Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 287: Thị vệ sa lưới




Bóng đen núp sau gốc cây hòe giật mình kinh hãi rồi lập tức xoay người chạy như điên về phía rừng cây phía xa. Không lâu sau thì chui vào rừng cây.

Trong đại viện Hoắc phủ có mười mấy tên áo đen từ chỗ nấp xông ra, bọn họ đều cầm đuốc chiếu sáng cả sân như ban ngày. Người cầm đầu chính là Giáo úy Nội vệ Trương Lê, Nội vệ đã điều tra ra nhà của Hoắc Tri Thiện. Trương Lê liền suất lĩnh đám võ sĩ Nội vệ này ngày đêm chạy tới Huỳnh Dương.

Mấy tên võ sĩ áp tải một tên áo đen vào sân, trên đùi người này trúng một mũi tên, nằm trên đất có vẻ đau khổ, không ngừng xin tha:
- Ta không phải Hoắc Tri Thiện, tha mạng cho ta.

Trương Lê túm lấy vạt áo của y:
- Ngươi là ai? Vì sao tối lại trèo tường vào?

- Tiểu nhân tên là Dương Bình, là hàng xóm, vừa rồi Hoắc Tri Thiện tìm tiểu nhân, bảo tiểu nhân trèo tường giúp anh ta mở cửa, tôi liền đồng ý…

- Hoắc Tri Thiện đang ở đâu?
Trương Lê vội hỏi.

Dương Bình chỉ ra ngoài cửa lớn:
- Chắc là ở bên ngoài.

Trương Liên ném y xuống rồi lao ra bên ngoài, mười mấy tên Nội vệ lao theo anh ta. Bên ngoài phủ không nhìn thấy bất cứ ai, Trương Lê chạy về phía cây hòe già, chỉ thấy một bóng đen ở rừng cây xa trăm bước, Hoắc Tri Thiện chắc chắn đã chạy vào rừng rồi.

Trong lòng Trương Lê vô cùng hối hận, vốn có thể bắt được tên Hoắc Tri Thiện này không ngờ lại bị gã bỡn cợt. Y không cam lòng vung tay lên:
- Theo ta vào rừng điều tra.

Mười mấy tên Nội vệ theo Trương Lê vào rừng cây, lúc này Hoắc Tri Thiện đã chạy xa mấy dặm. Gã dựa vào một cây đại thụ thở hồng hộc, thầm thấy mình may mắn thoát được một mạng.

Hoắc Tri Thiện hai mươi tuổi, dáng người tầm trung, khuôn mặt thanh tú, gã học võ từ năm lên bảy tuổi. Được danh sư truyền thụ, luyện được võ công cao cường, lại dựa vào gia thế trong sạch đã được tuyển vào Thiên Ngưu Vệ trở thành thị vệ thân cận của Hoàng tự Lý Đán.

Nhưng vụ án ám sát mấy ngày trước khiến gã trở thành tội phạm quan trọng của Đại Lý Tự và Nội vệ. Hoắc Tri Thiện than thở cũng không biết mình nên làm gì bây giờ? Nhưng gã cần một khoản tiền để cao chạy xa bay đi phương nam. Gã vốn định trước khi đi về thăm cha, không ngờ trong nhà lại có mai phục.

Hoắc Tri Thiện trầm tư một lát rồi chạy gấp về phía thị trấn.

Hai canh giờ, Hoắc Tri Thiện đi đến một tửu quán trong Đông thành của huyện Huỳnh Dương. Đây chính là quán rượu của nhị ca gã. Tuy bọn họ cùng cha khác mẹ, lại hơn kém nhau mười tuổi nhưng tình cảm huynh đệ rất tốt, Hoắc Tri Thiện tin rằng Nhị ca sẽ giúp mình một tay.

Gã ở ngoài tửu quán xem xét thật lâu, chắc chắn bên trong không có mai phục liều gõ cửa. Một lúc lâu sau trong sân vọng ra tiếng của Nhị ca:
- Ai đó?

- Nhị ca, là đệ, Tri Thiện.

Tiếng của Hoắc Tri Phúc căng thẳng vang lên:
- Đệ chờ một chút.

Một lát sau, anh ta mới ra mở cửa, nhìn hai bên rồi kéo tay đệ đệ vào sân. Nhìn Hoắc Tri Phúc và đệ đệ không giống nhau chút nào, Hoắc Tri Thiện mặt gầy cao dáng người cân xứng, cường tráng còn Hoắc Tri Phúc lại mặt tròn, béo lùn, mắt nhỏ lộ ra vẻ giảo hoạt của một thương nhân.

Nhưng lúc này sắc mặt của y tỏ ra lo lắng, y khoát tay ra hiệu cho đệ đệ không cần nói rồi lôi đệ đệ vào một phòng nhỏ để đầy đồ. Hoắc Tri Phúc đóng cửa lại, thắp một ngọn đèn nhỏ, ra sức ấn đệ đệ ngồi xuống, vô cùng căng thẳng nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khắp thành đều là bố cáo truy nã đệ. Hôm nay Huyện úy còn dẫn người đến quán rượu của ta điều tra đấy.

Hoắc Tri Thiện cười khổ một tiếng nói:
- Một lời khó nói hết, nhưng có chút gì cho đệ ăn không, đệ đói lắm.

- Đợi chút!

Hoắc Tri Phúc đi ra ngoài, một lát sau y bưng một đĩa bánh nướng to, còn cả một bình rượu gạo đến:
- Nguội hết rồi, không còn cách nào, đệ ăn trước đi.

Hoắc Tri Thiện sớm đã đói bụng, ăn ngấu nghiến, chỉ một lúc đã ăn hết đĩa bánh nướng và uống cạn sạch bình rượu gạo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mỹ mãn.

Hoắc Tri Phúc nhìn đệ đệ chằm chằm, chờ gã ăn xong mới nói:
- Bây giờ có thể nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chưa?

- Nhị ca, có người muốn ám sát Tương Vương, ba thị vệ chúng đệ đã chết hai, đệ mạng lớn chỉ bị thương nhẹ tránh được một kiếp.

- Vậy đệ chạy trốn cái gì, còn bị Đại Lý Tự truy nã, lẽ nào đệ có liên quan đến thích khách?
Hoắc Tri Phúc không hổ là một thương nhân, một câu đã đánh trúng tim đen.

Hoắc Tri Thiện tỏ ra xấu hổ, khẽ gật đầu:
- Đệ nhất thời hồ đồ, không chống nổi sức hấp dẫn của hoàng kim cho nên đã đồng ý hợp tác với họ. Nhưng đệ kiên quyết không động thủ, bọn họ lùi một bước, muốn đệ cung cấp tình báo chính xác. Đệ nói cho họ thói quen sinh hoạt của Tương Vương, kết quả là Tương Vương bị đâm ở hậu viện.

- Tương Vương chết rồi sao?
Hoắc Tri Phúc sợ quá hỏi.

- Ông ta rất may mắn, cũng chỉ bị thương tránh được một kiếp nhưng lúc Đại Lý Tự và Nội vệ điều tra, phát hiện sơ hở của đệ. Đệ chỉ nhân lúc họ chưa chuẩn bị bỏ trốn thôi.

Nói đến đây, Hoắc Tri Thiện thở dài, tuy gã bị thương nhưng không trúng độc. Mặc dù đã giải thích nhưng vẫn bị Đại Lý Tự nghi ngờ, chuẩn bị mang gã ra thẩm vấn. Ngoài việc chạy trốn ra, gã không có lựa chọn thứ hai, thậm chí không dám ở lại kinh thành, như vậy chắc chắn sẽ bị đối phương giết người diệt khẩu.

Hoắc Tri Phúc ngây ra, một lúc lâu sau, y biết đệ đệ gây ra đại họa, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Y run run nói:
- Vậy đệ định thế nào?

Hoắc Tri Thiện muốn nói nhưng cảm thấy có điều không đúng liền thổi tắt đèn nhưng đã muộn. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng thật to, tấm ván gỗ bị đạp đổ, một gã mặc áo đen xông vào, trong tay cầm đại chùy nặng hơn mười cân giáng đến, thế tấn công vô cùng hung hãn.

Hoắc Tri Thiện vô cùng nhanh nhẹn, nhảy một cái ra ngoài thoát được nhát búa trí mạng, tên áo đen lực lưỡng cũng rất linh hoạt. Y đập búa không trúng, liền đi đến gần, vật lộn một hồi Hoắc Tri Thiện căn bản không còn chỗ trốn.

Đúng lúc này, Hoắc Tri Phúc chạy lên ôm cổ tên áo đen hô to:
- Tam lang, đệ chạy đi mau.

Tên áo đen giận dữ giáng một nhát đại chùy chính mặt Hoắc Tri Phúc, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, đầu lâu vỡ vụn. Óc của Hoắc Tri Phúc văng ra tung tóe, chết thảm dưới đại chùy.

Hoắc Tri Thiện nhìn thấy huynh trưởng chết thảm, mắt đỏ ngầu nhưng gã không có vũ khí. Gã nắm cơ hội huynh trưởng đã mở đường cho mình, ra sức kéo đống bàn cũ, hơn mười cái bàn đổ xuống đè lên tên áo đen. Tên này bò ra ngoài, Hoắc Tri Thiện nhảy ra khỏi đống gỗ đổ nát, trong sân có bốn, năm tên áo đen, bọn chúng mai phục xung quanh, cùng cầm kiếm đánh về phía Hoắc Tri Thiện.

Hoắc Tri Thiện đạp cái bàn ra liên tục văng chặn mấy đường kiếm, so với tên cầm đại chùy, võ công của mấy tên cầm kiếm này có kém hơn. Tuy Hoắc Tri Triện bị thương nhưng lấy một địch ba gã cũng vẫn không rơi vào thế hạ phong.

Tên áo đen kia đá văng chiếc bàn ra, đại chùy múa may đánh về phía Hoắc Tri Thiện. Võ công của y rất cao cường, mấy chiêu đại chùy liên hoàn đánh tới như tia chớp. Hoắc Tri Thiện biết rất nguy hiểm, chỉ nghe răng rắc một tiếng, chân bàn trong tay gã đã bị đập nát.

Đúng lúc này, trên tường viện có người hô to:
- Nội vệ đến rồi, mau chạy đi.

Tiếng bước chân từ khắp phía truyền đến, tên cầm chùy thấy sắp bắt được Hoắc Tri Thiện lại phải bỏ qua, trong lòng không cam hét lớn một tiếng, nện hơn mười nhát đại chùy liên tiếp, Hoắc Tri Thiện chạy quanh cây đại thụ tránh được hơn mười cái búa nện. Tên cầm chùy không làm gì được đối phương, đành phải rút lui.

Mấy tên áo đen chạy vào trong tửu quán nhưng tên cầm chùy không biết, vừa rồi một búa đạp nát chân bàn kia khiến miệng vết thương của Hoắc Tri Thiện vỡ ra, máu chảy ròng ròng. Đã duy trì không nổi nữa rồi. Nếu kiên trì thêm một lát y có thể giết được Hoắc Tri Thiện rồi, đáng tiếc y lại thất bại trong gang tấc.

Hoắc Tri Thiện không muốn bị Nội vệ bắt được, nhìn thấy võ sĩ cầm kiếm đã ở trên tường thành liền cắn răng chạy trốn. Nhưng chỉ chạy được mấy bước, trước mặt đã tối sầm lại rồi ngã xuống đất.

Lúc gã tỉnh lại thì đã phát hiện mình đang nằm trên chiếc xe ngựa. Tứ chi bị trói, cơ thể lung lay theo thùng xe, hình như vết thương trên người được băng bó rất kỹ. Nhưng cơ thể gã yếu ớt mệt mỏi nói không nên lời.

Mắt gã hơi chuyển, phát hiện ra ba gã võ sĩ đang ngồi bên đều lạnh lùng nhìn mình. Hoắc Tri Thiện nhớ đến Nhị ca bị mình liên lụy mà chết, không kìm nổi đau buồn, nước mắt tuôn ra, đau khổ rồi nhắm mắt lại.

Lúc Hoắc Tri Thiện tỉnh lại lần nữa thì phát hiện mình không ở trên xe ngựa mà đang nằm trong phòng, hai tay có thể hoạt động nhưng chân bị xích. Gã từ từ ngồi dậy, toàn thân đau đớn, dùng sức kéo xích kêu loảng xoảng.

Lúc này, phía sau gã có tiếng:
- Nếu ta là ngươi, ta sẽ không làm chuyện vô dụng này.

Hoắc Tri Thiện vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một người trẻ tuổi thân hình cao lớn ngoài cửa sổ:
- Ngươi là… Lý Trân?

Lý Trân khẽ mỉm cười:
- Trong Thiên Ngưu Vệ gần như không ai mà không biết ta.

- Các ngươi giết huynh đệ của ta rồi?
Hoắc Tri Thiện nghiến răng nghiến lợi nói.

Lý Trân dừng bước trước mặt gã, nhìn gã bình tĩnh nói:
- Vốn ta tưởng ngươi là kẻ thông minh không ngờ cũng chỉ là tên hồ đồ, là chúng ta giết Nhị ca của ngươi ư?

Hoắc Tri Thiện chậm rãi cúi đầu, gã tức giận nhưng biết tên cầm chùy kia chính là một trong những kẻ đã mua chuộc mình, gã thở dài:
- Lý thống lĩnh, ta thật xin lỗi, ta không biết ai muốn ám sát Tương Vương, bọn họ chỉ có hai người liên hệ với ta, ta không biết bọn họ.

Lý Trân lấy Thất Diệp trân châu, để lên tay hỏi:
- Ngươi biết nó chứ?

Hoắc Tri Thiện nhìn viên trân châu một lúc mới bất đắc dĩ gật đầu:
- Là bọn họ cho ta, để ta ném ở hiện trường.

- Ngươi cũng biết, sao ngươi lại để lộ sơ hở không?
Lý Trân thản nhiên hỏi.

- Ta không biết, có lẽ vì ta không trúng độc.

- Thực ra không phải lý do đó, mà vì người đâm ngươi bị thương quả thực không dùng đao độc. Sơ hở thực sự nằm ở viên trân châu này, sau khi xảy ra vụ ám sát, đám thị vệ đã cẩn thận kiểm tra hậu hoa viên, lục soát khắp chỗ hẻo lánh cũng không phát hiện ra khuyên tai trân châu. Nhưng khi chúng ta đi thì lại phát hiện ra rõ ràng nó để bên cạnh đình, mà trừ ngươi ra thì không có thị vệ nào khác đến gần tòa đình này.