Hàn Vinh không nghĩ ra thân pháp của Đỗ Hà lại nhanh tới mức như thế, nhưng hắn vốn từng trải nhiều năm nên phản ứng càng nhanh hơn,
thân thể uống éo, khuỷu tay biến thành chiêu thức Thiếu Lâm Phách Vương
hướng sau lưng Đỗ Hà đánh tới.
Động tác của Hàn Vinh quá nhanh,
nếu là người khác sẽ không kịp trốn tránh, nhưng thân pháp của Đỗ Hà độc bộ thiên hạ, khuỷu tay vừa đến ngang hông hắn, thân thể hắn lại như cá
chạch đồng dạng cũng uốn éo, khuỷu tay của Hàn Vinh vừa chạm tới sát
hông hắn liền trượt qua, một chút kình lực cũng không thể đánh vào.
Ánh mắt Hàn Vinh có chút kinh dị, nhưng không đình chỉ công kích, bước chân giậm xuống mãnh liệt, bàn tay trái nhanh như mũi tên đánh thẳng tới
phần bụng của Đỗ Hà, lúc này cũng chỉ đánh trúng quần áo hắn, lại bị hắn tránh né thêm lần nữa.
Trong nội tâm Hàn Vinh thật giật mình,
không nghĩ ra Đỗ Hà khó đối phó đến như thế, dùng võ công của mình vậy
mà không theo kịp bước tiến của Đỗ Hà, đây là lần đầu tiên từ bao năm
hắn hoành hành thiên hạ tới nay chưa từng xảy ra. Hơn mười năm trước Hàn Vinh cũng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, lúc hắn năm tuổi vì thiên hạ đại loạn, cha mẹ bị người sát hại, vì cầu ấm no hắn đầu nhập Tung
Sơn Thiếu Lâm Tự, trở thành một gã vũ tăng, có được một thân võ công
dũng mãnh phi thường vạn phu nan địch. Sau khi xuống núi gặp cuối thời
Tùy thiên hạ rung chuyển, dùng một cây Hỗn Thiết Côn giết cả ngàn người, đạt được mỹ danh Côn Vương, góp sức dưới trướng Tiết Cử, năm xưa dùng
côn đánh chết mười viên chiến tướng Lý Đường, làm chư tướng Lý Đường
táng đảm, sau bị Lý Thế Dân dùng kế đánh bại, trốn vào núi hoang, bị
Trưởng Tôn Vô Kỵ vây bắt. Trưởng Tôn Vô Kỵ cứu hắn một mạng, đề cử hắn
cho Lý Thế Dân. Nhưng hắn không phải nhân tài làm tướng, không chỉ huy
được binh mã, từ quan rời đi, bởi vì cảm ân cứu mạng của Trưởng Tôn Vô
Kỵ, vì thế trở thành hộ vệ của hắn.
Trải qua hơn mười năm, mặc dù không đạt được danh vọng gì, nhưng võ nghệ hắn càng thêm tinh tiến, hôm nay nhận được mệnh lệnh của Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn cho hắn giáo huấn Đỗ
Hà một lần. Hắn vốn không quá tình nguyện, nhưng thấy Đỗ Hà tổn thương
Trưởng Tôn Trùng cùng Trưởng Tôn Tuấn hai người, trong lòng cũng âm thầm tức giận, quyết định làm theo mệnh lệnh. Chỉ là hắn không thể tưởng
được dùng võ nghệ hôm nay của mình lại không làm gì được Đỗ Hà, thật sự
còn bị mất mặt xấu hổ. Trong nội tâm vừa cảm thấy bội phục đồng thời
lòng hiếu thắng càng bị kích thích, thân thể nhoáng lên, đã tiến tới gần Đỗ Hà, đồng thời thân thể bay lên giáng xuống, bàn tay từ trên đánh
thẳng xuống đầu Đỗ Hà.
Đây là Thiếu Lâm Thiết Sa Chưởng, loại
công phu dùng chưởng bổ sắt nếu luyện tới đỉnh cao, toàn thân sẽ đầy lực lượng, tốc độ cực nhanh, uy lực vô cùng, chạm vào tức trọng thương. Hắn thật muốn nhìn xem thân pháp của Đỗ Hà có nhanh hơn một chưởng này của
mình hay không.
Lần này Đỗ Hà cũng không dùng thân thể đi đón đỡ, mà chỉ mỉm cười, dùng hai tay tạo ra nửa vòng tròn, ngăn lại một chưởng của Hàn Vinh, lại thối lui nhanh ra sau, chẳng những hóa giải chưởng
lực Thiết Sa Chưởng, còn đem lực lượng dẫn dắt xuống phía dưới hướng
ngay trên đùi Hàn Vinh bổ tới.
Hàn Vinh không ngờ bàn tay mình bổ ra lại đánh xuống bắp đùi của chính mình, cả kinh liền dùng đầu gối
chân phải hất lên ngăn cản bàn tay của chính mình.
Phanh!
Hai cỗ lực lượng chạm cùng một chỗ, Thiết Sa Chưởng của Hàn Vinh lại tự bổ
vào trên chân mình, lực lượng khổng lồ trực tiếp đánh tê liệt một chân
của hắn, hắn bật lui ra sau năm bước, chân phải không trụ được run rẩy
lên, khập khiễng đứng lại.
- Ngươi thua!
Đỗ Hà cũng không tiếp tục tiến công mà thối lui ra ngoài.
Hàn Vinh lắc đầu cười khổ:
- Không sai, là ta thua!
Nghĩ tới mình có một thân tuyệt kỹ, vậy mà bại bởi Đỗ Hà. Thật sự không còn
mặt mũi nào tiếp tục ở lại thành Trường An, không hề quay đầu lại tách
đám người rời đi.
Nếu luận võ nghệ Đỗ Hà không muốn thừa nhận
cũng không được, một thân Thiếu Lâm công phu của Hàn Vinh đúng là lô hỏa thuần thanh, vượt trên cả hắn. Nhưng luận võ không chỉ so đấu võ nghệ,
trí lực cũng là một điểm cực kỳ mấu chốt.
Vừa giao thủ, Đỗ Hà đã
ẩn ẩn phát giác võ nghệ của Hàn Vinh cao hơn hắn, nếu thi đấu bằng chân
công phu nhất định hắn không phải là đối thủ của Hàn Vinh, đối mặt loại
cường địch như vậy Đỗ Hà chỉ có thể dùng trí mưu chiến đấu mà không thể
đấu lực.
Hắn cố ý dùng khinh công nghênh địch, lại cố ý để mỗi
chưởng của Hàn Vinh chỉ đánh trúng y phục của mình lại không cách nào
đánh trúng thân thể mình, âm thầm nhắc nhở Hàn Vinh, chỉ cần chưởng lực
của ngươi nhanh hơn, mạnh hơn mới có thể đánh trúng ta.
Hàn Vinh
quả nhiên mắc lừa, liền xuất ra Thiết Sa Chưởng cực mạnh. Đỗ Hà lập tức
nắm chắc cơ hội, dùng sự thần diệu mượn lực đả lực Thái Cực đem Thiết Sa Chưởng phản xung đánh ngược trở lại. Thiết Sa Chưởng mạnh mẽ bá liệt,
lực lượng kia ngay cả bản thân Hàn Vinh cũng không thể chế ngự, càng
không cần nói tới có thể ngăn cản. Nếu không phải hắn tùy cơ ứng biến,
dùng đầu gối chịu đựng một chưởng kia, hóa giải bớt chưởng lực, không bị chưởng lực đánh thẳng tới, chỉ sợ hắn đã bị gãy xương.
Tuy hắn ứng biến thỏa đáng, nhưng uy lực một chưởng kia cực lớn, trực tiếp đánh chân phải hắn
bị tê liệt, không thể nhúc nhích.
Võ nghệ Hàn Vinh xác thực rất cao, nhưng chân bị khập khiễng cũng không còn là địch thủ của Đỗ Hà.
Đỗ Hà cũng không tiếp tục cường công, lưu lại mặt mũi cho hắn, nếu như hắn còn không biết tốt xấu, chỉ có thể tự mình rước lấy nhục.
Hàn
Vinh bỏ đi, Trưởng Tôn gia cũng đã mất đi trụ cột. Trưởng Tôn Trùng đã
để cho người khiêng đi, Trưởng Tôn Tuấn trừng trừng nhìn Đỗ Hà, nghiến
răng nghiến lợi nói:
- Đỗ Hà, ngươi chờ xem, Trưởng Tôn Tuấn này tuyệt sẽ không bỏ qua như vậy!
Hắn lưu lại một câu hăm dọa, đẩy ra đám người vội vàng rời khỏi.
La Thông ở một bên quan sát cả cuộc chiến, trong nội tâm thật sự bội phục. Hắn biết rõ võ nghệ của Hàn Vinh ra sao, trong lòng cũng biết Đỗ Hà
không phải là địch thủ của Hàn Vinh, sớm đã chuẩn bị gia nhập trợ giúp,
thế nhưng Đỗ Hà lại chiến thắng, bằng vào mưu kế dùng nhược khắc cường,
đánh thắng Hàn Vinh. Thủ đoạn kia thật sự cao minh, thật sự rất cao
minh, hắn thầm nghĩ:
- Thanh Liên kiêm thông văn võ, khả năng tùy cơ ứng biến ta sợ là khó thể theo kịp!
Đỗ Hà thấy người bán hàng rong đang yên lặng thu thập sạp hàng đổ nát,
trong nội tâm cũng thấy áy náy, rút ra mười lượng đặt lên sạp hàng.
Thấy cảnh tượng này, mọi người đều khen Đỗ Hà nhân hậu, nhưng bản thân Đỗ Hà lại cảm thấy nặng nề nói không nên lời.
Chia tay với La Thông ngay ngã ba đường, Đỗ Hà quay về phủ đệ của chính mình, an bài một chút mới trở lại Thái Quốc Công phủ.
Người một nhà vây quanh bàn dùng cơm, Đỗ Như Hối nghe Đỗ Hà khuyên phục Lý
Thế Dân chuyện cấm bán Ngũ Thạch Tán mà khen không dứt miệng, không
ngừng tán thưởng nhị lang có tiền đồ. Đỗ Như Hối rất ít khen người,
nhưng lần này lại ngoài ý muốn khen mãi không ngừng.
Đỗ Như Hối thở dài:
- Về việc này, cha cùng Phòng thúc phụ của con đã nhiều lần khuyên bảo bệ hạ, nhưng bệ hạ mặt ngoài đáp ứng mà sau lưng vẫn không ngừng uống nó,
thật sự làm chúng ta vô cùng lo lắng. Nhưng hôm nay lại bị con khuyên
được, để cho bệ hạ nhận thức ra sự nghiêm trọng tai hại của loại thuốc
kia. Tin tưởng bệ hạ cũng không dám tiếp tục uống loại đồ vật hại người
kia nữa rồi. Đem sự thật ra chứng minh, một chiêu này của nhị lang còn
hơn ngàn lời vạn ngữ của chúng ta a!
Đỗ Hà cũng không lưu ý nhiều tới việc này, chỉ cảm thấy hiếu kỳ, hỏi:
- Phụ thân, cha nói chuyện trường sinh chi đạo gì đó rõ ràng chỉ là lời
nói nhảm, ngay cả đứa trẻ mười tuổi cũng không tin được. Vì sao còn
nhiều người lại trả giá hết thảy vì nó? Tần Thủy Hoàng, Hán Vũ Đế, những nhân vật thiên cổ tuyệt luân đứng đầu cũng bị nó trầm mê!
Trong lòng hắn còn bỏ thêm tên của Lý Thế Dân.
Luận thiên cổ nhất đế, trong lịch sử Trung Quốc chỉ có Tần Thủy Hoàng, Hán
Vũ Đế, Đường Thái Tông ba người là có tư cách này, nhưng không biết có
phải trùng hợp hay không, ba nhân vật tuyệt thế như vậy cả đám đều vì
chuyện trường sinh mà đánh mất lý trí.
- Chuyện này cha cũng không có đáp án!
Vấn đề này Đỗ Như Hối cũng không trả lời được.
Há chỉ có Đỗ Như Hối, vấn đề này cả thiên hạ người đáp ra được chỉ sợ cũng không có bao nhiêu!
Màn đêm buông xuống, Đỗ Hà bị tiếng huyên náo đánh thức, mông mông lung lung bò dậy hỏi:
- Linh Lung, đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu nha đầu tựa hồ cũng mới thức tỉnh không lâu, thanh âm lười nhác nói không biết.
Vẻ mặt Đỗ Hà hoài nghi đi ra khỏi phòng, nhưng nhìn thấy trong đêm đen như mực lại có ánh lửa trùng thiên, hỏa diễm tràn ngập, liệt hỏa hừng hực
xông lên trời.
Ngoài phòng truyền đến tiếng hô hào huyên náo.
- Cháy rồi…
- Xảy ra hỏa hoạn…
- Cứu hỏa…
Những tiếng kêu to tầng tầng lớp lớp lan tràn.
Đỗ Hà đi ra tây viện, nhìn thấy phu thê Đỗ Như Hối cùng phu thê Đỗ Cấu cũng khoác áo ngoài đi ra xem.
- Vội vã cái gì, loạn cái gì! Toàn bộ nha đầu tỳ nữ về phòng đi, gia đinh lưu lại, đi tìm thùng nước, chuẩn bị cứu hỏa!
Đỗ Như Hối thấy trong sân rối loạn, cao giọng chỉ huy. Trước kia hắn theo
Lý Thế Dân đánh đông dẹp bắc, có uy danh hiển hách. Vừa quát lớn liền
ngăn lại toàn bộ rối loạn, nguyên một đám người theo lời rời đi.
- Chuyện gì xảy ra, ở đâu xảy ra hỏa hoạn?
Đỗ Như Hối trầm giọng hỏi.
- Dạ, là phủ đệ mới mua của nhị thiếu gia!
Người biết chuyện liền đáp.
Mẫu thân Chương thị cùng đại tẩu đều kinh hô lên.
Đỗ Như Hối, Đỗ Cấu cùng Đỗ Hà vẫn bảo trì trấn định.
Lúc này Hoàng Phủ Hạo Hoa vọt tới, cao giọng nói:
- Công tử, không xong! Tên vương bát đản Trưởng Tôn Tuấn vụng trộm mang
theo người đến phóng hỏa đốt nhà, bị chúng ta bắt giữ. Nhưng thế lửa rất lớn, chỉ sợ…
Thần sắc Đỗ Như Hối cùng Đỗ Cấu đều rung động.
Đỗ Hà cũng cảm thấy kinh ngạc, kêu lên:
- Không cần nhà cửa, chỉ cứu người, chỉ cần không ai tổn thương mọi
chuyện đều dễ giải quyết! Phụ thân, việc này chúng ta nói sau, hài nhi
đi cứu hỏa trước!
Hắn cũng không để ý tới Đỗ Như Hối có bằng lòng hay không, đã bước nhanh chạy tới chỗ đám cháy.
Sau lưng truyền ra thanh âm của Đỗ Như Hối:
- Đại lang, con nhanh chỉ huy người đi cứu hỏa, hết thảy lấy mạng người làm chủ!
Đi tới hiện trường hỏa hoạn, thế lửa cực vượng, là hậu viên xảy ra hỏa hoạn, đang lan tràn ra tới tiền viện.
Những người xung quanh đang không có ai chỉ huy, người lo cứu hỏa, người lại
bỏ chạy, còn có nữ quyến gào thét hỗn loạn, sợ tới mức thất kinh táng
đảm.
Vũ Hưng, đem toàn bộ nữ nhân ra ngoài, đứng ở mãi trong hiện trường làm vướng bận! Hạo Hoa, lập tức thanh lý toàn bộ mọi người trong phủ!
- Những người khác không được loạn, xếp thành hàng chạy tới bên giếng, mỗi người một tay thay phiên vận chuyển nước!
Đỗ Hà tuổi nhỏ, nhưng ở thế hệ này lại rất có danh vọng, nghe hắn hô quát nguyên một đám liền đi theo hành động lên.
Khu vực này là nơi tụ tập của thế gia hào môn, mỗi phủ đệ đều có hơn trăm tráng đinh.
Đỗ Như Hối là tể tướng đương triều, làm người thanh minh chính trực, rất
có danh vọng, vì vậy đều có người xuất lực tương trợ. Không bao lâu, lại tụ tập tới hơn bảy trăm tráng đinh, hợp thành mười tám đội ngũ xếp
thành hàng dài.
Dưới sự chỉ huy của Đỗ Hà, cùng sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, rốt cục đã khống chế được thế lửa lan tràn.
Đợi đến khi có quan phủ đến tham gia, thế lửa đã được khống chế, suốt đêm
bận việc, rốt cục đã dập tắt lửa, nhưng cả tòa phủ đệ đã bị đốt cháy hơn phân nửa, căn bản không còn cách nào ở lại.
Đáng ăn mừng chính là phát hiện kịp thời, cũng không tạo thành nhân mạng thương vong, xem như là một cái may lớn trong bất hạnh.
Trong đám người tụ tập chung quanh, có một đôi mắt đang cháy bỏng hưng phấn nhìn thấy hết thảy cảnh tượng xảy ra trước mắt.