- Quả thật là lần đầu tiên.
Lý Trân đánh giá một chút bài trí xa hoa trong phòng, chỉ vào một cái bình phong thanh ngọc bên cạnh cười nói:
- Riêng bình phong này, đã bằng tất cả gia sản của ta rồi.
- Lý Thống lĩnh thích bình phong này, thì tặng cho ngươi.
- Vương gia nói đùa, ta có thể nào đoạt vật mà người ta yêu thích.
- Một cái bình phong nho nhỏ có đáng gì, chỉ cần Lý Thống lĩnh thích, trong phủ ta bất kỳ vật gì cũng có thể lấy đi.
Hai người khiêm tốn hai câu, không khí dần dần trầm tĩnh lại. Võ Tam Tư mời Lý Trân ngồi xuống, một thị nữ xinh đẹp tiến lên dâng trà cho bọn hắn, Võ Tam Tư thử hỏi:
- Ta nghe nói Lý Thống lĩnh dường như tối hôm qua bề bộn nhiều việc, giống như bắt người nào?
Lý Trân cười gật gật đầu:
- Tối hôm qua là bắt một nhóm người, là Cao Ly Phục Quốc Hội, Vương gia hẳn là nghe nói qua.
- Không phải là Hội hỗ trợ người Cao Ly sao? Lạc Dương ai không biết, cũng có người nói bọn họ một lòng phục quốc, nhưng dù sao chỉ là nghe đồn, mặc dù có người mượn loại lời đồn này buộc tội người Cao Ly, nhưng theo ta được biết, Thánh Thượng chưa từng coi trọng lời đồn này.
Võ Tam Tư mặc dù không có nói rõ, nhưng kỳ thật y chính là ám chỉ Lý Trân, lần trước vụ án ám sát ở Hướng Thành, Lý Trân cho rằng là Cao Ly Phục Quốc Hội gây nên, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì, Thánh Thượng sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Lý Trân cười cười:
- Ta đã lấy được chứng cớ xác thực, tối hôm qua đưa lên cho Thánh Thượng xem, Thánh Thượng mới đáp ứng xuất binh bắt giữ võ sĩ Phục Quốc Hội, hiện tại đã không phải đồn đại rồi.
- Ồ ——
Võ Tam Tư trên mặt có chút mất tự nhiên, lại hỏi:
- Không biết Cao Ly Phục Quốc Hội cùng ta có quan hệ gì?
- Chính là vấn đề này a, Kiếm Đông Hi thú nhận bọn họ ám sát Tương Vương là bị Vương gia sai khiến, ta rất phẫn nộ, bắt y viết lời khai một lần nữa, việc ám sát Tương Vương sao có thể là Vương gia sai khiến, quả thực là nói hươu nói vượn.
Võ Tam Tư trên mặt lúc đỏ lúc trắng, chuyện này bảo y trả lời thế nào đây? Sau một lúc lâu, y âm thầm cắn răng nói:
- Lý Thống lĩnh nói đúng, việc ám sát Tương Vương, làm sao có thể có liên quan đến ta, chi bằng giao người này cho ta, để cho ta tới hỏi y một câu.
Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Tuy rằng ta cảm thấy rất vớ vẩn, nhưng thế thì sao chứ? Ta trong thư phòng của Kiếm Đông Hi tìm được một vài món đồ, mời Vương gia xem qua.
Nói xong, hắn lấy ra hai phong thư đặt lên bàn, giao cho Võ Tam Tư. Võ Tam Tư lập tức ánh mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm hai phong thư này, tay y run rẩy muốn lấy đi hai phong thư này, Lý Trân lại nhặt thư lên đưa cho y:
- Dù sao đây chỉ là bản sao, không phải bản chính, Vương gia cứ việc cầm đi.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Võ Tam Tư trên trán hiện lên gân xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Vương gia, ta nói rõ luôn.
Lý Trân thản nhiên nói:
- Thư trong tay ta, tất cả căn cứ chính xác có liên quan tới Vương gia đều ở trong tay ta, trả lại cho Vương gia cũng không phải là không thể được, nhưng ta có một điều kiện.
- Điều kiện?
Trong lòng Võ Tam Tư lại dâng lên một tia hy vọng, ánh mắt nửa màu xám không chớp mắt nhìn chằm chằm Lý Trân hỏi:
- Ngươi nói xem, ngươi muốn điều kiện gì?
Lý Trân cúi đầu nói với y một câu, Võ Tam Tư lập tức biến sắc.
- Không được.
Y quả quyết từ chối.
Lý Trân lại không có lên tiếng, vẫn như cũ không chút hoang mang uống trà, sắc mặt của Võ Tam Tư lại từ từ trở nên trắng bệch, sau một lúc lâu mới nói:
- Việc này... Để ta suy nghĩ xem.
- Đương nhiên sẽ cho Vương gia một thời gian suy tính, như vậy đi, nếu Vương gia suy xét xong, phái người đưa lời nhắn cho ta là được rồi, nhưng mà ta cảnh cáo trước, thư ở trên tay của ta, sau khi mọi chuyện kết thúc ta mới có thể trả lại cho Vương gia.
Nói xong, Lý Trân đứng dậy chắp tay nói:
- Cáo từ trước.
Hắn xoay người nghênh ngang rời đi, Võ Tam Tư nhìn bóng lưng hắn đi xa, một hồi lâu, tay y mới run rẩy mở thư ra.
Võ Tam Tư tâm sự nặng nề trở về nội thư phòng, một lát, Minh tiên sinh cũng vội vàng tới:
- Vương gia, như thế nào rồi?
Y vừa vào cửa liền hỏi.
Võ Tam Tư khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Chuyện ta lo lắng nhất đã xảy ra, hắn lấy được thư và mệnh lệnh ta viết cho Kiếm Đông Hi rồi.
- Vậy hắn nói sao?
Võ Tam Tư thở dài:
- Hắn đưa cho ta bản sao, ở trên bàn đó, bản chính còn trong tay hắn.
Minh tiên sinh nhìn thấy thư trên bàn, y tiến lên đem thư mở ra, vội vàng nhìn một lần, trong lòng âm thầm kêu khổ. Lương Vương thật sự là hồ đồ, nội dung quan trọng như vậy sao có thể viết thành thư, cho dù Lý Trân không có lấy được, nhưng đối với người Cao Ly cũng là một nhược điểm.
Nhưng việc đã đến nước này, y cũng không có thể nói thêm cái gì, y trầm ngâm một chút hỏi:
- Lý Trân có ý gì?
- Hắn bàn điều kiện với ta, nguyện ý đem hết thảy chứng cớ đều trả lại cho ta, nhưng điều kiện là bảo ta trợ giúp hắn lật đổ Lai Tuấn Thần.
Minh tiên sinh gật gật đầu:
- Giống với dự đoán của ta, sách lược cao minh.
- Tiên sinh cảm thấy hắn cao minh?
- Hắn biết rõ, tuy rằng Thánh Thượng sẽ giận dữ, cuối cùng vẫn sẽ không thật sự nghiêm trị Vương gia, nhiều nhất làm dáng một chút, hắn biết sẽ có kết quả này, cho nên hắn mới đến tìm Vương gia làm giao dịch.
Võ Tam Tư lạnh lùng nói:
- Hắn sẽ không sợ ta nói cho Thánh Thượng, nói hắn khi quân phạm thượng sao?
- Vương gia sẽ nói sao?
Võ Tam Tư lắc lắc đầu, y mệt mỏi ngồi xuống, dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng xoa nắn huyệt Thái Dương, qua một hồi lâu, y mới thấp giọng hỏi:
- Tiên sinh cảm thấy ta có thể làm giao dịch với hắn không?
- Vương gia phải đưa ra quyết định, ta chỉ có thể thoáng phân tích một chút, ta nghĩ chuyện này vừa có lợi vừa có hại, tuy rằng Thánh Thượng sẽ không thật sự xử phạt Vương gia, nhưng nếu cái chuôi cán này bị Thượng Quan Uyển Nhi nắm được, chỉ sợ lại là một chuyện khác, hoặc sự tình truyền ra, Vương gia cũng sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng nếu đáp ứng điều kiện của hắn, trợ giúp hắn lật đổ Lai Tuấn Thần, khả năng việc Hưng Đường Hội sẽ không giải quyết được gì, Vương gia cũng mất đi một liên minh đắc lực, cho nên ta cũng không biết rốt cuộc có nên đáp ứng hay không.
- Được rồi, chuyện này để cho ta suy nghĩ thật kỹ một chút.
Trong lòng Võ Tam Tư vô cùng thất vọng, y khoát tay:
- Tiên sinh lui ra đi.
Minh tiên sinh thi lễ, chậm rãi lui xuống, Võ Tam Tư lại khoanh tay đi đến trước cửa sổ, dừng thật lâu nơi bầu trời xa xăm.
Đến trưa, Đại Đường Hoàng đế Võ Tắc Thiên tiếp kiến Cao Ly mạt đại quốc vương Cao Tàng bị giam lỏng ở Lạc Dương, nghiêm khắc chất vấn chuyện Cao Ly Phục Quốc Hội, Cao Tàng trong sự sợ hãi phủ nhận hết thảy, y cái gì cũng không biết, đồng thời cũng tỏ thái độ, nguyện ý chấp nhận mọi quyết định của nữ hoàng bệ hạ.
Võ Tắc Thiên hạ chỉ đem Kiếm Đông Hi cùng với hơn hai mươi nòng cốt Cao Ly Phục Quốc Hội toàn bộ xử tử, mấy trăm võ sĩ bị bắt cũng toàn bộ sung quân Tây Vực.