Tác Khánh vuốt râu khẽ mỉm cười, "Việc triều đình phái sứ giả đến Đôn Hoàng, huyện công có biết không?"
Lý Tân ngẩn ra, chuyện này quả thật hắn không biết, triều đình phái sứ giả đến Đôn Hoàng làm cái gì?
Tác Khánh nhìn ra nghi hoặc của hắn, liền cười cợt nói: "Lần này phái sứ giả là vì đại vân Di Lặc, nghe nói Hoàng Đế cực kỳ coi trọng vị đại sư này, phái tâm phúc đến đây nge ngóng, mấy ngày nay, còn chưa thấy bóng dáng chỗ nào, việc này chính là đại sự của thành Đôn Hoàng a!"
Lý Tân ngạc nhiên, "Không phải nói Đôn Hoàng không xây cất tượng phật Di Lặc sao?"
Lý Tân lập tức ý thức được bản thân mình lỡ miệng, hắn làm sao biết Đôn Hoàng không xây cất tượng phật Di Lặc, chuyện này không phải tương đương với nói cho Tác Khánh biết, trong triều hắn cũng có thân tính?
Tác Khánh lại ra vẻ không hiểu, lại cười nói: "Thật sự ta không có nghe nói Đôn Hoàng xây cất tượng Di Lặc hay không, ngược lại nhận được Ngụy Vương gởi thư cho ta, Thánh Thượng phái tâm phúc đến đây, cụ thể là phái người nào, Ngụy Vương cũng không nói rõ, ngược lại sứ giả gần tới nơi, việc trọng đại như vậy cần phải mau chóng bắt đầu trù bị, nhưng ta hi vọng chuyện này Tác gia tự mình làm việc."
Tác Khánh đương nhiên hiểu rõ, lần này nếu nắm giữ cơ hội kiến tạo xây dựng tượng phật Di Lặc, lợi ích vượt xa mấy lần so với vũ cử thi hương.
Nếu như hắn có thể nắm giữ việc xây dựng tượng phật Di Lặc, lấy lòng được Thánh Thượng, đến lúc đó Vũ thừa tự lại nói một câu với Thánh Thượng, chuyện này do Tác gia Đôn Hoàng toàn tâm tận trung, đối với tiền đồ Tác gia sẽ có lợi ích to lớn, bất luận ra sao, cơ hội này hắn tuyệt không thể bỏ qua.
Vốn dĩ hắn là muốn đáp ứng chỗ tốt cho Lý gia, vừa vặn Lý Tân muốn Tác gia giúp đỡ, Tác Khánh quyết định lợi dụng cơ hội lần này để Lý gia lui ra khỏi việc kiến tạo tượng phật Di Lặc.
Lý Tân hiểu được, đây chính là điều kiện của Tác gia, Tác Tri Bình giúp hắn ngăn cản Lý Chân tham tranh cướp, đại sự Di Lặc liền dành cho Tác gia một nhà độc chiếm, chỉ là. . . . Cái điều kiện này có chút quá cao.
Hắn trầm ngâm một hồi rồi nói: "Nếu Trương gia cùng Trịnh gia cũng muốn tham dự kiến tạo tượng phật Di Lặc."
"Trương gia đã tỏ thái độ không tham dự vào lần này, còn Trịnh gia, ta sẽ đi cùng Trịnh Lâm thương lượng."
Con mắt Tác Khánh cười híp lại, đã nói rõ là việc này chỉ còn Lý gia các ngươi, Lý Tân lại trầm tư chốc lát.
Tuy rằng chuyện như vậy nên do Hội Trưởng Lão của gia tộc thảo luận quyết định, có điều thời gian cấp bách, vì có cơ hội nắm giữ được tiêu chuẩn vào kinh cuối cùng, có được thư đề cử của Vương Hiếu Kiệt, hắn cuối cùng cũng quyết định nhượng bộ.
. . .
Đồng thời khi Lý Tân cùng Tác Khánh đạt thành điều kiện trao đổi, Phó quân Trương Đình cũng ngồi ở trong phủ đệ hậu viện của mình, nhìn nhi tử Trương Lê cưỡi ngựa bắn tên.
Trương Lê là con thứ của Trương Đình, năm nay hai mươi tuổi, hắn lớn lên rất giống cha, thân hình cao lớn, khuôn mặt chữ điền, tướng mạo oai hùng, Trương gia đời đời đều là người luyện võ, lúc sáu tuổi Trương Lê bắt đầu tiếp thu huấn luyện.
Hắn phải khắc khổ huấn luyện để có được võ học cơ sở Tiên Thiên, khiến cho hắn trở thành người tài ba trong đám con em trẻ tuổi thành Đôn Hoàng, nếu không có Lý Chân, hắn tuyệt đối là đệ nhất Sa Châu.
Trương Lê cũng không phải là sĩ tử châu học, hắn kỳ thực là 1 tên đội trưởng của Đậu Lô Quân, nhưng hắn cũng từng đọc sách ở châu học, lần này hắn lấy thân phận sĩ tử châu học, tham dự vũ cử thi hương.
T ranh cướp ba cái vào kinh tiêu chuẩn, là tình thế bắt buộc, nếu như có thể thi đỗ vào kinh, hắn là có thể thăng lên giáo úy từ đội trưởng.
Cứ việc phụ thân hắn là phó quân sứ, nhưng muốn thăng làm giáo úy, nhất định phải do bộ binh phát lệnh, chế độ thăng chức trong quân đội rất nghiêm, phụ thân hắn cũng không có cách nào.
Trương Lê không ngừng thúc chân vào chiến mã chạy, cả người cả ngựa chạy bang băng một đường, tay chân nhanh nhẹn bắn một mũi tên về phía bia tên bên ngoài, cách xa mười bước.
Mặc dù là ban đêm, nhưng phía trên bia tên treo một chiếc đèn lồng, chính vì lẽ đó mà hắn thấy rất rõ ràng, nếu như là ban ngày, ở ngoài tám mươi bước, hắn có thể xạ kích.
Bên cạnh Trương Đình trầm tư không nói, ngày hôm nay hắn tận mắt nhìn thấy Lý Chân cưỡi ngựa bắn cung, trong nháy mắt phóng ra song xạ, thần kỹ so với con trai của hắn cao minh hơn gấp nhiều lần, tuy rằng nhi tử xếp hàng thứ hai, trên thực tế hắn kém Lý Chân quá xa.
Nhưng làm Trương Đình lo lắng là ngày hôm nay, hắn đối thoại cùng Vương Hiếu Kiệt, Vương Hiếu Kiệt đã biểu hiện ra là hắn đã biết việc định đoạt trước của vũ cử thi hương.
Vì lẽ đó hắn cuối cùng có chút thay đổi, cái gì gọi là phù hợp yêu cầu của hắn mới viết thư đề cử, ai biết yêu cầu của hắn là cái gì?
Nói trắng ra, Vương Hiếu Kiệt chính là không dự định viết thư đề cử, ngẫm lại cũng có lý do, hắn đã nhìn thấy tài năng cưỡi ngựa bắn cung Lý Chân, để hắn xem người khác cưỡi ngựa bắn cung, hắn làm sao có thể để mắt đến, hay là yêu cầu của hắn chính là trình độ ai cũng phải giống như Lý Chân, thế thì quá yêu nghiệt a!
Hiện tại Trương Đình hơi khó xử, hắn đang suy nghĩ kỹ về việc có nên hay không nên đem chuyện này nói cho Tác Tri Bình, hay là đơn giản giả câm vờ điếc, giả làm cái gì cũng không biết.
Kỳ thực Tứ Đại Thế Gia Sa Châu tuyệt không phải bền chắc như thép, mà là trong bóng tối nội đấu không ngớt, ví dụ là Sa Châu có Đậu Lô Quân thường trú, Sa Châu trị an vẫn luôn là do Đậu Lô Quân phụ trách, Tư Mã Sa Châu chỉ là một hư chức, có quan mà không có quyền.
Nhưng ba năm trước, Tác gia đã có quan hệ với đệ nhất quyền thần Ngụy Vương Vũ thừa tự, Tác Tri Bình nhậm chức Tư Mã Sa Châu, hắn dĩ nhiên dựa theo chế độ Trung Nguyên, thành lập châu binh địa phương.
Tác Tri Bình đem quyền trị an hai huyện là Đôn Hoàng cùng Thọ Xương đoạt vào trong tay, biến thành châu Binh quản lý trị an trong thành, Đậu Lô Quân quản lý bên ngoài phòng ngự.
Đây là chế độ của Trung Nguyên, nhưng nơi này là biên thuỳ Sa Châu, thứ sử kiêm nhiệm quân sứ Đậu Lô Quân, coi như bản thân Trương Đình không thể kiêm nhiệm Tư Mã Sa Châu, vậy ít nhất thực quyền của Tư Mã phải thuộc về hắn, đây là thông lệ.
Hiện tại thực quyền Tư Mã bị Tác gia cướp đi, trong lòng Trương Đình làm sao có thể cao hứng được.
Người người đều biết ở trong bóng tối, Trương gia cùng Tác gia bất hòa, căn nguyên chính vì điều này, chỉ là bề ngoài mọi người không muốn trở mặt, đều là đồng hương, cũng không cần thiết đến mức không nể mặt mũi của nhau.
Lần này ba tiêu chuẩn để vào kinh, theo nhu cầu của mọi người, bản thân Trương Đình nắm giữ 1 vị trí, Tác gia nắm giữ 1 vị trí , còn vị trí còn lại, cùng Trương Đình không có quan hệ, do Tác gia cùng Lý gia hai nhà thương lượng với nhau.
Nghĩ đến lợi ích của bản thân bị Tác gia xâm phạm, Trương Đình rốt cục cũng có quyết định, việc Vương Hiếu Kiệt coi trọng Lý Chân hắn coi như không biết, giả câm giả điếc , còn thư đề cử, hắn càng là không biết gì cả.
. . . . .
Hàng năm tại thời khắc chuyển giao đông xuân, các châu, huyện của Đại Đường tổ chức cho sỹ tử thi cử, tiến hành bước đầu của cuộc thi, nhắm đến người ưu tú đề cử cho việc dự thi đến Thượng Thư tỉnh, gọi là hương cống.
Nếu như địa phương nào mà làm không tốt, không chỉ có không thể có tiêu chuẩn để vào kinh, mà ngay cả tất cả các đồng hương khác đều bị liên lụy, tước đoạt tư cách cá nhân tham dự cuộc thi, như tồn tại sai lầm nghiêm trọng, thậm chí còn liên lụy đến vị trí của quan phủ.
Vũ cử cũng giống như vậy, các châu hàng năm đề cử các sỹ tử đề vào Kinh Thành tham gia thi hương, do bộ binh tổ chức, tiêu chuẩn hoặc nhiều hoặc ít, Sa Châu nhân khẩu ít, tổng cộng chỉ có hai huyện là Đôn Hoàng với Thọ Xương, vì lẽ đó hàng năm chỉ được đến ba tiêu chuẩn hương cống.
Năm nay, vũ cử thi hương ở Sa Châu đã là năm thứ ba, bởi vì tiêu chuẩn vào kinh quá ít, trên căn bản đều là nội định, đương nhiên bọn họ đề cử cũng là người có tài, cung mã thành thạo, con cháu có võ nghệ không tệ, không phải giống như lời của Lý Chân, đề cử công tử bột toàn hạng con cháu vô năng, dù sao vào kinh mà xấu mặt sẽ liên lụy đến quan lại địa phương.
Sa Châu võ phong cực thịnh, lần này tổng cộng có hơn sáu trăm người tham gia vũ cử thi hương, một ít con cháu học văn cũng muốn luyện võ, đây chính là võ khoa sĩ tử của châu học.
Sĩ tử châu học tham gia vũ cử thi hương người không nhiều, chưa tới trăm người, còn lại hơn năm trăm người đều đến từ sáu gia võ quán của Đôn Hoàng huyện với Thọ Xương huyện.
Vũ cử thi hương tổng cộng thi bốn môn, cử tạ, võ thuật thương pháp, bộ xạ cùng cưỡi ngựa bắn cung, bình thường thông qua ba vị trí đầu coi như hợp lệ.
Nếu đạt được quan địa phương phủ tán thành vũ cử tư lịch, riêng chuyện này cũng có thể kiếm bát cơm, cũng là mục đích của đại đa số thí sinh.
Ví như có thể đi châu nha, Huyện nha làm tiểu lại, có thể làm hộ vệ một đội buôn, nếu có quan hệ, thậm chí còn có thể gia nhập Đậu Lô Quân, trở thành quan quân cấp thấp.
Nhưng muốn vào kinh tham gia vũ cử bộ binh, phải dựa vào tài năng cưỡi ngựa bắn cung của bản thân, trên thực tế, tham gia tranh cướp tiêu chuẩn vào kinh nắm ở bộ môn cuối cùng là cưỡi ngựa bắn cung, hầu như đều đến từ sĩ tử châu học.
Cử tạ cùng võ thuật thương pháp lúc trước đã thi rồi, ngày hôm nay là thi bộ xạ cùng cưỡi ngựa bắn cung, bộ xạ phân ở ba cái trường thi, cưỡi ngựa bắn cung thì cử hành ở bên trong giáo trường thành Đôn Hoàng.
Phí đông bầu trời vừa xuất hiện một vài tia sáng, ánh nắng ban mai dịu dàng, một đường ánh sáng dẹp và dài xuất hiện ở trên trời, trên đường cái cũng đã náo nhiệt dần lên, tùy ý có thể thấy được rất nhiều người ăn mặc đồng phục võ sĩ, phía sau lưng thiếu niên binh sĩ đều mang cung tên.
Lý Chân cưỡi ngựa đi tới phía đông thao trường, ngày hôm nay Khang Tư Tư không cùng đi với hắn, nàng là khán giả, lúc bắt đầu thi cưỡi ngựa bắn cung thì mới xuất hiện.
Phía đông thao trường, ở nơi cửa ra vào chật ních những thí sinh đang đăng ký, Lý Chân hết nhìn đông lại nhìn tây, nghe thấy phía sau có người đang gọi: "Lão Lý, bên này! Bên này!"
Lý Chân vừa quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên dáng vẻ mập mạp đứng ở một góc hướng về hắn vẫy tay.
Lý Chân đại hỉ, vội vã dẫn ngựa đi tới, "Lão mập, ngươi đã đăng ký chưa?"
"Chưa! Không vội, đăng ký sớm cũng vô dụng."
Tên Béo này là bằng hữu tốt nhất của Lý Chân, tên là Tửu Chí, mọi cũng gọi hắn tửu tên Béo, phụ thân là đồ tể có tiếng thành Đôn Hoàng.
Tên Béo cùng tuổi với Lý Chân, hai người cùng nhau lớn lên, tính cách của hắn hào sảng khôi hài, đại sư Vong Trần cũng khá là yêu thích hắn, thu hắn làm đệ tử ký danh, để hắn cùng Lý Chân 2 người cùng nhau đi học, tập võ.
Tên Béo đọc sách không giỏi, võ nghệ cũng qua quýt bình thường, có điều hắn cũng có 1 khả năng phi thường, chính là phi đao rất lợi hại, trong mười bước có thể bách phát bách trúng.
Đệ đệ của tên Béo là Tửu Bình cũng theo huynh trưởng đến đây, hắn là người rất hâm mộ Lý Chân, vội vã ân cần tiếp nhận dây cương, "Chân Ca, ta giúp người giữ ngựa."
"Đa tạ!"
Lý Chân lúc này mới phát hiện tên Béo vẫn cưỡi con lừa như bình thường, không khỏi kỳ quái hỏi: "Lão mập, đợi lát nữa thi cưỡi ngựa bắn cung, ngươi cưỡi cái gì?"
Tên Béo gãi đầu một cái, có vẻ như rất khổ não nói: "Ngày hôm qua cưỡi lừa ra ngoài thành thuê ngựa, tới chậm một bước, ngựa đều bị đều thuê hết, vì lẽ đó. . . . ."
Lý Chân thấy Tửu Bình hướng phía mình nháy mắt mấy cái, hắn lập tức hiểu rõ, vỗ vỗ bả vai của tên Béo cười nói: "Không sao, nếu như cho phép thi phi đao, tiêu chuẩn vào kinh trừ ngươi ra không còn có thể là ai khác."
"Đúng vậy! Đúng vật! Ai.., hết cách rồi, không mượn được ngựa, không thể làm gì khác hơn là bị ép từ bỏ cưỡi ngựa bắn cung, không biết Tư Tư có cười ta hay không nữa."
Bên cạnh Tửu Bình không nhịn được che miệng cười trộm, tên Béo đột nhiên có cảm giác, nghiêng đầu qua chỗ khác mạnh mẽ trừng hắn một chút, "Cười cái gì cười, lẽ nào lão ca ngươi là người lâm trận lùi bước sao?"
Lý Chân cũng không nhịn được nở nụ cười, "Ca ca ngươi chưa bao giờ làm ra chuyện lâm trận lùi bước, chỉ là người có chút mập, chạy bộ so với người khác thì chậm một chút, người khác đều chết trận, hắn vẫn chưa chạy tới nơi, lão mập, có đúng hay không?"
Tửu Chí cười đến híp cả mắt, rất có biểu lộ ' Ngoài cha mẹ sinh ta ra, người hiểu ta nhất là lão Lý' mà cảm khái.
Lúc này, cửa chỗ ghi danh có người hô to: "Lý Chân! Sĩ tử châu học Lý Chân đã đến hay chưa?"