Đỗ Hà vừa đi vào phòng, Vũ Chiếu vội vàng đứng lên đón chào, Đỗ Hà theo lời mời của nàng ngồi xuống đối diện.
Đỗ Hà có chút khó tin nhìn nàng, còn nhớ rõ lần đầu tiên hai người gặp
mặt, lúc đó Vũ Chiếu bất quá là một thiếu nữ đáng thương bị huynh trưởng ngược đãi, cùng mẫu thân đi tìm thân thích nương tựa cũng không xong,
nhưng hôm nay chỉ qua một thời gian nửa năm ngắn ngủi nàng đã từ hai bàn tay trắng biến thành lão bản sau lưng Túy Tiên Phảng, hơn nữa còn ở
trong thời gian thật ngắn lại siêu việt những thương nhân kinh doanh lâu năm trong thành Trường An, vượt cả Trường An đệ nhất tửu lâu Nghênh Tân Lâu đã nổi danh tại kinh thành suốt hơn mười năm, đã trở thành một đại
phú ngày tiến đấu vàng.
Thành tích như thế không thể không làm
người sợ hãi thán phục, không muốn thừa nhận cũng không được, thiếu nữ
có chỉ số IQ cao đến thế này xác thực có được lực lượng mà người thường
không cách nào sánh kịp.
Nhưng cũng không khó tưởng tượng Vũ Chiếu có được thành tựu này phải nếm bao nhiêu khổ sở.
Đây hết thảy đúng như Đỗ Hà suy nghĩ, đoạn thời gian này Vũ Chiếu hoàn toàn đi tới thật không chút dễ dàng.
Lúc trước Vũ Chiếu bởi vì sự tự tôn kiêu ngạo của mình, cự tuyệt Đỗ Hà trợ giúp, cùng người nhà đi vào Trường An.
Thương thiên cũng không thương cảm mấy nữ nhân yếu ớt đáng thương như gia đình nàng, ngược lại thêm lần nữa giáng xuống tai nạn.
Ở thành Trường An nơi Vũ Chiếu có thể tìm chỗ nương tựa cũng chỉ có đại
tỷ Vũ Thuận đã gả cho Hạ Lan An Thạch đang ở lại nơi này.
Gia
đình họ ở Trường An tìm được Vũ Thuận, nhưng đúng lúc gặp ngay ngày giỗ
của Hạ Lan An Thạch. Bởi vì Hạ Lan An Thạch đi ra ngoài kinh doanh gặp
phải quái bệnh, không thuốc trị vì vậy bệnh chết.
Hạ Lan gia ở
tại Trường An cũng có thế lực nhất định, nhưng bởi vì Hạ Lan An Thạch
bệnh chết lại làm Vũ Chiếu lâm vào tuyệt cảnh không ai giúp đỡ, bởi vì
Hạ Lan An Thạch chết làm sản nghiệp của Hạ Lan gia toàn bộ đình chỉ hoạt động.
Vũ Thuận là một hiền thê lương mẫu tiêu chuẩn, chỉ biết lo cho chồng dạy con, chưa bao giờ hỏi tới gia nghiệp, đối với sản nghiệp
của Hạ Lan gia hoàn toàn không chút hiểu biết. Thế cho nên nảy sinh
nhiều chuyện sau đó, nô tài khi dễ chủ nhân, lại thêm dòng họ nuốt riêng sản nghiệp Hạ Lan gia, đem cơ nghiệp của Hạ Lan An Thạch xây dựng chia
cắt cướp đoạt.
Thấy gia đình nàng chỉ còn lại cô nhi quả phụ, bị
lợi ích điều khiển, đủ loại người bỏ đá xuống giếng, cả một cơ nghiệp Hạ Lan gia biến thành cái vỏ rỗng ruột. Bọn họ cướp đi toàn bộ lợi ích,
còn đem một đống lớn nợ nần ném cho Vũ Thuận, làm cho cô nhi quả phụ
phải đi gánh nợ.
Đối mặt một đám chủ nợ, Vũ Chiếu đem toàn bộ
tiền bạc Đỗ Hà đưa cho nàng thay đại tỷ trả hết nợ mới tạm thời giải
quyết được nguy cơ trước mắt. Gặp tình huống lúc đó cả nhà nàng một ngày ba bữa còn không duy trì nổi, cơ hồ bị bức bách phải lưu lạc đầu đường
xó chợ.
May mắn thế nào ngày trước Vũ Sĩ cùng từng là một vị quốc công gia, từng vì Đại Đường lập được nhiều công lao hãn mã, ở tại
Trường An vẫn còn chút bằng hữu tri kỷ. Bọn họ nghe được tình hình như
thế liền trợ giúp gia đình Vũ Chiếu, gia đình nàng chỉ nhờ vào sự tiếp
tế của bằng hữu cha nàng năm xưa mà sống qua ngày.
Vì trợ giúp
gia đình nàng thoát khỏi khốn cảnh, một bằng hữu của cha nàng thông qua
quan hệ đã nhận được danh ngạch tuyển tú, hắn thấy Vũ Chiếu tuổi trẻ
xinh đẹp lại tri thư đạt lễ, cố ý đề cử nàng vào cung, chỉ cần Vũ Chiếu
có cơ hội được tuyển chọn thành tài nhân, không dám nói vinh hoa phú quý nhưng ít ra không cần lo ăn sầu mặc.
Đúng lúc này bày ra trước
mặt Vũ Chiếu chỉ có hai con đường lựa chọn. Một là tiến cung, gặp vận
khí tốt được Lý Thế Dân nhìn trúng trở thành tần phi. Sau đó thăng lên
cao, vận khí không tốt trở thành nữ quan cả đời, mất đi thanh xuân đợi
đến khi về hưu xuất cung. Hai là được ăn cả ngã về không, đem Hạ Lan gia trạch bán đi, đổi lấy tiền tài kinh doanh.
Đối mặt con đường
này, trong lịch sử Vũ Chiếu đã lựa chọn vào cung, nhưng bởi vì Đỗ Hà
xuất hiện, lần này nàng lại lựa chọn điều thứ hai, kinh doanh.
Nàng khuyên nhủ đại tỷ Vũ Thuận đem nhà cửa bán đi, đổi lấy đủ tiền tài dùng để buôn bán.
Vũ Thuận tuy tiếc nuối, nhưng cả ngôi nhà lớn như vậy muốn duy trì cũng
cần tiền, ngay cả tiền ăn mặc còn không có, chỉ đành nhịn đau bán nhà.
Bởi vì tiết kiệm tiền nên gia đình không dám thuê nhà ở, gia đình đều lưu lại trên thuyền hàng.
Hạ Lan gia kinh doanh buôn bán vận tải đường thủy, hôm nay sinh ý đã tàn
lụi, nhưng thuyền hàng vẫn còn lưu lại, nhờ vậy gia đình nàng còn chỗ cư ngụ.
Cầm tiền đại tỷ Vũ Thuận giao cho nàng, Vũ Chiếu cũng không qua loa buôn bán mà suy tính thật kỹ lưỡng, bởi vì nàng hiểu rõ mình
không thua nổi, nếu thua hoàn toàn mất hết.
Trải qua một tháng
quan sát, thăm viếng, Vũ Chiếu biết được tại Trường An ngành kiếm được
tiền nhiều nhất là ăn mặc, nhất là ngành ăn uống, tại Trường An có thể
một ngày tiến đấu vàng.
Vì vậy mục tiêu quan sát của nàng chính là Trường An đệ nhất lâu Nghênh Tân Lâu, nàng bồi hồi bên ngoài quan sát hết một tháng.
Trong một tháng nàng phát hiện ra ngành ăn uống có hai điểm thật trọng yếu:
Thứ nhất toàn bộ khách nhân vào quán đều là nam nhân mời khách, nữ nhân
cực ít, trong trăm vị khách nhân cũng khó gặp được một nữ nhân. Thứ hai
toàn bộ khách nhân lại chỉ có văn nhân nhã sĩ chiếm đa số.
Đổi
lại mà nói, chỉ cần bắt lấy tâm nam nhân, quăng chỗ tốt cho văn nhân nhã sĩ chẳng khác nào nắm được tuyệt đại trái tim của khách hàng.
Vào lúc này Vũ Chiếu lại gặp phải một lần kỳ ngộ.
Quan Trung là vùng sản xuất khởi nguyên của Đỗ Khang tửu, huyện Bạch Thủy
Trường An có Đỗ Khang thôn, là nơi cư ngụ của trực hệ hậu nhân Tửu Thần
Đỗ Khang. Tai hại lớn nhất thời cổ đại chính là tư tàng che giấu kỹ
thuật tinh hoa, tình nguyện kỹ thuật xói mòn cũng không muốn truyền cho
người ngoài.
Cho nên biết chế biến rượu Đỗ Khang cũng có không ít người, nhưng chỉ có hậu nhân trực hệ của Tửu Thần Đỗ Khang mới có thể
sản xuất ra rượu Đỗ Khang tinh thuần nhất. Rượu sản xuất ra đều do
Nghênh Tân Lâu thu mua, nhưng bởi vì Nghênh Tân Lâu lại đem rượu pha
nước bán ra cho khách hàng, chọc giận Đỗ Tử Thu hậu nhân Đỗ Khang, hắn
đại náo Nghênh Tân Lâu, lại bị người đánh đuổi ra ngoài. Dưới cơn thịnh
nộ Đỗ Tử Thu liền cự tuyệt tiếp tục cung cấp rượu Đỗ Khang cho Nghênh
Tân Lâu.
Ngay khi bọn họ đang tranh cãi đánh nhau, vừa lúc để Vũ
Chiếu nhìn thấy. Vì vậy nàng dùng miệng lưỡi khôn khéo thuyết phục Đỗ Tử Thu, đem rượu Đỗ Khang tinh thuần nhất lũng đoạn.
Chỉ là tài
chính của gia đình nàng còn chưa đủ khả năng mở quán rượu trên phố, khi
nàng về nhà thấy thuyền hàng gia đình đang ở lại, linh cơ khẽ động trực
tiếp đem thuyền hàng cải biến thành Túy Tiên Phảng, đem quán rượu mở
ngay trên thuyền, hơn nữa bỏ neo tại Phù Dung Trì ngay khu phồn hoa
trong kinh đô Đại Đường.
Chỉ là Túy Tiên Phảng dù sao chỉ mới
khai trương, không có uy vọng danh khí, rất khó hấp dẫn được khách nhân. Vì vậy nàng nghĩ ra việc tạo thế, tạo thế cho Túy Tiên Phảng trở nên
nổi tiếng. Vì vậy cố ý ở tại Thượng Nguyên làm khó dễ toàn bộ văn nhân
nhã sĩ, kích thích tính cách ngông nghênh của bọn họ, lại để cho họ biết sự tồn tại của Túy Tiên Phảng.
Sau đó Đỗ Hà cùng Trường Nhạc
công chúa lại xuất hiện ngoài ý muốn. Còn để lại danh tác Thanh Liên
kinh thế, khiến thuyền Túy Tiên càng thêm vinh quang, mục đích tạo thế
đã hoàn thành viên mãn.
Vì muốn được tận mắt chiêm ngưỡng bức Thanh Liên, cơ hồ toàn bộ văn nhân nhã sĩ Đại Đường có dịp đều muốn đến thuyền Túy Tiên.
Sự thật đúng như sở liệu của Vũ Chiếu, trải qua việc tạo thế, danh khí
thuyền Túy Tiên đại chấn, ngày khai trương đầu tiên đã đón tiếp thật
nhiều khách nhân.
Mà tâm tư của Vũ Chiếu lại thật tỉ mỉ tinh tế,
giỏi nhất là nắm bắt nhân tâm, dùng hành động của nữ tử để nắm lấy tính
cách tiêu phí của nam nhân, thỉnh thoảng lợi dụng một ít tiểu tiết mục
giải trí để làm nổi bật địa vị của văn nhân nhã sĩ.
Dưới sự cố
gắng của nàng, loại quan niệm kinh doanh hoàn toàn mới mẻ này khiến
thuyền Túy Tiên chỉ trong thời gian thật ngắn liền trở thành phong cảnh
của thành Trường An, khách hàng càng nhiều hơn Nghênh Tân Lâu, chính
thức thay thế danh hiệu Trường An đệ nhất tửu lâu.
Vũ Chiếu có
thể đi tới được bước này cũng không dễ dàng, đối mặt khó khăn trùng
điệp, hiểm trở chông gai, nàng nhờ vào cơ trí, từng bước mở ra một con
đường kinh doanh riêng cho mình. Dùng bản lĩnh của mình chiếu cố người
nhà, thành tựu sự nghiệp của mình.
Vũ Chiếu vỗ tay cho thị nữ
bưng lên rượu cùng thức ăn. Nàng tự mình bưng bầu rượu rót cho Đỗ Hà một chén, sau đó lại rót cho mình, nói:
- Đỗ công tử, nếu không phải ngày trước nhận được ân cứu mạng của công tử, nếu không nhờ công tử
hiệp nghĩa tương trợ, thiếp thân cũng không có được thành tựu như hôm
nay. Đại ân không thể báo, tự kính ba chén biểu lộ lòng cảm kích!
Nói xong nàng nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Ban đầu Đỗ Hà còn có chút hiếu kỳ không biết nguyên do Vũ Chiếu mời mình
đến, nhưng nghe nói nàng vì báo ân, hắn cũng không nghi ngờ gì, nâng
chén đối ẩm.
Uống cạn ba chén, Vũ Chiếu tựa hồ có chút say, chỉ
thấy nàng mỉm cười yếu ớt, hương rượu làm gò má hồng phấn đỏ ửng, càng
thêm kiều diễm.
Đỗ Hà nhìn tới giật mình, có chút tâm động vội vàng dời đi ánh mắt.
Hai người lại hàn huyên chuyện quá khứ.
Đỗ Hà hiếu kỳ hỏi về chuyện gia đình nàng.
Vũ Chiếu cũng không giấu diếm, hoàn toàn đem những gian khổ cay đắng đều vô ý thức kể ra trong men say ngà ngà.
Đỗ Hà nghe được tất cả những gì nàng từng trải qua, trong nội tâm đối với
những gia nô mà Vũ Chiếu đã nói cùng dòng họ Hạ Lan thị phẫn hận không
thôi, nghĩ thầm có lẽ nên cho bọn người kia một sự giáo huấn, tuy hắn
nghĩ như vậy nhưng trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ rung động.
Tuy nói Vũ Chiếu gặp được không ít khổ, nhưng nàng lại làm ra được từng
quyết sách đều thật sự cao minh, thể hiện rõ tài trí hơn người, lại làm
lòng người chấn kinh. Một thiếu nữ còn làm được như thế, nếu sau khi
trưởng thành, thủ đoạn thêm lão luyện, trên thương trường còn có ai có
thể địch nổi?
Vì vậy hắn cũng không tiết kiệm lời ca ngợi nàng, tán dương Vũ Chiếu biết thận trọng, tâm tư lại càng thêm chu đáo chặt chẽ.
Vũ Chiếu nghe hắn tán thưởng, tự nhiên cười nói, trong lòng lại âm thầm vui vẻ.
Đỗ Hà nhớ tới một ít phương thức kinh doanh của đời sau, thầm nghĩ:
- Những cách kinh doanh kia dù sao mình cũng không dùng đến, không bằng
nói cho Vũ Chiếu, cho nàng nhận ân tình của mình. Không chừng có một
ngày mình còn cần vị nữ hoàng trong lịch sử này tương trợ cũng không
biết được!
Vì vậy hắn liền nói ra:
- Ta có chút ít ý kiến trong việc kinh doanh quán rượu, không biết Vũ cô nương có hứng thú nghe không?
Vũ Chiếu lộ ra dị sắc cười nói:
- Tài hoa của công tử cả thiên hạ đều biết, thiếp thân rửa tai lắng nghe!
Đỗ Hà đem một ít cách phục vụ bên trong khách sạn nhà hàng thời hiện đại
nói ra, lại nhắc tới thẻ khách quý, thẻ hội viên, một loạt tinh hoa kinh doanh của người đời sau.
Nghe được khiến Vũ Chiếu kinh ngạc trợn mắt, không thể tưởng được Đỗ Hà còn có khả năng như vậy, trong mắt lóe
lên dị sắc, thật nghiêm túc lắng nghe, đem mỗi câu mỗi chữ của hắn toàn
bộ ghi nhớ kỹ.
- Nguyên lai tửu lâu còn có thể kinh doanh như vậy, thiếp thân thụ giáo.
Vũ Chiếu không ngừng tán thưởng, cảm thấy vô cùng bộ phục Đỗ Hà, tình cảm càng thêm khó đè nén.