Lý Tuyền thở dài nói:
- Ta cùng Vương cô nương quan hệ vẫn tốt, chỉ là ta và Vương Nguyên Bảo có chút hiểu lầm.
- Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy.
- Là như thế này, rượu của ta buôn bán, dùng chiến lược giá thấp, cũng thu hút được năm sáu quán rượu đến mua rượu, nhưng không được bao lâu những quán rượu này đều hủy đặt hàng, sau này lại ta mới biết được, là Vương Bảo ở sau lưng tạo áp lực, buộc bọn họ hủy việc buôn bán với ta. Ta rất tức giận, đi tìm Vương Nguyên Bảo nói lý lẽ, hóa ra là hắn sợ Trưởng Tôn gia, vì chuyện này, ta cùng Vương gia một phen ầm ĩ, cũng chính bởi vì chuyện này, ta mới biết một bí mật khác của Vương gia có liên quan đến Vương cô nương.
- Bí mật gì? - Lý Trân hỏi
Lý Tuyền cười nói:
- Là Vương Nguyên Bảo nói cho ta biết, Vương cô nương kỳ thật ba năm trước cũng đã đính hôn, hôn phu là con cháu Trưởng Tôn gia, ngay khi Vương cô nương chuẩn bị xuất giá mấy ngày hôm trước, vị hôn phu của nàng lại bệnh chết. Hoá ra vị hôn phu của nàng vốn không sống được, Trưởng Tôn gia vì hỉ sự, mới tìm cách cho nàng mau chóng xuất giá, kết quả Vương cô nương thành goá chồng trước khi cưới.
Lý Trân lúc này mới nghĩ thông suốt một chuyện, lần đầu tiên hắn ở Cao Xương nhìn thấy Vương cô nương lời nói, cách ăn mặc, tóc búi cao, rõ ràng chính là bộ dáng của nữ nhi đã xuất giá, sau lại mới biết thật ra là nàng vẫn là thiếu nữ, vốn nghĩ đến nàng là cố ý ăn mặc như vậy, bây giờ Lý Trân mới biết được nguyên nhân thật sự.
- Nhưng... Nàng chưa xuất giá, nàng hoàn toàn có thể tái giá
- Đúng vậy! Ta cũng vậy nghĩ như vậy, nhưng về phương diện này có một điều kiện, cần Trưởng Tôn gia hủy bỏ hôn sự này mới được. Nghe nói Trưởng Tôn gia vì thể diện, không cho nàng tái giá, Vương gia lại không dám đắc tội Trưởng Tôn gia, chuyện này liền kéo dài, Haizz! Ta vốn hy vọng đệ cưới Vương cô nương làm vợ, kết quả…..
Lý Tuyền thở thật dài một tiếng. Nàng rất thích Vương Khinh Ngữ, hy vọng Vương Khinh Ngữ có thể thành em dâu mình, lại không nghĩ rằng sự tình không đơn giản như vậy, Vương Nguyên Bảo căn bản cũng không bằng lòng, nàng cũng đành phải chấp nhận, đồng ý đệ đệ mình cưới Địch Yến làm vợ.
Lý Trân không phản bác được, mặc dù hắn cũng rất có thiện cảm với Vương Khinh Ngữ, cũng cảm kích nàng từng trợ giúp chính mình, nhưng chuyên hôn nhân này không thể vì cảm kích mà bù lại. Hắn và Địch Yến hoạn nạn có nhau, cảm tình rất sâu. Tuy rằng hắn cũng từng rất hy vọng Thượng Quan Uyển Nhi gả cho mình, nhưng khi hắn tỉnh táo lại, hắn vẫn muốn lấy Địch Yến làm vợ.
Lý Tuyền nhìn nhìn đệ đệ, vừa cười nói:
-Ta ở Lạc Dương nhiều nhất chỉ có thể vài ngày, sau đó phải về Trường An, cho nên ta tính buổi sáng ngày mai đi thăm hỏi Địch phu nhân, thiếp ta đã sai người đưa đi rồi, đệ cùng đi với ta không?
Lý Trân ngẫm nghĩ một chút, ngày mai hắn cũng không có việc gì, liền gật đầu. Nhưng vào lúc này, quản gia Lâm thúc ở dưới nhà nói:
- Công tử, bên ngoài có người cho ngươi truyền tin đến đây.
Lý Trân vội vàng đứng dậy đi xuống nhà, hỏi:
- Là ai truyền?
- Hình như là Cao phủ quân!
Lý Trân vội vàng đi đến bên ngoài cửa lớn, chỉ thấy quản gia của Cao Diên Phúc đứng ở ngoài cửa. Quản gia gặp Lý Trân đi ra, sợ hãi bước lên phía trước thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
- Quản gia không cần phải khách khí, Cao phủ quân đưa tin cho ta sao?
Quản gia lấy tờ giấy ra, hai tay dâng lên Lý Trân. Lý Trân tiếp nhận tờ giấy nhìn nhìn, mặt trên chỉ có một hàng chữ, 'Ngày mai sau khi kết thúc triều hội". Lý Trân hiểu ý tứ những lời này của Cao Diên Phúc, lập tức gật đầu nói:
- Thay ta chuyển lời Cao phủ quân, cảm tạ trợ giúp của ông ấy.
Quản gia vội vàng rời đi, Lý Trân lại trở về nội đường, áy náy nói với đại tỷ:
- Buổi sáng ngày mai đệ phải đi diện kiến thánh thượng, chỉ sợ không thể cùng tỷ đi Địch phủ rồi.
Lý Tuyền cười nói:
- Không sao, ta đi một mình cũng được, kì thực cho đệ đi cùng cũng không tiện.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời chưa sáng Lý Trân liền chạy tới công sở nha Nội vệ, đồng thời lệnh cho người gọi Võ Thừa Tự tới công sở nha. Đợi lúc sau bãi triều, Lý Trân liền vội chạy tới trước điện Trinh Quán, chờ một lúc, một thái giám bước nhanh đi ra, cười nói với Lý Trân:
- Lý tướng quân, Thánh Thượng tuyên ngươi tiến kiến, xin mời đi theo ta.
Vài tên thị vệ tiến lên lục soát Lý Trân, sau đó liền thả hắn đi theo thái giám vào đại điện:
- Thánh Thượng tâm trạng tốt không?
Lý Trân thấp giọng hỏi.
- Thánh Thượng trong khoảng thời gian này tâm trạng cũng không tốt, cũng may huynh đệ Trương thị tận tâm hầu hạ.
Lý Trân cười thầm trong bụng, theo sau thái giám bước nhanh vào trong Điện, cũng không phải đi vào ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên, mà là đi đến Liên Tâm các – nơi nghỉ ngơi hàng ngày của Võ Tắc Thiên.
Tâm Liên các là Noãn các (buồng lò sưởi), là chỗ mùa đông Võ Tắc Thiên nghỉ ngơi, bởi vì hình dáng giống đài sen nên gọi như vậy. Lúc này Võ Tắc Thiên đang ngồi ở buồng lò sưởi trò chuyện với mẫu thân của huynh đệ Trương Xương Tông - Tang thị. Tang thị tuổi chừng năm mươi tuổi, ở goá đã hơn hai mươi năm, mặc dù bà ta đang trò chuyện cùng với Võ Tắc Thiên nhưng ánh mắt luôn liếc hướng sang Võ Quýnh Tú đứng bên. Võ Quýnh Tú tuổi chừng hai mươi, bộ dạng cực kỳ anh tuấn, được xưng Võ thị đệ nhất mỹ nam.
Võ Tắc Thiên sở dĩ gọi gã đến, dụng ý rất rõ ràng, Võ Tắc Thiên dự định để Võ Quýnh Tú làm tình nhân của Tang thị, làm dịu đi tuổi thanh xuân đã giữ hai mươi mấy năm trong lòng Tang thị.
Phận nữ nhi, Võ Tắc Thiên rất hiểu Tang thị ở goá nhiều năm thể xác và tinh thần buồn khổ, hơn nữa về sau bà sủng ái huynh đệTrương thị, luôn nghĩ trăm phương nghìn kế để lấy lòng hai huynh đệ này, quan tâm mẫu thân của bọn họ cũng là trách nhiệm không thể chối từ của Võ Tắc Thiên.
Võ Tắc Thiên đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn ra được Tang thị đối với Võ Quýnh Tú rất hài lòng, liền quay sang Võ Quýnh Tú cười nói:
- Ngươi lui ra đi!
Võ Quýnh Tú biết mình đi hầu hạ một lão thái bà, trong lòng thực buồn khổ, nhưng lại không dám không nghe theo, chỉ dám lui xuống. Võ Tắc Thiên uống một ngụm trà nóng vừa cười nói:
- Tộc tôn của ta nhanh nhẹn, khéo hiểu lòng người, phu nhân đối đãi hắn như con của mình là tốt rồi.
Tang thị vừa thẹn vừa mừng, vội vàng đứng dậy hành lễ:
- Bệ hạ quan tâm lão thân, lão thân vô cùng cảm kích.
Lúc này, thái giám ở cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Lý tướng quân đến.
Võ Tắc Thiên gật gật đầu:
- Cho hắn vào.
Tang thị giật mình, vội vàng nói:
- Bệ hạ gặp Lý tướng quân, lão thân cáo lui trước.
Võ Tắc Thiên đưa mắt ra hiệu cung nữ, cung nữ liền dẫn Tang thị đi ra của sau. Không bao lâu, Lý Trân đi theo Thái giám vào Noãn các. Lần gặp Võ Tắc Thiên này cách lần trước hắn gặp là hai mươi ngày, chỉ thấy Võ Tắc Thiên da thịt càng thêm non mịn, khí sắc hồng nhuận, mặt mày hớn hở, cả người đều dường như thay đổi.
Lý Trân vội vàng tiến lên quì một gối:
- Vi thần Lý Trân tham kiến bệ hạ!
Võ Tắc Thiên thể xác và tinh thần thấy sảng khoái, tâm tình quả thật tốt lên, bà cũng không biết rằng Lý Trân là liều mạng trốn bà, trong tâm bà nhiều ít còn có chút thẹn với Lý Trân, cho rằng là mình thất tín. Tuy nhiên bà hiện tại đã có huynh đệ Trương thị, nam nhân khác bà cũng không để mắt tới rồi, một tia cảm tình trong lòng kia đối với Lý Trân cũng dần dần biến mất.
Võ Tắc Thiên khẽ cười nói:
- Lý tướng quân bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ!
Lý Trân đứng dậy, hắn vừa muốn mở miệng, Võ Tắc Thiên lại giành nói:
- Ngày hôm qua Lục Lang nói với trẫm muốn cùng Lý Trân đánh tiếp một ván mã cầu, khanh cũng đồng ý phải không?
- Bẩm bệ hạ, là luận bàn kỹ thuật giao đấu, không phải so mã cầu.
- Ồ! Thì ra là thế.
Võ Tắc Thiên đối với môn mã cầu thật sự không có hứng thú, tuy nhiên chỉ cần Trương Xương Tông thích, thì bà đều thỏa mãn. Bà cũng không biết rằng mục đích thực sự của Trương Xương Tông là muốn trả thù một mũi tiễn của Lý Trân lúc trước đã đánh bại gã, còn tưởng rằng Trương Xương Tông có hứng thú với môn mã cầu, liền vui vẻ cười nói:
- Trẫm nghĩ một lát, hay là mở rộng phạm vi trận đấu, các khanh chọn lựa ba mươi cao thủ mã cầu cùng nhau thi đấu, càng nhiều người càng náo nhiệt, Lý tướng quân thấy như thế nào?
- Bệ hạ đã an bài, vi thần không có bất kỳ ý kiến.
- Được lắm, quyết định như vậy đi, ta giao Cao phủ quân sắp xếp việc này.
Lúc này, Lý Trân lại nói:
- Bệ hạ, vi thần đến là đặc biệt giao chỉ với bệ hạ!
'Giao chỉ?', Võ Tắc Thiên hơi sửng sốt, lần này phản ứng lại, vẻ mặt vốn mãn nguyện . Lý Trân đã bắt được Võ Thừa Tự, lúc này trên nét mặt bà lại có điểm âm trầm xuống, lạnh lùng hỏi:
- Đưa hắn tới chưa?
- Đã đã đem đến rồi.
Võ Tắc Thiên không nói gì, khoanh tay đi vài bước. Tối qua Cao Diên Phúc khuyên bảo bà, dù sao cũng là máu mủ, là trưởng tôn phụ thân bà, cũng không có phạm tội tày trời, cứ như vậy xử tử hắn, cũng khó với ăn nói với phụ thân đã qua đời.
Trầm ngâm thật lâu sau, Võ Tắc Thiên lại hỏi:
- Nghe nói khanh bắt
được hắn ở huyện Vấn Thủy?
- Phải! Lúc ấy hắn đang cải tạo mộ cho phụ thân.
Võ Tắc Thiên gật đầu, lập tức nói:
- Dẫn hắn tới gặp trẫm!
Một gã thị vệ đi ra ngoài. Không bao lâu, Võ Thừa Tự bị đưa vào Noãn các, thấy gã bị cởi trần, hai tay trói sau lưng, mặt sau lưng bị buộc nhánh cây bụi gai, đây cũng là Lý Trân dạy gã đắng khổ nhục kế. Võ Thừa Tự vừa vào cửa liền quỳ xuống khóc lớn nói:
- Cháu họ tới thỉnh tội với a cô!
Võ Tắc Thiên không nghĩ tới bộ dạng của gã như vậy, rõ ràng chịu đòn nhận tội, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, mắng :
- Nơi này là hoàng cung, cái bộ dạng này còn ra thể thống gì, còn không mau mặc quần áo vào!
Hai gã thái giám vội vàng tiến lên mặc y phục gã, gỡ cành gai khỏi lưng hắn. Võ Thừa Tự bị cứng cả người xanh tím, quỳ xuống đất run run, nói cũng nói không nên lời. Võ Tắc Thiên thấy thân thể của gã suy yếu, dường như già nua mười tuổi, bà không biết Võ Thừa Tự là bị tửu sắc hao mòm, còn tưởng rằng gã do không thích ứng được khí hậu Lĩnh Nam, trong lòng tức giận thêm vài phần.
- Trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi kháng chỉ của trẫm? Tự tiện Bắc thượng, chẳng lẽ ý chỉ của trẫm đối với ngươi như là gió thoảng bên tai?
Võ Thừa Tự rơi lệ nói:
- Cháu họ làm quan nhiều năm, cũng biết ý thánh thượng như ý trời, Lĩnh Nam tuy rằng gian khổ, cháu họ không thích nghi khí hậu, sinh ra bệnh nặng, nhưng cũng sẽ không kháng chỉ. Chỉ có điều phụ thân báo mộng cháu họ, để cho cháu hồi hương nhìn phụ thân. Cháu họ cơ thể suy nhược, mệnh đã không dài, nên muốn trước khi chết bái tế một chút cho phụ thân, cho nên mới liều chết Bắc thượng. Hiện giờ tâm nguyện đã xong, cháu họ nguyện chết trước mặt cô, chuộc tội kháng chỉ.
Nói xong, gã đứng lên định đâm đầu tự vẫn, Lý Trân tay mắt lanh lẹ, kéo lại gã, ấn gã ngã xuống đất, thấp giọng hô:
- Đừng làm càn!
Võ Thừa Tự tự vẫn không thành, lại khóc to, trong lòng của gã lại âm thầm cảm kích Lý Trân, gã biết những lời vừa rồi của gã của đã có hiệu quả
Võ Tắc Thiên nghĩ một lúc lâu thở dài:
- Thôi được! Niệm tình ngươi một lòng vì chữ hiếu, trẫm tạm tha ngươi, phục chức như cũ, hồi phủ tu dưỡng đi! Về sau chớ phạm thượng
Võ Thừa Tự mừng rỡ, dập đầu, rơi lệ nói:
- A cô thương tình, cháu sẽ khắc cốt ghi tâm.