Đại Đường Đạo Soái

Chương 133: Đoạn bối đích ái




Trải qua nhiều ngày tu dưỡng, rốt cục Lý Thừa Càn đã có thể tự nhiên đi lại, nhưng hắn cũng không nói với ai, cho dù là mẫu thân của hắn là Trưởng Tôn hoàng hậu. Đối với Trưởng Tôn hoàng hậu Lý Thừa Càn luôn tràn ngập ỷ lại, nhưng lần này trong lòng hắn không chút thoải mái lẫn khó chịu.

Mẫu hậu lại bảo mình đi tìm Đỗ Hà nhận lỗi? Mình chính là thái tử, là trữ quân Đại Đường, là hoàng đế tương lai của Đại Đường, Đỗ Hà là thứ gì vậy? Dựa vào cái gì bảo mình phải giải thích với hắn?

Mang theo lòng phẫn nộ bất mãn tràn đầy, Lý Thừa Càn đi tới hậu viện Đông Tự.

Khi đi tới gần hậu viện, sắc mặt hắn chợt vui mừng, càng nhanh chân đi tới, đi về nhạc thổ của chính hắn.

Tiến vào hậu viện nhưng hắn chợt cảm giác lạnh lẽo trống vắng, sắc mặt lại chìm xuống, hơn nữa còn âm trầm đáng sợ.

Đông cung hậu viện vốn là địa phương vui đùa duy nhất của Lý Thừa Càn.

Tuy bản thân Lý Thừa Càn là hoàng thái tử Đại Đường, nhưng hắn không chút yêu thích lịch sử Hoa Hạ, ngược lại đi thích văn hóa Đột Quyết, tôn sùng văn hóa Đột Quyết như một người điên.

Hắn thích nói tiếng Đột Quyết, mặc quần áo kiểu Đột Quyết. Hắn còn đặc biệt chọn lựa người hầu Đột Quyết, mỗi năm người tự tạo thành một bộ lạc, đầu tóc thắt bím nho nhỏ, thân mặc da dê, đi tới thảo địa chăn dê. Có khi hắn còn bày ra trò chơi “giả chết”, hắn nói với người hầu Đột Quyết thế này:

- Giả vờ như ta là Khả Hãn, hiện tại đã chết, các ngươi mô phỏng phong tục Đột Quyết đến làm tang sự.

Sau đó làm như người chết nằm trên mặt đất, mọi người cùng nhau lớn tiếng khóc, cưỡi ngựa vờn quanh “thi thể” chạy loạn, những loại trò chơi biến thái làm không biết mệt.

Ở trong lòng hắn thậm chí còn có một ý nghĩ, một ý tưởng mà hắn không nói với ai. Hắn muốn đi tới Đột Quyết, đi làm người Đột Quyết, đi nhờ vả Đột Quyết Khả Hãn xin làm một gã tướng quân.

Có thể thấy được Lý Thừa Càn tôn sùng Đột Quyết đã tới mức độ điên dại vượt qua giới hạn của một vị hoàng tử Hoa Hạ.

Nhưng nhạc thổ duy nhất này lại bị Đỗ Hà phá hỏng, bởi vì chuyện trộm trâu bị phơi bày, Lý Thế Dân giận dữ đem những người Đột Quyết mà Lý Thừa Càn nuôi dưỡng trong hậu viện toàn bộ đánh chết.

- Đỗ Hà…

Nhìn thấy hậu viện trống trải không một bóng người, Lý Thừa Càn vỗ lên vách tường bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi khẽ quát hai chữ này, ánh mắt tràn ngập oán độc, trong lòng như rướm máu.

- Xưng Tâm, đúng, cô gia còn Xưng Tâm!

Lý Thừa Càn đột nhiên nhớ lại mình còn một người tri kỷ, cũng âm thầm may mắn lúc trước khi sự việc xảy ra Xưng Tâm đang đi ra ngoài phủ dạo chơi nên tránh được một kiếp.

Để tránh Xưng Tâm bị trừng phạt, Lý Thừa Càn lén lút cho hắn trốn tránh, dự định đợi khi sóng êm gió lặng mới đón hắn trở về.

Trải qua hai tháng Lý Thế Dân đã không còn truy cứu việc này, mà Lý Thừa Càn cũng cảm thấy tịch mịch, liền quát:

- Người đâu, đi mời Xưng Tâm đến cho cô gia!

Lý Thừa Càn đợi hồi lâu, có chút gấp gáp không nhịn được, nhưng nghe tiếng bước chân truyền đến từ ngoài phòng, trong tim hắn chợt hiện ra gương mặt cười xinh đẹp như mỹ nhân, bước nhanh ra ngoài, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy một thân ảnh trên đầu bọc đầy vải trắng lao tới trước người hắn.

Thân ảnh phát ra thanh âm “ô ô”, hai tay mở rộng hướng Lý Thừa Càn lao tới.

Lý Thừa Càn hoảng sợ, một cước bay ra, người kia lập tức bị đá bay ra ngoài, chân cũng giơ cao, tuy chân hắn có chút phế nhưng vẫn còn chút lực đạo:

- Tiểu quỷ liều lĩnh ở đâu tới!

Nghe tiếng bước chân làm cho hắn còn tưởng là Xưng Tâm, nhưng lại bị cụt hứng, có chút thẹn quá hóa giận.

- Thái tử điện hạ, ta là Xưng Tâm a!

Thân ảnh kia té trên mặt đất, ôm bụng lăn lộn, có chút khóc không ra nước mắt.

- Xưng Tâm?

Chân mày Lý Thừa Càn cau lại, nhìn người té trên mặt đất từ trên xuống dưới, xem thân hình cùng trang phục chứng thật có vài phần thật giống Xưng Tâm, nhưng giọng nói lại khàn khàn, hoàn toàn không phải thanh âm của hắn, hơn nữa trên đầu còn quấn đầy băng trắng nhìn không ra gương mặt thực sự.

- Thái tử, hắn chứng thật là Xưng Tâm!

Một văn sĩ thấp bé gương mặt gian xảo hộ tống thân ảnh kia cùng đi đứng ra chứng thật điểm này!

- Xưng Tâm, ngươi thật là Xưng Tâm!

Lý Thừa Càn kinh hô, tiến lên nâng Xưng Tâm đứng dậy, kinh ngạc nói:

- Làm sao ngươi biến thành như vậy?

Xưng Tâm bổ nhào vào trong lòng Lý Thừa Càn, nước mắt lưng tròng ngẩng đầu lên nhìn hắn, làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu:

- Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, Xưng Tâm…cuối cùng Xưng Tâm nhìn thấy ngài, chính là Đỗ… Đỗ Hà, hắn…hắn không thèm nể mặt thái tử điện hạ mà đánh Xưng Tâm, mặt mày Xưng Tâm thật là xấu xí, không còn mặt mũi gặp lại thái tử điện hạ…

Cảnh tượng trước mắt vốn thường xuyên được nhìn thấy, mấy hộ vệ đều sắc mặt xám ngắt, thiếu chút nữa bị ghê tởm phát nôn.

- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Vừa nghe nói Đỗ Hà đánh Xưng Tâm, gương mặt Lý Thừa Càn càng trở nên khủng bố.

Hộ vệ đem sự việc trải qua kể lại tường tận một lần, đương nhiên bọn hắn cũng đã sớm thông đồng lời nói, chỉ cường điệu nói Đỗ Hà hung hăng càn quấy như thế nào, làm sao ẩu đả Xưng Tâm, về nguyên nhân sự tình lại chủ động lược bỏ bớt.

- Đỗ Hà! Lại là Đỗ Hà! Cô gia còn chưa đi tìm ngươi, ngươi lại gây tới ta, thật nghĩ cô gia là dễ khi dễ!

Hắn nổi trận lôi đình, nhưng lập tức vỗ sau lưng Xưng Tâm nhỏ nhẹ an ủi:

- Để cô gia nhìn kỹ xem thương thế của ngươi thế nào!

Hắn thật cẩn thận tháo ra băng vải trên đầu Xưng Tâm, muốn xem khuôn mặt chẳng khác gì nữ nhân trước mắt. Mặc dù đã qua nửa tháng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai gò má vẫn còn sưng lên, hơn nữa còn có miệng vết thương bị vỡ vì lực lượng quá lớn, nhất là lỗ tai cùng hàm răng má phải bị đánh gãy còn lưu dấu vết, đó là bởi vì mấy tát tai của Đỗ Hà làm tiêu rụng.

Xưng Tâm cực kỳ bi thương nói lại mình chịu khổ thế nào, đây là nỗi khổ mà hắn chưa từng chịu qua bao giờ.

Hai mươi mấy tát tai của Đỗ Hà đánh hắn choáng váng đầu óc, phân không rõ đông tây nam bắc, cuối cùng còn ném hắn xuống Phù Dung Trì, để cho hắn tắm rửa nước hồ mùa đông.

Vừa lúc đó hộ vệ bên người Xưng Tâm đều là người Đột Quyết đều không biết bơi, nên không ai dám nhảy xuống cứu hắn, chỉ có thể ở trên thuyền nghĩ cách cứu viện, làm hắn phải chịu tội thời gian dài.

Mặt sưng như đầu heo, răng còn bị đánh gãy, lại cảm mạo nặng, phát sốt, đủ loại bệnh phát tác, loại tư vị thật sự làm cho hắn muốn tự tìm cái chết.

Hôm nay lại nhìn thấy Lý Thừa Càn, nỗi oán hận đối với Đỗ Hà liền dâng lên.

Vốn Lý Thừa Càn đang hận Đỗ Hà thấu xương, hiện giờ còn xảy ra chuyện của Xưng Tâm, càng giận như điên, hắn ôn nhu vỗ nhẹ lên vết thương trên mặt Xưng Tâm, nhỏ nhẹ nói:

- Yên tâm đi Xưng Tâm, mối thù của ngươi cô nhất định báo cho ngươi!

- Điện hạ…

Hai người đưa mắt “ẩn tình” nhìn nhau không dứt.

Thị vệ khắp bốn phía đã không còn nhịn được lặng yên thối lui, trốn qua một bên nôn mửa.

- Tôn Phẩm!

Vẻ mặt Lý Thừa Càn giận dữ ngồi trên chính điện, hai mắt tràn ngập lửa giận cùng sát khí:

- Đỗ Hà kia không thể tha thứ, ngươi có biện pháp nào giải quyết hắn?

Tôn Phẩm chính là tên thấp bé vẻ mặt gian xảo, bộ dạng hắn thật đáng khinh, gương mặt của một tên tiểu nhân, ý nghĩ xấu đầy mình, nghe Lý Thừa Càn hỏi như thế ánh mắt liên tục xoay chuyển, hỏi:

- Không biết thái tử điện hạ muốn trừng phạt nhẹ hay là…

Hắn không nói ra câu kế tiếp nhưng tay lại đưa lên cổ họng làm ra tư thế như cắt đầu.

Sắc mặt Lý Thừa Càn âm trầm:

- Có thể giết được Đỗ Hà không thể tốt hơn. Nhưng thân phận Đỗ Hà không tầm thường, vạn nhất bại lộ thân phận sẽ phá hư đại sự của ta!

Tôn Phẩm cười âm hiểm:

- Thái Tử điện hạ, ta nhận thức một người, hắn gọi là Đằng Nguyên Kiện, là người Đông Doanh, người này sống tại Trung Nguyên lại có một thân võ nghệ cao cường. Hiện giờ đang là tuyển thủ của sứ đoàn Đông Doanh tham gia thi đấu. Hắn được phân công tới Mậu tổ của Đỗ Hà, có rất nhiều cơ hội giao thủ với hắn. Người này ham mê nữ sắc lại tham tài, có thể lợi dụng!

Lý Thừa Càn gật đầu, ngữ khí mang theo vẻ hưng phấn, thấp giọng nói:

- Ngươi đi tiếp xúc với hắn. Nếu có thể tin, tiền tài nữ nhân chỉ là việc nhỏ!



Nghênh Tân Lâu!

Đỗ Hà, La Thông, Phòng Di Ái, huynh đệ Lý gia, Lý Kính Nghiệp cùng Trình gia tám huynh đệ đều đang tụ tập tại Trường An đệ nhất tửu lâu nâng chén đàm luận cuộc đấu hôm nay.

Trong nhóm tiểu bối có mặt, ngoại trừ Trình Xử Lượng không địch lại Thái Khắc Văn bị loại bỏ, mọi người đều được thăng cấp.

Trình Xử Lượng cũng không cảm thấy chán nản, chỉ là có chút buồn bực, cúi đầu ăn uống như phát tiết nỗi bực bội trong lòng, lẩm bẩm:

- Nếu ta có thể sớm lĩnh ngộ Bôn Ngưu Quyền, tên vương bát đản kia nhất định không phải là đối thủ của ta.

Bôn Ngưu Quyền là một bộ quyền pháp do Tần Quỳnh tự nghĩ ra, hắn căn cứ nhiều năm kinh nghiệm sáng chế ra một bộ nội gia quyền. Lúc trước khi Tần Quỳnh ngộ ra bộ quyền pháp này, chính là do nhìn thấy một đầu trâu nước đang hoảng sợ chạy như điên trên đường, mắt thấy sắp đụng phải người đi đường, Tần Quỳnh mạnh mẽ tiến lên đánh một quyền vào cổ con trâu, ngay đương trường đánh cho nó một kích mất mạng, vì vậy đặt tên là Bôn Ngưu Quyền.

Bên trong võ học Đường triều có nói về thấu kình cùng banh kình. Banh kình chính là dùng quyền đánh lên thân người, độ mạnh yếu của lực quyền nằm ở cực hạn nắm tay cùng nơi tiếp xúc thân thể, đối với thân thể người cũng không tạo ra thương tổn gì. Mà thấu kình vừa lúc ngược lại, tuy rằng nắm tay đánh lên thân thể nhưng độ mạnh yếu có thể xuyên vào nội tạng, trực tiếp tạo thành thương tổn bên trong cơ thể, còn được gọi là nội thương. Tần Quỳnh đem bộ quyền pháp này truyền thụ cho bọn họ, nhưng bởi vì bộ quyền pháp này đánh ra nội kình mà không phải lực lượng, cho nên rất khó lĩnh ngộ.

Bởi vì Trình Xử Lượng ở trên lôi đài nóng nảy tức tối nên linh cơ chợt lóe, lĩnh ngộ được thần diệu bên trong nhưng sau khi hắn đánh ra được quyền thứ nhất đã không còn khí lực đánh tiếp quyền thứ hai.

La Thông có chút lo lắng liếc mắt nhìn Đỗ Hà, hỏi:

- Tuyển thủ Nê Bà La kia thực sự làm bằng sắt hay sao?

- Mẹ nó, vừa nhắc tới hắn ta sẽ tức giận!

Trình Xử Lượng hậm hực nói:

- Còn hơn làm bằng sắt, quả thực là cứng rắn như cương. Đánh thế nào cũng không đánh được, trận đấu ngày mai ta xem Đỗ tiểu tử không xong!

Đỗ Hà trợn mắt không thèm để ý tới hắn.

Trình Giảo Kim gọi hắn là Đỗ gia tiểu tử, kết quả cả tám đại kim cương của Trình gia trực tiếp bỏ luôn chữ “gia”, lại đặt ngoại hiệu Đỗ tiểu tử cho hắn.

Chiêu thức Bôn Ngưu Quyền đại khai đại hợp, lực lượng càng lớn uy lực càng lớn, nguyên lai Đỗ Hà chỉ biết ăn uống vui chơi, thể chất kém rối tinh rối mù. Tuy hiện giờ đã tốt hơn không ít, nhưng lực lượng vẫn luôn là yếu hạng của hắn.

Cho nên hắn không học được Bôn Ngưu Quyền.

Không có Bôn Nguyên Quyền, Trình Xử Lượng biết rõ Thái Khắc Văn rất giỏi chịu đòn, vì vậy đối với trận đấu ngày mai của Đỗ Hà cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.

Đỗ Hà đang muốn nói chuyện, chợt nghe cách vách truyền qua một trận cười:

- Còn muốn so đấu với ta trong trận chung kết, chỉ nói cửa ải ngày mai hắn đã bị trở ngại!

Thanh âm từ cách vách truyền đến chính là Đại Độ Thiết.

Lại có một người tiếp lời:

- Hoàng tử yên tâm, tiểu tử đó quyền nhỏ chân nhỏ, có đứng yên để cho hắn đánh cũng đừng hòng làm tổn thương ta mảy may!

Mặc dù bọn hắn không chỉ mặc gọi tên, nhưng đang nói tới ai không cần nói cũng biết.

Lập tức làm mười mấy công tử ăn chơi trác táng nổi danh thành Trường An bị chọc giận đến thất khiếu bốc khói!