Địch Nhân Kiệt giật mình kinh hãi, vội vàng cùng thê tử Trương thị đứng lên, chỉ thấy Lão thái thái chống quải trượng xuất hiện ở trước cửa, vẻ mặt bà tức giận, dùng quải trượng chỉ vào Địch Nhân Kiệt trách cứ:
- Nhân yếu tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), Lý Trân hai lần cứu tính mạng của ngươi, còn trăm phương nghìn kế đưa ngươi từ Bành Trạch trở về, đại ân này không suy nghĩ cách báo đáp, ngươi lại xem thường người ta, đây là điều quân tử nên làm sao?
Địch Nhân Kiệt vội vàng đỡ mẫu thân vào, nói lời an ủi bà:
- Mẫu thân bớt giận, nhi tử không phải là không nhớ ân tình, chỉ có điều hôn nhân là trung thân đại sự, không thể quá qua loa, cho nên…
- Qua loa?
Địch lão thái thái cười lạnh một tiếng nói:
- Cái gì gọi là qua loa? Lúc ngươi ở Bành Trạch cũng không quản nữ nhi, ngươi có biết A Yến đã bao nhiêu lần cùng y vào sinh ra tử, tình cảm sâu đậm, bọn chúng sớm đã tâm đầu ý hợp, ngươi lại nói qua loa, đây là đạo lý gì?
Trong lòng Địch Nhân Kiệt hổ thẹn, cũng không biết thuyết phục mẫu thân như thế nào, chỉ đành ấp a ấp úng nói:
- Kỳ thật nhi tử chỉ có điều không thích một số việc hắn gây nên ở chốn quan trường, không quang minh chính đại, hơn nữa giữa hắn và Thượng Quan Uyển Nhi còn có chút tin đồn, nhi tử chỉ muốn biết rõ ràng.
Địch lão thái thái mặt âm trầm nói:
- Chuyện của hắn và Thượng Quan Uyển Nhi ta rất rõ, A Yến cũng rất rõ, Thượng Quan Uyển Nhi đối với hắn có ơn tri ngộ, Lý Trân cũng thích Thượng Quan Uyển Nhi, bọn họ có tồn tại một chút quan hệ, ta cảm thấy đây là chuyện thường tình của con người, tuy nhiên hắn hiện tại đang dần dần rời xa Thượng Quan Uyển Nhi, ta tin nghĩ sau khi hắn lập gia đình sẽ không còn có cái gì hơn ngoài công việc, A Yến cũng tha thứ cho hắn rồi, chuyện này, ta hy vọng con đừng lấy đó làm khó hắn, chúng ta đã xử lý tốt rồi.
Địch Nhân Kiệt đang muốn nói cái gì đó, lão thái thái đã khoát tay chặn lại:
- Không cần ngắt lời, chờ ta nói cho hết đã!
Địch Nhân Kiệt chỉ đành chăm chú lắng nghe, Lão thái thái lại nói:
- Về phần chuyện y gây nên chốn quan trường, ta ghét nhất cái loại tự cho mình là thanh cao, còn cả người vô năng ngu xuẩn, ngươi đi khắp phố phường Lạc Dương hỏi thăm một chút, đi đến nhà đủ loại quan lại văn võ thăm viếng một chút, ngươi có biết bao nhiêu người mang ơn đối với hắn không? Hắn lật đổ Lai Tuấn Thần, ngươi có thể làm được không?
Trong lòng Địch Nhân Kiệt ngầm cười khổ, xem ra mẫu thân đã nhận Lý Trân làm tôn tế rồi, ông vạn bất đắc dĩ, chỉ đành nói:
- Mẫu thân, để nhi tử sẽ cùng y nói chuyện một chút, được không?
- Hừ! Ngươi nếu để cho ta thất vọng, thì ta với A Yến cùng nhau rời nhà trốn đi, không tin ngươi đợi mà coi!
Địch lão thái thái đẩy Địch Nhân Kiệt ra, trụ trượng nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, Địch Nhân Kiệt vội vàng nháy mắt với thê tử, bảo nàng đi an ủi mẫu thân. Trương thị hiểu ý, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy lão thái thái rời khỏi thư phòng.
Địch Nhân Kiệt một trận tâm phiền ý loạn, khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, tuy rằng mẫu thân nói có đạo lý của nó, nhưng muốn thuyết phục Địch Nhân Kiệt, vẫn thiếu một chút gì đó.
Kỳ thật không phải ôgn phản cảm với tư tình giữa Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi, mà là ông rất lo lắng về lập trường của Lý Trân, Thượng Quan Uyển Nhi lại ủng hộ Lý Hiển!
...
Ngày kế là tuần nghỉ, văn võ bá quan đều ở trong nhà hưởng thụ một ngày nghỉ ngơi khó có được này, nhưng đối với tướng quốc cùng với các quan lớn tự đài, lại không được hưởng thụ ngày nghỉ ngơi này, bọn họ như trước phải vào triều thảo luận đủ loại đại sự chính vụ.
Địch Nhân Kiệt cũng lên xe ngựa, xe ngựa chậm rãi chạy về phía Hoàng thành , trước lúc xe ngựa chạy nhanh đến Thiên Tân Kiều, đã thấy một đội kỵ binh cấp tốc chạy tới, phía trước là một gã quan viên, Địch Nhân Kiệt biết người này, chính là Ngự Sử Trung Thừa Cát Húc, ông vội vàng gọi Cát Húc:
- Cát trung thừa!
Cát Húc thấy là Địch Nhân Kiệt, vội vàng xoay người xuống ngựa, tiến lên khom người chào, Địch Nhân Kiệt cười hỏi:
- Vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?
Cát Húc tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Vừa mới nhận được tin tức, đêm qua Lý Tận Trung bị giết bằng thuốc độc, vi thần phụng chỉ của Thánh Thượng, đến xem xét tình hình cụ thể.
Địch Nhân Kiệt cũng thầm cả kinh, Lý Tận Trung là đại tù trưởng Khiết Đan, người Liêu Đông, bị bắt làm tù binh, tạm thời giam lỏng ở Lạc Dương, làm sao có thể bị người giết bằng thuốc độc đây. Hậu quả này có thể là vô cùng nghiêm trọng, lúc này ông cũng không có tâm tình tới phòng nghỉ, vội vàng nói:
- Ta cùng đi với ngươi xem sao.
Địch Nhân Kiệt ra lệnh chuyển hướng xe ngựa, cùng Cát Húc chạy tới phủ đệ giam lỏng Lý Tận Trung. Nơi Lý Tận Trung bị giam lỏng ngay tại An Nghiệp phường bên cạnh Hoàng thành, là một tòa nhà khoảng năm mẫu đất, bên trong tòa nhà có một trăm binh lính chuyên môn trông coi gã, mặt khác còn có một quan viên Hồng Lư Tự phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của gã.
Quan viên Hồng Lư Tự này tên là An Bình Tương, là một người Cao Ly, phụ trách công việc tiếp đãi hướng đông bắc, lúc này, y có vẻ hoang mang lo sợ, Lý Tận Trung bị người giết bằng thuốc độc làm y cực kì sợ hãi, đây là y không làm tròn bổn phận, y phải chịu trách nhiệm, mất chức vẫn là chuyện nhỏ, chỉ sợ y còn có thể bị hiềm nghi là đồng mưu.
Khi Địch Nhân Kiệt và Cát Húc chạy tới chỗ ở của Lý Tận Trung, Đại Lý Tự thừa Tôn Lễ suất lĩnh hơn mười thủ hạ đã tới trước một bước, nghe nói Địch tướng quốc đến, Tôn Lễ vội vàng cùng An Bình Tương ra nghênh tiếp. Địch Nhân Kiệt xuống xe ngựa liền hỏi:
- Hung thủ đã bắt được chưa?
Tôn Lễ tiến lên phía trước nói:
- Chúng ta đang thăm dò, mời Địch tướng quốc vào bên trong phủ bàn bạc.
An Bình Tương lại cũng mời Cát Húc vào trong phủ, tuy rằng Cát Húc là phụng chỉ đến xem xét tình hình, nhưng nếu Địch Nhân Kiệt ở đây, y cũng không thể khách đoạt chủ, chỉ đành đứng sau Địch Nhân Kiệt.
Vào trong sảnh lớn ngồi xuống, Địch Nhân Kiệt lập tức hỏi:
- Nói đi! Chuyện gì xảy ra?
An Bình Tương với vẻ mặt khổ sở nói:
- Hồi bẩm tướng quốc, ty chức lúc mới sáng nay nhận được tin tức Lý Tận Trung bị trúng độc, đã không chần chừ, ty chức vội vàng tới, nhưng vẫn chậm một bước, Lý Tận Trung đã tắt thở. Y sĩ kiểm tra cho gã nói, đầu độc Lý Tận Trung chính là Khiên cơ tán, cả người co lại thành một khối.
- Là ai bỏ độc, có manh mối gì không?
An Bình Tương do dự một chút nói:
- Ty chức hoài nghi là đầu bếp gây nên, y tối hôm qua kiếm cớ rời khỏi, đến nay chưa về, mặt khác, một thị nữ hầu hạ của Lý Tận Trung cũng mất tích, nàng ta mất tích đêm qua, Lý Tận Trung rất tức giận, nghe nói mắng cả một buổi tối, theo tin tức ty chức nắm giữ, đầu bếp và thị nữ mất tích dường như có gian tình.
- Ý của ngươi là, hai người này vì bỏ trốn, cho nên giết chủ nhân bằng thuốc độc, phải không?
An Bình Tương gật gật đầu:
- Đúng là như thế!
Lúc này, nhà dưới truyền tới một thanh âm:
- Ty chức cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy!
Mọi người cùng nhau hướng nhà dưới nhìn lại, chỉ thấy một quan viên Đại Lý Tự đi tới, chính là thủ hạ đắc lực lúc Địch Nhân Kiệt còn đương chức, Vương Kiến Trung, y tiến lên quỳ xuống trước Địch Nhân Kiệt, rơi lệ nói:
- Địch tướng quốc còn nhớ rõ ty chức không?
Địch Nhân Kiệt lập tức nhận ra y, kinh ngạc nói:
- Lão Vương, là ngươi?
Vương Kiến Trung kích động vạn phần nói:
- Tướng quốc, chúng ta nhiều năm không gặp rồi.
Địch Nhân Kiệt vội vàng tiến lên nâng y dậy:
- Lão Vương, ngươi bây giờ vẫn đang ở Đại Lý Tự sao?
Tôn Lễ có chút bất an, liền vội vàng tiến lên nói:
- Vương ti trực được công nhận là cao thủ phá án đệ nhất của Đại Lý Tự chúng ta.
Địch Nhân Kiệt nhướn mày:
- Ngươi bây giờ vẫn chỉ là quan ti trực?
Vương Kiến Trung cười khổ một tiếng nói:
- Ta đây làm cái chức quan ti trực vẫn là Nội vệ Lý tướng quân thay ta cực lực tranh thủ mới lên được, hơn một tháng trước ty chức vẫn chỉ là tòng sự.
Trong lòng Địch Nhân Kiệt có chút kỳ quái, lại hỏi:
- Thế nào lại là Lý Trân thay ngươi tranh thủ?
Vương Kiến Trung liền đơn giản đem chuyện y và Lý Trân cùng nhau xử lý án Tương Vương gặp chuyện nói qua một lần, cuối cùng nói:
- Lý tướng quân là người rất có tinh thần trọng nghĩa, hắn bất mãn thay ty chức vì bị đối xử bất công, còn tới trước mặt Thánh Thượng thay ty chức tranh thủ, chính là Thánh Thượng đã mở lời, bộ Lại mới thu lại án phạt ty chức, ty chức có thể thăng làm ti trực.
Tôn Lễ lại bổ sung:
- Vương ti trực kinh nghiệm lý lịch vậy là đủ rồi, sang năm còn có thể thăng làm Đại Lý Tự thừa nữa.
Địch Nhân Kiệt biết rằng Lý Trân giữ gìn Vương Kiến Trung như thế, hiển nhiên cũng là bởi vì mình, trong lòng ông có chút cảm động, liền gật gật đầu cười nói:
- Nói cái vụ án giết người này đi! Ngươi có thu hoạch gì?
Vương Kiến Trung khom người nói:
- Mời Địch tướng quốc đi theo ta!
Mọi người đi theo y vào bên trong một gian phòng ốc ở sườn viện, chỉ thấy trong phòng một đống mùi nấm mốc, các loại vật phẩm lung tung lộn xộn, Vương Kiến Trung nói:
- Nơi này chính là phòng của đầu bếp nổi danh kia, ty chức đã tra xét tất cả vật phẩm, thứ đáng giá nhất trong phòng chính là cái này.
Vương Kiến Trung nhặt lên một thanh kiếm:
- Đây là kiếm của gã, là một thanh kiếm rất bình thường, Bắc thị có bán, 800 văn một thanh, theo ty chức điều tra, đầu bếp này ham đánh bạc như đổ mạng, tất cả thứ đáng giá đều bán sạch rồi, bên ngoài còn thiếu một khoản nợ đặt cược đánh bạc, mỗi tháng tiền tiêu vặt hàng tháng đều cầm trả nợ, trả lãi thôi cũng không đủ.
Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, loại người xuất phát từ trong tuyệt cảnh nợ nần này rất dễ dàng bị lợi dụng, lúc này Vương Kiến Trung lại dẫn bọn họ đi vào bên trong một gian phòng ốc ở hậu trạch, chỉ thấy phòng ở này dọn dẹp thật sự sạch sẽ, trong tủ quần áo bầy đặt son, quần áo và hộp trang sức, hiển nhiên là phòng nữ nhân, Vương Kiến Trung nói:
- Nơi này là phòng thị nữ của Lý Tận Trung, Minh Hương, mời Tướng quốc xem son phấn của nàng ta.
Vương Kiến Trung đem một hộp son đưa cho Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt nhận lấy xem xét, son chưa hề hủy đi phong ấn, mặt trên ấn có một hình vẽ Tinh Vệ lấp biển, liền nhìn mọi người nói:
- Đây là son thượng đẳng của Nam thị Tinh vệ quán, một hộp son này giá trị ít nhất mười quan tiền.
Tất cả mọi người hơi hiểu được, Cát Húc cười nói:
- Đầu bếp kia sao có thể cung cấp thứ xa xỉ này cho thị nữ, giữa bọn họ hẳn là không có quan hệ gì, thị nữ này rất có thể cùng với Lý Tận Trung có một chân."
- Đúng là như thế!
Vương Kiến Trung cười nói:
- Nói hai người bọn họ cùng nhau bỏ trốn hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, hơn nữa thị nữ này trang sức và vật phẩm đáng giá cũng còn ở đây, ta cảm thấy nàng cũng không có ý định chạy trốn.
Bên cạnh An Bình cũng cãi:
- Có lẽ Lý Tận Trung bị độc chết và người phụ nữ này không quan hệ, nhưng khẳng định là có liên quan tới đầu bếp, gã bị khoản nợ bài bạc bắt buộc, muốn trộm tài vật chạy trốn, liền đầu độc trong cơm canh của Lý Tận Trung, y sĩ cũng tra ra độc dược từ trong cơm canh của Lý Tận Trung còn dư lại.
- Đây là chỗ kỳ hoặc a! Hạ độc Lý Tận Trung chính là khiên cơ tán, loại độc chất này dân gian rất khó có được, cho dù có cũng vô cùng đắt tiền, thử hỏi tên đầu bếp nghèo rớt mùng tơi này, mua thế nào được độc dược đắt tiền tốt như vậy? Ta cảm thấy gã hẳn là nên dùng thạch tín, mới đúng sự thật một chút.
Địch Nhân Kiệt gật gật đầu, ông hiểu phỏng đoán của Vương Kiến Trung, nói với mọi người:
- Vương ti trực nói rất có lý, hẳn là có người mua chuộc đầu bếp này, giết Lý Tận Trung bằng thuốc độc, đồng thời cũng mua được thị nữ, yểm hộ đầu bếp, khiến Lý Tận Trung hồn nhiên không biết ăn độc dược, hai người này cũng không chạy trốn, hẳn là bị diệt khẩu rồi.
Cát Húc thật cẩn thận nói:
- Vậy Tướng quốc cảm thấy sẽ là ai muốn giết Lý Tận Trung bằng thuốc độc?
- Vậy phải xem là ai được lợi rồi, Lý Tận Trung là đại tù trưởng Khiết Đan, y chết rồi, ai tới tiếp nhận chức vụ tù trưởng của y?
Cát Húc suy nghĩ một chút nói:
- Hẳn là Tôn Vạn Vinh!
Địch Nhân Kiệt chậm rãi gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy là gã, nhưng bất kể nói thế nào, Lý Tận Trung vừa chết, chỉ sợ Khiết Đan bên kia lại sẽ rối loạn, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi bẩm báo cho Thánh Thượng.