Đại Đường Đạo Soái

Chương 179: Cơ hội duy nhất




- Nhị lang, sao con lại liên lụy tới chuyện của Trưởng Tôn gia đây?

Nếu là dĩ vãng, Đỗ Như Hối đã quất qua một bạt tai, bởi vì chỉ cần chuyện gì có dính dáng tới Đỗ Hà và Trưởng Tôn gia, phần lớn đều là ném đi mặt mũi của Đỗ gia. Nhưng hôm nay tính tình Đỗ Hà đã hoàn toàn thay đổi, tuy sự tình huyên náo thật lớn nhưng hắn cũng có ý định nghe một chút giải thích.

Đỗ Hà đem chuyện phát sinh hôm qua tại khu chợ thành tây kể rõ lại cho Đỗ Như Hối.

Đỗ Như Hối có chút bi kịch trợn tròn mắt.

Trước kia Đỗ Hà gặp rắc rối, đánh cũng có thể đánh, mắng cũng mắng được, ngày nay hắn đã hiểu chuyện thật nhiều, cũng xông ra họa, mà càng xông càng lớn, nhưng tư cách để Đỗ Như Hối có thể mắng chửi cũng đi theo biến mất.

Khóe miệng co rút lại, sửng sốt một thoáng cũng không thốt được lời trách phạt hay cổ vũ gì, chỉ nói:

- Thả Trưởng Tôn Tuấn ra đi!

Đỗ Hà còn chưa kịp nói chuyện, Đỗ Như Hối đã trừng mắt, nói:

- Việc này huyên náo lớn như vậy, con cho rằng bệ hạ sẽ không biết được hay sao? Các ngươi nhốt hắn, còn có thể làm gì được hắn đây? Thả hắn, còn có thể được xem tiết mục trói con lên điện cũng nói không chừng!

Đỗ Hà cũng hiểu được có chút đạo lý, Trưởng Tôn Tuấn bị họ bắt giữ là thật, nhưng dù sao hắn cũng là hoàng thân quốc thích, con của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Huống chi bọn họ cũng không có quyền lợi triển khai cách xử phạt về thể xác, giam giữ hắn cũng không có ý nghĩa gì, nên dặn Hoàng Phủ Hạo Hoa đi thả người.

Đỗ Như Hối cũng không hổ là người trà trộn quan trường, càng già càng lão luyện, đối với hành động của Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đoán không sai chút nào.

Trưởng Tôn Tuấn về đến nhà, vừa mới bước tới cửa lớn liền bị Trưởng Tôn Vô Kỵ lão hồ ly cho người cởi áo ngoài hắn, trói lại đưa lên tới trước mặt Lý Thế Dân, bộ dáng như quân pháp bất vị thân.

Lý Thế Dân cảm thấy đau đầu, bất đắc dĩ gọi Đỗ Như Hối cùng Đỗ Hà vào cung cùng nhau tới Cam Lộ Điện.

Lý Thế Dân ngồi trên giường rồng, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn bốn người bên dưới thở dài nói:

- Lên làm hoàng đế cũng thật không chút dễ dàng, trên dưới một đống lớn quốc sự bận rộn còn không làm nổi, còn phải xen vào việc của những tiểu bối như các ngươi a! Thật khó khăn, thật quá khó khăn!

Hắn làm như hữu khí vô lực sửa sang lại mấy bản tấu chương, miệng đầy phàn nàn.

Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Đỗ Như Hối đồng thời tiến lên một bước, bái nói:

- Bệ hạ một ngày công việc bề bộn, chúng thần còn dùng việc nhỏ này đến làm phiền bệ hạ, thật sự đáng chết, lão thần có tội!

Bọn họ làm như đã có thương nghị trước, lý do y hệt nhau không khác chút nào. Nếu không phải Đỗ Như Hối vẫn luôn ở cùng Đỗ Hà, Đỗ Hà chắc chắn hoài nghi bọn họ đã thông đồng khẩu cung từ trước.

- Việc này các ngươi dự định xử lý như thế nào đây?

Vẻ mặt Lý Thế Dân như không chút tinh thần.

Đỗ Như Hối nói:

- Cũng may không tạo thành thương vong, chỉ hủy một ngôi nhà. Thần xem việc này cũng không cần nhắc lại! Việc này xử lý riêng là được!

Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nói:

- Đỗ tướng nói có lý, nhưng dù sao là do khuyển tử không đúng trước. Lần này phạt là phải phạt, cấm túc ba tháng! Ngoài ra ngôi nhà của Đỗ gia nhị lang là dùng đón dâu cùng phòng tân hôn, không bằng thay mới toàn bộ vậy. Chi tiêu do Trưởng Tôn gia ra tiền là tốt rồi!

Hai người lần lượt gật nhẹ đầu, lại cùng kêu lên nói:

- Bệ hạ, chúng thần đã thương nghị xong xuôi, không dám phiền toái bệ hạ phí tâm, chúng thần cáo lui!

Đỗ Hà nhìn tới choáng váng, cái này là cái gì a, chẳng lẽ sự tình cứ như vậy là giải quyết? Vị thánh quân như Lý Thế Dân làm cũng quá dễ dàng đi thôi, chỉ giả vờ giả vịt một hồi là có thể xử lý.

Đi theo sau lưng Đỗ Như Hối ra hoàng cung, Đỗ Hà đối với vẻ thiên vị dung túng của Lý Thế Dân có chút bất mãn, thầm nói:

- Cứ như vậy đã xong rồi sao?

- Tên hỗn tiểu tử ngươi còn muốn thế nào?

Đỗ Như Hối đã sớm biết được kết quả sẽ thế này, cũng đã có chuẩn bị tâm lý, ngược lại cảm khái nói:

- Bệ hạ thánh minh thôi!

- Thánh minh ở đâu đây? Sao con không nhìn thấy chứ!

Đỗ Hà vẫn có chút tức giận bất bình.

Đỗ Như Hối trợn trắng mắt, nói:

- Tiểu tử ngươi thật đúng là không biết tốt xấu, tâm tư của bệ hạ ngươi cũng có thể đoán được hay sao? Trưởng Tôn Vô Kỵ là người ra sao, tâm nhãn nhỏ xíu như hạt vừng vậy. Nếu như lần này phạt Trưởng Tôn Tuấn, chắc chắn sẽ làm cho hắn ghi hận trong lòng, sẽ nghĩ cách trả thù. Kết quả như vậy bệ hạ hoàn toàn không muốn chứng kiến nhất, dù sao không gây ra mạng người, tùy ý cho song phương lưu lại chỗ trống cho nhau, để tránh ngày sau ngay mặt biến thành thủy hỏa bất dung thôi!

- Ách…

Đỗ Hà giật mình, không thể tưởng được Lý Thế Dân giả vờ giả vịt cũng tạo ra một phen đạo lý lớn như vậy, tinh tế nghĩ lại cũng cảm thấy có lý. Đỗ Như Hối vẫn là cánh tay của Lý Thế Dân, mà Trưởng Tôn Vô Kỵ lại là tâm phúc mà Lý Thế Dân tín nhiệm nhất. Địa vị của hai người trong triều đình đều hết sức quan trọng, nếu là đối địch lẫn nhau, tổn hại chỉ là lợi ích của Đại Đường.

Nghĩ như vậy hắn cũng nhận đồng sự thánh minh của Lý Thế Dân.

Nhưng hắn lập tức cười nói:

- Phụ thân, bản lĩnh kiến trúc của thành Trường An ai mạnh nhất?

- Tự nhiên là Vũ Văn Thần!

Đỗ Như Hối nghĩ cũng không nghĩ, thuận miệng đáp:

- Vũ Văn Thần là hậu nhân của đại sư kiến trúc Vũ Văn Phạ, thành Trường An nguy nga này chính do Vũ Văn Ưu đích tay đốc tạo trù tính đấy. Tuy hắn chết bệnh, nhưng Vũ Văn Thần đã nhận được chân truyền của hắn, nhị lang, con hỏi chuyện này làm gì?

Đỗ Hà cảm thấy tên này có chút quen thuộc, bèn cười nói:

- Nếu lần này đều do Trưởng Tôn gia trả tiền, tự nhiên phải thỉnh mời nhà thiết kế xuất sắc nhất, mua tài liệu đắt tiền nhất, một lần nữa tạo ra một tòa phủ đệ khí phái thôi. Bằng không chẳng phải sẽ phụ lòng bọn hắn. Nếu không nhổ lông trên người lão hồ ly kia xuống, thật đúng là xin lỗi hắn rồi…

Hắn nói ra mục đích, nhưng đáy lòng lại nổi lên một ý niệm, hắn nhớ tới lúc trước khi đi tìm người của Bùi gia tìm hiểu rõ tình huống, người của Bùi gia từng nói một câu “nhớ tới lúc ấy phủ đệ là do Vũ Văn đại sư hậu nhân Vũ Văn Thần tự mình phụ trách xây dựng”.

Trước kia phủ đệ là do Vũ Văn Thần đôn đốc xây dựng, không biết ở bên trong chuyện kia hắn có sắm vai nhân vật nào đó hay không?

Đột nhiên hắn phát giác có người trong bóng tối theo dõi mình, bèn cười cười, cũng không thèm để ý tiếp tục đi theo Đỗ Như Hối.

Vùng ngoại ô Trường An!

Đông đông đông!

Vũ Văn Thần gõ cửa phủ đệ.

- Ai a!

Bên trong truyền ra một thanh âm cảnh giác.

- Là ta! Vũ Văn Thần!

Vũ Văn Thần báo ra tên của mình.

Cửa mở ra, Vũ Văn Thần đi vào trong phòng.

Trực tiếp đi vào đại sảnh, trong đại sảnh chỉ có ba người. Một là thiếu chủ của bọn hắn, hai người khác là Đông Phương Thụ cùng Ngụy Phong Vân.

Đông Phương Thụ thấy hắn đã đến, thần sắc đại động:

- Vũ Văn huynh, sao ngươi lại tới đây? Thân phận của ngươi đặc thù, không ước hẹn trước lại đến, không phải sẽ làm bại lộ thân phận của ngươi?

Vũ Văn Thần thi lễ với vị thiếu chủ kia trước, sau đó mới nói:

- Nếu không phải sự tình khẩn cấp, ta cũng không đến đây.

Đông Phương Thụ trầm giọng nói:

- Trường An phát sinh biến cố sao?

- Không sai!

Vũ Văn Thần mang theo vẻ hưng phấn nói:

- Đỗ Hà cùng hai công tử của Trưởng Tôn Vô Kỵ là Trưởng Tôn Trùng và Trưởng Tôn Tuấn nổi lên xung đột, Đỗ Hà võ nghệ cao cường, đánh hai người một trận, Trưởng Tôn Tuấn nhất thời không nhẫn nhịn được đã phóng hỏa đốt đi phủ đệ của Đỗ Hà.

Sắc mặt Đông Phương Thụ cùng thiếu chủ đồng thời kịch biến.

Thiếu chủ hoảng sợ nói:

- Như vậy làm thế nào bây giờ!

Suy tính của bọn họ chính là thừa dịp người không chú ý lấy đi bảo tàng dưới phủ đệ, nhưng hôm nay phủ đệ làm người chú ý, họ làm sao áp dụng hành động?

Vẻ mặt Ngụy Phong Vân cũng lo lắng.

Duy chỉ có Đông Phương Thụ trí kế hơn người, nghe Vũ Văn Thần nói như thế lại thấy thần sắc hắn vui sướng không chút lo lắng, trong nội tâm chợt động, hỏi:

- Chẳng lẽ Đỗ Hà thỉnh ngươi tu kiến lại phủ đệ?

Vũ Văn Thần cười khen:

- Đông Phương huynh quả nhiên rất cao minh, vừa đoán liền trúng! Thế lửa thật lớn, một trận hỏa hoạn cơ hồ biến phủ đệ thành tro tàn. Hôm qua người của Đỗ phủ tìm ta, hy vọng ta kiến tạo cho họ một tòa phủ đệ mới, chuyện tốt thế này ta đương nhiên đáp ứng. Lúc khởi công chúng ta có thể quang minh chính đại tiến hành đào móc, không sợ bị người phát giác.

Thiếu chủ vui mừng nói:

- Thật là trời cũng giúp ta, việc này nếu như thành, Vũ Văn tiên sinh sẽ ghi nhớ đại công hạng nhất!

Nhưng sắc mặt hắn lại có chút dị thường, bản tính hắn đa nghi, việc vui từ trên trời giáng xuống thế này ngược lại làm cho hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên, dừng một thoáng hỏi:

- Nhưng việc này có phải bị lừa dối hay không?

Đông Phương Thụ cũng gật đầu nói:

- Thiếu chủ băn khoăn thật đúng, vạn nhất đây là quỷ kế, chúng ta tự dưng hãm sâu bên trong, như vậy sẽ không ổn!

- Sẽ không!

Vẻ mặt Vũ Văn Thần đầy tự tin, dùng ngữ khí vạn phần khẳng định nói:

- Đông Phương tiên sinh ở ẩn tại Trường An nửa năm, đối với thế cục Trường An cũng hiểu rõ. Đỗ Hà cùng Trưởng Tôn Trùng vốn là oan gia đối đầu, Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng Đỗ Như Hối bằng mặt mà không bằng lòng. Việc này do Trưởng Tôn gia một tay thúc đẩy, chẳng lẽ Trưởng Tôn gia lại phối hợp cùng Đỗ Hà thi kế hay sao?

Đông Phương Thụ cũng cảm thấy thật có lý, hắn biết Trưởng Tôn Trùng si mê Trường Nhạc công chúa, mà Trường Nhạc công chúa lại trở thành vị hôn thê của Đỗ Hà, giữa hai người đã trở thành thế như nước với lửa, Trưởng Tôn gia xác thực không có khả năng cùng Đỗ gia liên hợp bày kế.

Vũ Văn Thần nói tiếp:

- Ngoài ra từ sau khi xảy ra hỏa hoạn, ta đã phái tâm phúc liên tục đi theo Đỗ Hà, từ một nơi bí mật quan sát ánh mắt của hắn, hiện tại thấy hắn không có hành động gì khác thường. Căn bản không giống như đang hành động bố cục. Cho nên lần này chính là cơ hội tuyệt hảo ngàn năm khó gặp, không thể bỏ qua!

Hắn lại cúi đầu với vị thiếu chủ, nghiêm nghị nói:

- Tận dụng thời cơ, hôn kỳ của Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa đã đến gần, khi hoàn thành phủ đệ bọn họ cũng đã tới thời điểm kết hôn. Nếu hai người thành hôn, chuyển vào phủ đệ ở lại là chắc chắn. Khi đó Trường Nhạc công chúa thân phận cao quý, thủ vệ trong phủ tất nhiên càng thêm nghiêm mật, chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội, lần này xây nhà là cơ hội duy nhất của chúng ta, không thể bỏ qua.

Lúc này Ngụy Phong lại nói tiếp:

- Ta tán thành đề nghị của Vũ Văn huynh, hơn một tháng nay thấy Đỗ Hà cũng không có dị động gì, căn bản chúng ta chỉ lo buồn vô cớ mà thôi. Đúng như lời nói của Vũ Văn huynh, không nắm bắt cơ hội này chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội.

Ánh mắt thiếu chủ vẫn nhìn Đông Phương Thụ, hắn đã động tâm, chỉ chờ Đông Phương Thụ đồng ý.

Đông Phương Thụ cũng không nghĩ ra có bất luận sơ hở gì, đối mặt cơ hội duy nhất này, dù không đồng ý cũng không được, im lặng gật nhẹ đầu, ánh mắt nhìn qua Vũ Văn Thần hỏi:

- Vũ Văn huynh có kế hoạch gì?

Vũ Văn Thần nói:

- Người của Đỗ gia đã chiêu mộ công nhân trong Trường An, thuê công tượng kiến tạo phòng ốc, ngày mai ta mang theo các ngươi tiến vào công trường thi công, trước tiên quan sát thêm vài ngày. Đợi sau khi thời cơ chín muồi, chúng ta lợi dụng thời gian buổi tối đánh thông miệng thông gió, nghĩ biện pháp lấy ra bảo tàng trong mật đạo!