Lý Thế Dân tựa hồ khó tin được nội dung của chiến báo, đọc đi đọc lại,
***g ngực phập phồng khiến cả đám đại thần lo lắng, đây là một chiến
dịch chỉ có thể thắng, không được thất bại.
Đại Đường hôm nay
dương oai thiên hạ, mấu chốt nhất ở chỗ bất bại. Từ khi Lý Thế Dân kế
vị, chiến tích đối ngoại của Đại Đường bảo trì toàn thắng.
Bất
luận là Đông Đột Quyết hay Thổ Dục Hồn, Thổ Phiên đều là những nước lừng lẫy nhưng đều bị Đại Đường thu thập như gió thu cuốn hết lá vàng, có
thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Cho nên các quốc gia đều kính phục Đại Đường, sợ hãi Đại Đường, đối mặt với phồn hoa của Đại
Đường nhưng không hề dám sinh lòng khác.
Nhưng nếu Đại Đường thất bại thì lòng kính sợ này sẽ giảm đi, thậm chí còn trực tiếp phát sinh chiến sự.
Đương nhiên cũng không phải bọn họ sợ, với thực lực Đường triều không e ngại
bất cứ địch nhân nào, chỉ là bọn họ không muốn lãng phí tài lực vật lực
đánh một chiến dịch không quá cần thiết. Tựa như chiến dịch Thổ Phiên,
nếu không phải Đỗ Hà nghĩ ra cách cắt đất đền tiền, Đường triều không
chiếm được bất luận chỗ tốt. Huống chi Đại Đường hôm nay tiếp tục ổn
định, đang lúc phát triển, chiến sự càng nhiều sẽ khiến cho kinh tế lui
bước. An bài hợp lý chiến sự, ổn địnhtiếp tục phát triển là phương châm
trị quốc tối trọng yếu nhất của Đại Đường. Vì thế Đại Đường muốn nắm giữ quyền chủ động chiến tranh, muốn đánh ai là đánh. Trước ngưng tụ lực
lượng, tích lũy thực lực, sau khi lực lượng đạt tới đỉnh phong mới ra
quyền đánh chết địch nhân, sau đó lại lực ngưng tụ lượng, nghỉ ngơi và
hồi phục, cứ thế tuần hoàn.
Như thế mới hấp thụ được bài học từ Hán triều.
Hán triều đồng dạng cùng Đường triều, đều là quốc gia cường đại, nhất là
dưới triều Hán Vũ Đế, nhưng chỉ vì mấy năm liên tục chiến tranh, không
ngừng ra quyền đả kích Hung Nô dẫn đến trong nước trống rỗng, nhân khẩu
giảm đi phân nửa. Có vết xe đổ phía trước, quyết sách như vậy của Đường
triều không thể nghi ngờ là cao minh nhất.
Cho nên Đường triều
không thể bại, chỉ có bất bại, mới có thể vững vàng cầm chặt quyền chủ
động phát động chiến tranh, muốn đánh ai là đánh.
Giờ phút này bất luận là phái chủ chiến hay chủ hòa đều lo lắng trong lòng.
Nhất là Đỗ Như Hối, lúc nội thị tổng quản vừa nói được mấy câu chưa rõ ràng, chỉ biết Đỗ Hà dẫn bảy ngàn quân tiên phong đến Xích Đình cốc, bảy vạn
đại quân của Tây Đột Quyết tràn đến.
Những lời này lại không thấy nói rõ kết quả, chỉ biết hai tin tức: Thứ nhất, Đỗ Hà đảm nhiệm đại
tướng tiên phong; Thứ hai, Tây Đột Quyết xuất động gấp binh lực gấp
mười lần để đối phó Đỗ Hà.
Nghe được hai tin tức này, Đỗ Như Hối
sao có thể ngồi yên, hai tay nắm chặt, trong lòng lạnh toát, vừa giận
vừa lo: Đỗ Hà làm đại tướng tiên phong, trong đó hiển nhiên là có quan
hệ đến Hầu Quân Tập lấy việc công làm việc tư. Lần đầu tiên được ủy thác trách nhiệm lại gặp phải địch nhân hơn gấp mười lần.
Trưởng Tôn
Vô Kỵ lại vừa mừng vừa lo, cũng nhìn ra ẩn tình trong chuyện Đỗ Hà đảm
nhiệm đại tướng tiên phong, nghĩ đến Đỗ Hà chết trận thì càng tốt rồi,
nhưng vinh nhục Trưởng Tôn gia gắn liền với Lý Đường, cũng không muốn
thấy Đại Đường chiến bại nên tâm tình rất mâu thuẫn.
Người duy
nhất mừng thầm chỉ có Thái tử Lý Thừa Càn, ánh mắt của hắn thiển cận,
đối với Đại Đường thắng bại lại không thèm để ý, chỉ cần họa lớn trong
lòng là Đỗ Hà chết trận, dù Đại Đường thất bại cũng không sao cả.
Ngay lúc văn võ toàn triều gấp đến mức khó dằn nổi, Lý Thế Dân rốt cục đã có phản ứng. Hắn nhíu mày, kinh ngạc nghĩ một lát, bỗng nhiên cao giọng nói ra:
- Ruổi ngựa xông trận, chỉ với thương vong năm người diệt địch bảy vạn.
Ngữ khí của hắn tràn ngập nghi vấn, hiển nhiên cực kỳ hoài nghi. Với tư
cách một đế vương thân kinh bách chiến, dĩ nhiên hắn minh bạch diệt địch bảy vạn khó khăn đến mức nào, nhất là trong tình huống thực lực song
phương cách biệt xa như vậy!
Hắn nghĩ như vậy, tìm trong đống hồ
sơ trên án một cuốn sách da dê, trải ra là một tấm địa đồ cực lớn vẽ Đại Đường cùng với các quốc gia chung quanh, dĩ nhiên bao gồm cả Cao Xương.
Hắn căn bản không để ý tới tâm tư của quần thần, đưa tay tìm kiếm từng chút trên địa đồ, tìm được Xích Đình cốc liền cười nói:
- Chính là chỗ này, địa hình tốt, quả nhiên không tệ!
Lại ngẩng đầu cười ha hả:
- Không tệ, rất không tệ!
Tiếp đó lại kiêu ngạo nhìn qua Ngụy Chinh nói:
- Ngụy ái khanh, ngươi đánh giá quá thấp thực lực Đại Đường ta? Không cần nửa năm, con rể bảo bối của ta chỉ cần không đến mười ngày, với thương
vong năm người đã diệt địch bảy vạn, bình định Cao Xương, dọa lui Tây
Đột Quyết, chiếm lĩnh Khả Hãn Phật thành, triển hiện hùng phong Đại
Đường, sao mà thống khoái!
Trong lúc vui mừng, hắn bất giác kêu Đỗ Hà là “con rể bảo bối”.
Nghe Lý Thế Dân nói như thế, quần thần xôn xao, mỗi người đều lộ ra kinh hãi, không thể tin được.
Lý Thế Dân lại để cho nội thị tổng quản đem chiến báo đọc một lần, sau đó nói:
- Chỉ hao tổn năm người, diệt địch bảy vạn, trận chiến này thật thống khoái!
Ngụy Chinh cũng không khỏi động dung nói:
- Binh lực trong tay phò mã chỉ bảy ngàn đối mặt với bảy vạn, hoàn cảnh
cực nguy hiểm. Trong lúc viện quân chưa đến, không biết làm sao bình
định Cao Xương, dọa lùi Tây Đột Quyết, chiếm lĩnh Khả Hãn Phật thành,
hàng phục A Sử Na Bộ Chân?
Lý Thế Dân cười ha hả:
- Tôn Tử có nói “thắng vì đánh bất ngờ”, chắc con rể ta có đạo thủ thắng. Hơn
mười năm trước, chẳng phải trẫm cũng đồng dạng lấy ít thắng nhiều, đại
phá Kiến Đức tại Hổ Lao sao?
Ngụy Chinh gật đầu, đáy lòng rung động, không cách nào nói nên lời.
Cuộc chiến Hổ Lao là một trong những chiến dịch của Lý Thế Dân, là một trận kinh điển nhất.
Năm đó Lý Thế Dân vào lúc đánh Lạc Dương vây khốn Vương Thế Sung thì Đậu
Kiến Đức dẫn binh mười vạn tới cứu, liên tục phá được Quản thành, Gia
Sỉ, Dương Li tiến vào đông Hổ Lao. Bởi vì đại quân Đường triều vây khốn
thành Lạc Dương, Lý Thế Dân không thể rút ra binh lực đón đánh Đậu Kiến
Đức.
Hắn cùng với bộ hạ thương nghị đối sách, thuộc cấp nhiều chủ trương tránh lui nhưng hắn quyết đoán phân binh một phần tiếp tục vây
khốn Lạc Dương, bản thân dẫn một phần chiếm cứ yếu địa Hổ Lao ngăn cản.
Trong thế đường cùng, hắn tự mình dẫn 3000 binh mã chống cự mười vạn hùng binh của Đậu Kiến Đức, cuối cùng chiến thắng.
Một trận chiến này của Đỗ Hà tuyệt không kém trận chiến Hổ Lao Quan năm đó.
Đỗ Như Hối cũng hết lo lắng, vê râu cười khẽ, vẻ mặt tự đắc.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chấn động, trong mắt ánh lên vẻ đất dĩ của việc ăn trộm gà bất thành mất thêm nắm thóc.
Về phần Lý Thừa Càn là vẻ mặt ghen ghét!
Lý Thế Dân cao hứng không thôi, liên tục cầm lấy chiến báo xem đi xem lại, tựa hồ như chính hắn vừa đánh.
- Hôm nay đến đây là bãi triều!
Hắn phất phất tay, cầm chiến báo đi thẳng đến Lập Chính điện.
Vừa mới bước vào Lập Chính điện đã thấy Trường Nhạc nắm tay Trưởng Tôn
Hoàng Hậu đang tản bộ trước sân. Đỗ Hà xuất chinh không lâu, Lý Thế Dân
đã sai người tới Phò mã phủ thỉnh Trường Nhạc đến Lập Chính điện cư ngụ
nhưng Trường Nhạc lại muốn thay Đỗ Hà báo hiếu nên cự tuyệt.
Cuối cùng Lý Thế Dân phát hỏa, con gái gả ra ngoài đúng như bát nước đã hắt
đi, hiếu kính cha mẹ chồng là đúng nhưng còn bố mẹ ruột thì sao?
Vì vậy, hắn tự mình xông đến tận cửa, tỏ vẻ nếu con gái không về thì trẫm đành phải tới thăm ngươi rồi!
Trường Nhạc cũng hiểu như vậy là bất tiện nên ở lại Lập Chính điện.
Lý Thế Dân từ xa kêu lên:
- Trường Nhạc, xem trẫm chọn cho con một phu quân bản lĩnh, ngay cả trẫm cũng thất kinh.
Trường Nhạc chấn động, định chạy đến nhưng nhìn Trưởng Tôn Hoàng Hậu, lại thấy ngần ngại.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu hiểu ý cười cười, gật đầu nói:
- Đi thôi!
Trường Nhạc đỏ bừng mặt, hơn mấy tháng không có được tin tức của Đỗ Hà. Nàng
vừa mới trải qua đêm tân hôn đã thiếu đi cánh tay Đỗ Hà làm gối, khó có
thể chìm vào giấc ngủ. Bốn tháng nhớ nhung cuối cùng cũng có tin chiến
thắng, bất chấp rụt rè chạy đến Lý Thế Dân.
- Phụ hoàng, có phải có tin tức của Đỗ lang?
Lý Thế Dân thấy Trường Nhạc sốt ruột, cũng không đành lòng trêu chọc nàng, đem chiến quả của Đỗ Hà lấy được kể rõ:
- Trước lúc đại quân của Hầu ái khanh còn chưa đến, Đỗ hiền tế chẳng
những tiêu diệt bảy vạn binh Tây Đột Quyết, đồng thời còn không đánh mà
thắng hàng phục Cao Xương, dọa lùi Tây Đột Quyết, ngay cả Tây Đột Quyết A Sử Na Bộ Chân cũng dâng Khả Hãn Phật thành. Trong chiến dịch Tây Vực,
hắn dùng sáu ngàn binh đã hoàn thành nhiệm vụ của mười vạn đại quân.
Không thể không nói, một trận chiến này cực kỳ đẹp mắt, cơ hồ một mình
hắn lập công, ngay cả Hầu thống soái cũng kém xa.
Trường Nhạc vui đến phát khóc, cũng vì thành tựu của phu quân mà cảm thấy cao hứng.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu nghe xong cũng cảm thán bản lĩnh của Đỗ Hà, là một nhân
tài văn có thể an bang, vũ có thể định quốc, đồng dạng như Hầu Quân
Tập, đồng thời cũng nói:
- Tính cách Hà nhi mạnh hơn Hầu Quân Tập không ít, tương lai thành tựu càng hơn xa.
Trưởng Tôn Hoàng Hậu thuận miệng nói vậy lại khiến Lý Thế Dân kinh hãi. Hắn bị chiến thắng của Đỗ Hà làm say mê nên không chú ý đến tiểu tiết, xem lại chiến báo, thấy bốn chữ “đại tướng tiên phong” liền cau mày:
- Cuối cùng là do Quân Tập lớn mật tin tưởng Đỗ Hà hay có chủ tâm làm khó?
Hắn xem tiếp, nghĩ đến tính cách của Hầu Quân Tập, sắc mặt càng thêm nghiêm túc:
- Quân Tập rất trọng mặt mũi, há cam lòng Đỗ Hà bò trên đầu? Thời gian
cũng có vấn đề, Đỗ Hà làm tiên phong sao có nhiều thời gian như vậy đến
phá địch, định Cao Xương? Trừ phi khoảng cách của song phương quá xa,
Hầu Quân Tập không kịp ngăn lại Đỗ Hà lập công.
Nhưng Đỗ Hà tại sao muốn kéo giãn cự ly với đại quân của Hầu Quân Tập?
Rất nhiều vấn đề dần dần tụ lại trong đầu hắn, càng lúc càng sáng tỏ.
Hắn trầm giọng nói:
- Người đâu, thỉnh hai tể tướng Phòng Đỗ đến Cam Lộ điện thương nghị chính vụ.