Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 309: Điểm cuối của hôn nhân




Sáng sớm ngày kế, Lý Trân chậm rãi đi tới đông phòng của đại tỷ, chỉ thấy đại tỷ ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh mắt chuyên chú nhìn vào một gốc cây cành lá tươi tốt ngoài cửa sổ, cảm xúc nàng lộ vẻ vô cùng sa sút, khuôn mặt tiều tụy, có thể thấy được nàng một đêm không ngủ.

- A Tỷ.

Lý Trân cúi đầu gọi nàng một tiếng, đi đến trước mặt nàng ngồi xuống, Lý Tuyền thở dài, miễn cưỡng cười nói:
- Không cần lo lắng cái gì, ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi, chỉ là ta hận chính mình mắt bị mù, không ngờ gả cho một nam nhân ti tiện như vậy, trong lòng mới khổ sở.

- Có lẽ là bởi vì quan trường làm hắn ta thay đổi.
Lý Trân an ủi đại tỷ nói.

Lý Tuyền lắc đầu:
- Hắn ta là người lòng dạ rất sâu, không ngờ lại đeo mặt nạ với thê tử của mình nhiều năm như vậy, thật ra năm trước chúng ta tới Lạc Dương, hắn ta đã bắt đầu biểu hiện ra một mặt háo sắc, mỗi ngày cùng đồng hương đi thanh lâu uống rượu, tỷ còn tưởng rằng đồng hương làm hỏng hắn ta, cho nên lúc hắn ta kết giao với đám người Hạ Tri Chương, kết quả người ta căn bản là lờ hắn ta đi, hắn ta lại nói lý do là do tỷ là thương nhân, đem trách nhiệm đổ hết cho tỷ, lòng tỷ kỳ thật rất hiểu, tâm hắn ta nặng vì công danh lợi lộc, đầu phục Võ Tam Tư, bị bọn Hạ Tri Chương căm hận.

Lý Trân yên lặng không nói gì, hắn vốn cho rằng đại tỷ bận chuyện kinh doanh, mơ hồ về việc của Tào Văn, không nghĩ tới trong lòng đại tỷ lại sáng như gương. Lý Trân nghĩ đến việc mình đưa Tào Văn vào phủ Cao Diên Phúc, kết quả vài ngày Tào Văn lại đến chỗ Võ Tam Tư, làm Cao Diên Phúc rất thất vọng, lại không biết nói rõ với mình thế nào.

Hắn lại nghĩ tới chuyện về nha hoàn Liên Nhi, lúc ấy hắn nên nói rõ cho đại tỷ mới đúng, không nêu giấu diếm, càng nghĩ trong lòng Lý Trân càng áy náy, hắn thấp giọng nói với Lý Tuyền:
- Có lẽ chuyện về nha hoàn kia đệ cũng có trách nhiệm, đệ không nên buộc hắn ta đuổi nha hoàn kia đi.

- Đệ đừng nói như vậy.

Lý Tuyền trách cứ liếc mắt nhìn đệ đệ một cái:
- Một người làm kẻ trộm sao có thể trách người khác báo quan? Đệ cho là hắn ta thực thích nha hoàn kia sao? Cô ta chỉ là bị người nọ lợi dụng để thoát khỏi tỷ mà thôi, khi đó, hắn ta cũng đã có ý định với nữ nhi của Võ Tam Tư rồi. Đệ đã quên rồi sao? Hắn ta bị báo vồ nên bị thương, là ai đưa hắn ta về?

Lý Trân cũng nghĩ ra rồi, đúng là Võ Đinh Hương đưa Tào Văn trở về, cho thấy rõ là khi đó Võ Đinh Hương có ý với Tào Văn rồi, lấy sự khôn khéo của Tào Văn, hắn ta sao có thể nhìn không ra, cho nên trong lúc dưỡng thương lại cùng nha hoàn Liên Nhi cấu kết, rất có thể hắn ta cũng đã tính toán tốt kế hoạch, lợi dụng nhược điểm đại tỷ không có con cái để thực hiện mưu đồ của hắn ta.

- Người này quả nhiên là giỏi về tâm kế, khó trách Võ Tam Tư coi trọng hắn ta.
Lý Trân cũng nhịn không được cảm khái nói.

- Chúng ta không nói về hắn ta nữa.

Lý Tuyền nói chuyện với đệ đệ một lúc, tâm tình có chút tốt lên, nàng cười nói:
- Không có hắn ta cũng tốt, tỷ có thể chú tâm vào buôn bán, đệ sẽ không ngại lão tỷ là một thương nhân đâu nhỉ.

Lý Trân lắc đầu:
- Làm sao như vậy được?

Lý Tuyền xoay người vào trong tủ quần áo lấy ra một phong thư, đưa cho Lý Trân nói:
- Đây là thư hai ngày trước Khinh Ngữ viết cho tỷ, mời tỷ đi Trường An với nàng, cùng nhau kinh doanh hồ phấn (một loại dược liệu), tỷ còn có chút do dự, hiện tại đúng lúc giải thoát rồi, tỷ chuẩn bị mai xuất phát đi Trường An.

Lý Trân nhướn mày:
- A tỷ vì sao nhất định phải đi Trường An, ở Lạc Dương không tốt sao?

Lý Tuyền nhẹ nhàng vuốt ve đầu của hắn, ánh mắt có vẻ ươn ướt:
- A tỷ cũng không muốn rời xa đệ, nhưng... tỷ muốn quên đi chuyện thương tâm.

- Đừng nói nữa, đệ biết rồi, mai đệ tiễn A Tỷ đi Trường An.

Lý Tuyền cười cười:
- Không cần, đệ hiện tại công vụ bề bộn, tỷ tự mình đi, tỷ còn muốn đi Linh Châu trang viên một lần, xem nho của tỷ, đại tỷ của đệ không có vô dụng như đệ nghĩ đâu.

Nói xong, Lý Tuyền đấm đấm vào chân đang bị tê, đứng lên nói:
- Tỷ đi xem đứa nhỏ, thuận tiện thu xếp một chút.

Giữa trưa, Triệu Thu Nương đưa tới một phong thư, hưu thư là Tào Văn viết cho Lý Tuyền, trong phòng, Lý Tuyền mở quyển trục, chỉ thấy trên giấy đay viết: ‘Là vợ chồng phàm trần, kết duyên từ ba kiếp, kiếp này nên duyên vợ chồng, nay vợ chồng không hợp, so làm oan gia, hai người không cùng lòng, khó thành một ý, trở về như ngày trước, tên về như cũ.

Nguyện sau khi cùng nương tử chia tay, lược đẹp chải tóc mai, đôi mày xinh đẹp, hiện ra vẻ đẹp yểu điệu, tuyển thành quan lớn, giải thích oán hận, càng đừng ghét nhau, mọi người đều vui mừng.”

Lý Tuyền cười lạnh một tiếng, thư ly hôn cũng còn muốn ba hoa chích chòe như vậy, viết dù tốt cũng không che giấu được bản tính ghê tởm của hắn ta.

Một bên Triệu Thu Nương lo lắng nhìn Lý Tuyền, không biết là nàng có thể tiếp nhận được đả kích như vậy hay không, không ngờ Lý Tuyền lại cực kỳ bình tĩnh hỏi:
- Thu Nương, ta nên làm như thế nào?

Triệu Thu Nương chỉ vào hai phần thư ly hôn nói:
- Người chỉ cần ký tên ở phía trên kia, lại ấn tay vào, tự mình giữ một phần, một phần đưa trả lại hắn ta, sự tình liền kết thúc.

- Tốt, ta đây liền ký tên đồng ý.

Lý Tuyền chấm chấm bút, ký xuống tên của mình, lại ấn tay mình trên thư ly hôn, ngay khi ấn tay mình lên, nước mắt bỗng nhiên trào ra từ trong mắt nàng, rơi xuống, Lý Tuyền xoay người liền chạy vào trong phòng.

Triệu Thu Nương vội vàng đứng dậy đuổi theo, Lý Trân lại kéo lại, lắc lắc đầu nói:
- Để cho tỷ đi, khóc cho đã một hồi thì tốt rồi.

Triệu Thu Nương thở dài, lại từ từ ngồi xuống thấp giọng nói với Lý Trân:
- Là quản gia của Võ Tam Tư đưa thư ly hôn tới, xem ra đệ nói đúng rồi, Tào Văn đúng là muốn kết hôn với nữ nhi của Võ Tam Tư.

Lý Trân cười lạnh một tiếng:
- Hắn ta cũng không chắc thích Võ Đinh Hương, hắn ta chỉ thích công danh lợi lộc, thích hậu trường của Võ Tam Tư.

- Đúng vậy, đại tỷ của đệ ngày hôm qua nói cho ta biết, nàng nói nàng đã sớm biết có một ngày như vậy, nàng dùng hết sức để cứu lại cuộc hôn nhân này mới bán quán rượu đi, chỉ đáng tiếc quán rượu là nàng cực khổ lắm mới làm được.

- Tái ông thất mã, họa phúc khôn lường, đại tỷ ta thật ra là người có thể làm việc được, đã không còn trói buộc của Tào Văn này, ta tin tưởng tỷ ấy sẽ làm càng tốt hơn, ta cũng sẽ toàn lực giúp tỷ ấy.

Lý Trân cũng âm thầm quyết định, hắn phải dùng toàn lực trợ giúp đại tỷ thoát khỏi bóng ma ly hôn.

- Cái gì, đại tỷ ngươi và tỷ phu ly hôn?

Khi Lý Trân rất bình tĩnh nói cho Địch Yến tin tức này, nàng vẫn bị giật mình trợn mắt há hốc mồm:
- Không có khả năng, tại sao có thể như vậy? Hắn ta vừa mới xuất sĩ không đến nửa năm mà.

Lý Trân rót cho nàng chén rượu:
- Loại chuyện này ta có gì cần phải lừa nàng, không nên giật mình, người kia rất nhanh sẽ trở thành rể hiền của Võ Tam Tư.

Địch Yến lúc này mới từ trong khiếp sợ cực độ tỉnh táo lại, tuy nói người Đường ly hôn là rất bình thường, nhưng trong cuộc sống của nàng cũng rất ít nghe nói đến tình huống ly hôn của vợ chồng, hơn nữa nàng biết Tuyền đại tỷ, cho dù Lý Tuyền không thích mình mà canh cánh trong lòng nhưng vào lúc này trong nội tậm nàng lại tràn đầy cảm thông với Lý Tuyền.

Nàng căm giận nói:
- Vì trèo cành cao nên tên cặn bã đó từ bỏ vợ mình, loại nam nhân này thật sự quá đê tiện vô sỉ, hy vọng hắn ta ác nhân có ác báo.

Lý Trân giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, hơi có chút thương cảm nói:
- Đại tỷ ta sáng sớm hôm nay đi Trường An rồi, không biết khi nào mới có thể gặp lại tỷ ấy?

Địch Yến không biết phải an ủi hắn như thế nào, nàng rót cho Lý Trân một chén rượu, dịu dàng nói:
- Trường An thật ra cũng không xa, khi nào chàng đi Trường An chấp hành nhiệm vụ, không phải có cơ hội nhìn thấy đại tỷ rồi sao?

- Đây cũng đúng.

Lý Trân cười nói:
- Tỷ ấy đi Trường An buôn bán một lần nữa, ta tin tưởng tỷ ấy có thể làm một phen đại sự, hy vọng có một ngày sự nghiệp của tỷ ấy càng làm càng lớn, lại về lại Lạc Dương.

- Chuyện của chàng hiện tại thế nào, ta nói là chuyện mở rộng Nội vệ?
Địch Yến không muốn để Lý Trân càng thương cảm, liền chuyển hướng đề tài.

Lý Trân gật gật đầu:
- Hôm nay thánh chỉ đã hạ, Binh bộ đang phác thảo phương án cụ thể, đoán chừng qua hai ba ngày nữa, có thể chính thức áp dụng, ta còn quyết định nghe theo khuyến cáo của mọi người, đề cử Lã Tấn làm lang tướng, Tửu mập kinh nghiệm không đủ, lại đợi đi.

Hai người đang nói, chỉ nghe thấy cầu thang bên kia truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy Tửu Chí mồ hôi đổ đầy đầu chạy tới, hết nhìn đông đến nhìn tây tìm cái gì đấy.

- Ở trong này?
Lý Trân mạnh mẽ phất tay về phía gã.

Tửu Chí thấy bọn họ, vội vàng chạy tới, cười nói:
- Hóa ra Địch cô nương cũng ở đây, thật là ngại quá.

- Có chuyện gì?
Lý Trân hỏi y.

Tửu Chí vội vàng thấp giọng nói:
- Cha ta đến đây, gia chủ của các ngươi cũng tới, ông ta nói có chuyện quan trọng tìm ngươi.

Đôn Hoàng gia chủ của Lý thị là Lý Tân, Lý Trân giao tiếp với ông ta không nhiều lắm, đối với hắn tuy rằng không nói là ác cảm nhưng cũng không có hảo cảm gì, tuy nhiên Lý Tân mới đến lại vội vàng gặp mình, cũng không biết có chuyện quan trọng gì?

- Lý Bàn đâu? Y có Đi gặp gia chủ không?

- Y ở đấy tiếp chuyện gia chủ, chi bằng...ta nói cho ông ta là ngươi hiện tại có việc, hôm khác nói sau?
Tửu Chí chần chờ nói.

Lúc này, Địch Yến lại nói:
- Lý đại ca, nếu là gia chủ đến đây, hay là vẫn không nên thất lễ, chàng đi gặp ông ta đi, hôm khác ta lại đến tìm chàng.

Lý Trân hiện tại không muốn đi gặp cái gì mà gia chủ, hắn vốn dĩ quan niệm về gia chủ cũng rất nhạt, hiện tại việc của đại tỷ làm cho hắn tâm phiền ý loạn, hắn nào còn tâm tư gì nữa? Nhưng ngẫm lại một chút, cũng hiểu được Địch Yến nói không sai, cho dù xuất phát từ lễ tiết cũng nên đi gặp ông ta, nghe một chút Lý Tân có chuyện quan trọng gì.

- Được rồi.

Lý Trân đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, hẹn Địch Yến thời gian lần sau gặp mặt, liền đứng dậy cùng Tửu Chí xuống lầu.

Phụ thân của Tửu Chí và gia chủ Lý Tân tạm thời ở trong một căn nhà nhỏ mà Tửu Chí mới mua, Lý thị gia tộc ở Trường An có nhà nhưng ở Lạc Dương không có, tuy nhiên Lý thị Lũng Tây ở Lạc Dương có một tòa nhà chiếm mười mẫu đất, chính là chuyên môn dành cho tộc nhân khi đến Lạc Dương làm việc ở lại, Đôn Hoàng Lý thị là một chi của Lũng Tây Lý thị, Lý Tân cũng hoàn toàn có thể đến ở trong phủ Lý thị kia.

Chỉ có điều Lý Tân vội vã muốn gặp Lý Trân mới tạm thời ở trong phủ của Tửu Chí, trong đại sảnh, Lý Tân đang cùng phụ thân của Tửu Chí là Tửu Viễn Chinh nói chuyện phiếm, Lý Bàn cũng ngồi một bên.

Tửu Viễn Chinh và nhi tử Tửu Chí bộ dạng rất giống nhau, tuy nhiên so với Tửu Chí càng thêm ngăm đen tráng kiện hơn một chút, ông năm nay đã tầm bốn mươi, là đồ tể nổi danh ở Đôn Hoàng, ở thời Hán Đường, đồ tể phần lớn là người giàu có, giống đầu thời Hán là Phàn Khoái, cuối thời Hán là Trương Phi, cùng với trong tiểu thuyết là Trấn Quan Tây, vân vân, đều là xuất thân từ đồ tể.

Tửu Viễn Chinh gia cảnh đương nhiên cũng không tệ, nhưng ông khá thiên vị tiểu nhi tử, đại bộ phận tài sản đều để lại cho tiểu nhi tử, thì ra là đệ đệ của Tửu Chí, đối với đứa trưởng tử Tửu Chí lại tương đối hà khắc, Tửu Chí trên cơ bản đều không có gia sản gì cả, hoàn toàn dựa vào chính mình dốc sức kiếm tiền, cũng đạt được một chút tiền đồ không tồi.

Điều này làm cho Tửu Viễn Chinh âm thầm có chút hối hận, ông vẫn cho rằng con trưởng không bằng con thứ, nhưng hiện tại xem ra, trưởng tử nếu so với tiểu nhi tử giết heo làm thịt dê thì tiền đồ nhiều hơn, rõ ràng còn thăng làm giáo úy Nội vệ, hiện tại làm ông cảm thấy càng thêm kiêu ngạo.

Cũng vì duyên cơ này, Tửu Viễn Chinh nói chuyện với người ở địa vị cao hơn là Lý Tân, sống lưng cũng thẳng lên rất nhiều.

- Gia chủ hiếm khi đến kinh thành một chuyến, sao không ở thêm vài ngày? Mai lại đi, thế này thì vội quá.

- Ta lần này chủ yếu là đi Lũng Tây tham gia Trung Nguyên đại tộc tế, đến Lạc Dương chỉ vì gặp A Trân, nếu lại ở thêm vài ngày, chỉ sợ không đến được tộc tế, chỉ có thể lần sau có thời gian lại đến Lạc Dương.

- A Trân không tệ, từ nhỏ liền không giống người thường, người ta bốn tuổi lớn lên, câu này nói không sai, khi hắn ba tuổi ta đã nói chuyện cùng tổ phụ hắn, lúc ấy ta nói, tôn tử của ngươi tướng mạo phi phàm, tương lai tiền đồ không thể đo lường được, hiện tại xem ra, ta hoàn toàn không có nhìn nhầm người, ha ha.

Tửu Viễn Chinh sang sảng cười to, Lý Tân đã có chút xấu hổ, đây chẳng phải là nói gia tộc Lý thị nhìn lầm người sao? Ông ta chỉ đành miễn cưỡng cười cười, không có hé răng.

Lúc này, Tửu Chí và Lý Trân một trước một sau đi đến, Tửu Viễn Chinh cười to nói:
- Bọn nó đến rồi.