Đỗ Hà cầm miếng vải Trần Văn mới viết, so sánh với miếng vải Lộc Đông Tán đã ghi.
Văn tự Thổ Phiên đối với hắn mà nói, không dễ như văn tự Hỏa Tinh, nhưng
hắn có nền tảng thư pháp, nhìn ra được chữ viết của hai người không khác biệt gì nhiều. Huống chi Lộc Đông Tán lại ghi vội vàng, kiểu chữ vì vậy mà biến dạng, mới có thể giấu diếm.
Đỗ Hà cất miếng vải vào trong tay áo, quay lại phòng.
Trong phòng Lý Kính Nghiệp đang ra sức ép Khâm Lăng uống rượu, khiến Khâm Lăng chân tay luống cuống.
Đỗ Hà cười thầm, trong nhóm người bọn họ Lý Kính Nghiệp là người âm hiểm
nhất, vô lại nhất, cũng không cần thể diện nhất, ai đã bị hắn quấn vào
đều chịu không nổi.
Khâm Lăng đáng thương, cầu trợ Đỗ Hà, hiển nhiên dáng vẻ đáng thương không có gì tả được.
Đỗ Hà tiến lên kéo Lý Kính Nghiệp kéo, khi mời rượu, thần không biết quỷ không hay trả miếng vải về chỗ cũ.
Ăn uống no say, hắn mới buông tha Khâm Lăng, để cho hắn rời đi.
Nhìn qua cửa sổ thấy Khâm Lăng đi ra quán rượu, Lý Kính Nghiệp buồn bực nói:
- Thanh Liên, ngươi làm cái gì vậy? Vô duyên vô cớ kêu ta đến quấn lấy
tên Thổ Phiên này, mùi vị trên người hắn khó chịu chết đi được.
Đỗ Hà nheo mắt, mỉm cười:
- Cái này ngươi đừng quan tâm, dù sao có chỗ tốt cho ngươi! Nào, chúng ta tiếp tục uống!
Lý Kính Nghiệp cũng không hỏi nhiều, nâng chén rượu lên, hai người tiếp tục ăn uống.
*********
Khâm Lăng rời khỏi quán rượu, vội vàng về tới dịch quán, giao mật tín của Lộc Đông Tán cho Tùng Tán Tất Nhược.
Tùng Tán Tất Nhược xem qua nội dung trong thư, nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Đại tướng đồng ý cắt đất, kêu Thổ Phiên chúng ta chịu khuất nhục?
Khâm Lăng vốn cũng không ủng hộ cắt đất đền tiền, nghe Tùng Tán Tất Nhược
nói như vậy, cũng lộ ra thần sắc khó tin, cầm miếng vải lên xem kỹ. Sau
khi xem đi xem lại mới thở dài nói:
- Phụ thân tính toán diệu kỳ, ta sợ còn xa mới bằng.
- Ngươi nói vậy là sao?
Tùng Tán Tất Nhược nghi vấn hỏi:
- Còn nữa trong thư nói Câu Tiễn nằm gai nếm mật là có ý gì?
Khâm Lăng thán phục nói:
- Đây là một điển cố rất lâu trước đây của Đường nhân, nói Việt quốc
không bằng Ngô quốc, Việt Vương Câu Tiễn tìm mọi cách lấy lòng Ngô
Vương, thậm chí còn nếm phân cho Ngô vương, tranh thủ hảo cảm của Ngô
vương, khiến Ngô Vương sinh lòng chủ quan với hắn. Sau khi hắn trở lại
Việt quốc, ngủ chỉ ngủ bụi rậm, trước khi ăn cơm đều nếm thử mật đắng để nhớ kỹ sỉ nhục, quyết chí tự cường, rốt cục đánh bại Ngô quốc.
Tùng Tán Tất Nhược nghe xong nội dung câu chuyện, bừng tỉnh đại ngộ:
- Đây là Đại tướng muốn chúng ta học tập Câu Tiễn? Cố ý yếu thế, tỏ vẻ
thần phục, âm thầm quyết chí tự cường, trước tiên đánh các nhược quốc
như Tượng Hùng, Nam Chiếu, đợi khi lực lượng hùng hậu mới phân cao thấp
với Đại Đường!
- Đúng là ý này!
Khâm Lăng khẳng định gật đầu:
- Vương gia, ngươi nói bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
Tùng Tán Tất Nhược cắn răng nói:
- Đại ca từng nói Đại tướng giống như Gia Cát Lượng của Đường nhân, hắn
đã nói chắc chắn là không sai, cứ nghe theo hắn. Không thể không thừa
nhận thực lực của chúng ta không bằng Đại Đường, nên học tập Câu Tiễn
nằm gai nếm mật, chứ không phải đối địch với Đại Đường. Ta sẽ tiến cung
cầu kiến Đại Đường Hoàng Đế, đáp ứng yêu cầu của hắn.
Bọn chúng
nằm mơ cũng không nghĩ rằng lá thư trong tay bọn họ không phải ý tứ chân chính của Lộc Đông Tán, mà là suy nghĩ của Đỗ Hà.
Đỗ Hà đã cố ý
thiết hạ một cái bẫy, hắn biết người Thổ Phiên rất ngưỡng mộ văn hóa của Đại Đường, nhất định có người biết nhân vật như Câu Tiễn. Cho nên cố ý
dùng Câu Tiễn làm thí dụ, dùng thành công của Câu Tiễn để dự báo “thành
công” tương lai của Thổ Phiên, lại kêu bọn họ tin tưởng cắt đất tiến
cống là quyết sách sáng suốt nhất, để bọn chúng cho rằng lời nói của
“Lộc Đông Tán” rất có đạo lý, từ đó bỏ qua điểm quan trọng nhất.
Nguyên nhân Câu Tiễn thật sự thành công cũng không phải ở chỗ hắn nằm gai nếm mật, mà là Ngô Vương ngu ngốc, bại quốc!
*********
Trưa hôm đó, Lý Thế Dân sai người đến gọi Đỗ Hà.
- Tiểu tử ngươi...... Trẫm không biết nói như thế nào nữa, chuyện khó
khăn như vậy, ngươi lại dùng phương pháp đơn giản như vậy xử lý thành
công.
Lý Thế Dân ngồi ở trên, vẻ mặt cười khổ.
Nửa canh
giờ trước, Tùng Tán Tất Nhược của Thổ Phiên đến cầu kiến hắn. Trong lúc
nói chuyện, thái độ của Tùng Tán Tất Nhược hoàn toàn thay đổi, nhất cử
nhất động tràn đầy thành kính, khiến cho hắn cảm thấy rất bất ngờ, sau
khi chút thương nghị, phát hiện Tùng Tán Tất Nhược không những đồng ý
cắt đất cắt đất Thanh Hải, mà còn đồng ý hàng năm liên tục tiến cống,
biểu thị lòng tôn kính với Đại Đường.
Lý Thế Dân lập tức liên tưởng đến Đỗ Hà, trong lòng biết tất cả chuyện này đều do hắn giở trò quỷ.
Sau khi tiến hành hiệp ước bằng miệng với Tùng Tán Tất Nhược, lập tức mời Trần Văn đến, hỏi hắn Đỗ Hà tìm hắn làm cái gì.
Trần Văn thành thật trả lời.
Lý Thế Dân là người thông minh thế nào, chỉ cần nghe phân tích như vậy, đã hiểu rõ tất cả huyền bí bên trong. Đây là Đỗ Hà lợi dụng uy tín của Lộc Đông Tán ở Thổ Phiên, cố ý lại để cho Khâm Lăng và Lộc Đông Tán gặp
mặt, lại để cho bọn họ lén truyền mật thư. Sau đó không để cho Khâm Lăng có cơ hội tự xem tin tức, dụ dỗ hắn đến quán rượu, trên tiệc rượu lấy
trộm lá thư Lộc Đông Tán đã viết, sau đó bắt chước bút tích của Lộc Đông Tán, viết một phong thư hồi âm, trả lại nguyên chủ.
Bởi vì trước đó Khâm Lăng không có thời gian xem thư, cho nên cũng không biết nội
dung thật sự mà Lộc Đông Tán đã viết, mà xem ý tứ của Đỗ Hà là suy nghĩ
của Lộc Đông Tán, cho nên mới có một màn này.
Các loại bố cục, không ảo diệu cũng không cao minh, chỉ cần hiểu thấu đáo vấn đề lại có thể tạo ra hiệu quả kỳ diệu.
Lý Thế Dân cũng không khỏi âm thầm tán thưởng, Đỗ Hà thật sự không giống
người thường, hắn có thể làm ra những chuyện người khác không thể làm.
- Biện pháp đơn giản nhất thường là biện pháp thực dụng nhất, bởi vì đơn
giản cho nên có thể làm cho người khác bỏ qua, bởi vì đơn giản cho nên
mới có kỳ hiệu ngoài dự đoán của mọi người. Trái lại chuyện càng phức
tạp càng sẽ làm cho người ta để ý, ngược lại đánh mất hiệu quả!
Đỗ Hà đối mặt với Lý Thế Dân, ung dung đưa ra đáp án của mình:
- Đúng như tiểu tử đã nói, kế sách có thành công hay không, không chỉ nói là đơn giản hay phức tạp, kế sách có thể đạt được mục đích hay không
mới là kế sách tuyệt diệu.
Lý Thế Dân nhìn hắn, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, thở dài:
- Ngươi nói không sai, mặc dù trẫm biết ngươi có biện pháp nhưng trước
khi chưa có kết quả, làm thế nào cũng không hiểu thấu dụng ý của ngươi
như thế nào. Không phải ngươi nghĩ đơn giản, mà là trẫm nghĩ phức tạp,
ngược lại bỏ qua phương pháp trực tiếp nhất, hiệu quả nhất....Chỉ là
ngươi cũng quá lớn mật, không sợ khi xuống tay sẽ bị hắn phát giác hay
sao?
Đỗ Hà không cho rằng như vậy, nhún vai nói:
- Nếu hắn phát giác không phải là quá mất mặt, dù sao hắn cũng chưa xem, cùng lắm phá hủy bức thư là được, không ai được lợi!
Đỗ Hà tỏ vẻ bình thản, nhưng trong đáy lòng lại cười thầm, đừng nói là mật tín giấu trong túi hay tay áo, cho dù giấu trong ngực, mình vẫn có thể
lấy được mà đối phương không hề hay biết.
- Lý thúc thúc......
Đỗ Hà đột nhiên thay đổi âm điệu, có vẻ cười đùa tí tửng:
- Ngươi xem việc này tiểu tử đã làm xuất sắc như vậy, chuyện đó có phải cũng…
Lý Thế Dân cười mắng:
- Đi đi, trẫm nói là giữ lời.....Nhưng ta nói trước, Trường Nhạc từ nhỏ
đã rất ít khi ra khỏi cung, không hiểu hết thế sự, nếu như ở ngoài xảy
ra chuyện gì ngoài ý muốn, đừng trách trẫm
trở mặt vô tình!
- Đa tạ Lý thúc thúc!
Đỗ Hà cao hứng nhảy lên, giơ tay nói:
- Thúc thúc yên tâm, cho dù tiểu tử mất mạng, cũng sẽ bảo đảm an toàn cho Trường Nhạc công chúa.