Đại Đường Đạo Soái

Chương 239: Khuyên hàng Cao Xương




Nghĩ tới đây Đỗ Hà lại hỏi An Long Mã tính cách làm người của Trương Hùng thuộc về dạng người vì lợi ích không để ý hết thảy hay là một vị quan tốt trong lòng chỉ để ý tới an nguy của bách tính.

Vẻ mặt An Long Mã nghiêm túc nói:

- Trương đại nhân đương nhiên là một vị quan tốt hết lòng vì dân. Nếu không phải như thế, cũng sẽ không được dân chúng Cao Xương kính yêu như thế!

Đỗ Hà mỉm cười, nếu có nhược điểm như vậy là tốt rồi, không sợ hắn trung tâm với Cao Xương bao nhiêu, chỉ sợ hắn là loại người có ý chí sắt đá, xem mạng người như cỏ rác, vì vậy Đỗ Hà khẽ gật nhẹ đầu, trong nội tâm đã lập ra kế hoạch, lại để An Long Mã lui xuống.

Hôm sau, từ sáng sớm Đỗ Hà lại cho người mời Trương Hùng tới. Hắn nhìn ra địa vị Trương Hùng không bình thường, tuổi tác đã cao, cũng không để người nào làm khó hắn, ngược lại phân cho hắn một lều vải độc lập, chỉ hạn chế sự ra vào của hắn. Bản thân hắn cũng thật thức thời, biết rõ mình tuổi già suy yếu, không khả năng chạy trốn nên thành thành thật thật ở yên bên trong lều vải.

Đỗ Hà dẫn hắn tới tận sâu trong Xích Đình Cốc, đi tới gần Xích Đình Cổ Đạo, chỉ vào một đoạn tường đá phòng ngự công sự còn sót lại, cười nói:

- Trương tiên sinh dự định dùng những vật này chống đỡ hổ lang chi sư của Đại Đường chúng ta sao?

Sắc mặt Trương Hùng biến đổi, thẹn quá hóa giận nói:

- Tướng quân ý thế nào, muốn nhục nhã tướng bại trận hay sao?

Đỗ Hà biết hắn vẫn canh cánh chuyện thảm bại trong lòng, nên nghĩ sai lệch, cười nói:

- Tiên sinh hiểu lầm, ngươi quá xem thường Đỗ Hà này rồi. Đỗ Hà này còn chưa tới mức đi tìm tự tin trên người của ngươi, chỉ là muốn cho ngươi nhìn rõ một sự thật. Khương phó tổng quản, kế tiếp xin làm phiền ngươi!

Đỗ Hà gọi Khương Hành Bản đang đứng chuẩn bị sẵn một bên.

Luận địa vị Khương Hành Bản cao hơn Đỗ Hà, nhưng biểu hiện của Đỗ Hà dọc đường đã thuyết phục được hắn. Trong lòng cũng biết mình không thiện quân lược, vì vậy đối với lời phân phó của Đỗ Hà luôn nói gì nghe nấy. Nghe lời của hắn liền lệnh cho thủ hạ đem Xa Nỗ chuẩn bị sẵn đẩy lên, đẩy tới cách tường đá chừng năm trăm bước thì dừng lại, xua đi những người vây quanh phía trước, chuẩn bị bắt đầu bắn thử.

Trương Hùng cũng đã có chút hiểu được, trên mặt hơi lộ ra vẻ cười nhạo mỉa mai, có chút khinh miệt. Hắn đã sớm biết khí giới của Đường triều sắc bén, vì vậy khi tu kiến tường đá này đã thật nghiêm khắc, dùng tài liệu chính là thanh chuyên thạch, dị thường chắc chắn, có thể kháng cự được cung nỏ. Loại cung nỏ đặt ngoài xa năm trăm bước muốn lưu lại dấu vết trên thanh chuyên thạch thật sự rất khó.

Vẻ mặt Đỗ Hà lại thật tự tin, uy lực của Xa Nỗ hắn cũng đã sớm được chứng kiến. Tuy thực hành lên tường đá chỉ là lần thứ nhất, nhưng hắn xác thực biết được uy lực của Xa Nỗ trải qua sự cải tiến của hắn đủ chấn nhiếp Trương Hùng.

Sức kéo của loại cung nỏ cũ khoảng mười hai thạch, cần tới sức mạnh một ngàn bốn trăm cân mới kéo nổi. Cho nên mỗi lần kéo cung thậm chí còn phải nhờ cả lực lượng của trâu lẫn ngựa, hoặc là bốn năm người hợp lực mà kéo, vì vậy dùng mười hai thạch là cực hạn, nếu tiếp tục tăng cường sức kéo của cung nỏ, tuy có thể làm uy lực tăng thêm càng lớn nhưng cần vận dụng nhân thủ lại phải nhiều hơn, càng thêm cố sức hơn cho nên cũng không dùng.

Thế nhưng Đỗ Hà căn cứ nguyên lý vật lý học tổ hợp ròng rọc, tình huống liền thay đổi hẳn.

Chỉ cần mượn nhờ tổ hợp ròng rọc, một người có thể kéo được vật nặng ngàn cân, cho nên lần này Khương Hành Bản đem sức kéo của cung nỏ gia tăng lên tới mười sáu thạch, khiến uy lực của nó càng tăng lên. Nếu không phải tiếp tục gia tăng khiến gỗ cùng dây cung không chịu đựng nổi, hắn còn có ý muốn tăng lên tới mười tám thạch thậm chí là hai mươi thạch.

Lần này thử cung nỏ, Khương Hành Bản tự mình lợi dụng tổ hợp ròng rọc kéo ra dây cung, ý bảo người bên cạnh cài tên, bảy mũi tên lớn nhỏ không đều dài ngắn khác nhau đều được cài vào. Sau khi ngắm xong mục tiêu, hắn liền nói với Đỗ Hà một tiếng, sau đó nhấn cơ quan, lực phản tác dụng cường đại tác động lên cung nỏ, khu động dây cung, bảy mũi tên gào thét bắn ra, dùng tốc độ mắt thường khó thể phân biệt chợt lóe lên, chỉ nghe được thanh âm của tường đá vang giòn xa xa, ánh mắt mọi người ngay lập tức liền bị tiếng nổ nơi tường đá hấp dẫn.

- A?

Cả đám binh tướng ở một bên đang xúm lại xem náo nhiệt đều há hốc miệng, tựa hồ còn lớn hơn ai khác.

Vẻ mặt Trương Hùng càng thêm hoảng sợ, trong mắt tràn ngập kinh hãi, gương mặt không còn chút máu. Ở chỗ tường đá phía trước có bảy mũi tên, bảy mũi tên đều xuyên vào tường đá, nhất là mũi tên dài bảy tấc ngay trung ương dây cung, bề rộng chừng năm thốn, thân tên dài ba thước, dùng thiết làm mũi tên, trực tiếp đem tường đã bắn xuyên toa, từ đầu tường bắn vào xuyên qua bên kia tường, nếu không phải phần đuôi tên còn dính lại trong tường đá, không ai dám hoài nghi mũi tên kia có thể trực tiếp xuyên thủng qua cả vách tường kia.

- Tiếp tục!

Đỗ Hà vung tay lên.

Khương Hành Bản hiểu ý cười cười, vận chuyển Lôi Thạch Xa kiểu mới đi tới.

Lần này không phải chỉ một xe mà là hai mươi xe, Lôi Thạch Xa đi tới trước tường đá chừng bốn trăm bước, trăm tên pháo thạch thủ đều đứng bên cạnh chờ lệnh.

Vừa ban ra mệnh lệnh, cự thạch gào thét dày đặc đánh thẳng tới chỗ tường đá. Chỉ trong thời gian một chén trà, hai mươi Lôi Thạch Xa đều bắn ra hai cự thạch, bốn mươi cự thạch không ngừng vang lên tiếng “phanh phanh phanh” đánh vào tường, trong khoảnh khắc đem vách tường nện nát nhừ.

Đỗ Hà phất tay cho đám người Khương Hành Bản lui xuống, cười nói:

- Đây chính là khí giới công thủ mới nhất vừa nghiên cứu ra của Đại Đường, tầm bắn của Xa Nỗ lớn nhất có thể đạt tới bảy trăm bước, một cung có thể bắn bảy mũi tên, uy lực tuyệt luân.

Lôi Thạch Xa có thể ném cự thạch nặng trăm cân, tầm bắn bốn trăm bước, chính ngươi cũng nhìn thấy. Khí giới kiểu mới này đặc biệt sẽ có tốc độ bắn nhanh hơn, uy lực lớn hơn, tầm bắn dễ dàng tạo thành cự ly xa. Chỉ là hai mươi chiếc xe đã có uy lực như thế, ngươi có thể tưởng tượng được nếu là một trăm chiếc, hai trăm, ba trăm chiếc sẽ là tình cảnh thế nào!

Sắc mặt Trương Hùng càng thêm trắng bệch, thân hình run rẩy.

Đỗ Hà nói:

- Như thế nào?

Kỳ thật chính bản thân hắn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ, Xa Nỗ, Lôi Thạch Xa biểu hiện ra uy lực thật sự vượt ngoài dự liệu của hắn. Nhưng biểu hiện trên mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh, nhưng tận đáy lòng lại có chút tự hào lẫn tự đắc. Hai loại đồ chơi này có được uy lực như thế, công lao của hắn so với nhà vật lý học nổi danh đời sau còn ngưu bức hơn nhiều.

- Trong mấy ngày nữa mười vạn đại quân của Đại Đường sẽ đi tới Cao Xương, đến lúc đó mười vạn quân binh đánh tới dưới thành, trăm chiếc Lôi Thạch Xa cùng trăm Xa Nỗ bày trận bên ngoài thành. Ta thật muốn xem Tây Vực đệ nhất kiên thành có thể kiên trì được mấy ngày!

Đỗ Hà khiêu khích nói, ngữ khí khá cuồng vọng.

Nhưng Trương Hùng lại không cảm thấy khó nghe chút nào, bởi vì hắn biết Đỗ Hà có đủ tư cách để cuồng vọng, Đại Đường cũng có tư cách cuồng vọng như thế. Hắn không ngừng do dự, thở dài một tiếng, nói:

- Ai, ta đã sớm biết rõ không thể gây hấn với Đại Đường. Nhưng bệ hạ lại khư khư cố chấp, hôm nay báo ứng đã đến, cũng nên tới thời điểm trả giá thật nhiều. Đỗ tướng quân, ngươi không cần nói thêm gì cả, ta hiểu được ý của ngươi. Nếu như ngươi tin được lão già này, Trương Hùng ta nguyện ý thay ngươi đi sứ Cao Xương, khuyên bảo quốc vương đầu hàng. Nhưng hy vọng tướng quân đáp ứng một sự kiện, vô luận thế nào cũng không nên gây khó xử cho dân chúng Cao Xương cùng hoàng tộc Cao Xương, cho bọn họ được đãi ngộ xứng đáng!

Hắn vốn là một trí giả tài trí phi phàm, dụng tâm của Đỗ Hà hắn cũng đã sớm nhìn ra, trong nội tâm tất nhiên vạn phần sợ hãi lẫn thán phục, chẳng khác gì sóng triều nhô cao, không cách nào bình tĩnh trở lại.

Kỳ thật từ lúc đêm qua hắn cũng đã nghĩ tới Đỗ Hà sẽ lợi dụng mình khuyên hàng Cao Xương, trong đáy lòng cũng đã quyết định chủ ý. Bất luận Đỗ Hà nói gì, bất luận tài ăn nói của hắn tốt bao nhiêu, mình cũng sẽ không quan tâm, không cần để ý tới. Mặc dù không cứu được Cao Xương nhưng cũng không muốn trở thành tội nhân khiến Cao Xương vong quốc, bị chê cười ngàn năm.

Thế nhưng cách làm của Đỗ Hà lại vượt xa sự dự liệu của hắn.

Đỗ Hà không hề mở miệng khuyên bảo, cũng không nói một chữ nào, chỉ để cho hắn nhận rõ được sự thực, nhận rõ được sự chênh lệch giữa Cao Xương cùng Đại Đường, để cho hắn khắc sâu ý thức được Cao Xương đã không còn bất kỳ hy vọng nào khác, nếu còn tiếp tục liều chết kháng cự, chịu khổ chỉ là dân chúng Cao Xương.

Hắn suy đi nghĩ lại, nghĩ đến nếu Cao Xương bởi vì ngoan cố chống cự mà để Đường quân công phá thành trì, đại quân sát nhập vào thành, thật sự sẽ làm dân chúng không thể thoát khỏi tai nạn bị hủy diệt, vì vậy hắn đành chủ động mở miệng.

- Sảng khoái!

Đỗ Hà vỗ hai tay vào nhau, đối phó loại người thông minh thế này cũng nên dùng phương pháp thông minh, ngàn lời vạn tiếng xa xa còn không bằng chính hắn cảm ngộ, cười nói:

- Trương tiên sinh đúng là người sảng khoái nên nói chuyện cũng sảng khoái, Đỗ Hà này cũng đáp ứng với ngươi. Chỉ cần có ta ở đây, chỉ cần có thể không đánh mà thắng trận binh tai này, ta tuyệt đối sẽ không để dân chúng Cao Xương cùng hoàng tộc Cao Xương bị bất luận sự đãi ngộ không công chính nào!

Trương Hùng nói:

- Hy vọng Đỗ tướng quân có thể ghi nhớ lời đã nói hôm nay!

Đỗ Hà ngạo nghễ nói:

- Một lời đã nói ra, tứ mã nan truy!

Hắn ngừng một chút, lại nói tiếp:

- Ta viết thư chiêu hàng, làm phiền Trương tiên sinh!

Đỗ Hà tự tay viết một bức thư chiêu hàng giao cho Trương Hùng.

Đưa mắt nhìn Trương Hùng rời đi, Đỗ Hà lớn tiếng cười vang, tràn đầy tự tin nói với La Thông cùng Phòng Di Ái:

- Lần này Trương Hùng đi, tin tưởng không bao lâu Cao Xương sẽ thuộc về Đại Đường chúng ta!

La Thông vẫn có chút lo lắng:

- Thanh Liên không sợ hắn dùng kế sách tạm thích ứng, lấy lý do giả chiêu hàng, chạy trở về Cao Xương, chẳng những không khuyên giải Cúc Văn Thái ngược lại còn dùng tài trí của hắn đối phó quân ta?

- Sẽ không!

Đỗ Hà tự tin cười nói:

- Điểm ấy không cần phải lo lắng, Trương Hùng là một người thông minh biết xem rõ thời thế, hắn không phải lại đại thần ngu trung, lại càng không phải loại chuột nhắt nghe Đại Đường cường đại liền muốn đầu hàng. Hắn là quan viên chân tâm thật ý nghĩ cho Cao Xương, chỉ cần Cao Xương còn một tia hy vọng hắn cũng sẽ không buông tha. Nhưng bảy vạn đại quân Tây Đột Quyết bị diệt, uy tín của hắn bị giảm lớn, bản thân hắn cũng rất khó bảo toàn càng không cần nói tới việc bảo vệ được Cao Xương. Đại quân ta nếu xuất ra, hôm nay Cao Xương đã không còn một tia hy vọng. Dưới loại tình huống này, người thông minh sẽ làm ra lựa chọn thông minh! Huống chi mặc dù Trương Hùng không giữ lời hứa, chúng ta cũng không cần lo lắng!

Ta nhận được tin tức, Lưu trưởng sử đã thuyết phục được Yên Giả Vương. Yên Giả nguyên ý dốc toàn bộ hai vạn ba ngàn binh lực tương trợ, tiên phong năm ngàn kỵ binh, đêm nay sẽ đến.

Hơn vạn người còn lại cũng ngày đêm hành quân, đoán chừng giữa trưa mai sẽ đến nơi. Chúng ta đã có đủ thực lực chờ đợi Hầu đại tổng quản đến. Chỉ là…

Đỗ Hà nắm chặt tay, không nói tiếp, hắn muốn nói chính là nếu Hầu Quân Tập đến, công tích mình đánh hạ Cao Xương sẽ rơi vào trong tay Hầu Quân Tập một phần, hắn tự nhận bản thân mình cũng không có lòng dạ hào phóng đến như thế.

Lúc này lại nhìn thấy một con chim bồ câu vỗ cánh bay tới, đáp xuống trên bờ vai Đỗ Hà.

Hắn cầm chim bồ câu nhẹ nhàng cởi xuống một dải lụa trên chân nó, đây là bồ câu đưa tin của Hoàng Phủ Hạo Hoa đã sớm lẻn vào trong thành Cao Xương, hắn nhẹ nhàng mở dải lụa ra, nhìn thấy bên trên viết:

- Cúc Văn Thái giá băng, con của hắn Cúc Trí Thịnh kế nhiệm vị trí Cao Xương Vương!