Sau khi Dao Trì công chúa rời khỏi, Đỗ Hà cố gắng kìm nén tinh
thần, đi dạo mấy vòng xung quanh phủ đệ. Trong phủ đệ bày biện hoa mỹ,
rường cột chạm trổ, cực kỳ tinh xảo, là một đình viện tương đối xa hoa,
tràn ngập phong vị của vùng sông nước Giang Nam. Ngoại trừ có vẻ xa xỉ,
Đỗ Hà cũng không phát hiện nơi này có gì khả nghi, âm thầm kỳ quái, nghĩ thầm:
- Rút cuộc có quỷ hay không, đến tối sẽ biết liền!
Hắn cũng không nghĩ nhiều, trước tiên tiến về huyện Vạn Niên, dẫn bọn người Đạp Nguyệt Lưu Hương tới phủ đệ để bọn họ trông coi nhà cửa, đồng thời
thuận tiện truyền thụ võ nghệ cho bọn họ.
Đêm đó, hắn ở lại trong phủ, muốn xem xem cái gọi là quỷ quái rút cuộc là như thế nào.
Chỉ có điều đêm đó Đỗ Hà ngủ một giấc tới hừng sáng, không thấy có bất cứ chuyện gì khả nghi xảy ra.
Hắn không tin ma quỷ, liên tiếp ngủ lại ba đêm, hàng ngày phái người âm
thầm quan sát, nhưng cuối cùng không thấy có bất cứ cái gì dị thường.
- Lẽ nào thật sự là ta đa nghi?
Đỗ Hà cũng không khỏi cảm thấy kỳ quái, suy đi nghĩ lại, không thể giải
thích, cũng không bận tâm đi nghi vấn chuyện này, tập trung luyện binh
và pha chế trà.
Ở phương diện luyện binh, Đỗ Hà đã có La Thông và Vương Đức chịu trách nhiệm, hàng ngày chỉ cần hỏi thăm là đủ, nhưng ở
phương diện pha chế trà, hắn lại phải tiêu tốn tâm tư.
Nhất là ở chuyện xào mầm trà, càng khiến hắn đau đầu.
Cách Đỗ Hà xào trà không sai, lá trà mềm mại, sau khi trải qua xào trà,
trong hương có vị đắng, sau vị đắng là vị ngọt, mùi vị khiến người ta
thư thái vô cùng, nhưng bất luận làm thế nào, hắn cũng không thể xào
được mầm trà.
Đỗ Hà đặt lá mầm sang bên cạnh, bất chấp lửa nóng,
cầm lên tay, có một phần đã cháy thành than, chỉ có một ít miễn cưỡng
hợp cách.
- Tại sao có thể như vậy?
Đỗ Hà cau mày, thần sắc nghi hoặc, rút cuộc hắn đã làm sai ở đâu.
Trong ký ức của hắn, mỗi bước đều căn cứ vào phương thức xào trà của ông
ngoại, tại sao lá trà non có thể thành hình, còn mầm trà lại không thể.
Những ngày này, Vũ Mị Nương dưới sự trợ giúp của Đỗ Hà, đã bao trọn 56 mẫu trà điền ở huyện Vạn Niên.
Trà điền này vốn thuộc về đất phong của Đỗ Hà, hơn nữa hoang phế đã lâu, Vũ Mị Nương bao lại cũng không gặp phải bất cứ trở ngại gì, ngược lại còn
khiến mọi người trong thôn rất vui mừng.
Bởi vì Vũ Mị Nương lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, thuê nữ nhân trong thôn ngắt lá trà, cho các nàng cơ hội kiếm thêm thu nhập.
Sau mấy ngày đã thu thập được trên trăm cân lá trà non, còn mầm trà rất khó ngắt, vẻn vẹn chỉ có mười cân mà thôi.
Trên trăm cân lá trà non đã được hắn xào thành chè khô, chỉ cần đóng gói là
có thể đưa ra thị trường, thế nhưng những mầm trà được xao, sau khi pha
trà, mùi vị rất khó uống, đừng nói là bán ra, cho dù là biếu không cũng
không ai muốn lấy.
Vũ Mị Nương thấy Đỗ Hà chau mày, thấy hắn vì
chuyện của mình mà ưu phiền như vậy, trong lòng vừa thấy hạnh phúc vừa
thấy đau lòng, vội vàng rót cho hắn một chén trà.
- Cám ơn!
Đỗ Hà cầm chén trà, nhấp một ngụm. Vị trà này ngon hơn rất nhiều trà bình
thường, Đỗ Hà nhìn kỹ, phát hiện thì ra Vũ Mị Nương đã cẩn thận góp nhặt những mầm trà không hợp cách, pha cho hắn một chén trà, trong lòng hắn
cũng phải tán thưởng nàng thận trọng.
Vũ Mị Nương mỉm cười, lập tức lại nghi vấn nói:
- Có phải phương thức xào mầm trà không giống với xào lá trà non không?
Đỗ Hà trầm ngâm đáp:
- Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều ta chỉ biết phương pháp này. Nếu đã có thể xào lá trà non, tại sao không thể xào mầm trà?
Vũ Mị Nương nói:
- Nguyên do của xào hỏng có thể do lửa quá lớn, chi bằng chúng ta giảm bớt lửa.
- Không được!
Đỗ Hà đã sớm thử qua cách Vũ Mị Nương nói, nhưng hiệu quả càng không tốt,
bởi vì mức lửa nhỏ hơn, hơi nước bên trong lá trà không đủ bị ép khô, mà trực tiếp bị lửa nhỏ nấu chín, hoàn toàn không hợp cách, mấu chốt không phải là vấn đề độ lửa.
- Đỗ đại ca, kỳ thật Mị Nương vẫn muốn hỏi, khi xào trà tại sao không giảm bớt nhiệt độ.
Vũ Mị Nương vô tình hỏi.
Đỗ Hà cười đáp:
- Nếu là mấy ngày trước, nàng hỏi ta như vậy, ta thật sự không biết,
nhưng mấy ngày nay ta lại phát hiện ra. Khi mới bắt đầu cần lửa lớn
chính là vì phải vắt hơi nước bên trong lá trà, mục đích của trình tự
thứ hai là vắt kiệt nước còn lại bên trong, đồng thời còn phải làm cho
lá trà xoay tròn trong nồi, bắt đầu chà xát, để cho lá trà co rút lại,
để đảm bảo cho lá trà còn mùi vị phải dùng lực quấy, cũng không thể quá
mạnh tay. Cuối cùng vắt khô từng hơi nước, đồng thời để tất cả lá trá co rút, vì vậy lửa phải đủ mạnh.
Nói xong, Đỗ Hà bỗng nhiên nghĩ tới mấu chốt của vấn đề, cuối cùng minh bạch vì sao mình xào trà thất bại.
Ba bước xào trà là kinh nghiệm tích lũy ngàn năm, hoàn toàn không sai, sai lầm ở đây chính là bản thân không nắm vững hỏa hầu.
Nồi sắt vốn tụ nhiệt, khi giải nhiệt cần có thời gian nhất định, mặc dù Đỗ
Hà rất nắm chắc thời gian, nhưng khi nhỏ lửa, nồi sắt sẽ không vì vậy mà giảm nhiệt, ở đây cần có quá trình tản nhiệt lâu dài.
Lá trà non vì cứng cỏi, cho nên có thể chịu đựng một thời gian ngắn, không đến mức bị nấu chín, nhưng mầm trà giòn, yếu, nên không dễ dàng chịu được.
Nghĩ đến đây, Đỗ Hà lập tức lại kêu người đắp ra ba cái bếp lò, nấu ba chảo, một chảo to lửa, một chảo lửa vừa, một chảo lửa nhỏ.
Sau khi
trình tự đầu tiên hoàn thành, lập tức đổ lá trà trong nồi vào trong nồi
lửa vừa, như vậy cũng tránh khỏi nồi sắt giải nhiệt chậm chạp mà tạo
thành khó khống chế hỏa hầu, tuần tự như vậy, sau khi trình tự thứ hai
hoàn thành lại đổ lá trà vào trong nồi thứ ba.
Kể từ đó, hỏa hầu nắm giữ không sai chút nào, Đỗ Hà đổ lá trà được xao xong ra, quả nhiên không có tình huống lá trà bị hỏng.
Đỗ Hà vui mừng quá đỗi, mặc dù xào trà chỉ là việc nhỏ, nhưng hắn vì thế
mà buồn bực mấy ngày, lúc này thành công, vội kéo Vũ Mị Nương cao hứng
hoan hô.
Vũ Mị Nương cũng vô cùng vui mừng, nhưng nhìn thấy Đỗ Hà nắm tay mình, cảm thấy thẹn thùng, nhưng cũng không giãy dụa.
Cho đến khi Đỗ Hà phát giác buông tay.
Vũ Mị Nương cười nói:
- Nếu dựa theo phương pháp này, đại khái có thể rất nhanh đưa lá trà ra thị trường.
- Không gấp!
Ánh mắt Đỗ Hà lấp lánh, cười nói:
- Ở Đại Đường, luận về tạo thế, không người nào hơn Bệ Hạ. Chỉ cần Bệ Hạ
tán thưởng ưa thích, không lo không có người mua, cho nên thượng cống
phải là tốt nhất. Các ngươi phải làm hàng tồn, tích lũy nguồn cung cấp,
đợi mua trà điền Tây Hồ, sau khi ngắt trà Long Tĩnh, đem trà Long Tĩnh
đi.
Vũ Mị Nương cười nói:
- Ta đã kêu đại tỷ chuẩn bị xuôi nam, chuyện này không lâu sẽ thành!
Đỗ Hà kinh ngạc nói:
- Nàng không đích thân đi sao?
Chuyện này rất quan trọng, Vũ Mị Nương giao trách nhiệm lại cho Vũ Thuận, Vũ
Thuận là người bị người của Hạ Lan gia khi dễ, thật sự khiến hắn cảm
thấy kỳ quái.
- Ta không đi!
Vũ Mị Nương trả lời, lộ vẻ
kiên quyết dị thường, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, thầm nghĩ: Quan hệ của
chúng ta khó khăn lắm mới tạo thành, nếu vì xa nhà mà đánh mất quan hệ
thì ta biết làm sao, dù thế nào cũng không thể rời khỏi Trường An, lấy
cớ nói:
- Ta phải tọa trấn ở Túy Tiên, không thể rời khỏi.
Đỗ Hà liếc nhìn nàng, biết nàng không nói thật, nhưng cũng không truy cứu, chỉ hỏi:
- Đại tỷ ngươi có năng lực như thế sao? Xem nàng bị người của Hạ Lan gia khi dễ, có vẻ không tốt.
Vũ Mị Nương đắc ý nói:
- Đỗ đại ca đừng lầm, bản lĩnh buôn bán của Đại tỷ mạnh hơn ta nhiều. Ta
chỉ phụ trách xuất mưu, trù tính toàn cục, còn tất cả công việc mua bán
đều do Đại tỷ một tay quán xuyến. Đại tỷ từ nhỏ đã đi theo phụ thân vào
Nam ra Bắc, học được bản lĩnh kinh thương. Sau khi gia nhập Hạ Lan gia,
bởi vì năng lực của tỷ mạnh hơn tỷ phu, cho nên tỷ phu ích kỷ không muốn tỷ ấy tiếp xúc với bất cứ khoản gì, vì vậy mới khiến tỷ tỷ không có cơ
hội phát huy tài năng, sau đó tỷ phu bệnh nặng, tỷ tỷ muốn chấn hưng gia nghiệp cũng lực bất tòng tâm. Ta không phải thiên vị người nhà, kêu đại tỷ đi làm chuyện này vì đại tỷ thật sự có năng lực, nhưng năm ngàn
lượng bạc là quá nhiều, sợ trên đường đi xảy ra chuyện, vì vậy nên kêu
người đi bảo hộ mới được.
Đỗ Hà nhớ tới tư cách của Vũ Mị Nương
trong lịch sử, cũng quyết định tin tưởng ánh mắt của nàng, về vấn đề an
toàn, cũng cảm thấy nàng nói có lý, 5000 ngân lượng cũng đủ khiến người
ta điên cuồng, liền nói:
- Ta có 500 thân vệ, có thể rút ra một số hộ tống ven đường.
Vũ Mị Nương vui vẻ mỉm cười.
- Vậy Mị Nương này phải thay đại tỷ tạ ơn La đại ca rồi.
Đỗ Hà cười nói không sao, thấy đêm đã khuya, liền cáo từ rời khỏi.
Trở lại Đỗ phủ, Đỗ Hà xem qua binh pháp, lại xem sách lược trị quốc, cho đến tận khuya mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà như thường bắt đầu luyện võ, Hoàng Phủ Hạo Hoa và Ba Vũ Hưng lại tìm tới cửa.
Thần sắc của hai người có vẻ dị thường, sắc mặt trắng bệch.
Đỗ Hà kinh ngạc nhìn bọn họ nói:
- Có chuyện gì vậy?
Hoàng Phủ Hạo Hoa đẩy Ba Vũ Hưng, kêu hắn mở miệng.
Ba Vũ Hưng lại đẩy hắn, thấp giọng nói:
- Ngươi nói đi!
Thấy bọn họ nhún nhường, Đỗ Hà trực tiếp chỉ tên:
- Hạo Hoa, ngươi nói đi!
Hoàng Phủ Hạo Hoa gãi gãi đầu, có vẻ khó mở miệng, cuối cùng nói:
- Công tử, có thể đổi nơi ở khác cho chúng ta không, hiện tại nơi chúng ta ở có ma quỷ!
Đỗ Hà nghe xong trong lòng khẽ động, cả giận nói:
- Nói bậy, trên đời này làm gì có quỷ!
Thấy Đỗ Hà không tin, Hoàng Phủ Hạo Hoa vội vàng nói:
- Ta vốn cũng không tin, thế nhưng tối qua ta tận mắt nhìn thấy, hoàn toàn không sai. Nếu không tin, ngươi cứ hỏi lão Ba đi.
Ba Vũ Hưng là tráng hán phương bắc, thân hình khôi ngô, nhưng lúc này trên mặt cũng đầy vẻ sợ hãi:
- Đúng vậy, công tử, chuyện ma quái xảy ra một ngày trước, nhưng ta và
Hoàng Phủ không tin, đêm qua chúng ta tự mình gác đêm, tận mắt nhìn
thấy, lửa ma màu xanh bay tới bay lui, thật sự khiếp hãi.
Hắn vốn là kẻ gan hùm mật gấu, hông có vũ khí, hắn vẫn có thể chiến đấu với
mãnh thú, nhưng thứ hư huyễn không thật như ma quỷ lại khiến hắn khiếp
sợ.
- Các ngươi nói xem, chuyện ma quỷ là thế nào?
Đỗ Hà nhất thời cảm thấy hứng thú, nếu có người giả quỷ, hắn sẽ không ngại làm kẻ diệt ma.
- Nói thế nào đây.
Hạo Hoa suy nghĩ nói:
- Ánh lửa màu xanh phiêu phù trên không trung, vừa lóe lên đã biến mất,
cực kỳ kinh sợ, hơn nữa còn phát ra những tiếng kêu kỳ quái.
- Lại có chuyện như vậy sao? Tốt!
Đỗ Hà cười nói:
- Đêm nay chúng ta đi bắt quỷ!