Trải qua lặn lội đường xa, Đỗ Hà theo đại quân quay về Trường An, bởi vì ven đường còn phải áp giải theo ba vạn tù binh, hành trình chậm
trễ không ít, khoảng gần một tháng mới đến nơi.
Nhìn thành Trường An nguy nga cao ngất, Đỗ Hà có một loại cảm giác như quay trở về nhà
mình, cảm thấy tòa thành nổi danh thiên cổ càng thêm thân thiết.
Vừa đến cửa thành, đội nhạc liền vang lên nhạc khúc hoan nghênh vang dội,
dân chúng ùa ra chúc mừng thắng lợi cũng đã xếp hàng hai bên đường chờ
từ lâu.
Trên đường đến hoàng cung, dân chúng đứng đầy hai bên
đường hoan hô ầm ĩ, lại đốt pháo lẫn pháo hoa, từng nhà giăng đèn kết
hoa, hào khí rừng rực sôi trào lòng cảm kích cùng nhiệt tình của dân tộc Đại Đường.
Đây cũng không phải cố ý tổ chức tuyên truyền, mà là
nỗi vui mừng từ tận trong lòng dân chúng nên họ tự phát ra nghênh đón,
là sự tán thưởng đối với hùng phong Đại Đường.
Danh tiếng của Lý
Tích không ngừng được hô vang, loáng thoáng thậm chí Đỗ Hà còn nghe được có người hô hoán tên của hắn, trong nội tâm cũng cảm thấy rất đắc ý.
Đi tới Chu Tước Môn, hơn bảy vạn đại quân chiến thắng trở về chỉnh tề đứng thành hàng, chờ hoàng thượng kiểm duyệt.
Không bao lâu, thân ảnh Lý Thế Dân xuất hiện trên đầu thành ngay cửa cung Chu Tước Môn.
- Bái kiến hoàng thượng!
Bảy vạn đại quân dưới sự xuất hiện của Lý Thế Dân, cùng nhau quỳ gối bái xuống, tiếng hô vang xuyên thẳng vân tiêu.
Lý Thế Dân cúi nhìn đội quân chiến thắng trở về, cao giọng quát:
- Chúng tướng sĩ bình thân!
Hắn lại ngẩng mặt nhìn lên trời cười dài:
- Thổ Phiên tiểu nhi dám lấn ta, chư vị hơn tháng thời gian tiêu diệt
mười vạn quân địch, thủ hộ giang sơn Đại Đường ta, thử hỏi binh uy như
thế, trong thiên địa này còn người nào dám chống đỡ…
Hắn lớn tiếng nói, cuối cùng đột nhiên quát một câu:
- Trẫm vẻ vang vì các ngươi!
Chỉ sáu chữ ngắn ngủi liền dẫn phát phản ứng như núi thở biển gầm.
Gần mười vạn tướng sĩ giơ cao binh khí, phát ra từng tiếng gào thét:
- Đại Đường! Vạn tuế! Bệ hạ! Vạn tuế…
Thanh âm thậm chí chấn động chín tầng trời, khiến thiên địa như biến sắc.
Đỗ Hà nhịn không được dùng hai tay bịt lỗ tai, không thể không nói thủ
đoạn thu nạp lòng người của Lý Thế Dân thật cao minh, phóng mắt nhìn
chung quanh, nguyên một đám binh tướng đều hưng phấn đến đỏ bừng mặt.
Đột nhiên Đỗ Hà phát hiện đôi mắt hổ của Lý Thế Dân đang nhìn thẳng hắn,
trong mắt lộ ý tứ cảnh cáo, nhớ tới việc mình còn chuyện cầu ở hắn,
không thể không buông xuống hai tay, giơ tay lên bắt chước mọi người
cùng hoan hô, nhưng biểu lộ lại không chút tình nguyện.
Với hắn mà nói, loại la hét này cũng không có ý nghĩa thực tế gì.
Trải qua gần một năm tiếp xúc, đối với vị hoàng đế như Lý Thế Dân, Đỗ Hà vẫn thật kính trọng, tuy hắn hơi keo kiệt, không bỏ được đem Trường Nhạc
công chúa cùng Lý Tuyết Nhạn đồng thời gả cho mình, nhưng không thể phủ
nhận hắn là một vị hoàng đế tốt, là một vị quân vương ưu tú đáng giá cho mình thần phục.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, Hoa Hạ tất nhiên có thể chiếm cứ đỉnh cao của thiên hạ, đây cũng là nguyên do lớn nhất mà Đỗ Hà cam tâm tình nguyện hiệu lực cho Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân hạ lệnh khao thưởng tam quân, tận lực bồi tiếp những tướng tá có công trong cuộc chiến này bên trong đại điện.
Trước mặt văn võ bá quan, Đỗ Hà đi theo Lý Tích, Chấp Thất Tư Lực, Ngưu Tiến
Đạt, Lưu Lan…ngẩng đầu bước vào đại điện, hơn hai mươi tên tướng quân
lớn nhỏ đều trở thành tiêu điểm chú ý của cả triều văn võ.
Đỗ Hà ở trong này gặp được phụ thân Đỗ Như Hối đã xa cách gần ba tháng.
Ánh mắt Đỗ Như Hối cùng Đỗ Hà giao nhau, trong hai mắt thâm thúy hiện lên
vẻ tự hào, nhưng vừa chạm vào nhau, vẻ tự hào của hắn liền biến mất, mà
chuyển biến thành vẻ mặt nghiêm túc, rất có phong phạm nghiêm phụ.
Đỗ Hà hiểu ý cười cười, thẳng thắn mà nói Đỗ Như Hối làm người hơi lạnh
một chút, nhưng thật sự không thích hợp làm một nghiêm phụ.
- Bái kiến hoàng thượng!
Chúng tướng khom người hành lễ.
- Ha ha ha ha…Chư vị ái khanh mau mau đứng lên, đứng lên!
Lý Thế Dân hiển nhiên thật cao hứng, vẻ mặt hưng phấn, gần như muốn bước xuống tự mình nâng lên.
Nhưng thấy nguyên một đám tướng quân đều đã đứng dậy, cũng dừng bước, vui vẻ nói:
- Chư vị ái khanh không thẹn là trụ cột của Đại Đường ta, chiến dịch Giao Xuyên đánh thật đẹp đẽ đặc sắc, trẫm nghe được tin chiến thắng, vui
mừng đến đêm không ngủ được a!
- Nhờ hồng phúc của bệ hạ, chúng thần mới có thể lấy được thắng lợi như thế!
Lý Tích, Chấp Thất Tư Lực, Ngưu Tiến Đạt, Lưu Lan đều thuần thục vuốt mông ngựa.
Khiến cho đám tiểu bối đứng phía sau mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chúng ta
nguyên một đám chiến đấu hăng hái đẫm máu, lấy được thành quả chiến đấu, quan hệ gì tới hoàng thượng đây?
Cũng may Lý Thế Dân cũng không hồ đồ, khoát tay cười nói:
- Trẫm ở Trường An xa xôi, thắng lợi đều nhờ chư tướng quân chém giết, trẫm nào có nửa điểm công lao!
Đột nhiên hắn như có suy nghĩ gì chợt tươi cười, nói:
- Chỉ là sổ ghi công của Lý ái khanh lại làm cho trẫm cảm thấy thật thú vị!
Hắn lật ra sổ ghi công, đọc lên:
- Tả Uy Vệ trung lang tướng Đỗ Hà…
Nghe được tên của mình, Đỗ Hà tinh thần đại chấn, đưa lỗ tai lắng nghe.
Lý Thế Dân đọc tới đây, ánh mắt đảo qua quần thần bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người Đỗ Hà, khóe miệng có chút nhếch lên, lộ ra vui vẻ như có như không, sau đó mới nói:
- Trước cuộc chiến hiến kế dụ địch,
lại trực tiếp tham dự định ra kế sách…lúc lui lại tự mình bọc hậu, không để ý an nguy cá nhân xâm nhập trận địa quân địch cứu được hơn năm trăm
tướng sĩ quân ta…lúc cùng địch kịch chiến, đại tướng địch quân Nương
Xích Tang Dương Đốn liều chết phản công, phá chư quân, trung lang tướng
chỉ huy có phương pháp, lĩnh quân tốt dưới trướng tiêu diệt thế công,
cũng tự mình đánh chết Thổ Phiên đệ nhất đại tướng Nương Xích Tang Dương Đốn, tạo nên thắng cục…Biệt Tùng Ngọa Thi, Bả Lợi Bộ Lợi phản bội Đại
Đường ta, tình huống ác liệt, trung lang tướng nhậm chức quyền đô đốc
liền bình định nội loạn…Bạch Lan Khương cùng Thổ Phiên kết minh, che
giấu phản nghịch Đại Đường, trung lang tướng công phá địch thành…
Sổ ghi công thật dài tựa hồ đều ghi rõ công tích của Đỗ Hà trong cuộc chiến.
Lý Thế Dân liếc mắt nhìn Đỗ Hà, lại nhìn qua Lý Tích nói:
- Lý ái khanh, trong sổ ghi công đã nói rõ Đỗ trung lang tướng mỗi lần ra kế đều nhất định có thể đánh trúng chỗ hiểm, mặc dù tuổi còn rất trẻ,
nhưng có dũng có mưu, làm người xử sự lại quả cảm quyết đoán, có được
phong phạm của phụ thân hắn, công xếp thứ nhất!
- Ách…
Đỗ Hà có chút trợn tròn mắt, hắn cũng không phủ nhận mình quả thật lập công lớn, nhưng đệ nhất hắn cũng không dám nhận.
Lý Tích chỉ huy có phương pháp, dưới tình huống binh lực tương đương, khốn chết Thổ Phiên binh không cho chạy thoát một tên, chỉ dựa vào điểm ấy
đã không kém với chiến công của Đỗ Hà, huống chi hắn còn là thống soái
tam quân?
- Hoàng…
Đỗ Hà đang định mở miệng, đã thấy Lý Thế Dân âm thầm ra dấu bằng mắt cho hắn, tựa hồ bảo hắn hãy khoan lên tiếng.
- Trẫm rất ngạc nhiên, các ngươi đa số đều là danh tướng thân kinh bách chiến, vì sao lại để một hậu bối đoạt danh trước!
Lý Thế Dân như có điều ám chỉ, ánh mắt nhìn qua Chấp Thất Tư Lực, Ngưu Tiến Đạt cùng Lưu Lan tam tướng.
Chấp Thất Tư Lực, Ngưu Tiến Đạt đều là những đại tướng nổi danh thẳng tính,
thủ đoạn Đỗ Hà xử lý Diêm Châu cùng Nặc Châu rất hợp khẩu vị của bọn họ, mà Lưu Lan cũng cảm kích trong lòng vì Đỗ Hà đã cứu hắn cùng năm trăm
binh tốt.
Ba người đều ôm lòng hảo cảm đối với Đỗ Hà, lại thêm
biểu hiện của hắn thật xuất chúng, đều tán thưởng Đỗ Hà tuổi trẻ tài
cao, đối với việc hắn lĩnh đệ nhất công đều cảm thấy kinh ngạc nhưng
không ai phản đối.
Đỗ Hà lại nói:
- Hoàng thượng, công lao này thần không thể lĩnh! Chiến dịch Giao Xuyên Đạo do Lý đại tướng quân chỉ huy, ở tình huống binh lực ngang nhau khốn chết Thổ Phiên đại quân. Phần năng lực này thần tuyệt đối không sánh kịp! Huống hồ cuộc chiến
này cũng không phải công lao của một người, mà do tam quân xuất lực, nếu một mình thần đi ra chiến trường lại có thể làm ra được chuyện gì?
Mặc dù không biết Lý Thế Dân có chủ ý gì, nhưng Đỗ Hà cũng khinh thường nhận lấy công tích của những người khác.
Là của hắn, ai cũng đừng mong cướp đoạt, không phải của hắn, hắn cũng khinh thường nhận lấy.
Đây là nguyên tắc cơ bản!
Hắn quét mặt mũi của Lý Thế Dân, nhưng Lý Thế Dân không giận ngược lại còn phá lên cười, hỏi:
- Chư khanh nghĩ như thế nào?