Đỗ Hà lấy được hai kim bài, về đến nhà không thiếu được một trận tiếp đón.
Mẫu thân Chương thị càng liên tục khen ngợi, đại ca Đỗ Cấu cũng vẻ mặt tự
hào, Đỗ gia tôn trưởng tôn Đỗ Hào cũng ôm lấy hắn thỉnh giáo võ nghệ.
Đỗ Như Hối vẫn theo lệ cũ, bộc lộ thần sắc nghiêm phụ, bảo hắn không được
kiêu ngạo, phải hiểu được khiêm nhượng, mỗi ngày tĩnh thân ba lần, thêm
vào một đống lớn danh ngôn cổ nhân.
Chương thị vẫn rất không nể tình nói một câu:
- Cũng không biết là ai ngủ cũng cười ra tiếng.
Đỗ Như Hối xấu hổ!
Đỗ Cấu, Đỗ Hưng ở một bên cười trộm, không khí cả nhà ấm áp.
Lúc này lại nghe báo Thái tử cầu kiến.
Đỗ Như Hối, Đỗ Hà lần lượt nhíu mày.
Đỗ Hà cực kỳ chán ghét Lý Thừa Càn, Đỗ Như Hối cũng bởi vì Lý Thừa Càn
phẩm hạnh không tốt mà sinh lòng phản cảm, huống chi hắn còn là nghi
phạm cho người ám sát Đỗ Hà, với tư cách một người cha, lão nể mặt mới
là lạ.
Hai người chấn chỉnh lại tâm tình, nhìn nhau vẻ nghi ngờ,
đều không biết dụng ý của Lý Thừa Càn đến đây nhưng lễ không thể bỏ đành tự mình ra đón.
Khi biết Lý Thừa Càn đến để cảm tạ, Đỗ Như Hối,
Đỗ Hà đều lộ ra kinh ngạc còn tưởng rằng nghe lầm, nhưng Lý Thừa Càn
thái độ thành khẩn, ra vẻ vì Đỗ Hà chính nghĩa nói thẳng mà đến đây mới
tin tai mình không có vấn đề.
Đỗ Như Hối người già thành tinh, Đỗ Hà cũng tinh tế, sao có thể không nhìn ra vẻ không cam lòng trong ánh mắt của Lý Thừa Càn?
Cho nên hai người chỉ khách sáo đáp lễ rồi mời hắn vào trong.
Lý Thừa Càn không muốn ở lâu, chỉ qua thời gian uống vài chén trà liền cáo từ rời đi. Sau khi hắn đi, Đỗ Như Hối thở dài một tiếng:
- Trưởng Tôn nương nương nhọc lòng rồi.
Lão ngậm miệng không nói chuyện, lắc đầu thở dài, nhìn ra đây là ý tứ của Trưởng Tôn hoàng hậu.
Đỗ Hà minh bạch hàm nghĩa trong lời của Đỗ Như Hối, Lý Thừa Càn không có
triển vọng, dù đăng cơ làm đế, chỉ sợ cũng là hôn quân. Trong thời đại
phong kiến, quân vương một quốc gia có thể trực tiếp ảnh hưởng tới tương lai cả quốc gia.
Từ hành vi của Lý Thừa Càn mà xem thì quả thật hắn không thích hợp để làm thái tử một nước.
Đỗ Hà cũng không đem việc này để ở trong lòng. Năm nay bất quá mới là năm
Trinh Quán mười một, Lý Thế Dân đang lúc tráng niên, căn bản không cần
hắn quan tâm chuyện thái tử, tiếp tục đem tâm thần đặt ở cuộc đấu dũng
giả.
Trận đấu kế tiếp cũng không liên quan đến Đỗ Hà nhưng hắn
vẫn đến sân đúng giờ, một là động viên bằng hữu thi đấu, hai là quan sát cao thủ, từ đó học được một ít kinh nghiệm tâm đắc.
Cuộc đấu
dũng giả sắp kết thúc, các loại kim bài cũng lần lượt rơi vào tay từng
người, Đại Đường lúc này có thể xem như thắng lớn.
Xếp hạn xạ
tiễn như sau: Đoạt kim bài trong bộ xạ là Tượng Hùng quốc Dao Trì công
chúa, cỡi ngựa bắn cung là Đại Đường Lý Kính Nghiệp. Săn bắn còn chưa
tiến hành nên không biết.
Thuật cưỡi ngựa: Cự ly ngắn chạy nước
rút do Đại Đường Lý Nghiệp Hủ lấy được, kỹ thuật cưỡi ngựa do Cao Xương
quốc An Long Mã lấy được, thi việt dã do Đại Đường Đỗ Hà lấy được.
Xếp hạng trong đấu võ: Kim bài của lôi đài chiến là Đỗ Hà, kỵ chiến kim bài đoạt huy chương là La Thông. La Thông dùng ưu thế có tính quyết định
quá quan trảm tướng, trong trận chung kết “chém” lão Tam của Trình gia
văng xuống ngựa.
Đấu vật chiến đoạt huy chương là Lý Nghiệp Tự,
hắn có kinh nghiệm phong phú, ngay cả La Thông cũng té ở trước mặt của
hắn, cuối cùng nhàn nhã lấy hạng nhất. Lực lượng khủng bố của Phòng Di
Ái có thể nói kinh thiên địa mà quỷ thần khiếp, mỗi trận đấu đều nhấc
bổng đối thủ rồi vứt lên lôi đài.
Tính ra sáu kim bài đều nằm trong tay đám hồ bằng cẩu hữu của Đỗ Hà.
Tám miếng kim bài, thanh niên trong tổ Đại Đường lấy được sáu miếng, đủ để khinh thường các quốc gia.
Thành tích của tổ trưởng thành cũng giống như tổ thanh niên, lấy được sáu
miếng kim bài, khác là bọn họ thua ở đấu lực và đấu vật mà không phải
trong bộ xạ và kỹ xảo cưỡi ngựa.
Thành tích ưu dị như thế khiến
cho Lý Thế Dân trước kia còn lo lắng thất bại giờ vui vẻ ra mặt, thường
nói hận không thể tự mình xem cuộc chiến.
Chỉ là với tư cách Hoàng Đế, ở thời đại này không cho phép liên tiếp xuất nhập trước công chúng.
- Tiểu tử ngươi thật đúng là được.
Đỗ Hà bị Lý Thế Dân triệu hoán, hấp tấp đi vào điện Cam Lộ. Thấy hắn đã
đến, Lý Thế Dân nhếch miệng khen một câu không đầu không đuôi.
Sau đó lại nói:
- Thật đúng là để ngươi một người chiếm hai kim bài, không phụ hy vọng của trẫm.
Đỗ Hà mắt trắng dã, đáy lòng phỉ báng, cũng không biết là ai ban đầu không tin mình có thể “Liên trung tam nguyên” nhưng ngoài mặt vẫn kính nể,
nói:
- Đó là Lý thúc thúc tuệ nhãn biết anh hùng.
- Miễn đi.
Lý Thế Dân nheo mắt:
- Khen ngươi vài câu còn thật cho mình là anh hùng? Trẫm mười tám cử
binh. Năm 24 định thiên hạ, năm 29 thăng làm Thiên Tử cũng không dám
vọng tự xưng một tiếng anh hùng nữa là ngươi?
Hắn liếc xéo Đỗ Hà, ra vẻ ngươi còn kém xa lắm.
Đỗ Hà vẻ mặt phiền muộn, cũng không biết Lý Thế Dân hôm nay chạm vào cái gì mà lấy hắn ra trêu đùa.
Bất quá hắn nhìn ra, tâm trạng của Lý Thế Dân hôm nay không tệ.
Tiếp xúc lâu với Lý Thế Dân, Đỗ Hà cũng có thể theo nét mặt của hắn phân
biệt ra được tâm trạng tốt xấu, biết rõ nên nói cái gì, cái gì không nên nói nên hỏi:
- Lý thúc thúc đang có chuyện cao hứng?
Lý Thế Dân gật đầu nói:
- Tùng Tán Tất Nhược vừa tìm trẫm thương nghị chuyện cắt đất đền tiền.
Đỗ Hà trong lòng khẽ động, vội hỏi:
- Đã xác định ra rồi? Lúc này Tùng Tán Tất Nhược chắc đã tuân thủ ý đồ
của Tùng Tán Kiền Bố! Tùng Tán Tất Nhược lần này tới Trường An, Tùng Tán Kiền Bố đã cho hắn quyền lâm thời xử lý nhưng chuyện cắt đất đền tiền
trọng đại nên một mình Tùng Tán Tất Nhược không thể làm chủ một mình nên dù lần trước đạt thành hiệp nghị miệng thì còn cần Tùng Tán Kiền Bố với tư cách Thổ Phiên Tán Phổ gật đầu tán thành.
Tính toán thời gian, xác thực đủ để cho tin tức trao đổi giữa Trường An và Thổ Phiên.
- Không sai.
Nụ cười trên mặt Lý Thế Dân càng đậm, dật đầu nói:
- Tùng Tán Kiền Bố lại một lần nữa hạ lệnh, để cho Tùng Tán Tất Nhược
toàn quyền xử lý hiệp ước, ngày mai chính thức ký kết công khai, tìm
ngươi xem có thể bổ sung gì không.
Hắn chỉ cần có tài là dùng,
theo lý thì với thân phận của Đỗ Hà không dễ xem hiệp ước nhưng phần
hiệp ước này cơ hồ là do một mình Đỗ Hà thúc đẩy nên không ai có thể
hiểu hơn mấu chốt trong đó, vì thế nên muốn hỏi ý kiến.
Đỗ Hà tiến lên cầm lấy bản nháp hiệp ước, bỏ qua mấy câu hình thức, nội dung chủ yếu có bốn mục:
Thứ nhất, dùng Thanh Hải làm ranh giới, Thanh Hải là đất Đại Đường, Thổ
Phiên nếu như không được phép thì không ai có thể vượt qua, nếu khiêu
khích sẽ dùng luật pháp Đại Đường luận xử.
Thứ hai, bởi vì Thổ
Phiên tự tiện động chiến sự nên gây tổn hại cho Đại Đường, vì thế Thổ
Phiên bồi thường Đại Đường năm vạn lượng bạc.
Thứ ba, Thổ Phiên hàng năm tiến cống Đại Đường mười vạn ngân lượng, giao hàng ở Thanh Hải.
Thứ tư, song phương tại biên cảnh bố trí khu buôn bán, mở rộng mậu dịch.
Đỗ Hà nhìn xem minh ước, tâm tư chuyển động, bốn điều trong đó thì có ba
điều có lợi cho Đại Đường, Thổ Phiên chỉ chiếm lợi nhỏ ở điều thứ tư,
theo lẽ rất tốt nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn thấy vướng víu.
Hắn cúi đầu trầm tư, cặp mày nhăn lại.
Lý Thế Dân ở một bên im im lặng lặng, cũng không nóng lòng.
- Vấn đề ở chỗ nào?
Đột nhiên, Đỗ Hà nhớ tới chuyện “Thiền uyên chi minh” của Tống triều, đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ tay nói:
- Đúng rồi. Còn cần thêm một chút! Điểm thứ nhất, Đại Đường cùng Thổ
Phiên sau này là quốc gia thúc chất, Lý thúc thúc làm thúc. Tùng Tán
Kiền Bố làm chất, đời sau cứ thế mà theo, dù lúc nào thì Đại Đường ta
cũng trên một bậc. Tuy đây là hiệp ước, nhưng cũng không phải hai nước
ngang hàng, Thổ Phiên còn chưa có tư cách trở thành huynh đệ với Đại
Đường, như vậy đã rất để mắt bọn họ rồi!
- Có đạo lý.
Lý Thế Dân nheo mắt, hắn thích nhất loại suy nghĩ có lợi cho Đại Đường này của Đỗ Hà.
- Thứ hai, ở điều thứ nhất phải có thêm chú thích, lúc người Thổ Phiên
rút khỏi Thanh Hải không thể mang theo thứ gì, càng thêm không thể ép
buộc dân chúng địa phương dời vào nội địa Thổ Phiên. Nguyện ý đi không
miễn cưỡng, nguyện ý lưu lại không thể để cho họ mang đi một người.
Lý Thế Dân động dung:
- Điểm này đúng là trẫm sơ suất, vạn nhất Tùng Tán Kiền Bố
đem tất cả dân chúng dê bò cùng nhau cưỡng ép dời vào trong Thổ Phiên,
chúng ta chỉ lấy được một cái xác không, không phải Thanh Hải chân
chính, điểm này phải thêm vào, hơn nữa cực kỳ quan trọng.
- Thứ
ba, sửa lại chỗ tiến cống bạc trắng, Thổ Phiên cũng không thừa thãi bạch ngân, Đại Đường cũng không thiếu những thứ này. Những thứ đặc sản dê bò ngựa của Thổ Phiên chẳng lẽ không so được với bạch ngân?
Đỗ Hà cười âm hiểm.
Lý Thế Dân cười ha hả:
- Tiểu tử ngươi quả nhiên nhiều mưu ma chước quỷ, ba điểm sửa chữa này quả nhiên đều rất hữu dụng.
Căn cứ theo sửa chữa của Đỗ Hà, Lý Thế Dân viết lại hiệp ước đưa cho Đỗ Hà.
Điều khoản đầu tiên y theo lời hắn, lúc người Thổ Phiên rút khỏi Thanh Hải
không thể tự tiện mang đi bất luận thứ gì cùng với dân chúng. Về phần
điều thứ ba, đổi từ Thổ Phiên tiến cống mười vạn ngân lượng cho Đại
Đường, giao hàng ở Thanh Hải thành tiến cống trâu ngựa ba vạn, dê mười
vạn, số lượng này có thể khiến Thổ Phiên tiếp nhận được.
Đỗ Hà xem qua mấy lần, không có dị nghị.
Lý Thế Dân lại nói:
- Tiểu tử ngươi lại giúp trẫm đại ân rồi, tuổi của ngươi cũng chưa tiện thăng quan, cần gì để trẫm cân nhắc?
Đỗ Hà đang muốn mở miệng.
Lý Thế Dân lập tức trầm mặt:
- Không nói chuyện Trường Nhạc, Tuyết Nhạn, trước mắt nếu như ngươi không có ba tấm kim bài thì đừng nhắc tới.
Lời sắp ra khỏi miệng nhưng Đỗ Hà vẫn phải nuốt lại, thầm nói:
- Ta chỉ có một tâm nguyện như vậy.
Lý Thế Dân lườm hắn một cái, Đỗ Hà vội vàng ngậm miệng lại.