chu Tước.
Ngụy đại nhân có thể tố cáo ta chạy loạn trong hoàng cung, cũng có thể tố
cáo ta không kịp thời xuất lệnh bài để gây náo động nhưng nếu nói gì
thêm ta sẽ tố cáo ngươi phỉ báng!