Đỗ Hà nghiêm mặt đi tới bên ngoài phủ Triệu Quốc công, nhìn phủ Triệu Quốc công nguy nga, có vẻ bất đắc dĩ gõ vang cửa.
Hắn đã từng phủ Triệu Quốc công một lần vào dịp năm mới, nơi này cũng không hoa lệ như trong tưởng tượng của hắn, nhưng trong sự mộc mạc lại không
thiếu vẻ uy nghiêm, đúng là phù hợp với phong cách của lão hồ ly Trưởng
Tôn Vô Kỵ. Thật ra Đỗ Hà cũng không muốn đến, nhưng vì Đại Đường, vì có
thể thuận lợi áp dụng kế hoạch, vì có thể một mẻ hốt gọn kẻ trộm, lại
không thể không đến.
Bởi vì chỉ có phối hợp với địch nhân, vở
kịch của hắn mới có thể để cho đám dư đảng của Lý Kiến Thành trúng kế,
không có bất cứ hoài nghi gì. Ở Trường An, địch nhân thật sự của hắn,
cũng chỉ có Trưởng Tôn Trùng.
Gõ cửa phủ, Đỗ Hà đưa danh thiếp, cười nói:
- Báo cho Trưởng Tôn Trùng, nói Đỗ Hà có chuyện quan trọng cầu kiến.
Quản gia tiếp nhận danh thiếp đi vào, khi trở về lại nói Trưởng Tôn Trùng không ở phủ đệ.
Nghe xong lời này, Đỗ Hà chợt nheo mắt.
Không muốn gặp thì không gặp, cần gì phải nói không ở phủ đệ, nếu Trưởng Tôn
Trùng không ở nhà, lẽ nào tên canh cổng há có thể không biết, vừa rồi
còn nói chờ một lát, hiện tại lại nói không ở trong phủ, có chuyện dọa
người như vậy sao?
Đỗ Hà bỗng nhiên tức giận, nghĩ rằng dù gì
mình cũng là Khâm sai đại thần, không thừa cơ cáo mượn oai hùm, thật
đúng là có lỗi với thân phận, lập tức mạnh mẽ đẩy cửa, một mình xông
vào.
Có gia đinh muốn ngăn cản, Đỗ Hà dùng mấy chiêu Thái Cực đẩy bọn chúng ngã dúi dụi, thân phận của hắn bày ra ở đây, trước khi chưa
có mệnh lệnh, ai dám vọng động, có kẻ cố tình muốn chế phục hắn đều bị
hắn chế phục đánh ngã.
Đỗ Hà trực tiếp xông vào đại điện chính đường của phủ đệ, ngồi ở vị trí chủ nhà, chờ đợi lão hồ ly Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Những người khác bao vây đại điện, lòng đầy căm phẫn, cũng đang chờ đợi Trưởng Tôn Vô Kỵ đại giá hoặc ra lệnh.
Đối mặt với loại chuyện này, Trưởng Tôn Vô Kỵ đương nhiên không thể không
quan tâm, mặt âm trầm, đi vào đại đường. Nếu là thường nhân, đối mặt với tình cảnh này, tất nhiên sẽ cảm thấy rất mặt thể diện, không hỏi nguyên do lập tức động thủ chế phục Đỗ Hà.
Nhưng lão hồ ly vẫn là lão
hồ ly, suy nghĩ còn hơn thường nhân gấp 10 lần, trong lòng biết rõ nếu
Đỗ Hà không có gì dựa vào, tuyệt đối không dám xông vào phủ Triệu quốc
công, cho mình cơ hội báo thù:
- Đỗ Hà tiểu nhi, đừng ép ta quá đáng.
Đỗ Hà không thèm quan tâm, đứng dậy nói:
- Kêu mọi người lui ra, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với quốc cữu đại nhân.
Trưởng Tôn Vô Kỵ kêu mọi người lui ra, trầm giọng nói:
- Nếu hôm nay ngươi không cho lão phu một giải thích, lão phu tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!
Đỗ Hà lại cười lạnh, quát:
- Quốc cữu đại nhân thật có quan uy, chỉ là không biết ở Đại Đường rút cuộc là Quốc cữu đại nhân lớn hay là Hoàng Thượng lớn.
Hắn bỗng nhiên quát chói tai:
- Trưởng Tôn Vô Kỵ xem chỉ!
Đỗ Hà lấy từ trong ngực ra bức thánh chỉ.
Thấy Đỗ Hà lấy thánh chỉ ra, Trưởng Tôn Vô Kỵ sợ tới mức lùi về sau một
bước, không dám lãnh đạm, cung kính cúi lưng. Phải biết rằng thánh chỉ
Đường triều là thứ không dễ ban bố, phần lớn đều dùng khẩu dụ hoặc thủ
dụ giải quyết, thánh chỉ trang nghiêm thận trọng, trừ phi xảy ra đại sự, bằng không tuyệt đối không vận dụng.
Đỗ Hà nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ cúi lưng chờ nghe, thật sự cảm thấy phiền muộn, nghĩ thầm nếu như Đường triều có tập tục quỳ lạy thì tốt rồi, như vậy hôm nay Trưởng Tôn Vô Kỵ
phải cung kính, quỳ gối dập đầu trước mặt mình
Hắn đọc thánh chỉ, cố gắng nhấn mạnh cụm từ “Toàn quyền xử lý, tự hành quyết đoán, tiên
trảm hậu tấu” trong thánh chỉ, đọc xong hừ lạnh nói:
- Tại hạ
phụng mệnh Hoàng Thượng, xử lý chuyện quan trọng liên quan đến cơ mật
của Đại Đường ta, cần Trưởng Tôn Trùng phối hợp. Hôm nay đến phủ đệ của ngươi, Trưởng Tôn Trùng lại tránh mặt, không phải không muốn xuất lực
cho Đại Đường chứ? Nếu quả thật như vậy, ta cũng không cưỡng ép.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng cười làm lành:
- Tiểu Khuyển còn trẻ vô tri, Đỗ gia hiền chất chớ trách tội, lão phu sẽ sai người đi mời khuyển tử tới.
Thái độ của hắn lập tức thay đổi, trở nên nhiệt tình hữu hảo, thân mật gọi Đỗ Hà là “Đỗ gia hiền chất”.
Đỗ Hà cũng biết chính sự quan trọng hơn, cũng không bày ra dáng vẻ tự cao
tự đại, sau khi Trưởng Tôn Trùng đến cũng nói rõ ý đồ đến đây của mình.
Không đợi Trưởng Tôn Trùng trả lời, Trưởng Tôn Vô Kỵ đã lập tức đồng ý, tỏ vẻ bản thân chắc chắn toàn lực phối hợp, hơn nữa đích thân đề nghị sẽ kéo
Trưởng Tôn Tuấn tính tình cường liệt xuống nước!
Đỗ Hà thấy
Trưởng Tôn Vô Kỵ đáp ứng sảng khoái như vậy, trong lòng cũng thầm khen,
lão hồ ly này quả nhiên bất phàm, hắn tất nhiên nhìn ra chuyện nghiêm
trọng, cho nên mới trả lời sảng khoái như vậy.
Đỗ Hà cũng không sợ Trưởng Tôn Trùng gây chuyện xấu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ là nhân vật như thế nào, làm sao hắn có thể không biết mình
có ngày hôm nay đều vì Đại Đường có Lý Thế Dân, bởi vì vương triều Đại
Đường là trụ cột của hắn. Vương triều Đại Đường và Trưởng Tôn gia của
hắn là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, chỉ cần hắn ý thức là
chuyện nghiêm trọng, quả quyết sẽ không làm chuyện càn quấy.
Huống chi việc này có Lý Thế Dân tự mình hạ thánh chỉ, nếu hắn có gan cản
trở, làm hỏng đại sự, Lý Thế Dân nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đã được gọi là “lão hồ ly”, đương nhiên không thể không khôn ngoan.
Đúng như Đỗ Hà dự đoán, Trưởng Tôn Vô Kỵ rất biết phối hợp. Trưởng Tôn Trùng biểu diễn cũng không tệ, khiến Trưởng Tôn Tuấn từ đều đến cuối biểu
hiện ra tất cả thiên tính tự nhiên, càng thêm chân thật.
Biến cố duy nhất chỉ có Hàn Vinh.
Nghĩ đến Hàn Vinh, Đỗ Hà lập tức phục hồi tinh thần, lộ ra vui vẻ, lão hồ ly Trưởng Tôn muôn đời vẫn là lão hồ ly Trưởng Tôn. Mặc dù hắn không phá
hư bố cục của Đỗ Hà, nhưng hắn vẫn để ý chuyện nhi tử của mình vô duyên
vô cớ bị mất thể diện, tự tiện xuất động Hàn Vinh, ý định vừa không phá
hư bố cục của Đỗ Hà, lại để cho Hàn Vinh dạy dỗ hắn một trận, sau đó chỉ cần thoái thác đây là chuyện ngoài ý muốn, Hàn Vinh chỉ ngẫu nhiên đi
ngang qua, cũng không thể làm gì hắn.
Nhưng lão hồ ly xảo trá, thợ săn Đỗ Hà cũng không phải bình thường.
Mặc dù biết Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ không phá hỏng chuyện của mình, nhưng Đỗ Hà vẫn cảm thấy hắn chưa hẳn ngoan ngoãn phối hợp, chắc chắn sẽ giở thủ
đoạn khiến mình khó xử. Vì vậy, hắn đã gọi La Thông đi theo, đề phòng
vạn nhất.
Quả thật cuối cùng nhảy ra một Hàn Vinh võ nghệ cao
cường, đây là lão hồ ly Trưởng Tôn định mượn tay Hàn Vinh khiến mình
chật vật.
Chỉ có điều không như hắn mong muốn, Hàn Vinh chẳng
những không giành được thắng lợi, ngược lại còn bị Đỗ Hà đánh bại, tăng
trưởng thanh thế.
Cho dù Đỗ Hà không đánh thắng được Hàn Vinh,
bên cạnh còn có La Thông, với thực lực của hai người, Hàn Vinh cũng
không phải đối thủ. Bất luận thế nào, Đỗ Hà cũng không thể đánh mất thể
diện.
Sở dĩ hắn mỉm cười, là vì nghĩ tới một chuyện: Vì Hàn Vinh
thua dưới tay Đỗ Hà, cho rằng mình thua bởi một đứa trẻ ranh mười sáu
tuổi, không mặt mũi nào ở lại Trường An, cáo biệt Trưởng Tôn Vô Kỵ, ra
ngoài rèn luyện.
Chỉ cần nghĩ tới biểu lộ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Hà cũng không nhịn cười được.
Vũ Văn Thần nhìn thấy thánh chỉ trong tay Đỗ Hà, sắc mặt lại tái nhợt: Lý
Thế Dân đã hạ thánh chỉ, đủ chứng minh hắn đã đã biết tất cả mọi chuyện, như vậy mình có chạy thế nào cũng không thoát.
Hắn đã không còn để ý đến sống chết, lúc này nhìn thấy thánh chỉ cũng không sợ, tiến lên một bước:
- Xác thực, ta có nghĩ thế nào cũng không thể ngờ Trưởng Tôn gia lại phối hợp diễn kịch với ngươi. Ta thua rồi, xem ra hỏa hoạn cũng là kế hoạch
của ngươi?
- Không sai!
Đỗ Hà nheo mắt:
- Lần sau
nếu tìm người giám thị phải phái những kẻ có bản lĩnh, những kẻ núp
trong bóng tối chỉ có kẻ đần mới không phát hiện ra! Nhưng các ngươi tựa hồ không còn cơ hội.
- Ta còn một nghi vấn!
Vũ Văn Thần vẫn cố gắng kéo dài thời gian, nói:
- Ngươi phát hiện ra ta từ lúc nào? Cho dù tất cả đều là kế hoạch của
ngươi, ngươi cũng không thể biết được ta chính là người của Thái tử Kiến Thành.
Đỗ Hà lắc đầu cười lạnh:
- Ngươi đánh giá mình quá cao rồi, ta biết chỉ cần Đỗ phủ vừa chiêu công, các ngươi lòng dạ khó
lường, tất nhiên cho rằng đây là trời ban cơ hội tốt, tìm cách lẩn vào
đám công nhân. Cho nên ta mới kêu Đỗ gia gia tra xét thân phận công nhân cẩn thận, xem xem có tìm được chỗ nào khả nghi trong lý lịch của bọn họ hay không. Ngươi lo lắng người có thân phận đặc biệt sẽ bị bại lộ, cho
nên dùng phương thức vàng thau lẫn lộn để che giấu mục đích của mình.
Ban đầu, ta cũng ngươi qua mặt, nhưng ngươi quên mất một điều. Ngươi nói bọn họ đều là trợ thủ của ngươi, nhưng nhìn xem bọn họ sinh sống như
thế nào? Trợ thủ của ngươi người nào cũng biết kiến trúc, làm sao có thể chỉ biết lao động chân tay cực khổ như vậy? Vì vậy, ngay ngày đầu tiên, ta đã cố ý lợi dụng đường nước này thăm dò, thật sự phát hiện ngươi có
dị sắc!
Hắn trào phúng nói tiếp:
- Ngươi thực sự tưởng ta
không biết bên trong đường nước này có chuyện dị thường, tưởng ta không
biết dưới mặt đất chôn dấu mười một rương hoàng kim, ba mươi sáu rương
ngân lượng? Chẳng qua vì có thể làm cho các ngươi tự động mắc câu, cho
nên không động đến nó mà thôi.
- Nói nhảm với hắn làm gì, cùng lắm thì chết, sợ gì chứ!
Ngụy Phong Vân không nhẫn nhịn được, chuẩn bị liều mạng.
- Phong Vân, không được lỗ mãng!
Vũ Văn Thần kéo Ngụy Phong Vân lại, thần sắc khẩn trương.
Ngụy Phong Vân phẫn nộ quát:
- Dù sao cũng chết, nói nhảm làm gì.
- Bởi vì hắn muốn kéo dài thời gian, để thông báo cho người đứng sau chuyện này, kêu hắn chạy trốn.
Đỗ Hà mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
- Yên tâm! Ta sẽ cho đủ thời gian để Chu Trường Quý đưa tin, cho dù ngươi không làm như vậy, ta cũng định làm như vậy.
Lời nói của hắn giống như kim châm, đâm thẳng vào ngực Vũ Văn Thần.
Vũ Văn Thần giờ mới hiểu được, bọn hắn không chỉ thất bại, hơn nữa còn
thất bại thảm hại, ngay cả chỗ trống hoàn thủ cũng không có.