Đại Đường Đạo Soái

Chương 100: Đánh chết Đại tướng của địch




Đại chiến kéo màn.

Bảy vạn năm ngàn binh sĩ Thổ Phiên lại bị hơn mười tiểu tướng Đỗ Hà, Lý Nghiệp Hủ, Lý Kính Nghiệp, Úy Trì Bảo Lâm… dẫn ba ngàn quân đột kích chia cắt thành mười một tốp, khiến bọn chúng đầu đuôi không nhìn thấy nhau, chư tướng không cách nào phối hợp, mệnh lệnh không cách nào thống nhất, chỉ có thể từng người tự chiến.

Đại tướng Chấp Thất Tư Lực, Ngưu Tiến Đạt phân biệt chặn trước sau sơn cốc khiến đại quân Thổ Phiên trước không được tiến, sau không được lui. Lý Tích ở trên sườn núi, nhìn quanh chiến trường bao quát hết mọi động tĩnh. Nơi nào cần tiếp viện, nơi nào cần thay phiên, hết thảy đều nằm trong tầm khống chế của hắn.

Đối mặt với binh sĩ Thổ Phiên tự xoay xở, Đường quân sĩ khí dâng cao dĩ nhiên chiếm hết ưu thế, trong đó biểu hiện tốt nhất dĩ nhiên không ai qua được biểu hiện của tiểu đội Đỗ Hà. Bàn Long Kiếm của Đỗ Hà cao thấp vung vẩy, đại sát tứ phương!

La Thông đoạt lấy một thớt chiến mã, múa Hỗn Thiết Thương giống hệt như Bá Vương năm xưa.

Phòng Di Ái càng chói mắt, Mạch Đao trăm cân mỗi lần bổ một phát xuống thì vấn đề không phải có chết dưới đao hắn hay không mà là có còn được toàn nhân dạng hay không. Vận khí tốt thì chỉ bị một đao chém thành hai nửa, vận khí kém thì bị một đao chém ngang, thân trên vẫn còn giãy dụa còn thân dưới tuôn trào lục phủ ngũ tạng vô cùng thê thảm.

Phạm Nguyên Thần, Vương Đức Chính so với ba người trên hơi có vẻ chưa đủ, nhưng cũng là nhân vật kinh nghiệm chiến trường, một đao một thương tung hoành.

Lý Tích vê râu tán thưởng, Đỗ Hà tuổi còn trẻ nhưng bên cạnh đã tụ tập một đám người tài ba dị sĩ, quả nhiên bất phàm.

Đột nhiên hắn phát hiện trong đám quân Thổ Phiên đang tan tác lại có thể triển khai phản kích. Một viên đại tướng mặc kim giáp mang mặt nạ quỷ tả xung hữu đột, không ngừng tích tụ quân tốt Thổ Phiên đang tán lạc.

Viên đại tướng mặc kim giáp dũng mãnh phi thường, chém giết không biết mệt mỏi, đột phá không biết bao nhiêu lớp lớp vòng vây, chém giết không biết bao nhiêu binh tướng. Từ lúc đầu 300 người, dần dần càng tụ càng nhiều, cuối cùng biến thành một đám. Những binh sĩ Thổ Phiên tản mác bị vây khốn dần tụ tập chung quanh, lần nữa tạo thành dòng chảy mãnh liệt.

Lý Tích không hề đổi sắc, thuần thục múa tinh kỳ, chỉ huy binh mã chặn đánh nhưng hiệu quả rất nhỏ, chỉ vì quân tốt đối phương đều liều mạng, bộc phát lực lượng gấp mười bình thường.

Quân tốt mà Lý Tích chỉ huy ngăn cản đều bị đánh bại, trong giây lát đối phương đã tụ tập 3000 tàn binh, tạo ra một lực lượng không nhỏ!

Tình thế phải nhanh chóng đè bẹp toán phản kích này, nếu không sẽ để cho quân Thổ Phiên một đường sinh cơ, lại càng làm cho tàn quân phản kích thêm mãnh liệt, cái giá phải trả của Đường binh càng lớn, thậm chí còn để địch thoát vây!

Lý Tích còn đang tính toán, lại thấy đại tướng mặc kim giáp lại độ đột phá thêm một tầng vòng vây thì sáng mắt, trước mặt hắn đã là bộ đội sở thuộc Đỗ Hà.

Lý Tích lập tức múa lệnh kỳ, dùng cờ hiệu thông báo tình huống với Đỗ Hà để cho hắn sớm chuẩn bị. Lệnh kỳ của Lý Tích thông qua tầng tầng kỳ thủ truyền đến Đỗ Hà.

Đỗ Hà thoáng giật mình, không thể tưởng được việc đã đến nước này, Thổ Phiên còn có thể phát động tiến công như thế, vội vàng thi triển khinh công lướt lên cao trên sườn núi, nhìn về hướng đông.

Là hắn?

Viên đại tướng mặc kim giáp đúng là người trên dưới hai mươi mà Đỗ Hà đã để ý tới lúc còn ẩn nấp, chỉ có điều lúc này hắn mang mặt nạ nên không thấy rõ hình dung, đang dẫn hơn ba ngàn người thế như chẻ tre vọt tới, khí thế kinh người.

Suy nghĩ một chút, Đỗ Hà cao giọng quát:

- Minh Đạt, phía trước ngươi có một đại tướng mặc kim giáp, thân thủ cao minh, ngươi gặp sẽ thấy! Di Ái, ngươi dẫn Mạch Đao đội theo sau Minh Đạt, cần ngăn ba trăm kỵ binh sau lưng đại tướng mặc kim giáp kia.

Ánh mắt hắn lóe lên, trong thời khắc mấu chốt, hắn lựa chọn ra quyết định chính xác nhất.

Hắn nhìn ra bộ đội sau lưng đại tướng mặc kim giáp là tâm phúc của đối phương, chỉ cần áp chế sẽ khiến nhuệ khí địch quân tiêu tan.

La Thông đang lo tìm không thấy đối thủ tốt, nghe Đỗ Hà hô như thế liền đỉnh thương thúc ngựa, tìm kiếm thân ảnh đại tướng mặc kim giáp.

Phòng Di Ái luôn tuân lệnh Đỗ Hà, căn bản không hỏi nguyên do dẫn Mạch Đao đội theo sau lưng La Thông.

La Thông nhìn quanh khắp nơi, đột nhiên thấy một người đeo mặt nạ quỷ, mặc kim giáp đột phá tầng tầng binh mã trước mặt xông thẳng tới liền nhếch miệng cười nhạt, trong nháy mắt hai người chỉ còn cách nhau hai trượng. Thiết thương như Độc Long đâm ra vào mũ giáp viên đại tướng. Đại tướng mặc kim giáp phản ứng cực nhanh, chuyển kích nghiêng người quét qua, đấu pháp mạng đổi mạng.

La Thông cười lạnh, trường thương đâm ra liên tục. Sau khi thua qua một chiêu của Phòng Di Ái, hắn bắt đầu nghiên cứu công phu mượn lực của Đỗ Hà. Hắn vốn là võ học kỳ tài ngộ tính cực cao, huống chi thường cùng Đỗ Hà luận võ nên biết sơ lược chiêu số, quả nhiên sáng chế ra mấy chiêu tá lực, tuy không tinh diệu như của Đỗ Hà nhưng cũng rất tinh xảo, thuận lợi triệt tiêu lực của đối phương. Bả vai khẽ động, chưởng trung thiết thương phảng phất hóa làm một đầu đại xà, quét ngang phía trên bên phải, sát đuôi mày viên đại tướng mặc kim giáp!

Đại tướng mặc kim giáp bị buộc bất đắc dĩ, thân thể ngửa ra, trong tiếng kinh hô của binh tướng Thổ Phiên bị thiết thương xẹt qua trán chưa đầy một tấc, đem theo một nhúm tóc.

Đại tướng mặc kim giáp lâm vào khổ chiến, 300 kỵ binh sau lưng khẩn trương, vọt lên như điên.

Một đạo ngân quang xinh đẹp xẹt qua trời cao, Phòng Di Ái tiến lên bước một bước, Mạch Đao chém thẳng xuống xẻ đôi ngực một tên kỵ binh, thuận thế chém sả vào ngực khiến cả hai cùng chết!

Những Mạch Đao binh khác tuy không có thần lực như Phòng Di Ái nhưng Mạch Đao xuất phát từ trảm mã kiếm của Hán triều là lợi khí khắc chế kỵ binh.

300 kỵ binh tuy dũng mãnh, nhưng gặp Mạch Đao đội tương khắc nên khó phát huy thực lực bản thân.

Nhất là Phòng Di Ái ở tiên phong, Mạch Đao của hắn uy lực tuyệt luân, một chiêu chém xuống nhân mã không còn, giáp trụ lại dày cộp như mai rùa, đại đao trường thương chém đâm vào trên người của hắn tối đa lưu lại dấu sâu mà khó thấu vào.

Dưới sự an bài của Đỗ Hà đã thuận lợi ngăn cản lực lượng phản kích.

Đại tướng mặc kim giáp lâm nguy dưới thương của La Thông, 300 kỵ binh tinh nhuệ bị Mạch Đao đội kiềm chế, còn lại 3000 bại tốt cũng bị Phạm Nguyên Thần, Vương Đức Chính trọng điểm đối đãi, coi như toàn bộ bị trấn áp.

Đột nhiên những kỵ binh đồng loạt xuống ngựa, bọn chúng không đánh mà dùng thân thể quấn lấy La Thông, Phòng Di Ái, Chân trước chiến mã của La Thông bị một quân tốt ôm chặt không thể động đậy, La Thông bị đối phương đâm phía sau hơn mười thương, cũng không làm nên chuyện gì.

Mạch Đao thuộc về binh khí dài, bị một đám điên cuồng ôm lấy không thể thi triển.

Đại tướng mặc kim giáp được trợ giúp, hô to đột vây.

Đỗ Hà thấy vậy, hừ lạnh một tiếng:

- Há lại cho ngươi đào thoát!

Hắn lăng không bay xuống, quán chú toàn bộ nội lực trong cơ thể vào Bàn Long Kiếm chém vào viên đại tướng mặc kim giáp. Hàn quang như sao chổi hiện lên, đại tướng mặc kim giáp quay ngược đại kích đón đỡ thì đại kích trực tiếp bị chém làm hai đoạn, Bàn Long Kiếm thấu ngực xuyên ra phía sau, găm thân hình hắn vào vách núi bên đường, mất mạng tại chỗ.