Đối mặt với loại tình huống này, Lý Thế Dân cũng ngẩn ra rồi lắc đầu cười khổ. Bọn họ đã không dám xem thì cũng không nên miễn cưỡng,
việc này ngươi tình ta nguyện, nếu là cưỡng cầu ngược lại được không bù
mất. Mục đích uy hiếp đã đạt được nên đồng ý để bọn họ rời đi.
Lý Thế Dân nhìn mấy người vội vàng rời đi, lộ vẻ tự đắc, ngắm mười lăm vạn đại quân bất động như núi, cười nói:
- Chính chủ đã đi, thao luyện cũng đã mất đi ý nghĩa. Đa sớm định ra kế
hoạch lại để cho bọn họ đi hết, vậy để cho con dân Đại Đường ta biết một chút về quân phong.
Hắn kỳ thật cũng muốn gặp nhìn qua hạng mục
kế tiếp nhưng cũng biết đại quân làm được một bước này cực không dễ
dàng, tiếp theo càng thêm khó khăn mệt mỏi, không muốn vì một người mà
lao sư động chúng.
Lý Tĩnh biết tâm ý của hắn, lúc này cũng múa tinh kỳ truyền xuống mệnh lệnh.
Đỗ Hà nhận được tin tức, đầu tiên ngạc nhiên, sau đó cười khổ. Vốn chỉ mới bắt đầu xem như khai mạc, trò hay còn ở đằng sau, nào ngờ nhóm người
này lại dễ dàng bị dọa như vậy khiến một phen khổ tâm lại không được
triển khai, cũng đành chỉ giữ vững tinh thần kéo đại quân đi quanh
Trường An một vòng.
Toàn bộ bách tính Trường An chưa từng thấy qua một tràng như vậy, hết thảy đều cao hứng hoan hô nhiệt liệt.
Sau khi để cho dân chúng thấy được quân uy Đại Đường, Đỗ Hà dẫn binh mã bản bộ về tới nơi đóng quân, còn chưa làm công tác chỉnh đốn và sắp đặt thì đã nghe Lý Thế Dân triệu kiến liền vội vàng đi tới điện Cam Lộ.
Lý Tĩnh, Hầu Quân Tập, Lý Tích đã chờ sẵn trong điện,. Đỗ Hà biết dụng ý
của Lý Thế Dân chắc vì nhiệm vụ duyệt binh viên mãn nên ban thưởng cho
mấy vị công thần, vội vàng tiến lên nói mấy câu khách sáo, cáo lỗi mình
đến chậm.
Mấy người Lý Thế Dân cũng biết Đỗ Hà vừa đi quanh Trường An, từng người cười đáp lại, cũng không để ở trong lòng.
Lý Thế Dân triệu bọn họ tới cũng không có chính sự gì mà chỉ là luận công ban thưởng. Lý Tĩnh liền nói ngay:
- Việc này lão phu là chỉ huy trên danh nghĩa nhưng trù bị đại thế là Đỗ tiểu tướng, lão thần không dám kể công.
Hầu Quân Tập thân là Binh bộ Thượng thư, bản tính tham công nhưng không
thèm để ý đến tiểu công, trước mặt Lý Thế Dân biểu hiện đại lượng đem
công đầu cho Đỗ Hà, sự thật cũng là như thế.
Lý Tích càng sẽ không đoạt công lao của bộ hạ.
Đối mặt với sự khiêm nhượng của tam lão, Đỗ Hà thực sự cũng không có công lao nhận lấy.
Trong mắt hắn, công lao này tuyệt đối không phải một người có thể làm, mà là từ thực lực của mười lăm vạn đại quân.
Các phủ binh mã của Đường triều các nơi tổng cộng hơn bảy mươi vạn, nhưng ở gần Trường An lại đóng quân hai mươi vạn thủ hộ kinh đô và thường trực
các vùng lân cận.
Những binh mã hộ vệ này vốn bảo vệ trọng địa
kinh sư, hết thảy đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, tiên phong trong
tám cánh quân này còn là ba vạn cấm quân trong hoàng cung. Nếu bản thân
bọn họ không có được tố chất quân sự được tôi luyện, phối hợp ăn ý thì
không thể trong thời gian ngắn làm ra hành động hoàn mỹ, bước lên nói:
- Công lao này là thuộc về mười lăm vạn tướng sĩ của Đại Đường, thực lực
của bọn họ đã chấn nhiếp các sứ thần, cũng không phải do một chút bố trí của mạt tướng nên mạt tướng cũng không dám tùy tiện lĩnh công.
Lý Tĩnh, Lý Tích thầm tán thưởng, một thiếu niên mười sáu tuổi có thể
không tham công, lý trí thấy rõ tình hình thực tế, quả thực không dễ.
Lý Thế Dân cười to:
- Chư vị cũng không cần nhún nhường, trẫm sẽ luận công ban thưởng, không bạc đãi các ngươi mỗi người.
Đại duyệt binh kết thúc mỹ mãn, công lao nói lớn không lớn, nhưng quan hệ
tới quốc uy của Đại Đường, dù chưa đến mức thăng quan cho Đỗ Hà nhưng Lý Thế Dân cũng gia phong hắn 30 hộ thực ấp, ban thưởng một số tiền.
Nghe Đỗ Hà đã nhận được phong thưởng, Lý Kính Nghiệp cùng trong quân doanh như mèo thấy mỡ, tìm tới:
- Thanh Liên huynh, đại hỷ à! Nhận được phong thưởng không mời các huynh đệ ăn một chầu, sao được?
Vừa nghe đến có ăn chùa, Phòng Di Ái lập tức tựu bu lại. Gia hỏa này mấy
ngày trước đã tiêu sạch tiền ở kỹ viện nên bây giờ là cùng đinh, biến
thành thành viên của đội quân ăn uống miễn phí.
Đỗ Hà lườm bọn
hắn một cái nhưng cũng cảm thấy Lý Kính Nghiệp nói đúng, cuộc đấu dũng
giả đã qua hơn mười ngày. Cả đám bọn hắn vì trù bị cho duyệt binh mà bận tối mắt, không có
thời gian ở chung một chỗ. Hôm nay duyệt binh
chấm dứt, mọi người tụ lại uống chút rượu tâm sự cũng là một lựa chọn
không tệ nên gật đầu:
- Đi, bất quá ngươi chân chạy, phụ trách
kêu huynh đệ Lý gia và Trình gia bát đại kim võng cùng một chỗ, chúng ta cũng đã lâu không cùng một chỗ uống một chén.
Nghe nói được có
rượu và đồ nhắm miễn phí, đám Lý gia huynh đệ, bát đại kim võng dĩ nhiên không cự tuyệt, cùng kéo tới ngoài doanh trại Đỗ Hà, tăng thêm Phòng Di Ái, La Thông
rầm rộ kéo đi.
Đỗ Hà vốn muốn tới chỗ cũ quen thuộc, Lý Kính Nghiệp lại ngăn cản, cười nói:
- Các vị huynh đệ đã nghe qua thuyền Thuyền Túy Tiên?
Đỗ Hà, La Thông, Lý gia huynh đệ đều không quan tâm những việc này, lần lượt lắc đầu.
Phòng Di Ái, Trình gia bát đại kim võng cùng kêu lên:
- Là thuyền Túy Tiên trên hồ Phù Dung?
Phòng Di Ái thần sắc đại động:
- Ta nghe nói qua, thuyền Túy Tiên khai trương hơn một tháng nhưng sinh ý đã vượt qua đệ nhất lâu ở Trường An, cực kỳ náo nhiệt.
Trình Xử Mặc nói tiếp:
- Ta còn nghe nói gia thế của chủ nhân thuyền Túy Tiên là một mỹ nhân
hiếm có, dù đã gả chồng nhưng người kia vô phúc nên giờ ở góa.
Hắn nói xong nở nụ cười dâm đãng. Bát đại kim võng, Phòng Di Ái, Lý Kính Nghiệp cũng đồng dạng.
La Thông, Lý gia huynh đệ đi tách ra, ra vẻ không biết.
Đỗ Hà lại trầm ngâm, nhớ tới lần hẹn hò với Trường Nhạc công chúa vào đêm
nguyên tiêu ở hồ Phù Dung, lúc đó đã thấy một chiếc thuyền cực lớn bỏ
neo ven hồ, lập tức liên tưởng.
Nhớ đến lúc ấy Thượng Quan Nghi
từng nói chủ nhân bài trí tỷ thí có mưu đồ khác, chẳng lẽ là bởi vì khai trương thuyền Thuyền Túy Tiên mà sử ra thủ đoạn?
Nếu là như thế, chủ nhân của thuyền Túy Tiên cũng không phải nhân vật tầm thường, Đỗ Hà bất giác sinh lòng hiếu kỳ, cười nói:
- Có chỗ tốt như vậy, chúng ta nên thử một lần xem
Nghênh Tân lầu tốt hay thuyền Túy Tiên tốt hơn.
Đỗ Hà quyết định như thế, Phòng Di Ái, Lý Kính Nghiệp, bát đại kim võng lập tức hô to:
- Lão đại anh minh, Đỗ gia tiểu tử anh minh.
Một đường đi về phía đông, tới bên hồ Phù Dung, quả nhiên thấy một chiếc thuyền hoa lệ ba tầng đang bỏ neo ven bờ.
- Ba chữ thuyền Túy Tiên được viết bên mạnh, nét chữ có lực, hơn nữa còn là Đỗ thể tự.
Đỗ Hà có chút kinh ngạc, Đỗ thể tự đương thời lưu hành không giả nhưng vì
kiểu chữ hùng vĩ nên cần cần bản lĩnh, số người viết đẹp không nhiều.
Nhưng ba chữ thuyền Túy Tiên lại cực kỳ xuất sắc, dù Lý Thế Dân cũng
không viết đẹp như vậy! Chỗ duy nhất thiếu hụt là nét chữ hơi thanh tú,
chắc là thủ bút của nữ nhân.
Đỗ Hà thầm đánh giá, lại càng muốn gặp chủ nhân.
Thuyền Túy Tiên rất hấp dẫn khách nhân, có thể dùng bốn chữ ngựa xe như nước
hình dung, luận lưu lượng khách hơn xa Nghênh Tân lầu vốn nổi danh tửu
lâu đệ nhất Trường An.
Lý Kính Nghiệp kinh ngạc nói:
- Còn tưởng rằng ngoa ngôn, không ngờ có thực? Không biết thuyền Túy Tiên có
thủ đoạn gì mà chỉ qua một tháng đã hơn Nghênh Tân lầu mười năm.
- Có lẽ ở đám văn sĩ.
Lý Nghiệp Hủ thận trọng, đã nhìn ra người lên thuyền Túy Tiên phần lớn đều là văn sĩ.
Đỗ Hà cũng nhìn ra thuyền Túy Tiên chính là chiếc thuyền đã bỏ neo vào đêm thượng nguyên, hiểu ý cười cười, đem ngựa giao cho người của Túy Tiên
rồi rảo bước lên thuyền.
Còn chưa tới boong, hai vị cô nương xinh đẹp đã dịu dàng bái
hạ, tươi cười nói:
- Hoan nghênh quang lâm, thuyền Túy Tiên.
Đỗ Hà cảm thấy ngoài ý muốn, đây chẳng phải là tiểu thư tiếp khách đời sau?
Đi đến buồng nhỏ trên boong, cả đám bắt đầu ca ngơi thuyền Túy Tiên biết làm sinh ý.
Đánh tới một hồi mùi rượu, Đỗ Hà khen:
- Mùi rượu Đỗ Khang thật đậm.
Rượu có ngàn vạn, nhưng ở Đại Đường, hắn yêu nhất là Đỗ Khang, còn chưa vào
buồng nhỏ thì mùi rượu nồng đạm đã khiến ngón thực chỉ của hắn máy động.
La Thông, Lý Kính Nghiệp, Lý gia huynh đệ đều sành rượu, thần sắc lộ vẻ say mê.
Về phần Phòng Di Ái cùng bát đại kim võng lại trầm trồ khen ngợi hương, đều thuộc loại nuốt chửng rượu.
- Mấy vị khách quan, không biết có gì cần phân phó?
Một thiếu nữ tướng mạo thanh tú đi tới hỏi.
Đỗ Hà cười khẽ:
- Lần đầu tiên tới, không biết thuyền Túy Tiên có gì đặc sắc?
Thiếu nữ cười nói:
- Thuyền Túy Tiên chúng ta có ba đại đặc sắc, [thứ nhất,] trong thuyền có treo tranh chữ của tài tử Đỗ Hà cùng Trường Nhạc công chúa, thứ hai là
cho thuê thuyền du ngoạn, thứ ba, chắc công tử đã ngửi thấy, trên thuyền có rượu Đỗ Khang rượu là do hậu nhân của Đỗ Khang sản xuất, tối thuần
chính, chỉ có một nhà, không có chi nhánh.
Thiếu nữ thuần thục
nói ra từng đặc sắc của thuyền Túy Tiên khiến Đỗ Hà cảm giác như đi vào
khách sạn thế kỷ hai mốt, càng thêm nghi ngờ:
- Chủ nhân thuyền Túy Tiên rốt cuộc là nhân vật như thế nào?