Địch Yến là một cô gái thông minh, Lý Trân bảo nàng đợi nửa canh giờ, nàng sẽ suy nghĩ câu nói kia của Thái Bình công chúa nửa canh giờ. Nàng đã đoán được Thái Bình công chúa đang nói đến Thượng Quan Uyển Nhi. Cho dù, Thượng Quan Uyển Nhi không hề giống như tiếng xấu của Thái Bình công chúa và nữ hoàng đế đồn xa. Ngược lại, phụ thân rất khen ngợi về tài văn và khả năng của cô ta.
Dù sao Thượng Quan Uyển Nhi cũng là nữ nhân trẻ tuổi, Lý Trân lại từng cứu mạng nàng, trong lòng nàng có sự cảm ơn, sự cảm ơn này hóa thành cảm kích. Hơn nữa, bọn họ sớm chiều ở chung, giữa họ có nảy sinh tình cảm gì hay không?
Tuy Địch Yến hiểu trong lòng, Thượng Quan Uyển Nhi sẽ không lấy Lý Trân kém nàng 10 tuổi nhưng nếu cô ta vung đao cướp người yêu, cướp tình lang của mình đi thì quả thực nàng không còn cách nào. Cho nên vừa rồi Địch Yến giận Lý Trân, phần lớn cũng là vì Thượng Quan Uyển Nhi.
Bây giờ Lý Trân lại đưa thanh đoản kiếm của Thượng Quan Uyển Nhi cho mình, Địch Yến có thích cũng không cần. Lý Trân nhặt thanh đoản kiếm dưới đất lên, miễn cưỡng cười nói với Địch Yến:
- Thực ra côấy tặng quà cho muội, chỉ là mượn tay của ta thôi.
Sắc mặt của Địch Yến trầm xuống:
- Nếu cô ta muốn tặng muội thì cứ trực tiếp tặng là được rồi sao phải mượn tay huynh, lẽ nào cô ta làm chuyện gì nên sợ nhìn thấy ta sao?
Lý Trân không phản bác được, ánh mắt lợi hại của Địch Yến nhìn hắn chằm chằm, nàng lại càng tin vào trực giác của mình không sai. Giữa Lý Trân và Thượng Quan Uyển Nhi chắc chắn có quan hệ gì đó, một cơn tức nghẹn trào lên trong lòng nàng, nước mắt ròng ròng. Bỗng nàng đứng lên, quay người bước nhanh xuống tầng hai. Một lát sau, chỉ thấy nàng liều mạng quất chiến mã, phóng ngựa chạy gấp về phía Địch phủ.
Lý Trân thở dài, bàn tay dài chôn sâu vào mái tóc dày, lồng ngực nghẹn ứ, có một nỗi buồn không nói thành lời.
Một lúc lâu sau, Lý Trân ngẩng đầu lên, không biết từ bao giờ có một gã đàn ông trẻ, xấp xỉ tuổi hắn, thân hình khôi ngô, tuấn tú, lông mày lưỡi kiếm, tóc mai rủ xuống, mắt sáng có thần, khí thái phong trần, dung nhan cũng không tầm thường. Chỉ thấy anh ta cầm một chén rượu, vẻ mặt tươi cười, có một người đi phía sau anh ta, Lý Trân nhận ra đây chính là Lý Huy hôm qua đấu trong Võ Cử với hắn.
Lý Trân hoảng sợ vội vàng đứng lên, người đàn ông trẻ khom người cười nói:
- Tại hạ Lý Trọng Nhuận, vô cùng kính nể tiễn pháp của Lý thống lĩnh. Tiếc là ngày hôm qua không thể chứng kiến, trong lòng lấy làm tiếc nuối.
- Các hạ quá khen rồi!
Trong lòng Lý Trân nghi ngờ, hắn không biết rõ Lý Trọng Nhuận là người như thế nào nhưng hắn biết Lý Huy là hoàng tộc. Nếu Lý Huy đi theo y, vậy chắc chắn Lý Trọng Nhuận này cũng là hoàng tộc, hắn liếc nhìn Lý Huy.
Lý Huy đi lên cười nói:
- Trọng Nhuận là con trai cả của Lư Lăng Vương, Lý thống lĩnh chắc là nghe nói rồi chứ!
Lý Trân lập tức tỉnh ngộ, hắn nhớ rõ Triệu Thu Nương từng nói với mình. Lư Lăng Vương Lý Hiển sau khi đăng cơ đã lập con trai cả Lý Trọng Nhuận làm thái tử. Sau đó Lý Hiển lại bị Võ Tắc Thiên phế bỏ, Lý Trọng Nhuận vì thế cũng bị giáng chức làm thứ. Mấy ngày trước Thượng Quan Uyển Nhi từng đề cập đến Lý Trọng Nhuận. Lý Trân nhớ rõ nói là Lý Thành Khí và Lý Trọng Nhuận đã thành lập đội mã cầu đến kinh thành tham gia thi đấu mã cầu.
Lý Trân kính nể y hơn hẳn, vội vàng chắp tay thi lễ nói:
- Hóa ra là Thái tử điện hạ, Lý Trân thất kính rồi.
Lý Trọng Nhuận cười khổ một tiếng:
- Lý thống lĩnh đang cho ta lên lửa nóng sao?
Lý Trân cũng biết mình xưng hô có chỗ sai, không khỏi áy náy cười khoát tay nói:
- Mời hai vị ngồi!
Lý Trọng Nhuận và Lý Huy nhìn nhau, hai người cũng không khách sáo mà ngồi xuống. Vừa rồi Lý Trọng Nhuận nhìn thấy quá trình Địch Yến tức giận, y nhìn ra hai người này giận dỗi vì tình. Lý Trọng Nhuận khẽ cười nói:
- Địch cô nương là người ngay thẳng. mặc dù giận dỗi mà đi nhưng ta tin không lâu sau cô ấy sẽ quay về bên cạnh Lý thống lĩnh thôi.
Lý Trân cười khổ trong lòng, lần này không giống bình thường, sao cô ấy có thể hết giận nhanh như vậy. Nhưng Lý Trọng Nhuận lại biết Địch Yến, điều này khiến Lý Trân bất ngờ, hắn tò mò hỏi:
- Lý huynh sao lại quen cô ấy?
- Ta bây giờ trắng tay, Lý thống lĩnh gọi ta là Trọng Nhuận là được rồi, không giấu gì ngươi. Hai năm trước ta từng gặp Địch cô nương ở Phòng Châu, cô ấy theo sư phụ đến Phòng Châu.
Lý Trân giật mình, không ngờ Công Tôn đại nương đã từng đến Phòng Châu, vậy bà ấy có quan hệ thế nào với Lý Hiển?
Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, Lý Trân không nghĩ nhiều nữa, hắn cũng không muốn nhắc lại chuyện của Địch Yến. Hắn lập tức chuyển đề tài cười nói:
- Nghe nói Trọng Nhuận huynh tổ chức đội mã cầu, không phải Huy công tư cũng là cầu thủ đấy chứ?
Lý Huy cười thản nhiên nói:
- Lý thống lĩnh nói xem?
- Ta biết cao thủ cưỡi ngựa, bắn cung chắc chắn cũng là cao thủ mã cầu, nhưng cao thủ mã cầu lại chưa chắc đã là cao thủ kỵ xạ. Cho nên Huy công tử chắc chắn giỏi về đánh bóng.
- Lý thống lĩnh nói hoàn toàn chính xác, Huy huynh chính là đội trưởng đội mã cầu của chúng tôi. Huynh ấy không chỉ cưỡi ngựa, bắn cung giỏi mà mã cầu cũng vô cùng lợi hại. Nghe nói Lý thống lĩnh cũng muốn tranh giải quán quân thi đấu mã cầu, không biết hai đội chúng ta có thể tỉ thí với nhau không?
Không đợi cho Lý Trọng Nhuận nói xong, Lý Trân liền mỉm cười nói:
- Mã cầu không phải là kỵ xạ, Lý Trân cũng chỉ là một cầu thủ mã cầu bình thường mà thôi. Tuy là muốn giành được thành tích tốt nhưng trong đại hội thi đấu anh hùng mã cầu đâu dám nói xằng đoạt giải quán quân. Trọng Nhuận huynh thực sự là đề cao Lý Trân rồi, nhưng…
Nói đến “nhưng” giọng của Lý Trân nhỏ đi, hắn cười nói với Lý Trọng Nhuận đầy thâm ý:
- Nếu để người ta nhìn thấy đội mã cầu của Lư Lăng Vương và đội mã cầu của Thượng Quan xá nhân cùng luận bàn thì sẽ có liên tưởng gì đây?
Lý Trân nói những lời này lập tức khiến Lý Trọng Nhuận thay đổi sắc mặt. Thi đấu mã cầu một mặt là cuộc thi đấu thể thao lớn nhất Đại Đường, nhưng mặt khác cũng là thể hiện cho sự âm mưu đấu tranh quyền lực.
Bởi vì cái chết của Tiết Hoài Nghĩa và Võ Thừa Tự bị lưu đầy đã dẫn đến sự thay đổi lớn cho vận mệnh của triều đình. Đến Lý Hiển ở Phòng Châu xa xôi cũng cảm giác được thái độ nới lỏng của mẫu thân đối với hoàng tộc Lý thị. Cho nên y mới lệnh cho con trai cả là Trọng Nhuận vào kinh tham gia thi đấu mã cầu, lấy cớ đó chứ thực ra là thăm dò sự thay đổi của triều đình.
Tương Vương Lý Đán cũng cảm nhận được sự thay đổi trong triều, cũng phái con cả là Lý Thành Khí dẫn đội tham gia thi đấu mã cầu, để dò la về thế lực mới của triều đình. Có thể nói cùng huynh trưởng Lý Hiển không hẹn mà trùng ý nhau.
Cho nên Lý Trọng Nhuận đặc biệt muốn quen biết Lý Trân thực ra là muốn từ chỗ Lý Trân lấy được tin tức của Thượng Quan Uyển Nhi. Phải biết rằng, người thực sự hiểu tâm tư của Thánh thượng không có nhiều. Thượng Quan Uyển Nhi là một trong số đó.
Không ngờ Lý Trân lại không chút khách sáo chỉ ra mục đích thực sự của Lý Trọng Nhuận, cũng ám chỉ rằng hai đội tiến hành thi đấu luyện tập sẽ dẫn đến những suy đoán chính trị không cần thiết.
Mặt Lý Trọng Nhuận đỏ lên, vội vàng đứng dậy thi lễ nói:
- Là ta suy nghĩ không chu đáo, đa tạ Lý thống lĩnh đã nhắc nhở.
Lý Trân cười cười lại chậm rãi nói:
- Thực ra cũng không phải không được, quan trọng là phải chọn đúng trường hợp và thời cơ, Trọng Nhuận huynh thấy thế nào?
Lý Trân không nói thêm gì nữa, kết thúc, hai người chắp tay cáo từ.
Lý Trọng Nhuận và Lý Huy về đến nhã phòng của họ. Lý Huy thấy Lý Trọng Nhuận vẫn uống rượu không nói, như suy tư gì đó, hình như vẫn còn suy nghĩ về những điều vừa rồi Lý Trân nói. Y khẽ mỉm cười nói:
- Công tử cảm thấy người này thế nào?
Lý Trọng Nhuận thở dài nói:
- Lúc đầu thấy hắn mâu thuẫn với Địch Yến, ta còn tưởng người này là tên nhóc con khổ vì tình nhưng nói chuyện một lúc, ta mới phát hiện ra hắn là kẻ lão lạt, suy nghĩ nhạy bén hoàn toàn không giống với tuổi của hắn. Không hổ là trợ thủ đắc lực cho Thượng Quan Uyển Nhi, người này có thể về dưới trướng cha ta thì chắc chắn sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho cha ta trong triều đình, đáng tiếc!
Lý Huy cũng cười nói:
- Nghe nói Lâm Truy Vương Lý Long Cơ từng bái hắn làm thầy. Tuy hắn chỉ là Thiên Ngưu Bị thân bên cạnh Thánh thượng nhưng sau hắn còn có Thượng Quan Uyển Nhi và Cao Diên Phúc. Công tử cho rằng Tương vương không nghĩ cách gì sao?
Lý Trọng Nhuận nhướn mày:
- Nhưng sau đó thì sao, không có quan hệ gì nữa?
- Vì hắn đã được thăng chức làm Phó thống lĩnh Nội vệ, lại là tâm phúc của Thượng Quan Uyển Nhi, nếu có quan hệ, chỉ e Thánh thượng sẽ nghi ngờ không cần thiết. Cho nên Tương Vương đã không chuẩn cho Lý Long Cơ tiếp xúc với Lý Trân nữa.
Lý Trọng Nhuận như ngộ ra nói:
- Ý của ngươi là…
Lý Huy gật đầu:
- Tuy Thánh thượng khá khoan dung với lệnh tôn và công tử, không trói buộc thêm nhưng cũng không có nghĩa là công tử có thể tùy ý kết thân với đại thần trong triều. Nhất là Lý Trân, thống lĩnh Nội vệ cơ mật này. Hơn nữa, đám quan viên lại thường xuyên dùng cơm ở tửu quán này, xin công tử hãy suy nghĩ kĩ.
Sau lưng Lý Trọng Nhuận toát ra mồ hôi lạnh, rốt cuộc y cũng biết mình đã khinh thường rồi, đã kết giao với tâm phúc của Thượng Quan Uyển Nhi, hơn nữa vì sao Lý Trân chỉ vội vàng hàn huyên với y mấy câu rồi đi. Đây chính là không hi vọng có người nhìn thấy.
Lý Huy cười nói:
- Nhưng câu cuối cùng của hắn, ta còn cảm thấy hắn sẽ tìm cơ hội thích hợp để tiếp xúc với công tử.
Lý Trọng Nhuận lặng yên gật đầu, y cũng cảm nhận được thâm ý trong câu nói sau cùng của Lý Trân.
…
Trong tòa đại trạch của phường Sùng Chính, Trưởng sử Thôi Thiếu Dĩnh và năm tên Giáo úy mới nhậm chức cùng khom người thi lễ với Võ Phù Dung:
- Tham kiến Võ thống lĩnh!
Tuy Võ Phù Dung đã tao ngộ với phụ thân bị lưu đầy đau khổ nhưng để trấn an, Thái Bình công chúa lại bổ nhiệm nàng làm Phó thống lĩnh, chức vụ tuy không cao nhưng quyền lực lại không nhỏ.
Tuy nàng cũng từng là thống lĩnh hơn một trăm gia tướng Võ thị nhưng dù sao đây cũng là tư binh, sao có thể so sánh với quan quyền của Nội vệ. Rất nhiều chuyện trước kia không dám làm, thì bây giờ nàng có thể đi làm một cách quang minh chính đại. Lúc này Võ Phù Dung thực sự có một cảm giác vui sướng như được thoát thai hoán cốt.
- Các vị xin miễn lễ!
Võ Phù Dung tươi cười nói với mọi người:
- Có thể trở thành thống lĩnh của các vị, cũng là phúc của Phù Dung, hi vọng sau này chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực làm tốt mọi chuyện mà Thái Bình công chúa giao phó. Tin rằng Võ Phù Dung sẽ không bạc đãi mọi người. Nhưng những lời tục tĩu ta không muốn nói trước mặt, ai can đảm dám hai lòng hoặc không phục Võ Phù Dung ta làm thống lĩnh, vậy đừng trách lòng dạ ta độc ác.
Mọi người nghiêm nghị vội vàng nói:
- Ty chức không dám!
- Các ngươi lui hết ra đi!
Võ Phù Dung thoáng nhìn Trưởng sử Thôi Thiếu Dĩnh:
- Thôi trưởng sử mời ở lại!
Tất cả mọi người lui xuống, chỉ còn một mình Thôi Thiếu Dĩnh nơm nớp lo sợ. Y thực sự không sợ Vạn Quốc Tuấn nhưng lại hãi hùng lòng lang dạ sói của người đàn bà này.
Võ Phù Dung vẫy tay nhìn y, Thôi Thiếu Dĩnh vội vàng tiến lên:
- Xin thống lĩnh chỉ bảo.
Võ Phù Dung lấy ánh mắt của một nữ nhân đánh giá y một chút, vóc dáng người này cũng khá, nhưng hình như xương cốt hơi mềm. Nàng từng nghe Cao Tiễn nói, người này tham tiền háo sắc, ngày đầu tiên gặp Thài Bình công chúa đã quỳ lạy dưới váy nàng, người như vậy thực ra rất dễ nắm trong tay.
- Thôi trưởng sử, ta nghe nói ngươi và Lý Trân có quen biết, đúng không?