Ngày hôm nay sau này sẽ được sử sách ghi lại là ngày mở màn của của lễ tiết đại duyệt binh.
Vào ngày này, mười lăm vạn binh tướng Đại Đường từ cửa Minh Đức vào thành,
xuôi theo đường lớn Chu Tước thẳng đến Thừa Thiên môn của hoàng cung,
tiếp nhận kiểm duyệt, sau đó ra khỏi hoàng cung từ Duyên Hi môn, dạo
quanh Trường An một vòng. Ngoại trừ để cho các sứ giả ngoại quốc chứng
kiến còn để cho dân chúng Đại Đường biết được sự cường thịnh của quân
đội.
Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời vừa lên, Lý Thế Dân cùng một
đám văn võ đại thần và sứ thần các quốc gia đi tới đầu tường thành ở
Thừa Thiên môn.
Thừa Thiên môn nằm giữa toàn bộ hoàng cung. Có
Thừa Thiên khải vận, thụ thiên ý, là cổng quan trọng nhất của hoàng
cung, chắn trước một trong năm cung điện.
Thừa Thiên môn là một
quảng trường cực rộng, bề ngang lên tới 350 mét, chiều dài sáu trăm sáu
mươi mét, mặt đất được lát đá hoa cương đã qua xử lý kỹ thuật đặc biệt,
chứa được 30 vạn người, thậm chí có thể cử hành hội nghị.
Lý Thế
Dân đứng trên cổng thành, nhìn ra xa quảng trường trước mắt, ánh mắt
tràn ngập tự hào, đứng chung quanh đều là sứ thần các nước, đối diện với cảnh này, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ.
Bọn họ đã chứng
kiến sự phồn vinh của Đại Đường nhưng cường thịnh chỉ là truyền thuyết,
chính thức như thế nào ai cũng không rõ ràng lắm. Bất quá có thể với tư cách sứ giả đại diện cho một quốc gia, không ai là bình thường, đều
ngầm hiểu mục đích của lần đại duyệt binh này nhưng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn, tâm thần bất định.
Nguyên nhân là trước đó bọn họ không
nghe được tin tức gì, với loại hình có tính chất thị uy lớn như thế phải qua sự chuẩn bị rất lâu mới đạt được hiệu quả chấn nhiếp.
Nhưng
Đại Đường không có, trước đó bọn họ không nghe thất bất kỳ động tĩnh
nào, chỉ là lâm thời muốn cử hành đại duyệt binh. Điều này không khỏi
làm cho người tâm thần bất định, bởi vì thể hiện ra sự tự tin của Đại
Đường, trên chiến trường không cần chuẩn bị gì đã có thể chấn nhiếp đối
phương.
Mười lăm vạn đại quân, Đại Đường trong hơn mười ngày đã
có thể tụ hội mười lăm vạn tinh nhuệ, sự mạnh mẽ tới mức nào, dù là số
quân bình thường cũng đủ để ngạo thị thiên hạ rồi.
Đối mặt với quyết định lâm thời này của Đại Đường, sứ thần các quốc gia đều khiếp đảm.
Lý Thế Dân tương đối coi trọng lần duyệt binh này, hỏi Lý Tĩnh bên cạnh:
- Quân tốt khi nào đến?
Lý Tĩnh cũng như Lý Thế Dân, ngẩng đầu nhìn trời đánh giá thời gian rồi trầm giọng nói:
- Sắp đến rồi.
Lời của hắn vừa dứt không lâu!
- Rầm rập, rầm rập.
Tiếng bước chân vang lên rầm rập từ xa khiến lòng người chấn động, lúc đầu
mọi người còn cho đây là tiếng trống nhưng khi thanh âm càng lúc càng
gần mới biết không phải.
Là tiếng bước chân, là tiếng bước chân của mười lăm vạn binh mã ngưng tụ cùng một chỗ, lại có thể nghe như tiếng trống.
Binh mã chưa đến, tiếng bước chân này đã khiến người kinh tâm động phách.
Lý Tĩnh thấp giọng nói:
- Cái này gọi là lớn tiếng doạ người!
Lý Thế Dân nhắc lại:
- Hay cho một câu lớn tiếng doạ người.
Thần sắc hắn cực kỳ thoả mãn, vê râu cười nói:
- Tiểu tử kia lại nghĩ ra diệu chiêu?
Lý Tĩnh cười nói:
- Cũng chỉ có hắn nghĩ ra loại chiêu số này.
Đội quân còn chưa xuất hiện nhưng nghe tiếng bước chân rầm rập, trong đầu mọi người đã nghĩ đến một đội ngũ binh mã chỉnh tề.
Nhưng rất nhanh bọn họ đã biết mình sai, thanh âm tuy cùng một nhịp nhưng lại từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, khiến người không khỏi biến sắc, là cùng lúc mấy đội quân xuất hiện.
- Xem kìa, nơi này có, chỗ đó cũng có, còn có tại đây.
Tiếng nghi ngờ trầm thấp lan tràn trong đám sứ thần, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Binh mã Đại Đường không phải tụ tập cùng một chỗ mà là do tám cánh quân tạo
thành, theo thứ tự đi vào, chủng loại bất đồng. Từ Đan Phượng môn là
khinh bộ, Phúc Kiến môn là trọng bộ, Khánh An môn chính là khinh kỵ
binh, Cảnh Phong môn là trọng giáp kỵ binh, còn lại Mạch Đao binh, Khiêu Đãng binh từ các các cửa khác nhau tụ về Thừa Thiên môn.
Mười
lăm vạn đại quân phân thành tám cánh, binh chủng bất đồng, lộ tuyến bất
đồng nhưng lại vang lên cùng một thanh âm, cần sự ăn ý thế nào?
Mặt đất cũng vì tiếng bước chân của bọn họ mà chấn động. Trên tường thành, tất cả mọi người ẩn ẩn cảm thấy dưới chân run rẩy.
Không chỉ là sứ thần các quốc gia, ngay cả Lý Thế Dân cũng sợ ngây người,
không thể tưởng được binh mã Đại Đường có thể làm được điểm này.
Lý Tĩnh rút ra kim kỳ, vung lên ba lần, tay gõ vang trống trận. Theo tiếng trống biến đổi, những cánh quân đột nhiên biến trận, đều nhịp tụ lại
với nhau, tạo thành một phương trận cực lớn.
Khi tất cả đã tụ lại trên quảng trường thì tiếng trống càng gõ càng nhanh, cuối cùng phát ra ba tiếng lớn rồi dừng lại, ngay sau đó tiếng bước chân cũng dừng.
Trong thiên địa tựa hồ trong khoảnh khắc đó đình chỉ, tiếng trống rung trời, tiếng bước chân rầm rập biến mất.
Biến hóa đột nhiên, quân dung chỉnh tề. Mười lăm vạn đại quân không ai phát
ra một tiếng động khẽ, cũng không có tiếng huyên náo, nghiêm cẩn xếp
thành hàng thẳng tắp.
Lúc này dù là tiếng một cây trâm rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lý Thế Dân thở mạnh, ánh mắt cuồng nhiệt, song quyền nắm chặt đè nén nỗi
kích động, ngay cả đám lão tướng thân kinh bách chiến như Lý Tĩnh, Hầu
Quân Tập, Lý Tích cũng theo đó biến sắc, các sứ thần đều ngây ngốc.
Lý Tĩnh tiến lên một bước, đi sát tới tường thành hô lớn:
- Kính lễ, hướng hoàng đế bệ hạ Đại Đường ta!
- Các tướng sĩ đồng loạt giơ tay, dù mỗi người chỉ phát ra một tiếng động nhỏ nhưng hội tụ mười lăm vạn người khiến phát ra tiếng nổ mạnh!
Kế tiếp là thanh âm bạt đao, bộ tốt hoành đao, kỵ binh mã đao chỉ xéo
hướng Lý Thế Dân, sau đó nhất loạt thu về dựng ở trước người, toàn bộ
động tác đều tăm tắp.
Giữa ban ngày, lưỡi đao phản xạ hàn quang lạnh thấu, mười lăm vạn binh mã cùng hô:
- Hoàng đế bệ hạ Đại Đường vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Mười lăm vạn binh mã gào thét đinh tai nhức óc, rung chuyển trời đất, uy vũ
hùng tráng, tràn đầy khí sát phạt, chỉ uy thế đã khiến người sinh ra cảm giác không chiến tự tan.
Trên đầu thành Thừa Thiên môn, các sứ thần đều kinh hãi, người nào gan nhỏ càng lui lại về sau mấy bước đụng phải người khác.
Lý Thế Dân thần sắc đại động, khuôn mặt đỏ bừng, trong lòng bừng lên ý chí tung hoành thiên hạ, cười lên ha hả:
- Thần binh như thế, ai có thể ngăn cản thiên uy của Đại Đường ta.
Lý Thế Dân quay đầu lại nhìn các sứ thần bên cạnh, ánh mắt nóng rực như
mặt trời, nhìn tới đâu đều khiến người cúi đầu không dám đối mặt, chỉ
cảm thấy ***g ngực đập nhanh tới khó thở.
Bọn họ rốt cuộc biết vì cái gì Đại Đường có thể trở thành bá chủ thiên hạ, với thực lực bậc này ai có thể đối kháng. Trong số các sứ thần, không thiếu người có mưu mô
nhưng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi đều bấn loạn tâm thần.
Đại Độ Thiết tính cách cuồng vọng, sở dĩ hắn dám càn rỡ tại Đại Đường vì căn
bản không tin thực lực của Đại Đường so với bọn hắn mạnh hơn bao nhiêu,
Tiết Duyên Đà có binh 30 vạn, mỗi một người đều là binh sĩ tinh nhuệ.
Nhưng hôm nay thấy biểu hiện của mười lăm vạn binh tướng Đại Đường mới biết
chính mình là ếch ngồi đáy giếng, thật là tức cười. Trước đó hắn không
biết thiên hạ to lớn, không biết Đại Đường cường thịnh, hôm nay tận mắt
nhìn thấy, sắc mặt sớm đã bị hù tái nhợt, ở đâu còn có nửa điểm ngạo
khí.
Tùng Tán Tất Nhược cũng là như thế, hắn tuy biết Đại Đường
cường thịnh, nhưng đâu ngờ tới mức như vậy. Binh tướng mạnh mẽ trước mặt muốn diệt Thổ Phiên chẳng phải là dễ dàng?
Trong nội tâm càng
vạn phần cảm kích Lộc Đông Tán, mới hiểu được Lộc Đông Tán là chân chính mưu tính sâu xa: Đại Đường quả nhiên không thể là địch.
Sứ giả
tàn quân Đông Đột Quyết càng quyết định chủ ý. Vừa về tới bộ lạc sẽ lập
tức khuyên bảo Khả Hãn phụ thuộc Đường triều, Đường triều mạnh như thế,
chỉ có phụ thuộc Đại Đường, mới có hy vọng. Uy thế của Đại Đường đã như
lạc ấn khắc vào đáy lòng của bọn hắn.
Lý Thế Dân thấy hết thảy đều chấn động vì sự cường thịnh của Đại Đường thì trên mặt lộ ra thần sắc tự ngạo:
- Chư vị, trẫm tuy có lòng thao luyện binh mã trên chiến trường nhưng chỗ này quá hẹp cũng không cho phép. Trẫm có một đề nghị, không bằng các
ngươi tùy ý chọn mấy đội binh mã ngay tại chỗ thao luyện như thế nào?
Lời này vừa nói ra, các sứ thần hai mặt nhìn nhau, tùy ý để bọn họ lựa chọn là tự tin ra sao?
Lời này không phải biểu hiện, bất cứ ai trong mười lăm vạn đại quân đủ để đối mặt hết thảy khảo nghiệm?
Thấy không có người mở miệng, Lý Thế Dân tự mình điểm danh:
- Di Nam ái khanh, ngươi lựa chọn một cánh quân?
Tiết Duyên Đà Khả Hãn Di Nam run rẩy quỳ xuống:
- Đại Đường binh uy như thế, có ai không ngưỡng mộ, nào dám tận mắt nhìn
thấy. Thỉnh Thiên Khả Hãn Bệ Hạ thành toàn, cho thần cáo lui.
Đường đường Khả Hãn, vậy mà bị hù không dám nhìn nữa rồi.
Những người còn lại cũng sợ hãi, thầm nghĩ: Đại Đường duyệt binh, chỉ muốn
lập uy, chỉ đi ngang đã khiến người ta sợ hãi như thế, nếu thao luyện
thật sự chẳng khiến càng thêm đáng sợ?
Nghĩ như vậy, nguyên một đám đều hô to Đại Đường thiên uy không ai dám ngưỡng vọng rồi khẩn cầu cáo lui.