Đại Đường Đạo Soái

Chương 228: Khe núi Tinh Tinh




Hẻm Tinh Tinh không phải là khe sâu mà là hẻm núi, nó chiếm cứ cửa ải quan trọng trên con đường tơ lụa, tứ phía núi non trùng điệp, một sơn đạo hình chữ S uốn lượn ở giữa, hai bên vách núi thẳng đứng, rất có xu thế “Một người giữ quan ải, vạn người không thể khai thông”.

Binh mã của Đỗ Hà dừng chân ở phong đạo do hẻm núi Tinh Tinh kiến tạo, nghỉ ngơi chỉnh đốn đội ngũ.

Đêm khuya lạnh lẽo, khi trời rạng sáng, trên dưới doanh địa đã đèn đuốc sáng trưng.

Gió thổi giống như tiếng còi không ngừng nghỉ bay lượn trên không trung, đỉnh núi hai bên cửa ải, chính là nơi địa thế hiểm yếu, trong bóng đêm mờ mịt như ẩn chứa sát khí bí hiểm.

Đỗ Hà không lòng dạ nào chợp mắt, dạo bước xung quanh hẻm núi Tinh Tinh, khí hậu ở Tây Vực có bản chất rất khác biệt so với Trung Nguyên, ban ngày mặt trời chiếu rọi, bão cát đầy trời, nóng đến mức làm cho người ta cảm thấy giống như hơi lửa. Buổi tối lại rét lạnh vô cùng, giống như mùa đông. Từ sau khi tiếp nhận vị trí Đại tướng tiên phong, Đỗ Hà dẫn binh mã ra Ngọc Môn quan, trong thời gian mười ngày vượt qua con đường năm trăm dặm, vượt qua Bạch Đôn Tử, Hồng Liễu Viên, Đại Tuyền, Mã Liên Tỉnh, thâm nhập vào phong hỏa đài cuối cùng của Tây Vực.

Phía tây hẻm núi Tinh Tinh chính là hoang mạc kéo dài vô tận, bọn hắn nhất định phải nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần đầy đủ mới có thể có tinh lực sung túc vượt qua nơi sinh tử này.

Khi Đỗ Hà đi đến hàng rào cửa ải của hẻm núi đã nhìn thấy một người mặc áo gió, đứng ở chỗ hàng rào nhìn về phương bắc xa xăm, định thần nhìn lại, phát hiện là Lưu Nhân Quỹ.

Đỗ Hà đi nhanh tới nói:

- Lưu trưởng sử, không nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần sao, những ngày tiếp theo có thể sẽ rất gian khổ.

Lưu Nhân Quỹ thấy Đỗ Hà đi đến, vái chào, kêu một tiếng Đỗ tướng quân, sau đó ngắm nhìn phương bắc nói:

- Ngày mai sẽ tiến vào hoang mạc kéo dài , năm đó Ban Siêu bình định Tây Vực cũng là nhờ hoang mạc kéo dài này, hôm nay chúng ta vượt qua hoang mạc này, không biết có thể tạo ra kỳ tích giống như Ban Siêu?

Đỗ Hà nghe Lưu Nhân Quỹ nói, cũng nhớ lại sự tích của Đại hán Định viễn hầu Ban Siêu.

Ban Siêu là một nhân vật trí dũng song toàn của Hán triều, khi còn trẻ, xếp bút nghiên theo việc binh đao, từng dẫn 36 người đi sứ Tây Vực, xây dựng kỳ công, năm 22 tuổi bình định Tây Vực, khiến cho hơn năm mươi quốc gia Tây Vực sát nhập vào vương triều Đại Hán, là người đầu tiên khai phá Tây Vực.

- Có thể! Nhất định có thể!

Đỗ Hà nhớ lại công tích của Ban Siêu, giống như nhận được ủng hộ, hào hùng nói:

- Ý nghĩa tồn tại của tiền nhân, không chỉ là chiêm ngưỡng, mà còn là học hỏi. Chỉ có không ngừng học hỏi, mới có thể không ngừng tiến bộ!

Tiếng quát của hắn tràn ngập tự tin.

Lưu Nhân Quỹ cũng lây nhiễm, kích động nói.

- Lời nói của tướng quân có vẻ rất từng trải, Nhân Quỹ lần đầu tiên nghe qua, cũng cảm thấy rất có đạo lý. Nếu ngay cả cổ nhân cũng không thể siêu việt chẳng phải chứng minh chúng ta còn kém hơn người sáu trăm năm trước, càng sống càng thụt lùi hay sao? Tướng quân có hùng tâm như vậy, chúng ta là thuộc hạ, đương nhiên cần toàn lực phụ trợ. Chính là không biết tướng quân có muốn tâm sự với thuộc hạ hay không?

Lưu Nhân Quỹ cũng là người một lòng ôm chí lớn, bị lời nói của Đỗ Hà khơi dậy ý chí trong lòng, cũng muốn lợi dụng cơ hội lần này, phát huy sở trường. Hắn mơ hồ phát hiện ra vấn đề giữa Đỗ Hà và Hầu Quân Tập, cho nên có lòng tìm hiểu chuyện này, cùng hắn nghĩ cách giải quyết.

Đỗ Hà cũng hiểu đạo lý một người kế ngắn, hai người kế dài, bên cạnh mình quả thật đang thiếu một người có thể đề xuất mưu lược kế sách, liếc nhìn Lưu Nhân Quỹ, nhớ tới sự tích của hắn trong lịch sử, cùng với biểu hiện của hắn khi gia nhập vào phi kỵ quân, cũng biết hắn là một mưu sĩ đủ tư cách, cũng liền cười nói:

- Kỳ thật cũng không có gì, nói cũng không sao!

Đỗ Hà nói cho hắn biết ý đồ làm Tể tướng của Hầu Quân Tập, và chuyện Đỗ Như Hối ngăn cản, cuối cùng nói:

- Phụ thân ta là Tể tướng đương triều, với thực lực của Hầu Thượng thư không phải đối thủ của phụ thân, căn bản không động được đến Tể tướng. Cho nên chỉ có thể trút ngụm ác khí này lên đầu ta, mê hoặc ta đảm nhiệm vị trí tướng quân tiên phong, rõ ràng là muốn xem trò cười của ta.

Lưu Nhân Quỹ hiểu biết nguyên do, trầm tư một lát nói:

- Mặc dù ta chỉ có địa vị hèn mọn, nhưng cũng hiểu được băn khoăn rất có đạo lý của nhị tướng Phòng, Đỗ. Nhìn từ cách Hầu Thượng thư nuốt không trôi ngụm ác khí này, nhằm vào tướng quân mà xem, hắn chứng thật là một người có cừu oán tất báo. Nếu hắn làm Tể tướng, ở trong triều có người đắc tội hắn, tất nhiên sẽ phải chịu đả kích của hắn. Thời gian kéo dài, nguy hại vô số. Chính là tướng quân biết rõ trong chuyện này có kỳ quái, vì sao còn muốn tiếp nhận chức vị tiên phong này. À, ta hiểu rồi, đây là tướng quân tính toán rời xa Hầu Thượng thư, nắm giữ quyền binh tướng trong tay mình, để tránh rơi vào cảnh bị động.

Thần sắc của hắn vốn mê man lúc này lại bừng tỉnh, suy nghĩ cẩn thận đã hiểu ra dụng ý của Đỗ Hà, âm thầm thán phục, Đỗ Hà còn trẻ như vậy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đưa ra lựa chọn như vậy, thật sự là lợi hại.

Đỗ Hà thấy Lưu Nhân Quỹ hiểu rõ dụng tâm của mình, trong lòng cũng bội phục, biết hắn là một mưu sĩ, kỳ tài hiếm có, cũng cười gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, với tính cách của Hầu Thượng thư, cho dù tiếp theo không âm thầm giở thủ đoạn, cũng không thể phái ta ra chiến trường, cho ta cơ hội lập công. Nhưng ta không cam lòng, chúng ta đã ngàn dặm xa xôi tới Cao Xương, không phải chỉ du lịch một chuyến, sau đó trở lại Trường An, làm cho người khác chê cười. Cho nên ta muốn đảm đương vị trí tiên phong này, chỉ cần ta có thể tự do khống chế sáu nghìn binh mã dưới trướng sẽ không sợ không có trận đánh, lại càng không sợ không có công huân! Ta quyết tâm chiến đấu với hắn đến cùng.

Lưu Nhân Quỹ thấy Đỗ Hà hiếu thắng như vậy, cười khổ nói:

- Chuyện này không thể nào! Hắn là chủ soái, cho dù tướng quân lập nhiều công lao cũng phải chia cho hắn mấy phần.

Trong ánh mắt Đỗ Hà lóe lên quang mang khác thường:

- Ta cảm thấy chuyện này chưa chắc chắn, chỉ cần chúng ta không dựa vào đại quân của Hầu Thượng Thư, một mình làm ra đại sự, hắn có muốn tranh công cũng không tranh được.

Lưu Nhân Quỹ lộ ra thần sắc lo lắng, đây là giao chiến giữa quốc gia với quốc gia , tác dụng của sáu nghìn binh mã thật sự cực kỳ bé nhỏ, nếu không cẩn thận thậm chí sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Đỗ Hà biết suy nghĩ trong lòng hắn, cười nói:

- Ngươi yên tâm, Đỗ Hà ta không phải là kẻ tham công mà liều lĩnh! Đây chỉ là ý nghĩ của ta, còn phải xem có thời cơ chiến đấu hay không, sau đó mới đưa ra quyết định. Ta sẽ không vì thắng bại nhất thời mà hy sinh tính mạng của tướng sĩ dưới trướng. Điều này ngươi đại khái có thể yên tâm, Đỗ Hà ta tuyệt đối không phải người như thế!

Câu nói sau cùng của hắn vô cùng nghiêm túc.

Lưu Nhân Quỹ cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn còn lo lắng Đỗ Hà trẻ tuổi bồng bột, vì tham công mà xem tính mạng binh sĩ như trò đùa, nhưng hiện giờ xem ra hắn đã lo lắng vô ích.

Đỗ Hà nheo mắt nói :

- Lưu trưởng sử còn chưa nghĩ đến vấn đề, Cao Xương có bao nhiêu nhân khẩu, có bao nhiêu nhân mã?

Lưu Nhân Quỹ giật mình, lập tức hiểu ra.

Đỗ Hà cười nói:

- Nói Cao Xương là một quốc gia, thật sự là quá đề cao bọn hắn. Đừng thấy bọn hắn có năm tòa Đại thành, ba tòa quận thành, mười bốn thị trấn mà coi trọng, nhân khẩu của bọn chúng cộng lại còn kém hơn một thành trì hạng trung của Đại Đường ta, dân cư chỉ hơn mười vạn, binh lực cùng lắm là hai vạn, chỉ cần dùng binh thích đáng, sáu nghìn quân tinh nhuệ dưới trướng của ta chống lại hai vạn của bọn hắn, chưa chắc không giành được thắng lợi. Huống chi bọn hắn còn phải phân thủ thành, thực lực giảm bớt rất nhiều, chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào lực lượng của mình chiếm lĩnh vài toà thành.

Lưu Nhân Quỹ làm sao có thể không rõ dụng tâm của Đỗ Hà, lần này Đường quân chinh phạt phía tây, mục đích chứng thật là Cao Xương, nhưng cường địch lại là Tây Đột Quyết có mười vạn tinh binh. Trên thổ địa của Cao Xương, Đại Đường khó tránh trận chiến với Tây Đột Quyết. Loại đại quyết chiến cần huy động trên mười vạn quân này, mấy ngàn nhân mã trong tay Đỗ Hà căn bản không đáng nhắc đến. Cho nên hắn mới né tránh Tây Đột Quyết, mưu đồ Cao Xương.

Đúng như Lưu Nhân Quỹ đã nghĩ, gần đây khi hành quân, Đỗ Hà cũng nghĩ đến chuyện Cao Xương, nghĩ xem sáu nghìn binh mã dưới trướng mình có thể làm những chuyện gì?

Chiến đấu với Tây Đột Quyết?

Như vậy chẳng khác nào tìm chết, Tây Đột Quyết vốn là bá chủ Tây Vực, có hơn hơn mười vạn tinh binh, hơn nữa bọn họ là tộc người sống trên lưng ngựa, người nào cũng là nhân vật dũng mãnh thiện chiến. Còn mình có thể thuyên chuyển bảy ngàn người, có một ngàn là công binh, không có chiến lực gì, còn lại ba ngàn kỵ binh, ba ngàn bộ xe, mặc dù nói người nào cũng tinh nhuệ, nhưng dù sao cũng là binh ít tướng đơn độc, đối mặt với hơn mười vạn quân Tây Đột Quyết, muốn thủ thắng là chuyện không thực tế, trừ phi mình dẫn đầu sáu ngàn Hạng Võ.

Quả hồng còn phải nắm nhẹ, huống chi là đánh giặc. Hơn mười vạn binh mã Tây Đột Quyết có lẽ là vấn đề cần đối mặt của Thống soái đại quân Hầu Quân Tập.

Cho nên tâm tư của Đỗ Hà ngay từ đầu đã đặt ở Cao Xương, cân nhắc làm thế nào mới có thể khiến Hầu Quân Tập phải đi cắn miếng xương khó nhằn Tây Đột Quyết, để hắn cho mình thời gian đi ăn miếng thịt béo Cao Xương.

Đây chính là suy nghĩ bước đầu của Đỗ Hà mấy ngày nay.

Lưu Nhân Quỹ lại một lần choáng váng trước suy nghĩ của Đỗ Hà, nhưng dù sao hắn cũng là mưu sĩ, hồi phục rất nhanh, cười nói:

- Ta đồng ý suy nghĩ của tướng quân, nhưng còn cần xem thời cơ chiến đấu có xuất hiện hay không, sau đó mới có thể căn cứ tình huống thực tế, tùy cơ ứng biến!

- Ta cũng biết việc này không gấp được!

Đỗ Hà nói :

- Cho nên cũng chỉ là bước đầu suy nghĩ bước đầu, thật sự có thể thành chuyện hay không còn phải xem khi tới Cao Xương có thể nắm bắt được thời cơ chiến đấu xuất hiện bất cứ lúc nào hoặc là sáng tạo thời cơ chiến đấu!

Hắn cũng hiểu được đạo lý bên trong, cũng không cần lo lắng, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Hai người đều hiểu, kế sách của bọn họ đã được chế định, nhưng đều là ở lý luận suông, chân chính thi hành, vẫn còn cần căn cứ vào thời cơ chiến đấu mà quyết định.

Hôm sau, Đỗ Hà tập kết đại quân, nhìn đội ngũ bảy ngàn quân, sau hai ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn đã khôi phục toàn bộ tinh thần, hô to một tiếng, từ hẻm núi Tinh Tinh tiến về con đường sinh tử Mạc Hạ Diên Thích.