Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 386: Xung đột ở cổng thành




Ba năm trước, tổ mẫu của Địch Yến qua đời, nàng đau khổ trọn vẹn một năm, bây giờ phụ thân nàng lại xảy ra chuyện, Địch Yến cảm thấy bản thân nàng có chút không chịu nổi, nàng vội vàng bảo nha hoàn thu dọn quần áo, chuẩn bị quay về Lạc Dương.

Trong phòng, Địch Yến ngồi trước bàn buồn bã khóc, Vương Khinh Ngữ ngồi bên cạnh khuyên nàng:
- Bá phụ cũng chỉ té xỉu thôi, ta cảm thấy cũng bình thường thôi, cha ta mấy năm trước cũng thường xuyên té xỉu, sau đó cẩn thận điều dưỡng, liền không bị té xỉu nữa. Có lẽ là do bá phụ bận bịu việc triều chính thật sự mệt mỏi quá, nghỉ ngơi nhiều một chút hẳn sẽ tốt hơn, tỷ cũng đừng quá thương tâm, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu.

Địch Yến đương nhiên hy vọng vấn đề không lớn, nhưng phụ thân tuổi tác đã cao, ba năm trước từng té xỉu một lần, thiếu chút nữa là trúng gió, bây giờ lại ngất xỉu, phu quân nói đã hai ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, nàng sao có thể không sợ hãi, nếu chẳng may phụ thân gặp phải chuyện gì không may... Nàng quả thực không dám nghĩ tiếp.

Địch Yến lau nước mắt, nàng chợt nhớ tới đứa con cả vẫn chưa quay về, lập tức vội la lên:
- Tấn Dương và Lê Dương đâu? Sao hai đứa nó vẫn chưa về?

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hô của Tấn Dương và Lê Dương:
- Nương, con đã trở về.

Hai vị mẫu thân vội vàng đi ra ngoài, hai đứa trẻ đầu đổ đầy mồ hôi, quần áo đều ướt đẫm. Vương Khinh Ngữ gõ vào trán mỗi đứa một cái cười nói:
- Sao lại nghịch ngợm thành như vậy, còn không mau đi tắm rửa.

- Vâng.....

Hai tiểu tử xoay người chạy về hướng hậu viện, Địch Yến vội vàng hỏi:
- Tấn Dương, con có gặp phụ thân ở dưới chân núi không?

- Phụ thân có khách, đang ở bên ngoài khách đường. Là Khang đại thúc đến từ Tây Vực.

Hai đứa chạy đã không còn bóng dáng, Địch Yến hơi ngẩn ra, chẳng lẽ là Khang Đại Tráng đến đây? Địch Yến chỉ gặp qua Khang Đại Tráng một lần nhiều năm trước đây, nhưng nàng đã sớm quên, mà Vương Khinh Ngữ lại nhớ rõ hơn, nàng có quan hệ tốt nhất với Lý Tuyền, đã từng nghe Lý Tuyền nói vài lần về người này.

Vương Khinh Ngữ an ủi nàng:
- Đại tỷ cứ thu dọn đồ đạc trước đi. Ta đi hỏi phu quân một chút xem có phải về luôn hôm nay không.

Trong lòng Địch Yến lo lắng cho phụ thân liền xoay người trở về phòng. Vương Khinh Ngữ bước nhanh về phía tiền đường.

Trong khách đường, Lý Trân và Khang Đại Tráng xa cách đã lâu nay lại trùng phùng, mọi người vô cùng vui vẻ, ngồi cùng một chỗ ôn lại chuyện cũ, A Luân Vương tử ngồi bên cạnh có chút khẩn trương, không biết Lý Trân có chịu giúp y lần này hay không.

Khang Ninh cười sang sảng nói:
- A Trân, Tư Tư trước lúc đi dặn dò ta mang một ít lễ vật gửi cho hai đệ muội, nó nói không biết ngươi có còn nhớ rõ nó hay không?

Tư Tư hồi còn trẻ từng thích Lý Trân, tuy nhiên theo thời gian trôi đi, Tư Tư đã là vợ là mẹ người ta, những kí ức tươi đẹp hồi còn trẻ cũng giấu ở trong lòng. Lý Trân cười nói với A Luân:
- Ta với Tư Tư từ nhỏ đã là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, trong trí nhớ của ta bây giờ nàng vẫn còn là bộ dáng hồi mười bốn tuổi, nàng chắc là thay đổi rất nhiều.

A Luân ôn hoà cười nói:
- Chắc lúc tướng quân gặp lại nàng sẽ không nhận ra, sau khi sinh con, nàng béo lên rất nhiều, thay đổi cũng nhiều.

- Ta có thể hiểu được, vừa rồi nhìn thấy Đại Tráng, ta cũng không nhận ra.

Mọi người cười ha hả, A Luân thấp giọng nói:
- Đại tướng quân, chuyện ta vừa nói, không biết.....

Lý Trân đã ba mươi tuổi, sớm đã trở nên thành thục, điềm đạm, chín chắn, hắn biết rằng chuyện này là chuyện trọng đại, không phải hắn có thể quyết định, liền dịu dàng nói với A Luân:
- Vương tửu điện hạ không nên gấp, nếu Bạt Hãn Na khó giữ được, Toái Diệp cũng sẽ gặp phải nguy hiểm, mấy hôm nữa ta sẽ nói với Thánh Thượng xem ý Thánh Thượng thế nào.

Nghe Lý Trân nhắc tới Toái Diệp, A Luân nhẹ nhàng thở ra, lại nói:
- Tất cả đều nhờ Đại tướng quân rồi.

Lý Trân gật gật đầu:
- Ngày mai ta quay về Lạc Dương, các ngươi hôm nay nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai cùng nhau quay về.

Khang Ninh và A Luân nhìn nhau, Khang Ninh nói:
- Ý tốt của A Trân chúng ta nhận, nhưng mà ta hôm nay vẫn muốn quay về huyện Tân An, đội lạc đà của ta đều ở đó, sáng mai chúng ta sẽ tới hội hợp.

Lý Trân cũng không miễn cưỡng bọn họ, cười nói:
- Vậy được rồi, ta sẽ không giữ mọi người lại, ngày mai canh ba giờ Mão chúng ta xuất phát, các ngươi đến trước giờ đó là được, thật sự không đến kịp cũng không sao, chúng ta gặp lại ở Lạc Dương.

- Một lời đã định, chúng ta cáo từ trước.

Khang Ninh nhìn ra Lý Trân vẫn còn có chuyện, liền nháy mắt với A Luân, hai người đứng dậy cáo từ, Lý Trân lo lắng cho Địch Yến, liền không giữ bọn họ, tiễn bọn họ khỏi khách đường, lại để cho Tửu Chí đưa bọn họ quay về thị trấn.

Lý Trân quay về phòng chính, vừa lúc gặp Vương Khinh Ngữ. Vương Khinh Ngữ giữ chặt tay Lý Trân, đi đến một bên thấp giọng nói:
- Chàng nói thật cho ta biết, phụ thân của A Yến sao rồi?

Lý Trân nhỏ giọng nói:
- Tạm thời đừng nói với nàng, Diêu Hi nói với ta, bệnh của phụ thân A Yến rất nghiêm trọng, lỗ mũi và lỗ tai đều xuất huyết, y hoài nghi não cũng xuất huyết rồi.

- Sao có thể như vậy?

- Ta nghe nói là bởi vì Trương Xương Tông, y muốn thúc phụ đảm nhiệm chức Hộ bộ Thị lang, nhạc phụ lại kiên quyết phản đối, đến ba mươi trọng thần cũng dâng tấu phản đối, Thánh Thượng bị ép thu hồi lại mệnh lệnh, Trương Xương Tông vọt tới chính sự đường tranh luận, nhục mạ nhạc phụ, nhạc phụ tức đến mức té xỉu.

Vương Khinh Ngữ cắn răng thấp giọng mắng:
- Tên khốn kiếp hại nước hại dân, nữ Hoàng đế tuổi già khó giữ, danh tiết lại bị huỷ trên tay bọn chúng.

Lý Trân cười khổ một tiếng, danh tiết của Võ Tắc Thiên sớm đã bị huỷ trên tay Nhị Trương, đáng tiếc bà tuổi già ngu ngốc, u mê không tỉnh, hoàn toàn bị Nhị Trương thao túng trong tay.

Lý Trân lại nói với Vương Khinh Ngữ:
- Bây giờ trời đã không còn sớm, quay về cũng không kịp nữa, nói với A Yến một tiếng, sáng sớm mai chúng ta xuất phát.

- Được rồi, thiếp đi nói với tỷ ấy, nàng định bây giờ đi luôn, xem ra đêm nay tỷ ấy sẽ khó ngủ rồi.

Vương Khinh Ngữ cười cười, xoay người đi vào trong nhà.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Địch Yến đã cùng mọi người lên xe ngựa, Địch Yến vốn định khuyên A Linh ở lại sơn trang thêm mấy ngày, nhưng A Linh không chịu, nhất định muốn theo mọi người quay về, thê tử của Diêu Hi Vương thị cũng ôm đứa nhỏ cùng bọn họ lên xe ngựa.

- Phu quân, được rồi, chúng ta đi thôi.

Lý Trân lại quay đầu nhìn về hướng tây, sắp giờ Mão canh ba rồi, bọn Đại Tráng vẫn chưa đến, Tửu Chí thấp giọng nói:
- Ta nhớ ra rồi, cổng thành của thị trấn mở muộn hơn ở Lạc Dương nửa canh giờ.

Lý Trân lập tức hiểu ra, cổng thành thị trấn Tây An chắc bây giờ mới mở, bọn họ sao có thể tới kịp, đành vậy, gặp lại ở Lạc Dương đi.

Lý Trân liền bảo phu xe:
- Xuất phát.

Phu xe vẩy trường tiên, bảy tám chiếc xe ngựa chậm rãi lên đường, dọc theo quan đạo chạy về hướng Lạc Dương.

Bách Tước sơn trang cách Lạc Dương rất gần, một lúc lâu sau, đoàn xe đã tới cửa Tây Bình thành Lạc Dương, lúc này trời đã sáng, chợ ngoài thành đã bắt đầu rồi, dân chúng từ trong thành đi ra mua thức ăn nườm nượp không hết, hai bên quan đạo cũng đầy các quán nhỏ bán nào cá nào tôm, từng nhóm nữ nhân vây quanh các quán nhỏ cò kè mặc cả, vô cùng náo nhiệt.

Người đi đường quá nhiều, tốc độ của đoàn xe chậm lại, Lý Trân bảo kỵ binh cố gắng đi vào giữa đường, cẩn thận không đụng vào trẻ con ở hai bên, nhưng đúng lúc này, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ nghe có người hô to:
- Tránh ra, mau tránh ra.

Ngoài cổng thành lập tức vang lên nhiều tiếng thét chói tai, nam nữ già trẻ lập tức nghiêng ngả lảo đảo tránh sang hai bên, tiếng khóc của trẻ con rung trời. Lý Trân ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, thấy mười mấy nam tử mặc áo gấm cưỡi ngựa chạy tới, tay bọn họ cầm roi, không ngừng dùng roi quật vào người đi đường để cho vui, cười ha ha.

Lý Trân nhận ra người đi đầu đúng là tam lang Trương gia Trương Xương Nghi, hắn hừ mạnh một tiếng, dặn dò nói:
- Xe ngựa đi sát vào bên đường.

Xe ngựa của người nhà Lý Trân đi sát vào bên đường, nhường lại con đường rộng năm thước, cưỡi ngựa hoàn toàn có thể đi qua, một lát sau, Trương Xương Nghi cưỡi ngựa chạy tới, chỉ vào xe ngựa mắng to:
- Đây là xe tang nhà ai, dám cản đường của lão gia.

Địch Yến ở bên trong xe ngựa giận dữ, kéo màn xe lên trách mắng:
- Đảo ngược càn khôn, các ngươi làm xằng làm bậy, hoành hành ngang ngược, các ngươi không biết chỗ này ở dưới chân Thiên tử à?

Trương Xương Nghi không biết Địch Yến, cũng không nhìn thấy Lý Trân bị xe ngựa chắn, Địch Yến vô cùng xinh đẹp, lập tức nổi lên sắc tâm, cười dâm một tiếng nói:
- Tiểu cô nương, cùng lão gia ta quay về, lão gia cho nàng nếm thử tư vị được làm Hoàng hậu.

Gã còn dưa dứt lời, một chiếc roi đánh tới, vút một tiếng hung hăng đánh vào mặt gã, lập tức hiện lên một vết máu. Trương Xương Nghi đau đến mức kêu thảm một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã khỏi ngựa. Lý Trân mặt lộ sát khí, thét ra lệnh cho thủ hạ:
- Đánh cho ta, đánh gãy chân chó của bọn chúng.

Mười mấy thân vệ đã vô cùng phẫn nộ, nghe Lý Trân hạ lệnh, bọn họ lập tức vung gậy đổ ập xuống đánh Trương Xương Nghi và thủ hạ của gã, trên quan đạo lập tức vang lên tiếng kêu khóc, xe ngựa của Lý Trân đi trước, hắn thấy đánh cũng tạm ổn rồi, liền hạ lệnh;
- Đi thôi.

Mười mấy thân binh đều lên ngựa, giục ngựa đi theo Lý Trân chạy vào cửa Tây Bình. Nằm đầy đất trên đường, nhóm thân binh xuống tay rất ác độc, gân tay gân chân của ai cũng đều bị cắt đứt, hoặc nằm trên mặt đất hoặc hôn mê bất tỉnh, xa xa có tiếng hoan hô như sấm, mọi người vỗ tay bảo hay, đến binh lính trên đầu thành cũng không nhịn được hoan hô:
- Lý đại tướng quân, đánh rất hay.

Lúc này, gần trăm binh lính thủ thành chạy vội ra, quan quân cầm đầu luống cuống tay chân, sai người dùng cáng nâng mười mấy người kia vào thành....

Tuy rằng xả được giận, nhưng Lý Trân cũng biết mình chọc vào một việc phiền toái không nhỏ, hắn lệnh cho thân binh đưa người nhà về phủ trước, chính mình dẫn theo vài tên thủ hạ chạy về hướng Thái Sơ cung.

Lúc này triều đình Đại Đường có thể dùng hai chữ bại hoại để hình dung, huynh đệ Trương thị dưới sự dung túng của Võ Tắc Thiên, đã đến mức coi trời bằng vung, gia tộc Trương thị ở Hà Đông, Quan Trung, Kinh kỳ vân vân đều chiếm đoạt hơn mười vạn khoảnh đất ruộng tốt, vẻn vẹn ở Lạc Dương và Quan Trung đã có hơn phân nửa mấy vạn hoàng trang bị bọn họ chiếm.

Các con đường kiếm tiền ở Nam thị đều bị bọn họ lũng đoạn, hơn nữa giá cả lương thực ở kinh thành bị thúc phụ của Nhị Trương khống chế, khiến giá lương thực trong vòng ngắn ngủi có ba năm tăng lên gấp ba lần, khiến cho dân chúng oán thán ngất trời, còn về phần doạ nam cướp đoạt dân nữ, chiếm đoạt nhà dân đã biến thành chuyện cơm bữa.

Các loại đơn kiện buộc tội gia tộc Trương thị đều như tuyết rơi được đưa vào trong cung, lại bị Võ Tắc Thiên hạ lệnh dùng một mồi lửa thiêu rụi, chỉ phạt nửa năm lương bổng của Trương Xương Nghi và Trương Đồng Hưu, coi đó là sự trừng phạt.

Huynh đệ Trương thị và triều đình mâu thuẫn ngày càng nhiều, lần này thúc phụ của Nhị Trương Trương Kỳ Niên được phong làm Hộ bộ thị lang chính là mồi lửa khiến cho mâu thuẫn bùng nổ. Địch Nhân Kiệt cùng các trọng thần trong triều đình đứng ra gây áp lực, khiến Võ Tắc Thiên bị ép phải thu hồi mệnh lệnh, nhưng ông lại đắc tội với Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi. Trương Xương Tông dẫn theo ba mươi thị vệ xông vào chính sự đường, nhục mạ Địch Nhân Kiệt, khiến cho Địch Nhân Kiệt té xỉu, nguy hiểm đến tính mạng.

Cũng chính vì lý do này, Lý Trân hạ lệnh cho thủ hạ cắt đứt gân chân của Trương Xương Nghi, nhưng Lý Trân cũng biết, huynh đệ Trương thị cũng tuyệt đối không buông tha cho mình, cho nên hắn phải đi trước một bước đến gặp Võ Tắc Thiên, nói rõ mọi chuyện, tránh cho hai tên kia ngậm máu phun người.

Chờ một lúc trước điện Trinh Quán, một thái giám chạy đến nói:
- Đại tướng quân, Thánh Thượng triệu kiến.

tin tức không hay cho Địch Yến, phụ thân nàng Địch Nhân Kiệt té xỉu ở Chính sự đường, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.


ng lại không được thiên tử đồng ý, Trương Xương Tông được phong là Nghiệp quốc công, Trương Dịch Chi được phong làm Hằng quốc công, ban thưởng ba trăm hộ.

Ngày mùng tám tháng năm, trong phủ Địch Nhân Kiệt treo cờ trắng, Địch lão thái thái sống thọ cuối cùng đã chết tại nhà, hưởng thọ tám mươi tuổi.