Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 307: Lại vào địch phủ




Buổi chiều, Lý Trân ở trong thành nam mua một cuộn tơ lụa đẹp, giục ngựa đi tới Địch phủ ở An Nghiệp phường, vừa đi vào cửa phường gặp ngay Địch Yến từ trong phường đi ra.

- Nàng sao hiện tại mới đến?

Địch Yến hơi oán hận trả lời hắn:
- Ta đang muốn đi tìm chàng.

Lý Trân nhìn sắc trời một chút:
- Ta cho là hiện tại còn sớm, phải chạng vạng mới…

- Chàng cho là chỉ đến ăn bữa cơm thôi sao?

Địch Yến ngoài miệng là oán hận nhưng lại liếc mắt lén nhìn trộm túi trên ngựa của Lý Trân, trên thực tế nàng lo lắng Lý Trân nhất thời thay đổi chủ ý, lại không mua tơ lụa, cho nên mới cần đi nhắc nhở hắn, nàng thấy trong túi trên ngựa của Lý Trân quả nhiên có một gói đẹp là tơ lụa, trong lòng lập tức vui mừng, một chút oán hận lúc nãy cũng biến mất không thấy tăm hơi gì.

- Đi nhanh thôi, tổ mẫu vừa nãy còn hỏi chàng đấy.

- Lão nhân gia thân thể thế nào?

- Bà đi Tung Sơn dâng hương, hôm qua mới về, thân thể có chút mệt mỏi, nhưng mà tinh thần rất tốt, bà vẫn cảm thấy đáng tiếc, tại sao chung kết đại hội thi đấu mã cầu không thấy chàng?

- Nàng giải thích cho bà thế nào?

Địch Yến cười hì hì nói:
- Ta cũng không ở đấy, bà chắc sẽ hiểu được.

Hai người rất nhanh bước vào cửa Địch phủ, hai người xoay người xuống ngựa. Lý Trân có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói:
- A Yến, mẫu thân nàng…

Địch Yến cười rộ lên:
- Yên tâm đi, chàng diệt trừ được Lai Tuấn Thần, mẫu thân không biết cảm kích chàng bao nhiêu đâu, mau đi theo ta.

Gia nhân trong phủ dắt ngựa cho bọn họ, hai người bước nhanh vào phủ. Lý Trân cùng Địch Yến đi vào nội đường, chỉ thấy Địch lão nhân gia ngồi bên trong, hai bên vài nha hoàn và thị nữ vây quanh, ngồi ở thủ tọa là một vị phu nhân, tuổi ước chừng năm mươi, gương mặt thanh tú, nụ cười nhu hòa, thoạt nhìn vô cùng hiền lương dịu dàng, Lý Trân biết bà chính là phu nhân Trương thị của Địch Nhân Kiệt.

Địch Yến cười đi vào nội đường, tiến lên kéo tay tổ mẫu cười hì hì nói:
- Lão tổ mẫu, tuyển thủ mã cầu mà bà thích nhất đến rồi.

- Đứa nhỏ này, không hiểu lễ phép gì cả.

Lão thái thái oán giận cháu gái một câu, tươi cười rạng rỡ nhìn về phía Lý trân, Lý Trân vội vàng quỳ xuống bái lễ:
- Vãn bối Lý Trân, tham kiến lão phu nhân, tham kiến phu nhân.

Lão thái thái tuy rằng rất thích mã cầu, nhưng bà cũng không hồ đồ, Lý Trân so với tuyển thủ mã cầu càng quan trọng hơn, sắp thành cháu rể của bà rồi, bà cười không ngậm nổi miệng, luôn miệng nói:
- Hài tử ngoan, mau đứng lên, mau đứng lên.

Lý Trân đứng lên, lại hướng về phía mẫu thân Địch Yến thi lễ một cái, Trương thị so với trượng phu Địch Nhân Kiệt nhỏ hơn mười tuổi, bà không phải là vợ đầu, người vợ đầu của Địch Nhân Kiệt sớm qua đời, Trương thị là thê tử thứ hai của Địch Nhân Kiệt, tuy nhiên gả cho Địch Nhân Kiệt cũng gần ba mươi năm, sinh cho trượng phu đứa con thứ ba là Địch Cảnh Huy.

Tuy rằng Địch Yến không phải con đẻ bà, nhưng cũng là bà một tay nuôi lớn, coi như con ruột, yêu thương vô cùng. Bà từ sớm đã nghe về sự tích của Lý Trân, lại thấy vẻ ngoài của Lý Trân trông tuấn tú đẹp trai, trong lòng càng ưa thích, nên nói với thị nữ bên người:
- Trải chỗ ngồi cho Lý công tử.

Hai thị nữ nâng lên một chiếc ghế, trải thêm cái đệm, Trương thị dịu dàng nói:
- Lý công tử mời ngồi.

Lão thái thái thấy Lý Trân do dự, liền khoát tay cười:
- Ngươi tuy là vãn bối, nhưng cũng là khách nhân, ngồi xuống đi.

- Vậy vãn bối từ chối là bất kính rồi.

Lý Trân thi lễ rồi ngồi xuống, một thị nữ đem tơ lụa lên, Lý Trân vội vàng nói với Trương thị:
- Đây là chút lễ mọn vãn bối tặng cho bá mẫu, mong bá mẫu vui lòng nhận cho.

Trương thị nhận tơ lụa, trong lòng bà cũng hiểu, ánh mắt thâm ý nhìn nữ nhi mình một cái, khuôn mặt xinh đẹp của Địch Yến lập tức trở nên đỏ bừng, lúc này, Địch Yến chợt nhớ tới một chuyện, hỏng rồi, nàng quên mất bảo Lý Trân mua quà cho lão tổ mẫu, cái này không được rồi, trong nội tâm nàng lập tức hoảng loạn.

Chỉ thấy từ trong lòng mình Lý Trân lấy ra một cái hộp, chắp tay đưa cho lão thái thái:
- Đây là tâm ý của vãn bối hiếu kính tổ mẫu.

Trong lòng Địch Yến mừng rỡ, người này cũng không ngốc, không ngờ tự mình đã nghĩ tới, nàng vội vàng tiếp nhận cái hộp, trộm nhìn lén bên trong, liếc mắt một cái, trong lòng cả kinh, sao lại tặng nó cho tổ mẫu? Lão thái thái thấy Lý Trân còn nghĩ tới mình, càng thích hơn, cười ha hả nhận lấy:
- Đây là cái gì?

Bà mở hộp ra, ánh mắt lập tức sáng ngời, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bài, đây là huy chương của cuộc thi mã cầu, đệ nhất là kim bài, tiếp đấy là ngọc bài, sau đấy nữa là ngân bài, ngọc bài này là ngọc bài của đội mã cầu Nội vệ của Lý Trân đứng thứ hai, dĩ nhiên mỗi người có một cái, Lý Trân tuy không tham gia trận đấu chung kết cuối cùng nhưng hắn là đội trưởng kiêm chủ lực, dĩ nhiên cũng có một cái.

Lý Trân cười nói:
- Vãn bối lần trước nhìn thấy bảo vật sưu tầm của lão tổ mẫu, hình như còn thiếu một miếng ngọc bài, cho nên vãn bối tặng lão tổ mẫu để bổ khuyết.

Lão thái thái đâu chỉ thiếu mỗi ngọc bài, kim ngọc, ngân bà đều không có, lão phu nhân biết người bình thường không nỡ đem loại vinh hạnh này lấy ra, Lý Trân không ngờ lại tặng cho mình.

Trong nội tâm bà cảm động, gật gật đầu nói:
- Hài tử ngoan, cám ơn tâm ý của cháu, đây là lễ vật tốt nhất năm nay ta nhận được, ngoại trừ việc phụ thân của A Yến có thể trở lại Lạc Dương.

Lão thái thái một câu lại nhắc nhở Lý Trân, hắn vội vàng nói:
- Nói đến Địch tướng quốc, ta hôm nay gặp Lâu tướng quốc, ông ấy nói với vãn bối là ông ấy đã đề xuất phương án với Thánh Thượng, hủy bỏ việc cách chức của tướng quốc.

- Kết quả như thế nào?
Mẫu thân Địch Yến khẩn trương hỏi han, bà quan tâm trượng phu khi nào có thể được điều trở lại hơn bất kì ai.

- Ta nghe Cao phủ quân nói, Thánh Thượng đã hòa hoãn chút rồi, chuẩn bị triệu một số lão thần hồi kinh, mặc dù không chỉ ra cụ thể là ai, nhưng ta đoán chừng trong đó có Địch tướng quốc.

Hôm qua, Lý Trân có trời mới biết mình bị Lâu Sư Đức lừa, rõ ràng là Võ Tắc Thiên chủ động đề xuất thả một số lão thần hồi kinh, Lâu Sư Đức lại coi đấy là điều kiện trao đổi với mình, tuy nhiên mặc dù biết bị Lâu Sư Đức lừa, Lý Trân vẫn thực hiện lời hứa, ám sát Lưu Quang Nghiệp, ân tình này Lâu Sư Đức mơ tưởng có thể dễ dàng đạt được như thế.

Tin tức này của Lý Trân khiến toàn bộ mọi người trong nội đường đều vui mừng quá đỗi, lão thái thái càng vui mừng vạn phần, nhanh chóng phân phó với thị nữ:
- Nhanh đi treo đèn lồng, càng thêm vui.

Lão thái thái và Lý Trân nói chuyện phiếm một lát, người có chút mỏi mệt, thị nữ đỡ bà trở về phòng nghỉ ngơi, Địch phu nhân lại thu xếp tiệc rượu, Địch Yến dẫn Lý Trân đi vào hậu hoa viên. Địch Yến đi vào một lương đình, ngồi xuống cười nói:
- Bên ngoài quá nóng, chàng ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.

Địch Yến tâm tình tốt lắm, biểu hiện vừa rồi của Lý Trân làm nàng cực kỳ hài lòng, hơn nữa Lý Trân đem ngọc bài của thi đấu mã cầu tặng cho tổ mẫu, chuyện này càng khiến trong lòng Địch Yến cảm động, nàng có thể cảm nhận được thành ý của Lý Trân.

Lý Trân ở trong lương đình ngồi xuống, ngoài đình hóng mát là mặt hồ bảy tám mẫu, ánh mặt trời chiếu trên mặt nước, có gợn sóng lăn tăn, phản chiếu xung quanh chói mắt, lúc này một cơn gió mát thổi tới, Lý Trân lập tức cảm thấy vui vẻ thoải mái, cười nói:

- Việc ta không kể chuyện về phụ thân nàng trước, nàng sẽ không trách ta chứ?

Địch Yến lắc lắc đầu:
- Ta biết chàng mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, hơn nữa không có danh sách rõ ràng, nếu có danh sách, ta nghĩ chàng nhất định sẽ báo cho ta đầu tiên.

- Đây là dĩ nhiên, hai ngày nay có nhiều chuyện lắm, ta cũng không biết mình đang gấp gáp gì nữa?

Địch Yến lại cười nói:
- Ta hai ngày nay không ra ngoài, không biết gì cả, xảy ra chuyện gì à?

- Chủ yếu là chuyện Nội vệ đang mở rộng.

Lý Trân đem kế hoạch mở rộng Nội vệ kể lại tỉ mỉ cho Địch Yến, cuối cùng cười nói:
- Nội vệ mở rộng tới một ngàn người, nghe ý của Thánh Thượng, không định điều người đến Nội vệ, trừ ta ra, bên dưới thiết lập thêm ba lang tướng, phụ trách ẩn vệ, minh vệ và điều tra đối ngoại, trong ba lang tướng ta đã xác định là Triệu đại tỷ và Trương Lê, còn một thì ban đầu ta định để Tửu Chí đảm nhiệm nhưng lại cảm thấy không ổn.

- Tửu mập nhất định không được.

Địch Yến không chút do dự nói:
- Y mặc dù là tâm phúc của chàng, nhưng y là người khá tùy tiện, làm Giáo Úy đã khiến nhiều người không phục, nếu y lại được thăng làm lang tướng, vậy danh tiếng của chàng sẽ bị hủy trên tay y, ta cảm thấy hay là chàng nên suy xét đến Lã Tấn, y là người chính trực, làm được việc, đối với chàng cũng rất trung thành, hơn nữa tư lịch của y còn lâu hơn Triệu đại tỷ, nên thăng chức cho y mới phải.

Lý Trân gật gật đầu:
- Triệu đại tỷ cũng khuyên ta như thế, có lẽ là ta cân nhắc quá vội vàng rồi.

- Vậy còn chàng?

Địch Yến cười nói:
- Nếu được thăng một cấp, chàng vẫn làm thống lĩnh sao?

Lý Trân cũng cười nói:
- Ta chính là thấy kì lạ, vì sao các vệ khác cũng gọi là tướng quân, đại tướng quân, duy nhất Nội vệ lại gọi là Thống lĩnh, về sau ta mới biết là, do Nội vệ cấp bậc khá thấp, nếu thủ lĩnh kêu Trung lang tướng, có vẻ quyền uy khá thấp, cho nên sửa lại gọi là Thống lĩnh, sau lần mở rộng này, Nội vệ sẽ thăng một cấp, cách gọi Thống lĩnh này sẽ không có nữa, về sau nàng có thể gọi ta là Lý tướng quân.

- Không ngờ tự xưng tướng quân, quả thực là da mặt dày.

Tuy nói là như vậy nhưng Lý Trân thăng làm tướng quân, trong lòng Địch Yến cũng hết sức cao hứng, ai không hy vọng người yêu của mình là người ngày một thăng chức? Nàng lại thấp giọng nói:
- Đây là tưởng thưởng chàng trong việc diệt trừ Lai Tuấn Thần ư?

- Chắc là thế, dù sao lần trước vì bình định phản loạn Lý Nguyên Gia mới thăng chức một lần, nếu lại tăng nữa thì có vẻ quá nhanh, cho nên Thánh Thượng liền dùng cách mở rộng biên chế để thưởng cho ta, tuy rằng bà không có nói rõ, nhưng ta cảm thấy chính là ý tứ này.

Đang nói, một nha hoàn bước nhanh tới, ở ngoài đình thi lễ nói:
- Cô nương, phu nhân bảo người cùng Lý công tử tới Văn Hương lầu.

- Biết rồi.

Địch Yến cười nói:
- Đi thôi, gia yến của nhà chúng ta bắt đầu rồi, chàng cứ tùy ý một chút, nhưng uống ít rượu thôi.

Lý Trân đứng dậy đi theo Địch Yến về hướng trung viện.

Gia yến Địch phủ kỳ thật rất đơn giản, ba người con trai của Địch Nhân Kiệt đều không ở nhà, đứa con cả Địch Quang Tự giữ chức Thứ sử Bối Châu, con thứ Địch Quang Viễn đi theo phụ thân ở Bành Trạch huyện, đứa thứ ba Địch Cảnh Huy cũng ở bên ngoài giữ chức Huyện úy, trong nhà chỉ còn lão thái thái, phu nhân Trương thị và nữ nhi Địch Yến, cho nên mời Lý Trân ăn cơm cũng không phô trương, giống như mọi ngày, kêu gia nhân chuẩn bị đồ ăn trong Văn Hương lầu.

Tiệc rượu của người Đường lấy việc chia cơm làm chính, cho dù ngồi chung một cái bàn dài, cũng là mỗi người một phần cơm, việc cùng dùng cơm ở đời Tống Nguyên về sau mới dần dần xuất hiện, hơn nữa chỗ ngồi cũng phải chú ý, như hôm nay về chỗ ngồi, chân thả ở dưới, đây gọi là hồ tọa, cũng chính là do mượn dáng ngồi của người Hồ, ở thời Trung Đường đã tương đối lưu hành, chủ yếu là ở tửu quán, bằng hữu lúc dùng cơm, hay các gia đình nhỏ ăn cơm.

Nhưng ở những trường hợp chính thức, vẫn phải chú ý lễ nghi, nhất định phải ngồi đúng cách, cũng là ngồi xổm. Địch gia là môn đệ thư hương, cực kỳ chú ý lễ nghi, cho nên Lý Trân ở Địch phủ dùng cơm cũng phải ngồi theo quy củ, trước mặt đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn có rượu và đồ ăn, lão thái thái và Địch phu nhân cũng giống vậy.

Mặc dù là mời cơm nhưng trên thực tế vẫn nói chuyện là chính, bữa tối ở Địch phủ chú ý thanh đạm ít thức ăn, cho dù là mời khách cũng không quá phong phú, tuy nhiên thức ăn làm vô cùng tinh xảo, đồ ăn cũng là món nổi tiếng.

Lão thái thái ăn cơm rất chuyên chú, trên cơ bản không nói gì, chủ yếu là Địch phu nhân đang hỏi Lý Trân.

- Nghe nói Lý công tử là người Đôn Hoàng, ở Đôn Hoàng còn có người nhà không?

- Cha mẹ vãn bối mất sớm, vẫn là tổ phụ nuôi chúng tỷ đệ lớn lên, sau khi tổ phụ qua đời chỉ còn lại hai người tỷ đệ chúng ta, hiện tại đại tỷ đã ở Lạc Dương, ở Đôn Hoàng chỉ còn một vài tộc nhân.

- Ồ…

Địch phu nhân hơi có chút áy náy:
- Ta không nên nhắc đến chuyện buồn của công tử.

- Không có gì, đã là chuyện cũ từ nhiều năm trước rồi.

Trong lòng Lý Trân có chút kì quái, Địch phu nhân rõ ràng còn muốn hỏi vài chuyện nhỏ nhặt, chẳng nhẽ Địch Yến từ trước đến nay chưa nói gì với mẫu thân? Hắn vụng trộm nhìn về hướng Địch Yến, chỉ thấy khuôn mặt Địch Yến đỏ bừng, không nói tiếng nào, cúi đầu ăn cơm.

Kỳ thật Địch phu nhân chỉ muốn hỏi Lý Trân còn thúc bá bề trên gì không, dù sao cũng là nói chuyện cưới gả, cần bề trên đến nói chuyện. Địch Yến hiểu ý tứ của mẫu thân nhưng Lý Trân không biết gì cả.