Vẻ đẹp tuyệt mỹ chỉ có ở núi rừng khiến tất cả du khách đều say mê, Đỗ
Hà, Trường Nhạc cũng là một trong số đó. Càng lên cao, cảnh sắc chung
quanh càng xinh đẹp, khắp núi đều là hoa đỗ quyên màu đỏ. Vì là rừng
nguyên sinh nên cây rừng cao ngất, tán lá âm u, không thể nào nhìn thấy ở thời hiện đại.
Đỗ Hà nhìn Trường Nhạc đang dựa bên người, dùng khăn lau mồ hôi trên trán nàng, khẽ cười nói:
- Mệt mỏi rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút!
Thân hình Trường Nhạc gần như tựa hẳn vào hắn, thái dương lấm tấm mồ hôi.
Hắn biết Trường Nhạc là công chúa nên ít vận động, cộng thêm thể trạng
yếu đuối, có bệnh di truyền, leo núi mệt nhọc nên khó chịu nổi.
Trường Nhạc kỳ thật còn có thể duy trì một lát nhưng thấy Đỗ Hà lo lắng như
thế, cũng không muốn ái lang mất hứng nên khẽ gật đầu.
Nghỉ ngơi
một hồi, hai người tiếp tục trèo lên đỉnh núi. Qua một thời gian không
ngừng nghỉ, hai người rốt cuộc leo lên đến đỉnh Đỗ Quyên sơn. Lọt vào
tầm mắt là cây cỏ sum suê, cỏ ở đây càng non xanh hơn nơi khác, mọc lan
tràn khắp nơi.
Trường Nhạc hưởng thụ niềm vui khi trèo lên đỉnh
cao, thả tay Đỗ Hà đi lên vách núi nhìn về phương xa, chỉ thấy giữa rừng núi hoa đỗ quyên nở rộ, thương tùng xanh ngắt, đẹp không sao tả xiết,
thiên nhiên tráng lệ hơn xa lâm viên do người tạo nên của hoàng cung. Dù với tính đoan trang điềm đạm của nàng cũng không khỏi thấp giọng hô một tiếng, khen một câu:
- Đẹp quá!
Đỗ Hà cũng đi ra phía trước, rung động bởi cảnh đẹp trước mắt.
Nhìn khuôn mặt hồng nhan đang rạng rỡ vì cảnh sắc, Đỗ Hà không khỏi nhớ đến
bài thơ ca ngợi hoa đỗ quyên của Bạch Cư Dị, khẽ ngâm một câu.
Nhìn thấy thần sắc ngưỡng mộ của Trường Nhạc, Đỗ Hà đột nhiên minh bạch, tại sao phải có nhiều người chết vì mỹ nhân như vậy, nhìn thấy biểu tình
như vậy, đừng nói là một câu thơ, dù rút đao xông vào biển lửa cũng khó
cự tuyệt!
Đỗ Hà đem bánh ngọt cất lúc ăn sáng ra, Trường Nhạc
thấy hắn cất giữ liền cười híp cả mắt, hai người chia nhau ăn hết, ở lại trên đỉnh một hồi rồi mới lưu luyến không rời xuống núi.
Thời
gian còn sớm, Đỗ Hà dẫn Trường Nhạc đi tới huyện Vạn Niên, đem nàng xem
cảnh đồng quê, thuận tiện xem tình hình vụ xuân của huyện Vạn Niên thế
nào.
Đi vào huyện Vạn Niên, Đỗ Hà nhíu mày, trong bụng nghe tiếng sôi lục ục, người có ba cái gấp không thể nhịn, cái này sớm không tới
chơi không đến, lại tới vào lúc mình đang ở với mỹ nữ.
Đang buồn
bực thì thấy Lăng Thần Băng ở ngay gần, cảm thấy không nín được nên đành dẫn Trường Nhạc tới ngoài phòng kêu một tiếng.
Lăng Thần Băng đang ở trong nhà đọc sách, nghe được Đỗ Hà kêu to liền bước nhanh ra ngoài mời bọn họ đi vào.
Đỗ Hà giới thiệu đơn giản, vì Lăng Thần Băng tương đối giỏi về tài chính,
Đỗ Hà ý định sau khi thành thân sẽ tự lập nên đem hắn làm quản gia, xử
lý chuyện quan trọng một phủ, rất tín nhiệm nên cũng không giấu diếm
thân phận Trường Nhạc.
Lăng Thần Băng gặp con gái yêu của Lý Thế Dân nênvội vàng hành lễ vấn an.
Đỗ Hà vội vàng:
- Việc này nói sau, chỗ ngươi có giấy Tuyên Thành?
Lăng Thần Băng gật đầu:
- Gần đây nhận được tiền công, mua mấy tờ phòng bị.
Hắn dùng chìa khóa mở hòm gỗ phòng bên, cẩn thận lấy ra ba tờ giấy Tuyên Tuyên tiếc rẻ đưa cho Đỗ Hà.
Đây không phải hắn keo kiệt, mà là giấy Tuyên Thành vào Đường triều thật sự quá đắt.
Công nghiệp tạo giấy của Đường triều qua nhiều năm phát triển đã rất tiến
bộ, nhất là giấy Tuyên Thành càng đạt tới đỉnh cao. Giấy Tuyên Thành mềm dai trơn mượt, trắng nõn dày dặn, hoa văn thuần khiết, có thể bẻ gập mà không việc gì, là giấy cực phẩm để viết chữ lẫn vẽ tranh. Lý Thế Dân
yêu thích thư pháp hội họa nên hạ chỉ cho Giang Tây, Tứ Xuyên, Tích Đông mỗi năm tiến cống giấy Tuyên Thành vì thế nó còn được gọi là giấy tiến
vua.
Luận kỹ, giấy Tuyên Thành không kém giấy đời sau, khuyết
điểm duy nhất là chế tác phức tạp, một tờ giấy Tuyên Thành thượng hạng
cần trải qua mười tám công đoạn như ngâm, tro dấu, chưng nấu, tẩy trắng, chế tương, thêm chất dính…, mất một năm mới chế thành. Cho nên giấy
Tuyên Thành cực quý, trong nhà thường nhân nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lăng Thần Băng trước kia cũng giống như vậy, chỉ có điều sau khi được Đỗ Hà
coi trọng, bổng lộc đã nhận được tăng lên nên cắn răng mua ba tập dự
trữ, nào ngờ lại lấy ra cho chủ nhân, càng khiến đau lòng.
Một màn kế tiếp càng khiến hắn nát ruột.
Đỗ Hà sờ lên trang giấy thấy tay trượt đi thì làu bàu:
- Quá trơn rồi!
Hắn cầm lấy hai đầu tờ giấy vò nhàu như giấy vệ sinh khiến Lăng Thần Băng
trợn rách mí mắt, khóc không ra tiếng, đồ hắn xem như trân bảo mà vò nát như vậy, vội hỏi:
- Công tử, tờ giấy Tuyên Thành đắc tội gì với ngươi.
Trường Nhạc cũng khó hiểu, nàng đang ở trong nội cung, có thể biết rõ giấy
Tuyên Thành quý trọng. Đừng nói là nàng, dù là hoàng đế Đại Đường như Lý Thế Dân cũng không nỡ lãng phí, bình thường dùng đều là giấy vàng cứng, chỉ lúc cần thiết mới dùng tới giấy Tuyên Thành.
- Không có!
Đỗ Hà nói:
- Chỉ là quá trơn, lau không khô sạch nên vò một chút. Đúng rồi, nhà xí ở đâu, ta muốn đi nhà xí.
Mới đầu Lăng Thần Băng còn tưởng rằng Đỗ Hà muốn dùng làm gì, vừa nghe hắn nói như vậy thì giận muốn ngất, trầm giọng:
- Công tử, ngươi có thẻ xí không dùng lại dùng giấy Tuyên Thành thượng đẳng.
Nhắc tới thẻ xí, Đỗ Hà lại nhịn không được rùng mình một cái, thứ đồ chơi này hại hắn sợ cả việc đi xí.
Nói ra cũng mất mặt, đó là chuyện một năm trước. Sau khi hắn vừa xuyên việt thì vào buổi tối đau bụng chạy vào nhà xí. Quen với việc nhà xí đời sau luôn có giấy vệ sinh nên hắn cũng không để ý, sau khi giải quyết thoải
mái thì mới phát hiện không có giấy mà chỉ có thẻ xí. Lúc này hắn mới
nhớ ra là vì sức sản xuất thời cổ đại thấp nên không lưu hành giấy vệ
sinh, phải đến Tống triều mới lưu hành trong giới thượng lưu. Vào Đường
triều mặc dù là Lý Thế Dân đi vệ sinh cũng dùng thẻ xí.
Lúc ấy đêm khuya, nhà xí lại vắng vẻ, kêu trời không ứng, gọi địa mất linh, Đỗ Hà bi phẫn chỉ có thể miễn cưỡng thử một lần.
Cũng không biết là ông trời chơi hắn nên trong nhà xí toàn là thẻ xí mới
chưa dùng qua một lần, cạnh bên khá ráp. Đỗ Hà chưa quen dùng nên mông
bị xước, đau đớn suốt vài ngày.
Từ đó về sau, Đỗ Hà rốt cuộc
không cần thẻ xí, đổi sang dùng giấy rẻ làm từ trúc nhưng bi kịch lại
lần nữa phát sinh. Giấy làm bằng tre trúc danh như ý nghĩa là làm từ
tre, độ cứng cực cao, lại rất giòn, vì kỹ thuật kém nên trong giấy còn
sót lại mảnh tre nhỏ, còn khó dùng hơn cả thẻ xí.
Về phần giấy
cứng vàng thịnh hành đương thời, Đỗ Hà căn bản không dám dùng, giấy này
trơn bóng, mềm dai nhưng mặt ngoài phủ một tầng sáp, hắn cũng không muốn lấy mông mình ra thử nên chỉ dùng duy nhất giấy Tuyên Thành.
Một năm qua trên vấn đề nhà xí, hắn đều dùng giấy Tuyên Thành giải quyết.
Chỉ là giấy Tuyên Thành quá mức bóng loáng nên trước mỗi lần sử dụng đều phải chà nát, cũng chỉ có Đỗ gia giàu có mới chịu nổi xa xỉ như vậy.
Đỗ Hà cũng thường xuyên suy nghĩ, nếu có thể phát minh ra giấy vệ sinh thì đỡ xấu hổ. Chỉ là hắn dốt đặc đối với kỹ thuật tạo giấy, biết một chút
tri thức đều là phổ thông, nhìn xem thì được, lúc chính thức động thủ
không hề nắm chắc, cũng không có ý định mất mặt.
Lăng Thần Băng
đành chấp nhận sự thực, than thở cho Đỗ Hà chỉ một con đường, hối hận
không cần phải nói, nếu là lão thiên gia có thể cho hắn thêm một cơ hội, hắn nhất định sẽ nói:
- Hồi công tử, chỗ ta không có giấy Tuyên Thành.
Đỗ Hà chui vào nhà vệ sinh làm chuyện đại sự nhân sinh, chỉ còn lại Lăng Thần Băng, Trường Nhạc ở tại đại đường.
Bởi vì Trường Nhạc là công chúa, Lăng Thần Băng lộ ra có chút câu nệ.
Trường Nhạc nhìn ra, cười nói:
- Lăng công tử không cần để ý Trường Nhạc, tự hành tùy ý là được. Bổn
cung thấy Thanh Liên rất coi trọng ngươi, đối với ngươi rất yên tâm.
Lăng Thần Băng vội hỏi:
- Ơn tri ngộ của công tử, Thần Băng khó quên!
Trên mặt hắn cũng có chút kích động, tuy rõ ràng Đỗ Hà coi trọng nhưng từ chính miệng Trường Nhạc nói ra vẫn khác.
Liền tại lúc này, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một hồi hò hét từ xa dội vào, tựa hồ đang kêu tên Lăng Thần Băng.
Lăng Thần Băng giật mình, nói câu xin lỗi với Trường Nhạc.
Trường Nhạc từ cửa sổ nhìn ra xa, thấy Lăng Thần Băng nói chuyện với một nông dân rồi vội vàng quay lại phòng:
- Công chúa, chỗ ruộng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người trong thôn nóng giận, để tránh to chuyện, ta cần đi xử lý một chút.
Trường Nhạc thấy thần sắc hắn lo lắng, nghiêm nghị nói:
- Xảy ra chuyện gì cũng phải tránh thương vong. Nếu cần cưỡi ngựa thì cứ
lấy ngựa của bản cung ngoài phòng. Ngựa này thấp bé ngoan ngoãn, cước
lực không tệ, ai cũng có thể phù hợp để cưỡi.
Lăng Thần Băng nghe Trường Nhạc nói ra lời nói cũng thấy kính nể, ra ngoài cưỡi ngựa của Trường Nhạc rời đi.
Đỗ Hà chỉnh lại y phục, ra đại đường thấy chỉ còn lại một người liền hỏi:
- Thần Băng đâu?
- Hình như là dân chúng nháo sự nên phải đi.
Trường Nhạc nói xong liền kể lại chuyện.
- Đi, đi xem một chút!