Đại Đường Đạo Soái

Chương 164: Lại bị nữ hoàng khiêu khích




Đỗ Hà đối với việc kinh thương không có nửa điểm hứng thú, nhưng đối với một ít thủ đoạn tạo thế kinh doanh đời sau cùng thủ đoạn bán hàng đa cấp đều hiểu được tương đối nhiều, nghĩ gì liền nói đó.

Vũ Chiếu tài trí vô song, đối với một ít tri thức mà Đỗ Hà nói ra chẳng những có thể hiểu được rất nhanh, còn có thể nhìn thấu được mấu chốt bên trong, đồng thời còn có thể suy một ra ba, căn cứ theo phương thức hắn nói bắt đầu suy nghĩ ra một cách kinh doanh hoàn toàn mới.

Thật sự khiến Đỗ Hà không ngừng kinh ngạc, cũng ý thức được Vũ Chiếu chẳng những có tiềm lực trở thành một nữ hoàng đế xuất sắc, còn có thiên phú kinh thương mà người thường không sao sánh kịp, có lẽ nàng có thể trở thành nữ hoàng giới kinh doanh cũng không nhất định!

Vũ Chiếu kinh doanh thời gian chưa dài, có thể thành công là nhờ trí tuệ của nàng, nhưng kinh nghiệm kinh thương lại chưa phong phú, những ý niệm mới mẻ của Đỗ Hà vừa vặn cho nàng những ý tưởng mới, làm cho nàng đối với mục tiêu trong tương lai càng có ý nghĩ sâu sắc, đạt được ích lợi không nhỏ, trong mắt không ngừng lóe lên phong thái mê người.

- Một phen kỳ tư diệu tưởng của công tử hôm nay thật làm thiếp thân vô cùng sợ hãi thán phục.

Ta cũng không gạt công tử, kỳ thật gần đây thiếp thân đang cân nhắc kế tiếp nên đi hướng nào mà cảm thấy thật ưu sầu. Tuy kinh doanh tửu lâu, hết thảy cửa ải khó cơ hồ đều đã vượt qua.

Nhưng mỗi ngày khách nhân lui tới cơ hồ đã trở thành cực hạn của thuyền Túy Tiên, thuyền chỉ lớn được bao nhiêu đây, có thêm khách cũng không còn chỗ chứa…

Đỗ Hà hiểu được ý tứ trong lời nói của Vũ Chiếu, bất luận tửu lâu nào cũng đều gặp phải loại tình huống này. Bởi vì quá đông khách, vì vậy có những khách nhân hào hứng chạy đến nhưng không còn chỗ mà mất hứng rời đi, hoặc phần đông khách nhân bởi vì thức ăn lên chưa kịp mà trở thành tai hại trí mạng của tửu lâu.

Cho nên khách hàng không phải càng nhiều càng tốt, có thể khống chế trong khả năng thừa nhận mới là lựa chọn lý trí nhất.

Sinh ý của Túy Tiên Phảng đông đúc nóng nảy, nhưng nếu như vô độ chào mời khách nhân, với khả năng của thuyền Túy Tiên không cách nào nuốt nổi, như thế ngược lại sẽ biến thành chuyện xấu, Đỗ Hà cười nói:

- Đúng là như thế! Kế tiếp mấu chốt là ở chỗ khuếch trương, hoặc tìm đường tài lộ khác mà thôi!

Vũ Chiếu cũng không giấu diếm, cười nói:

- Gần đây thiếp thân vẫn luôn một mực suy nghĩ về vấn đề này, vẫn mãi do dự. Nếu khuếch trương thuyền Túy Tiên, quả thật có thể gia tăng được thu nhập, nhưng lại cảm thấy có thêm một chiếc thuyền nữa sẽ biến thuyền Túy Tiên rơi vào hoàn cảnh không còn là duy nhất, nếu như vậy sẽ không hay. Nhưng nếu chọn đường tài lộ khác lại phiêu lưu, chỉ sợ sơ sẩy sẽ làm vốn gốc không về. Hôm nay nghe công tử chỉ điểm, thiếp thân đã có phương cách mới. Quyết định mở thêm một công việc khác, hình thành từng giai đoạn. Trở thành người dẫn đầu trong ngành này!

Nàng hơi có vẻ kích động vung lên bàn tay, trên gương mặt xinh đẹp vô hạn dâng trào ý chí chiến đấu.

Tính cách của Vũ Chiếu vốn chưa bao giờ cam lòng đi sau người khác.

Trong lịch sử, nàng không cam lòng chỉ làm một quý phi, vì vậy vặn ngã hoàng hậu, trở thành hoàng hậu, sau khi trở thành hoàng hậu, còn chưa biết đủ, nàng muốn trở thành hoàng đế.

Ngày nay dù nàng không chọn đường chính trị, nhưng tính cách vẫn giữ nguyên, cá tính của nàng nếu làm phải làm được tốt nhất, trở thành đầu tiên, không người nào có thể so sánh.

Đỗ Hà cũng bị loại ý tưởng này của nàng làm đả động, đối với nàng càng thêm thưởng thức, lại có tâm muốn trợ giúp nàng một tay, hào hứng hỏi:

- Vậy cô nương lại có cách gì tốt?

Đôi mắt Vũ Chiếu khẽ chớp, thở một hơi, thoáng uể oải:

- Còn chưa nghĩ được cách.

Nhưng nàng lại lập tức lộ ra thần sắc kiên định:

- Nhưng bất cứ chuyện gì muốn thành công đều phải trả một cái giá lớn. Cho nên ta quyết định đi quanh bốn phía xem xét một chút, cũng không tin người khác có thể mở được ngành kinh thương riêng của mình mà Vũ Chiếu này lại không được!

Nói xong nàng châm cho Đỗ Hà một chén rượu, lại rót cho mình, mời Đỗ Hà cạn chén.

Đỗ Hà bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Vũ Chiếu cũng noi theo, uống cạn chén rượu, khẽ lắc đầu, men say càng nồng. Hai người vừa uống vừa trò chuyện, cực kỳ vui vẻ, trong bất tri bất giác đã uống hết ba cân rượu.

Tửu lượng của Đỗ Hà rất tốt, còn chưa phát giác được điều gì khác thường, nhưng Vũ Chiếu đã có chút không chịu nổi.

Đỗ Hà lo lắng hỏi:

- Uống không được thì đừng uống nữa, say rượu tổn thương thân thể!

Vũ Chiếu nghe được trong lời nói của hắn lộ ra vẻ lo lắng quan tâm, cảm giác càng say, duỗi ra tay phải nắm lên bàn tay hắn, trong ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng, nói:

- Đỗ công tử, công tử đang quan tâm ta sao?

Tay phải của Đỗ Hà chạm vào lòng bàn tay mềm mại của nàng, trong lòng chợt rung động, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Đây cũng không phải định lực của hắn kém cỏi, mà giai nhân đối diện thật sự quá mức rung động lòng người, khuôn mặt tinh xảo được men rượu trau chuốt lộ ra vẻ đặc biệt mê người, chiếc gáy trắng ngần tu mỹ, da thịt như tuyết, đôi mắt long lanh đen nhánh, nhìn vào như có ánh sáng lấp lánh càng thêm vũ mị, xinh đẹp chiếu người, thật sự làm người tâm động. Nhất là khi nhớ tới một thân phận khác của nàng trong lịch sử, nữ hoàng Võ Tắc Thiên, là nữ nhân có địa vị cao nhất trong suốt năm ngàn năm lịch sử Trung Quốc, có thể chinh phục được nàng đối với bất luận nam nhân nào mà nói là sức hấp dẫn khó thể kháng cự.

Hắn cuống quýt ổn định lại tâm tình xao động, nói:

- Ta và cô nương dù sao cũng đã quen biết nhau, quan tâm cô nương là chuyện thật tự nhiên mà thôi!

- Thật sao?

Vũ Chiếu cảm giác càng say, tiến lại gần, đôi mắt ôn nhu mơ hồ thổi nhẹ một hơi nói:

- Vậy công tử nói đi, là ta đẹp hay Trường Nhạc công chúa đẹp hơn?

Khẩu nhiệt khí bay thẳng vào mặt, trong mũi Đỗ Hà ngửi được hương khí tỏa ra, câu nói “thổ khí như lan” có lẽ là hình dung như thế, tâm thần hắn không khỏi có chút khác thường, cảm giác như bản thân mình đang bị người đùa giỡn, lại nổi lên cảm xúc muốn cúi xuống hôn lên môi nàng, nhưng vừa nghe Vũ Chiếu nhắc tới Trường Nhạc công chúa, thần sắc lập tức khôi phục lại vẻ tỉnh táo, chợt nghĩ mình đã sắp thành hôn, nhưng hiện tại lại muốn cùng một thiếu nữ khác gần gũi, cũng thật không nên nên liền lui người lại.

Vũ Chiếu cũng có chút giật mình nhìn hắn thật lâu, thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu, có chút thất lạc lấy lại bình tĩnh, nhìn ra bên ngoài gọi một chén trà giải rượu.

Qua thật lâu thị nữ mới bưng trà đến.

Đỗ Hà nhìn Vũ Chiếu chầm chậm uống trà, chợt nhớ tới ở Vạn Niên huyện có một vườn trà lớn, lại nhớ tới bên trong “Trà Kinh” của Trà Thánh Lục Vũ trước khi chưa xuất thế, sở thích uống trà dưới thời Đường vẫn còn chưa được thịnh hành, liền vỗ đùi cười nói:

- Ta có biện pháp rồi!

Vũ Chiếu bị hắn đột ngột kêu lên làm nàng giật bắn mình, chợt tỉnh rượu không ít, đặt chén xuống ngạc nhiên nhìn hắn.

- Có thể kinh doanh ngành trà, trà của Đại Đường đều dùng trà bính, hoặc trực tiếp ngắt lấy lá tươi nấu nước uống, ngay cả nấu trà cũng không biết chứ đừng nói tới sao trà. Nếu đem lá trà sao lại rồi buôn bán, nhất định có thể kiếm được lợi nhuận lớn.

Đỗ Hà mừng rỡ vô cùng, thần sắc cũng phấn chấn.

- Trà được xưng là thuốc trị bách bệnh, không chỉ có tác dụng làm hưng phấn, trong hưng phấn còn có trợ giúp thần kinh, khiến mọi người phấn chấn tinh thần, tăng tiến tư duy, tiêu trừ mệt nhọc cùng đề cao hiệu suất làm việc, còn có thể giải độc trị liệu bệnh gan, còn có thể kích thích tim mạch, thông tiểu, hơn nữa lại giải cảm…Vô số công hiệu, nếu có thể để trà thịnh hành Đại Đường, chẳng những là món lợi kếch sù hơn nữa đối với thân thể dân chúng Đại Đường cũng có điểm rất tốt!

Vũ Chiếu nghe Đỗ Hà nói không hiểu ra sao, hoàn toàn không biết đồ vật giá rẻ này làm sao lại đáng giá? Làm sao kiếm được lợi nhuận lớn?

Thấy vẻ mặt Vũ Chiếu còn kinh nghi, Đỗ Hà cười nói:

- Sự thật thắng hùng biện, cô nương cho người lấy tới một cân lá trà tươi, lấy thêm cho ta một cái chảo, ta tự mình sao chút ít trà cho cô nương nếm thử, tư vị kia tuyệt đối còn kỳ diệu hơn hiện tại cô nương đang uống gấp mười lần!

- Gấp mười lần?

Vũ Chiếu có chút không thể tin, nhưng vẫn gọi người lấy lá trà tươi tới, lại nói:

- Ở góc lầu ba có phòng bếp, lúc trước khi mới tới ở chúng ta thường dùng, bởi vì hiện tại thỉnh thoảng vẫn sử dụng nên chưa tháo bỏ xuống.

- Như thế thật tốt!

Đỗ Hà cười cười, lại dặn Vũ Chiếu chuẩn bị sẵn đồ dùng.

Không bao lâu tỳ nữ lại đưa lá trà lên tới.

Đỗ Hà cho Vũ Chiếu nhóm lửa, đợi khi độ nóng đã đủ liền đem lá trà đổ vào chảo.

Vũ Chiếu trợn tròn mắt, kêu lên:

- Làm như vậy lá trà chẳng phải sẽ mất hết hơi nước, còn gì tư vị?

Đỗ Hà ra dấu bằng mắt cho nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng.

Vũ Chiếu hiểu được ý tứ trong mắt hắn, cũng lộ ra thần sắc hờn dỗi như muốn xem kịch vui.

Trình tự sao trà này Đỗ Hà cũng hiểu được một ít, nông dân uống không nổi những loại trà quý giá như Long Tĩnh, Thiết Quan Âm nhưng bọn họ phần lớn dùng loại trà hoang dại hái từ trên núi xuống, cũng tự mình sao lấy.

Lúc Đỗ Hà còn nhỏ bởi cha mẹ chuyên đi công tác bận rộn, ở lại nông thôn do ông bà ngoại nuôi lớn. Ở nông thôn vẫn thường xuyên chứng kiến hàng xóm cùng gia đình vẫn sao trà uống, ký ức vẫn còn nguyên vẹn. Hắn không để ý tới ánh mắt của Vũ Chiếu, bắt đầu sao lá trà trong chảo.

Vốn sao trà phải dùng đồ vật riêng biệt sử dụng, nhưng hiện tại còn chưa tìm được dụng cụ, chỉ đành dùng vật khác thay thế, chỉ có điều có chút không được vệ sinh.

Lá trà bắt đầu theo tay hắn xoay tròn, ước chừng qua hai phút dần dần mềm mại, biến thành ám lục. Đỗ Hà cho Vũ Chiếu giảm bớt độ lửa, lại tăng thêm tốc độ mạnh yếu khi sao, theo cây chổi nhỏ xoay tròn, lá trà cuộn lại, giảm bớt lửa, cuối cùng không dùng sức mà chỉ nhẹ nhàng sao động.

Trình tự thế này có ý nghĩa thế nào Đỗ Hà cũng không hiểu bao nhiêu, nhưng hắn chỉ nhớ ông ngoại sao trà vẫn luôn làm như thế.

Lá trà dần dần cuộn tròn lại, hơi nước dần dần khô héo đi, hương thơm dần dần tràn ngập khắp không trung.

Vũ Chiếu hít hít mũi, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Một màn này lại bị Đỗ Hà bắt gặp, liếc mắt ngắm nàng, cười trêu:

- Cẩu!

Thần sắc Vũ Chiếu như tức giận đá hắn một cước:

- Công tử mới là tiểu cẩu!

Đỗ Hà cười né tránh, nhìn thấy đã hoàn thành liền lấy ấm đổ vào một ít, rót nước vào, đợi khi thấy lá trà nguội dần, tự mình rót một chén đưa cho Vũ Chiếu nếm thử.

Vũ Chiếu đặt lên mũi ngửi ngửi, thần sắc biến đổi, đôi mắt tràn đầy kinh hãi, lá trà sao ra hương thơm càng nồng hơn khi nấu gấp mười lần, nàng thổi thổi lá trà trên mặt chén, nhẹ nhàng nếm thử một hớp, mùi vị trà tan ra trong miệng, lưu luyến hương thơm:

- Sao…sao có thể?

Nàng đã hoàn toàn sợ ngây người.

- Không có gì không khả năng!

Đỗ Hà nở nụ cười tự tin:

- Đây chỉ mới là trà thô mà thôi, căn bản khó nói là thanh nhã. Tinh hoa chính thức của lá trà chính là chỗ lá non của trà, loại lá non này nếu sao lên, uống vào miệng mới biết được tư vị của nó. So với hiện tại cô nương đang uống, còn hơn gấp mười lần. Đem thứ này mở rộng ra ngoài, còn lo gì không thịnh hành khắp Đại Đường?

Vũ Chiếu nhìn nhìn chén trà trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Hà chăm chú.