Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 182: Nhân chứng bất ngờ




Buổi chiều Lý Trân không có việc gì. Hắn cũng không ra ngoài, ngồi đọc sách một mình trước bàn. Lúc này, quản gia Lâm thúc vội vàng đi vào sân nói:
- Công tử, ngoài cửa có người tìm, bảo là thuộc hạ của người, họ Dương!

Lý Trân nao nao, lập tức nghĩ hẳn là chủ bộ Dương Tín tìm đến mình. Đây còn là lần đầu tiên ông ta tới nhà tìm, chắc phải có chuyện gì quan trọng. Lý Trân đứng dậy đi ra ngoài cửa lớn, chỉ thấy ngoài cửa lớn có một người đang đứng, bộ dạng đen gầy thấp bé, đôi mắt bé tin hin như mắt chuột. Đúng là Dương Tín.

Dương Tín là chủ bộ nội vệ lục phẩm. Ông ta không xuất thân chính quy, mà tiến dần lên từ chức tiểu lại. Nói chung, giữa quan và lại có một khoảng cách rất lớn. Từ lại trở thành quan, không chỉ cần năng lực tốt, mà còn cần nhiều kinh nghiệm và mạng lưới quan hệ rộng. Sau hơn hai mươi năm phấn đấu, Dương Tín mới từ chức lại tiến dần đến chức quan cửu phẩm, lại từ chức quan cửu phẩm tiến dần đến chức quan lục phẩm.

Nếu không có công danh, bình thường chức quan lục phẩm đã là chức cao nhất. Từ lục phẩm trở lên liền thuộc cấp bậc của đại phu, trừ phi có cống hiến đặc biệt, nếu không căn bản không thăng chức được.

Ấn tượng của Lý Trân với Dương Tín vốn không tốt lắm, tướng mạo đáng khinh, vẻ mặt nịnh hót. Nhưng từ khi Thôi Thiếu Dĩnh có dáng vẻ xuất chúng hàng phục Thái Bình công chúa, Lý Trân mới không để ý bề ngoài của Dương Tín nữa.

- Dương chủ bộ, có chuyện gì quan trọng cần tìm ta vậy?
Lý Trân cười bước ra.

Dương Tín thấy Lý Trân đi ra, vội vàng thi lễ, rồi kéo hắn qua một bên, đưa một cái bao màu đỏ cho hắn:
- Thống lĩnh xem cái này trước đã.

Lý Trân mở bao màu đỏ ra, chỉ thấy bên trong là một mũi tên dài ba tấc, phía trên còn cắm một phong thư. Hắn giật mình:
- Đây là cái gì?

- Vừa được phát hiện trên cột gỗ ở quan phòng của thống lĩnh, nhưng không biết có từ khi nào?

Lý Trân không xem thư, mặt sa sầm lại. Lại có kẻ dám bắn tên gắn thư vào quan phòng của mình. Đây chính là một sự uy hiếp đối với hắn.

- Trước tiên đến quan phòng xem sao!

Lý Trân cũng không vội xem thư, mà theo Dương Tín trở về quan sở ở phường Khuyên Thiện, trực tiếp đi vào quan phòng của mình. Dương Tín chỉ vào dấu tên còn lưu lại ở cột gỗ bên tường:
- Khởi bẩm thống lĩnh, tên được phát hiện ở đây.

Lý Trân nhìn dấu mũi tên, mũi tên cắm khá sâu, cắm vào ba phần cột gỗ, tên do nỏ bắn ra. Muốn bắn được như vậy, nhất định phải đứng trong vòng mười bước. Lý Trân nhìn theo hướng tên phóng tới, chỉ thấy trên cửa sổ có một cái lỗ nhỏ, cho thấy tên là từ ngoài cửa sổ bắn vào.

Lý Trân cười lạnh một tiếng, quay đầu nói với Dương Tín:
- Dương chủ bộ có phát hiện gì không?

Dương Tín gật đầu:
- Nếu tên mang theo thư thì không thể bắn ra lỗ nhỏ như vậy, cửa sổ phải bị thủng một lỗ lớn mới đúng. Ta cũng cảm thấy kỳ lạ.

- Không chỉ như vậy, nếu tên bị cửa sổ ngăn cản, thì không thể cắm sâu vào gỗ như thế được. Nếu ta đoán không lầm, hẳn là có kẻ ở trong phòng ta bắn tên.

Dương Tín hơi mất tự nhiên, cuống quít giải thích:
- Tuyệt đối không phải ty chức làm…

Lý Trân không đợi ông ta nói hết, liền xua tay ngăn cản:
- Dương chủ bộ không cần lo lắng. Ta tuyệt đối không có ý ám chỉ ngươi. Mũi tên này cũng phải được hai ngày rồi. Không thì Dương chủ bộ âm thầm điều tra một chút, ta nghi ngờ là người trong nội bộ làm.

Dương Tín thụ sủng nhược kinh, vội vàng thi lễ nói:
- Ty chức đã hiểu.

Lúc này Lý Trân mới mở thư ra, trong thư chỉ có một câu: Lư Võ ở hẻm Nhân Quả. Người này cũng là một trong số đám thích khách.

Lý Trân cau mày. Sau khi xảy ra chuyện hắn đã điều tra ghi chép của nhà trọ, phát hiện có khoảng mười thích khách, nhưng hiện trường chỉ có tám thi thể, còn có hai kẻ chạy thoát. Chẳng lẽ Lư Võ ở hẻm Nhân Quả là một trong số chúng sao?

- Còn nữa, mũi tên này là do ai bắn?

Lý Trân đưa thư cho Dương Tín:
- Dương chủ bộ thấy thế nào?

Dương Tín sốt ruột, xem qua bức thư, cúi đầu nghĩ một lát rồi mới nói:
- Dường như có người cố ý dẫn dắt thống lĩnh, cung cấp cho thống lĩnh vài nhân chứng vật chứng quan trọng.

- Ngươi nghĩ xem liệu có phải là chứng cứ giả không?
Lý Trân lại hỏi.

- Ty chức cảm thấy không phải. Dù sao thống lĩnh cũng là người tận mắt chứng kiến cuộc ám sát, sẽ biết được chứng cứ có phải là giả hay không. Tên Lư Võ này hẳn là thích khách thật sự. Nghe nói Thánh Thượng đã giao vụ án này cho Lai Tuấn Thần. Chắc chắn Lai Tuấn Thần sẽ đến tìm thống lĩnh để tìm hiểu tình hình lúc đó, cho nên phong thư này đã cung cấp cho thống lĩnh một ít manh mối, để thống lĩnh giao lại cho Lai Tuấn Thần.

Dương Tín ngừng một lát rồi nói:
- Ty chức cảm thấy, cho dù thống lĩnh không thèm để ý đến phong thư này, người truyền tin cũng sẽ tiết lộ tin tình báo cho Lai Tuấn Thần.

Lời của Dương Tín khiến Lý Trân phải nhìn ông ta với cặp mắt khác xưa. Phân tích của ông ta hợp tình hợp lý, góc nhìn độc đáo, chả trách Tôn Lễ cực lực tiến cử Dương chủ bộ với mình. Đúng là có chút bản lĩnh.

Lý Trân ngẫm nghĩ một lát lại hỏi:
- Ý của ngươi là, có kẻ cố ý muốn vạch trần chân tướng, đúng không?

Dương Tín gật đầu:
- Đúng là ty chức có ý này. Lúc Thượng Quan xá nhân còn chưa trở về, vụ ám sát đã làm náo động Lạc Dương. Rõ ràng có người đang cố ý làm ầm lên. Ty chức đoán, hẳn là kẻ đối đầu với tên đứng đằng sau vụ ám sát nhân cơ hội ném đá xuống giếng. Nếu thống lĩnh thật sự muốn bắt được thích khách, thì hãy đến hẻm Nhân Quả một chuyến.

Lý Trân trầm tư một lát. Đúng là hắn nên thương lượng với Thượng Quan Uyển Nhi về chuyện này trước.


Mới nói tạm biệt được hai canh giờ, Lý Trân nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi thì giật mình, chỉ thấy trong quan phòng nàng các loại công văn chất cao như núi. Nàng đang vùi đầu trong đống tấu chương. Thấy Lý Trân vào phòng, Thượng Quan Uyển Nhi cũng không ngẩng đầu lên mà cười nói:
- Vốn tưởng rằng về thăm nhà một chuyến là có thể lười biếng. Rốt cuộc một việc cũng không trốn được, toàn bộ đều chất đống ở đây.

Lý Trân cũng nói đùa:
- Không phải có người rất muốn san sẻ công việc với xá nhân hay sao? Xá nhân có chịu san bớt cho nàng đâu.

Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn Lý Trân chăm chú, nói:
- Nếu ngươi đồng ý san sẻ với ta, ta sẽ rất vui mừng chia cho ngươi một nửa.

- Ta thì rất vui lòng. Chỉ sợ Thánh Thượng nhận ra bút tích của ta sẽ không vui.

- Thật ra cũng không sao. Thánh Thượng cũng nhiều lần bảo ta tìm vài cung nữ biết chữ làm thư tá. Tiếc rằng ta còn chưa tìm được người thích hợp. Thật ra ngươi rất phù hợp, nhưng ta cần ngươi làm việc quan trọng hơn. Phải làm thư tá cho ta thì ủy khuất ngươi quá.

Hai người nói vài câu, Lý Trân liền đưa tên và thư cho Thượng Quan Uyển Nhi xem, rồi nói lại phân tích của Dương Tín. Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên cười nói:
- Dương chủ bộ phân tích khá lắm, giống với dự đoán của ta. Thật ra ông ta là một nhân tài. Ngươi có thể dùng ông ta.

- Giờ ty chức nên làm thế nào?

Thượng Quan Uyển Nhi trầm tư một lát rồi nói:
- Mặc dù là người có lòng dẫn dắt chúng ta, nhưng nắm được chứng cứ sớm chút, thì có thể đề phòng Lai Tuấn Thần lợi dụng vụ án này để công kích. Chúng ta có thể thuận thế mà làm, vạch trần chân tướng trước.

Lý Trân gật đầu:
- Ty chức đã hiểu.

Chần chừ một chút, Lý Trân lại hỏi:
- Không biết Lai Tuấn Thần giờ ở đâu?

- Ta nhận được tin, tối hôm trước y đã đẫn người đến Thiểm huyện, để điều tra vụ ám sát. Dù thế nào thì y cũng muốn ra vẻ chút. Có lẽ tối nay hoặc ngày mai y sẽ quay về. Tốt nhất là chúng ta nên tìm được nhân chứng quan trọng trong vụ ám sát trước khi y trở về.


Hẻm Nhân Quả nằm ở bờ phía bắc của Lạc Thủy thuộc phường Đồng Đà, là con hẻm sâu gồm hơn hai mươi hộ gia đình. Người sống trong con hẻm này hầu hết đều là thợ thủ công, bị quan phủ không chế, địa vị xã hội khá thấp.

Buổi chiều, Lý Trân dẫn theo hơn bảy mươi binh sĩ nội vệ bao vây hẻm Nhân Quả, chặn tất cả mọi lối ra. Theo như bức thư kia, thích khách tên Lư Võ đang trốn trong con hẻm này.

Căn cứ theo kết quả mà Lý Trân phái người điều tra, quả thật con hẻm này có người họ Lư, nhưng có liên quan đến tên thích khách họ Lư kia hay không thì không biết.

Thật ra Lý Trân cũng cảm thấy tin tình báo này có rất nhiều chỗ khả nghi. Ví dụ như, làm sao thích khách có thể ở một mình? Cho dù thích khách chạy thoát, tại sao kẻ đứng đằng sau vụ ám sát không tìm được kẻ này?

Tuy rằng khả năng xấu nhất là bọn họ trúng mai phục, nhưng Lý Trân suy nghĩ kỹ lại, vẫn thấy cần phải tra xét một phen, giống như ý của Thượng Quan Uyển Nhi, thuận thế mà làm.

Lúc này, Tửu Chí chạy như bay đến, thấp giọng nói nói với Lý Trân:
- Rất kỳ lạ. Phía trên mái hiên của căn nhà trong cùng phát hiện một mũi tên.

Trong lòng Lý Trân chấn động, lập tức lấy ra mũi tên phát hiện trong quan phòng của hắn, cầm trên tay hỏi:
- Giống cái này sao?

Tửu Chí chăm chú nhìn một lát, gật đầu nói:
- Đúng vậy, giống y như đúc.

Đột nhiên Lý Trân hiểu ra, thậm chí ngay cả chỗ ẩn thân cũng nói cho mình. Chỉ sợ thích khách bị kẻ truyền tin giấu ở đây. Hắn quyết định thật nhanh, nói:
- Bao vây căn nhà này, phải bắt sống đấy!

Mười mấy binh sĩ nội vệ nhanh chóng bao vây căn nhà trong cùng con hẻm.

Lý Trân vừa ra lệnh, binh sĩ nội vệ trên tường đều lần lượt nhảy vào sân, đi về phía căn phòng. Lý Trân cũng một cước đá văng cửa, xông vào trong sân, chỉ nghe thấy trong phòng truyền đến một loạt tiếng kêu tức giận, có kẻ bị binh sĩ nội vệ bắt được.

Binh sĩ nội vệ nhanh chóng áp giải một nam tử bị trói ra ngoài. Đây là một nam tử trẻ tuổi khoảng 27 28, dáng người bậc trung, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung dữ. Không bao lâu sau, Tửu Chí lại tiến lên bẩm báo:
- Đã lục soát hầm ngầm và nhà xí. Chỉ có tên này trong nhà!

Lý Trân quan sát nam tử này một lát. Hắn bỗng nhiên vung kiếm lên, xoa xoa kiếm, rồi chém rách y phục trên cánh tay phải của gã, để lộ phía trên cánh tay phải, chỉ thấy cánh tay phải của gã có hình xăm đầu sói. Lý Trân cười lạnh một tiếng, đúng là nằm trong dự đoán của Thượng Quan Uyển Nhi, rất có thể nam tử này chính là Độc Lang tử sĩ của gia tướng Võ Thị.

- Dẫn gã đi!

Lý Trân vung tay lên, binh sĩ nội vệ lấy dây thừng bịt miệng gã lại, đề phòng gã cắn lưỡi tự sát, rồi đội khăn trùm đầu màu đen lên đầu, dẫn gã ra khỏi căn nhà, đẩy lên một chiếc xe ngựa chuyên chở phạm nhân. Xe ngựa nhanh chóng rời khỏi hẻm Nhân Quả.

Lúc này, Triệu Thu Nương chậm rãi đi tới, trong tay nàng bưng một cái khay, trong khay có mấy thứ, bao gồm một thẻ đồng bài của võ sĩ gia tướng, một con dao sắc bén, còn có mấy thỏi hoàng kim, một bộ y phục dạ hành màu đen.

- Đây là mọi thứ tìm được trong phòng. Thật kỳ lạ, không ngờ lại có thẻ bài của gia tướng Võ thị.

Lý Trân cầm khối đồng bài hình vuông lên, xem xét cẩn thận, chỉ thấy mặt trước khắc bốn chữ “ Võ thị gia tướng”, mặt sau khắc hình đầu sói, phía dưới đánh số “ Giáp Thập”.

Triệu Thu Nương lại thấp giọng nói:
- Theo ta được biết, gia tướng Võ thị có tổng cộng hai mươi Độc Lang tử sĩ, đều là những kẻ liều mạng, võ nghệ cao cường, hoặc là thành công trở ra, hoặc là thất bại mà chết, bình thường sống trong Ngụy vương phủ nhà cao cửa rộng, chưa từng nghe nói có kẻ sẽ ẩn thân ở bên ngoài. Thống lĩnh, chuyện này rất kỳ lạ!

Lý Trân gật đầu. Hắn cũng nhận ra điều kỳ lạ. Nếu tên thích khách này là thật, thì chứng tỏ một chuyện, Độc Lang tử sĩ này không muốn bị Võ Thừa Tự giết người diệt khẩu nên mới chạy trốn, lại bị kẻ thù của Võ Thừa Tự biết được chỗ trốn, rốt cuộc lại bán đứng tên thích khách này cho mình.

Nếu người báo tin thật sự là Võ Tam Tư, thì Võ Thừa Tự cũng quá ngu xuẩn rồi. Kế hoạch ám sát quan trọng như vậy lại bị Võ Tam Tư biết được, đồng thời cũng chứng tỏ bộ mặt âm hiểm giả dối, không từ thủ đoạn của Võ Tam Tư.