Ở chỗ ngồi đối diện với bọn họ có ba người, ba nam nhân, cũng có thể nói là nữ nhân giả trai. Các nàng mặc nho phục, áo dài xanh, anh
tuấn tiêu sái, giống như thần tiên trên trời.
Hai người trong số
đó đối với Đỗ Hà mà nói đã quá quen thuộc, bất kể các nàng hóa trang như thế nào, làm sao Đỗ hà lại không nhận ra hai nương tử chưa về nhà chồng của mình? Hắn vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Tựa hồ xuất phát từ bản
năng, Đỗ Hà rụt đầu lại, định chui xuống dưới bàn, nhưng nghĩ lại, dù
sao không thẹn với lương tâm, dù sao cũng bị phát hiện rồi, nếu trốn
tránh, ngược lại sẽ khiến người ta tưởng mình có tà tâm, dứt khoát tỏ vẻ không nhìn thấy, giơ chén rượu thấp giọng nói:
- Có phiền toái,
hai huynh đệ, các ngươi đừng nhúc nhích, lén lút nhìn xem đối diện chúng ta có phải là Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn không.
- Không thể nào?
Hai người đồng thời kinh hãi kêu lên, ngẩng đầu nhìn ra xa.
Sau khi quan sát hai người đồng dạng cũng trợn tròn mắt, ngồi đối diện với
bọn họ là ba “nam nhân” vô cùng khôi ngô. Khi bọn họ đang định tán
thưởng chúa sáng thế thần kỳ, sinh ra nam tử mỹ lệ như vậy, cũng phát
giác hai người trong số đó có vẻ quen mắt, cẩn thận xem xét, quả thật
chính là Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn, chỉ có điều lúc này bọn họ ăn mặc nam trang, theo phong cách thư sinh phong lưu, cho nên nhất
thời không nhìn ra.
- Chính là các nàng!
Phòng Di Ái, La Thông cũng biết chuyện của Đỗ Hà, lần lượt đưa ánh mắt cầu chúc về phía hắn.
Đồng thời ba người không hẹn cùng nghi hoặc, tại sao công chúa và quận chúa lại cải trang thành nam nhân xuất hiện ở kỹ viện?
Hai người đối diện chính là Trường Nhạc công chúa và Lý Tuyết Nhạn.
Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng, phải bắt đầu từ sáng nay.
Trường Nhạc ôn nhu hiền thục, đã quen dậy sớm, sau khi rửa mặt, vệ sinh hoàn
tất liền tiến vào phòng ngủ của Lập chính điện thỉnh an Lý Thế Dân và
Trường Tôn Hoàng Hậu.
Thấy ái nữ đã đến, Lý Thế Dân cũng tâm tình vui sướng, trêu chọc vài câu, tỏ vẻ không nỡ gả nàng đi lấy chồng!
Trường Nhạc đỏ mặt không thuận theo nói:
- Phụ hoàng đừng trêu chọc hài nhi!
Lý Thế Dân lại mỉm cười:
- Vị phò mã tương lai của con là một nhân vật lợi hại như vậy, nếu tình
cảm gắn bó thì trẫm làm sao có thể trì hoãn, hôn sự chậm nhất phải trong năm nay, con cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ kéo dài.
Trường Nhạc xấu hổ chạy ra ngoài, nhưng trong lòng vui mừng rạo rực, trở lại
phòng ngủ, nhìn bức tranh “Hiệp Khách Hành” trong phòng, bàn tay bất
giác lại sờ vào túi áo, ở đó có con châu chấu bằng trúc mà Đỗ Hà đã tận
tay làm cho nàng. Mặc dù chỉ là một con châu chấu bé nhỏ, nhưng đối với
nàng mà nói lại chính là bảo bối, vì đây là món quà đầu tiên Đỗ Hà tặng
cho nàng, huống hồ còn đích thân làm nữa.
Đúng vào lúc này, một nha đầu hấp tấp chạy vào phòng ngủ của nàng.
Trường Nhạc giật mình, nhưng lập tức cười khổ nói:
- Cao Dương, tỷ đã nói với muội bao nhiêu lần rồi, vào phòng người khác phải gõ cửa.
Người tới chính là Cao Dương công chúa, con gái thứ mười bảy của Lý Thế Dân.
Cao Dương năm nay mười hai tuổi, mặc dù không được sủng ái bằng Trường
Nhạc, nhưng cũng là một trong những ái nữ được Lý Thế Dân sủng ái. Bởi
vì mẹ nàng mất sớm, Trưởng Tôn Hoàng Hậu thấy nàng còn nhỏ đã mất mẹ, tự mình nuôi dưỡng, xem như con ruột, còn dạy nàng học. Chỉ có điều nàng
trời sinh tính tình ngang ngược, hơn nữa còn nhỏ tuổi, to gan lớn mật,
tùy ý làm bậy, thường gây tai hoạ.
Lý Thế Dân, Trưởng Tôn Hoàng Hậu đánh mắng cũng không được, nhưng nàng lại rất hữu hảo với Trường Nhạc.
Cao Dương thè lưỡi, cười nói:
- Trường Nhạc tỷ tỷ lúc nào cũng so đo những chuyện nhỏ nhặt. Không nói
nữa, nghe nói Tam ca trở về rồi, chúng ta đi thăm Tam ca được không!
Nghe tin tức này, Trường Nhạc cũng là cả kinh, lộ ra may mà chi sắc:
- Tam ca thật sự trở về rồi hả?
Tam ca trong miệng Trường Nhạc chính là con trai thứ ba của Lý Thế Dân, Ngô Vương Lý Khác, thụ phong Đô đốc Đàm châu, làm quan ở đất phong, đã lâu
không gặp mặt.
Cao Dương lập tức vỗ ngực nói:
- Cao Dương lừa gạt ai cũng không lừa gạt Trường Nhạc tỷ tỷ, Tam ca thật sự trở về rồi, không tin tỷ đi hỏi mẫu thân đi.
Trường Nhạc trừng mắt nhìn nàng nói:
- Nhìn ngươi như vậy, không ra dáng công chúa gì cả. Cũng được! Hôm nay
học đường được nghỉ, ta cũng lâu rồi chưa gặp Tam ca, chúng ta cùng đi
bái kiến.
Sau khi bẩm báo Trưởng Tôn Hoàng Hậu, các nàng lên xe rời hoàng cung, tiến về Ngô Vương phủ.
Trên đường đi, Cao Dương lại thừa dịp Trường Nhạc không chú ý, tự tiện nhảy
ra khỏi xe, chui vào trong đám người, lộ ra ý định thật sự của nàng là
xuất cung ra ngoài chơi.
Trường Nhạc sớm biết Cao Dương tính tình nghịch ngợm, lần này nhiệt tình như vậy chưa hẳn không có toan tính,
nhưng không ngờ nàng lại lớn mật như thế, vội vàng kêu hộ vệ bắt Cao
Dương trở lại.
Cao Dương vốn không quen thuộc đường phố Trường
An, tuổi còn nhỏ, lại ăn mặc theo phong cách công chúa, vô cùng chói
mắt, đương nhiên chạy không thoát. Huống chi hộ vệ bảo hộ đều là cấm vệ
trong nội cung, thân thủ không tầm thường, nhanh chóng bắt được Cao
Dương.
Cao Dương trốn đi không thành, thay đổi chiến thuật, khóc lóc làm nũng, tỏ vẻ muốn một lần nhìn thấy thế giới ngoài cung.
Trường Nhạc cũng là người từng trải, biết rõ cảm xúc của muội muội, thấy Cao
Dương khóc lóc thảm thiết, cũng không đành lòng, đồng ý, nhưng ước định
chỉ cho phép nàng chơi nửa canh giờ trong chợ phía tây.
Trường
Nhạc lại kêu hộ vệ mua hai bộ quần áo để hai người thay đổi, tiến vào
chợ phía Tây du ngoạn, hộ vệ đi theo sau lưng bảo vệ.
Dạo phố là
thiên tính của nữ nhân. Trường Nhạc là công chúa, chỉ mới ra ngoài du
ngoạn vào dịp tết Nguyên Tiêu, cho nên cũng rất nhanh chìm đắm trong thú vui dạo phố.
May mắn thế nào, trên đường đi lại gặp Lý Tuyết Nhạn cũng đang ra ngoài đi dạo.
Ba người gặp nhau, đương nhiên càng thêm vui vẻ.
Cho đến khoảng giữa trưa, Trường Nhạc nhìn thấy đoàn người Đỗ Hà, Phòng Di Ái, La Thông ở chợ phía Tây.
Trường Nhạc vui mừng mở miệng kêu to, nhưng thấy xung quanh có đông người lại
ngại lên tiếng. Lý Tuyết Nhạn không bận tâm, kêu hai tiếng, nhưng nhiều
người đi lại trên đường, âm thanh hỗn tạp, cộng thêm tiếng nàng lại nhỏ, Đỗ Hà căn bản không nghe thấy.
Cao Dương thấy Lý Tuyết Nhạn kêu to lại nổi lên tâm tư, cười nói:
- Các tỷ tỷ hàng ngày bận rội ở học đường, cũng không biết hàng ngày các
tỷ phu bận rộn cái gì, chi bằng chúng ta lén lút đi theo xem.
Lý Tuyết Nhạn lập tức gật đồng ý.
Trường Nhạc lại cảm thấy như vậy có vẻ không hợp lễ pháp, nhưng sâu trong đáy
lòng thực sự muốn biết người trong lòng mình suốt ngày bận rộn cái gì,
vì vậy cũng ỡm ờ đồng ý.
Ba người cứ thế bám theo bọn người Đỗ
Hà, cho đến khi bọn họ nhìn thấy Đỗ Hà đi vào kỹ viện. Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn tái mặt, thậm chí muốn xông tới chất vấn Đỗ Hà.
Trường Nhạc cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng, lại kêu một gã hộ vệ đến xem
Đỗ Hà đang làm gì ở đó. Cao Dương nhìn thấy tỷ phu bước vào kỹ viện lại
động tâm tư, muốn tìm hiểu đến tận cùng, cười nào:
- Tỷ phu vào
đó cũng không biết bên trong có cái gì, không ngờ hắn lại không cần hai
đại mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp, chạy vào đó tìm mỹ nhân khác.
Cao Dương xác thực là một ác ma.
Nàng vừa nói ra, Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn đồng loạt động tâm tư, căm
giận bất bình, thầm nghĩ: Không biết rút cuộc là hồ ly nào lại khiến Đỗ
Hà mê muội như vậy, lẽ nào mình lại không bằng nữ tử thanh lâu hay sao?
Lúc này hộ vệ báo lại, nói Đỗ Hà đến tìm một trong hai đại danh kỹ của
Trường An, Ngu Tử Linh hay còn được xưng tụng là “Ngu mỹ nhân”, ánh mắt
hai nữ nhân đồng loạt hiện lên sát khí.
Hai người đều có tự tin
vào nhan sắc của mình, mà đối thủ cũng là “tuyệt sắc giai nhân”, nếu
không tận mắt nhìn thấy, làm sao có thể chịu được.
Cao Dương ở bên cạnh lại than thở:
- Thì ra là mỹ nhân của Trường An, khó trách hai vị tỷ tỷ không bằng.
Nàng vừa nói xong lập tức ăn hai cú đánh lên đầu.
Cao Dương ôm đầu, âm hiểm cười nói:
- Chi bằng chúng ta vào trong, xem xem Ngu mỹ nhân gì đó có thể so sánh với hai tỷ tỷ hay không.
Lý Tuyết Nhạn lập tức đồng ý.
Trường Nhạc mặc dù có chút do dự, nhưng được Lý Tuyết nhạn khuyên bảo, Cao
Dương dụ dỗ cũng đồng ý, sẵn tiện bên cạnh có hàng quần áo, bọn họ liền
tới đó mua ba bộ nam trang, cải trang thành nam tử.
Mặc dù hộ vệ
tìm mọi cách khuyên bảo, nhưng dù sao chỉ là hộ vệ thuộc hạ, đối mặt với ba người Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Cao Dương tràn đầy quyết tâm cũng
đành từ bỏ.
Bởi vì thời tiết lạnh, các nàng đều choàng khăn cổ, vì vậy không có ai phát giác ra các nàng là nữ nhi.
Nghe nói các nàng yêu cầu gặp Ngu mỹ nhân, Lão Cưu cũng không cự tuyệt mà chỉ đưa tay đòi tiền.
Lý Tuyết Nhạn không biết đưa bao nhiêu là đủ, lấy hết số tiền mang theo
trên người là mười lượng bạc đưa cho Lão Cưu. Lão Cưu sáng mắt vui mừng, liền lập tức đưa các nàng đến chỗ ngồi, vừa vặn nơi này lại đối diện
với chỗ của bọn người Đỗ Hà. Các nàng vừa liếc mắt đã phát hiện ra Đỗ
Hà, Phòng Di Ái, La Thông đang uống rượu nói chuyện, rất tự tại, không
kìm nén được ủy khuất trong lòng, tức giận nhìn hắn.
Đỗ Hà rất
nhạy cảm, cảm thấy có chút dị thường, vừa nhìn về phía đối diện đã nhận
ra Trường Nhạc và Lý Tuyết Nhạn, há hốc mồm bi thiết:
- Ông trời, không cần chơi ta như vậy chứ, lần đầu đến thanh lâu đã đụng độ hai nương tử rồi.