Đỗ Hà tăng thân pháp lên tới cực hạn, trong đáy lòng thầm mắng mình
chính là hỗn đản! Vốn đã sớm phát hiện ở gần bên có lão hổ qua lại, còn
đi vội vàng như thế, không cẩn thận chút nào.
Kỳ thật điều này
cũng không trách được hắn, với tình hình lúc đó, là một nam nhân huyết
khí phương cương, có thể nhẫn nhịn rời khỏi đã là một chuyện không dễ
dàng, làm sao còn bận tâm tới mặt khác?
Hiện tại hắn chỉ trông mong mình kịp thời đuổi tới, tránh thảm kịch nhân gian phát sinh.
Đi tới ven bờ hồ, nhìn thấy Dao Trì công chúa đang bơi nhanh về phía hắn, ở sau lưng nàng có một đầu bạch ngạch mãnh hổ đang xông tới.
Kỹ
năng bơi của Dao Trì công chúa không tầm thường, nhưng bạch ngạch mãnh
hổ cũng không kém, khoảng cách song phương càng lúc càng gần.
Đỗ
Hà thấy Dao Trì công chúa tạm thời không có nguy hiểm gì, trong nội tâm
nhẹ nhàng thở ra, lâm nguy bất loạn, giờ phút này trong tay hắn không có vũ khí sắc bén, trong nước lại càng khó xoay sở, nếu chính diện thật
khó thể chống đỡ với mãnh hổ, đôi mắt liếc nhìn xung quanh, chợt thấy
bên cạnh không xa có một khối cự thạch cao tới hai trượng, một mình hắn
đứng ngay ven hồ trong lòng chợt động, lập tức nhảy lên cự thạch, từ
trên cao nhìn xuống dưới quát:
- Dao Trì công chúa, qua bên này!
Dao Trì công chúa trong lúc bối rối nghe được tiếng người kêu gọi, trong
lòng biết rõ mình không cách nào bơi nhanh hơn mãnh hổ, cũng quyết định
thật nhanh bơi về hướng thanh âm truyền tới.
Nhìn thấy cự ly
không sai biệt bao nhiêu, Đỗ Hà mãnh liệt nhảy lên trực tiếp bay vọt lên không trung, hai chân đạp lẫn nhau, di động hơn trượng lập tức xuất ra
công phu Thiên Cân Trụy, từ trên cao bay xuống đem bản thân mình xem như viên đạn pháo đánh thẳng tới bạch ngạch mãnh hổ.
Thời gian cùng cự ly của hắn tính toán thật thỏa đáng, hai chân đúng lúc giẫm lên sau lưng mãnh hổ.
Mãnh hổ là súc sinh, đối mặt một kích trầm trọng như thế làm sao chịu được,
nhất thời bị Đỗ Hà nhấn chìm xuống đáy hồ, tóe lên mảng lớn sóng nước.
Nước hồ lạnh băng thấu xương khiến hắn nhịn không được rùng mình, nhưng giờ
khắc này căn bản không có thời gian cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lão hổ
là bách thú vương, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy đã bị hắn tiêu
diệt, phải nhanh chóng giết chết nó. Nếu không hắn chỉ dựa vào một mũi
tên dưới loại tình huống này thật khó lấy được phần thắng.
Thừa
lúc mãnh hổ bị chìm xuống, Đỗ Hà dùng cánh tay kháp lấy cổ nó, bò lên
sau lưng nó, tránh né khỏi hổ trảo cường lực dùng tay còn lại nắm chặt
mũi tên hướng ngay cổ họng nó mạnh mẽ đâm vào.
Mũi tên xuyên qua
yết hầu mãnh hổ, máu tươi không ngừng phun ra ồng ộc từ miệng vết
thương, Đỗ Hà không ngừng dùng lực đâm mũi tên vào sâu hơn, mãnh hổ bị
thương càng thêm điên cuồng, không ngừng lắc lư giãy dụa.
Sức lực mạnh mẽ tới mức cơ hồ vung bay Đỗ Hà, hắn biết rõ lúc này nếu buông tay ắt sẽ xui xẻo, vì vậy mặc kệ tất cả, hai tay ôm chặt cổ mãnh hổ, ngón
tay bám chặt lông bờm nó nhất quyết không buông ra.
Đỗ Hà cũng không có được thần lực đả hổ như Võ Tòng, nhưng lực lượng của mãnh hổ ở trong nước lại giảm đi rất nhiều.
Mãnh hổ hiển nhiên vừa sợ vừa giận dữ, như phát điên không ngừng ***g lộn
trong hồ, thân thể của Đỗ Hà đều bị nó vung lắc dữ dội, nhưng hai tay
của hắn nhất quyết không rời khỏi cổ nó, khiến mãnh hổ cũng không cách
nào vung lắc hắn.
Một người một thú đại chiến dưới hồ nước không ngừng.
Trên mặt hồ yên tĩnh bỗng nhiên nổi lên từng cơn sóng lớn mãnh liệt, phảng
phất như trời trong nắng ấm nổi lên sóng thần bão tố. Phảng phất như hai đầu giao long thời thượng cổ hồng hoang đại chiến, sinh tử liều mạng.
Nói là giao đấu sức lực cũng xem như quá xem trọng Đỗ Hà.
Trong tay hắn nếu có vũ khí sắc bén, mãnh hổ cũng không là gì trong mắt hắn,
nhưng hôm nay hắn đánh tay không, làm sao có thể đấu sức với mãnh hổ?
Điều duy nhất hắn có thể làm là kẹp cứng nó, ghim xuống nước để cho nó không cách nào táp được chính mình.
Đấu hồi lâu, mãnh hổ giãy dụa ngày càng yếu ớt.
Trong lòng Đỗ Hà chợt động, vừa mừng vừa sợ.
Hắn nghĩ tới cuộc chiến giữa sư phụ mình cùng Thủy Mẫu Âm Cơ.
Thủy Mẫu Âm Cơ là một trong những nhân vật địch thủ mạnh mẽ nhất của Sở Lưu
Hương, nếu như Sở Lưu Hương quang minh chính đại đấu chiến với nàng,
không tiếp nổi nàng mười chiêu, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng
Sở Lưu Hương lại đánh bại nàng, là lợi dụng thuật bơi lội đánh bại nàng.
Sở Lưu Hương dẫn dụ nàng vào trong nước, muốn dùng nước ngăn cản chưởng
lực tan vỡ bia đá của nàng, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện Thủy Mẫu Âm Cơ ở dưới nước không thể hô hấp, vì vậy chơi gian lận giống như bạch
tuộc bám chặt ôm cứng Thủy Mẫu Âm Cơ, không cho nàng hô hấp, kết quả
suýt nữa khiến cho nàng bị ngộp chết trong nước.
Nếu không phải
dòng nước mắt trước khi chết của Thủy Mẫu Âm Cơ khiến Sở Lưu Hương động
lòng thương hương tiếc ngọc, chỉ sợ Thủy Mẫu Âm Cơ đã biến thành tuyệt
thế cao thủ đầu tiên bị chết đuối trong nước.
Tình hình hiện tại
không khác gì trong tiểu thuyết, chỉ có điều Sở Lưu Hương ôm một mỹ nhân nhi, mà hắn lại ôm một đầu lão hổ. Mỹ nhân nhi cần hô hấp, lão hổ cũng
cần hô hấp, mà hắn cùng Sở Lưu Hương lại khác, trong người có Ngũ Khí
Quy Nguyên tâm pháp, đã luyện thành cách hô hấp thần bí, hắn ở trong
nước hô hấp cơ hồ chẳng khác gì trên bờ.
Nghĩ tới đây tinh thần hắn đại chấn, đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng dưới thân xông lên.
Nguyên lai đầu nghiệt súc này giả chết, ý định thừa lúc Đỗ Hà lơi lỏng mà xông lên mặt nước để hô hấp.
Đỗ Hà trừng mắt, quát một tiếng, tay dùng sức đem đầu mãnh hổ nhấn xuống đáy hồ.
Khí lực của hắn tuy kém xa mãnh hổ, nhưng mãnh hổ không cách nào giãy dụa
lâu trong nước, tự nhiên không duy trì được bị dìm trở xuống.
Đỗ Hà đem hết toàn lực quấn chặt lấy nó.
Một thân ảnh từ xa xa nhìn tới, trong mắt tràn đầy vẻ không sao tưởng tượng nổi.
Nguyên lai Dao Trì công chúa chạy thoát lên bờ, kinh hồn chưa định, chỉ thấy
được sóng lớn dâng cao trên mặt hồ, trong lòng biết Đỗ Hà đang vật lộn
với mãnh hổ trong nước, máu tươi cũng dần dần tràn đầy mặt hồ.
Dao Trì công chúa không phân biệt được là máu của Đỗ Hà hay của mãnh hổ.
Chờ thêm một lát, thấy Đỗ Hà còn chưa nổi lên, đáy lòng nàng lo lắng lại
nhảy xuống nước, muốn trợ giúp hắn một tay, nhưng thấy tư thế oai hùng
của hắn, cũng không khỏi lộ ra kinh ngạc.
Cảm thấy được lực lượng của mãnh hổ ngày càng yếu bớt, giờ phút này Đỗ Hà cũng không dám chủ
quan, không hề buông tay, nhấn sâu mũi tên ngay cổ nó càng thêm sâu hơn, mũi tên đã xâm nhập phân nửa cổ họng nó.
Nhưng mãnh hổ vẫn nửa chết nửa sống giãy lên, hiển nhiên đã sắp không xong.
Qua một hồi lâu, thẳng đến khi tin chắc mãnh hổ đã chết hẳn, lúc này hắn
mới nhẹ nhàng thở ra, mang theo mãnh hổ nổi lên mặt nước.
Hắn ngửa trên mặt hồ, thở hổn hển, tứ chi truyền đến cảm giác đau nhức.
Cuộc đấu này đã lấy hết khí lực của hắn.
Dao Trì công chúa bơi tới bên cạnh hắn, cười nói:
- Đa tạ ngươi đã cứu ta!
- Không có gì!
Đỗ Hà nói một tiếng, quay đầu nhìn qua, đồng tử trong mắt co rụt lại, Dao
Trì công chúa vẫn không mảnh vải che thân, lúc trước ở xa xa nhìn xem
nhìn không được rõ ràng, nhưng hiện tại họ chỉ cách nhau vài thước, da
thịt nàng trắng như bạch ngọc, gò má tinh xảo động lòng người, đôi môi
anh đào, cùng đôi gò ngực mãnh liệt đều thu hết vào đáy mắt hắn.
Dao Trì công chúa thấy vẻ dị thường trong mắt Đỗ Hà, cũng giật mình bừng
tỉnh, hét lên một tiếng thối lui ra sau, đưa tay che ngực, Đỗ Hà âm thầm nuốt nước bọt, đem áo ngoài đã ướt sũng ném qua.
Dao Trì công
chúa choàng lên người, sau đó mới nhích tới gần. Nàng lần đầu tiên lõa
lồ trước mặt người khác, trên mặt đỏ hồng, thẹn thùng, nhưng chỉ thoáng
qua cũng không tiếp tục để ý.
Tượng Hùng quốc nữ tử ở loại sự tình này vẫn khai mở hơn người Đường triều.
- Chúng ta lên bờ thôi, quá lạnh!
Gió rét thổi tới, Đỗ Hà nhịn không được rùng mình, vội vàng vận công chống
cự, nhưng bởi vật lộn với mãnh hổ, nội tức tiêu hao không còn lại bao
nhiêu, căn bản không hiệu dụng, không khỏi có chút hâm mộ Dao Trì công
chúa.
Dao Trì công chúa chỉ mặc chiếc áo khoác ướt sũng nhưng vẫn tự nhiên, tựa hồ không cảm thấy rét lạnh.
Dao Trì công chúa cũng hiểu được Đỗ Hà không quen, liền gật đầu.
Đỗ Hà đi về bên trái, Dao Trì công chúa chợt nói:
- Bên này, y phục của ta bên kia!
Nguyên lai nàng đặt quần áo ở bờ bên kia, khó trách lên bờ vẫn không mặc lại quần áo.
Hai người đi tới cạnh bờ, Đỗ Hà lôi mãnh hổ ném lên bên cạnh. Lúc này mới
nhận ra nó nặng khoảng gần ba trăm cân. Hiện tại hắn cũng không quản
chuyện này, bị đông lạnh đến run rẩy, cởi bỏ quần áo ngoài, chỉ lưu lại
chiếc quần cộc bên trong, không ngừng nhảy mạnh giữ ấm.
Dao Trì công chúa đi qua một bên mặc lại quần áo.
- Đón lấy!
Khi nàng quay lại trên người chỉ mặc quần áo trong che giấu thân thể, áo khoác cùng khăn quàng cổ đều ném cho Đỗ Hà.
- Cái này…
Đỗ Hà có chút ngại ngùng, hắn chưa từng khoác qua quần áo của nữ nhân,
huống chi trong loại tình huống bây giờ. Y theo lẽ thường nam nhân phải
che chở nữ nhân, nhưng hôm nay trái lại hắn để cho nữ nhân nhường y phục cho hắn.
Dao Trì công chúa hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi liếc mắt:
- Tình nguyện chết cóng cũng cần sĩ diện?
Đỗ Hà thật sự bị lạnh không chịu nổi, bị nàng kích một câu cũng chui vào
bụi cỏ mặc áo của Dao Trì công chúa, khoác khăn quang cổ da gấu. Khăn
quàng cổ mang theo hương thơm ngọc lan nhàn nhạt, làm trong lòng hắn
rung động, trong đầu suy nghĩ lan man, xuất hiện thân ảnh động lòng
người của Dao Trì công chúa, vội vàng lắc đầu gạt bỏ tà niệm đi ra
ngoài.
Đi tới bên hồ, Dao Trì công chúa đã không có ở đó, hắn liền gọi vài tiếng.
Xa xa nghe được tiếng đáp lại, Dao Trì công chúa dắt một con ngựa đi tới,
bên trên treo thật nhiều con mồi, không kém hắn chút nào. Bên phải còn
một chút củi khô, hẳn mới thu nhặt chưa lâu.
Đi tới bên cạnh, Dao Trì công chúa nhìn Đỗ Hà, híp mắt cười trêu ghẹo:
- Nhìn không ra, người mặc quần áo này lại thành tiểu mỹ nhân.
Đỗ Hà có chút ngại ngùng trừng mắt liếc nàng.
Hai người tìm nơi tránh gió, đốt đống lửa, dựa giá gỗ phơi quần áo cùng sưởi ấm.
Dao Trì công chúa lấy một đầu thỏ rừng trong số những con mồi nàng săn
được, xuống hạ nguồn lột da tẩy trừ nội tạng, xuyên qua cành cây nhọn,
gác lên giá gỗ bắt đầu nướng.