Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 171-1: Kịch biến trước đêm (1)




Màn đêm dần buông xuống, đèn hoa trong thành Lạc Dương bắt đầu được thắp sáng. Ngọn đèn Thượng Nguyên dân chúng chờ mong cuối cùng từ từ được kéo lên. Ánh đèn rực sáng, toàn thành rực rỡ, cả thành Lạc Dương như chìm vào thế giới đèn.

Ban ngày mới lau đèn, nhà nhà ăn cơm tối từ sớm rồi đóng cửa dẫn vợ con ra ngoài ngắm đèn. Hàng trăm vạn người đi trên đường, khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Lạc Dương như được khởi động, khắp nơi đều là người đi xem đèn.

Bọn trẻ cầm theo ngọn đèn nhỏ đi chơi cùng bố mẹ, từng đám thiếu nữ mang theo túi tiền lựa chọn cho mình những vật phẩm nhỏ. Rất nhiều các gia đình giàu có đều mời các đoàn nghệ thuật đến biểu diễn.

Hồ Toàn Vũ đến từ Túc Đặc, Thác Chi Vũ của Thiên Trúc và hỏa kỹ đến từ Thổ Hỏa La. Múa ngựa đến từ dân tộc Thổ Cốc Hồn, còn cả múa sư tử, kịch tòng quân, múa rối…. Các loại giải trí đều có gặt hái lớn khiến người ta không kịp nhìn, tiếng hoan hô vang như sấm dậy.

Nhưng hấp dẫn người ta nhất trong tết Nguyên Tiêu vẫn là cử hành Vô Già pháp hội. Nguyên nhân không phải do chuyện Phật hấp dẫn mà là trong khi cử hành sẽ có một lượng tiền lớn được tung ra rất hấp dẫn dân chúng Lạc Dương. Pháp hội vừa mới bắt đầu, mấy vạn người từ bốn phương tám hướng đã lao đến chen chúc ở bờ nam Lạc Thủy chật như nêm cối.

Nhưng không phải tất cả pháp hội đều được cử hành ở Lạc Thủy. Sân bên đó không đủ rộng, một bộ phân pháp hội sẽ được cử hành trong hoàng thành, chỉ có điều không cho dân chúng đi vào mà chỉ có mấy ngàn tăng nhân và gần một vạn tín đồ được tham gia.

Đây là thỏa hiệp cuối cùng đạt được, chỉ cần ngăn những người không phận sự vào hoàng thành thì triều đình đồng ý cho tăng nhân, tín đồ vào hoàng thành tham gia pháp hội.

Mấy ngàn tăng nhân và hơn một vạn tín đồ mặc áo cà sa cùng niệm Đại Vân kinh. Vì cầu phúc cho Thánh thần hoàng đế, thanh thế đồ sộ, còn dân chúng ở bờ nam Lạc Dương đợi rải tiền chật như nêm cối.

Tiết Hoài Nghĩa nằm một nửa trên ngôi nhà cao tầng được dựng tạm, có vẻ không yên lòng. Y quay đầu nhìn về phía cung thành Ứng Thiên Môn. Cho đến lúc này, nữ hoàng Võ Tắc Thiên vẫn không đến tham gia pháp hội khiến trong lòng Tiết Hoài Nghĩa vô cùng uể oải, đồng thời cũng làm y tuyệt vọng.

Lần pháp hội này là cố gắng cuối cùng để y làm xoay chuyển Võ Tắc Thiên. Vì thế y đã không tiếc quẳng ra ba vạn quan tiền nhưng Võ Tắc Thiên vẫn không chịu lộ diện. Lúc này đây, y đột nhiên cảm giác một màn chói mắt trên cầu Thiên Tân không phải là bức tranh tượng phật mà là ngập tràn nhục nhã.

- Đại tướng quân, Xích Bảo đại sư đến rồi!
Một gã tăng nhân hầu hạ y cung kính nói.

- Người đang ở đâu?

Tiết Hoài Nghĩa lập tức ngồi dậy nhìn về phía pháp hội, không đợi thủ hạ trả lời y đã nhìn thấy. Trên một tòa mộc đài cách hơn trăm bước, từng vòng lửa vây quanh một bóng đen đang xoay tròn. Tiết Hoài Nghĩa chậm rãi gật đầu:
- Dẫn ông ta đến gặp ta!



Võ Tắc Thiên được ngự y kiêm tình nhân Thẩm Nam Mậu chăm sóc tỉ mỉ. Bệnh tình càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, hai ngày cuối cùng cũng được bình phục. Mấy ngày nay Võ Tắc Thiên và Thẩm Nam Mậu thân mật, tình cảm càng thêm nồng hậu.

Qua đấu tranh triều đình và nhân dân nhiều năm, cuối cùng bà ta cũng ngồi vững ngôi vị hoàng đế. Thể xác và tinh thần đã hơi mệt mỏi, lúc này bà ta không cần tình cảm mãnh liệt mà chỉ cần sự dịu dàng thắm thiết. Mà sự chăm sóc cẩn thận của Thẩm Nam Mậu chính là hợp với nhu cầu này của Võ Tắc Thiên.

Lúc này, Võ Tắc Thiên đang cùng Thẩm Nam Mậu ôm nhau ngủ trong trướng vải, sớm đã ném tình nhân Tiết Hoài Nghĩa lên chín tầng mây. Thị nữ Nghiêm Song Nhi bên cạnh Võ Tắc Thiên cảm thấy Thánh thượng đã ngủ say liền nhẹ nhàng từ phòng ngủ lui ra ngoài.

Vừa đi ra khỏi tẩm cung đã có một thái giám lén lút đưa cho cô ta một tờ giấy, nhỏ giọng nói:
- Đại tướng quân muốn biết bao lâu nữa thì Thánh thượng sẽ khởi hành?

Nghiêm Song Nhi thầm bực trong lòng, cô ta không biết chữ còn đưa cho cô ta một tờ giấy, đây chẳng phải làm nhục hay sao? Cô ta cười lạnh nói một tiếng:
- Thánh thượng còn đang uống thuốc, bao lâu nữa khởi hành ta cũng không biết, đợi lát nữa rồi nói.

Cô ta quay người đi về phía cung Thái Sơ. Không lâu sau, cô ta đi vào quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, nơm nớp lo sợ đưa tờ giấy này cho nàng. Mấy ngày trước Thượng Quan Uyển Nhi đã bắt cô ta tại trận, cũng che giấu việc cô ta đã thông đồng với Tiết Hoài Nghĩa. Cô ta đã hoàn toàn bị Thượng Quan Uyển Nhi thu phục.

Thượng Quan Uyển Nhi luôn kiên nhẫn chờ đợi cơ hội, cho dù nàng không thể xác định tối nay sẽ xảy ra chuyện gì nhưng vẫn chuẩn bị xong tất cả.

Thượng Quan Uyển Nhi mở tờ giấy ra, đọc qua trên tờ giấy là bút tích của Tiết Hoài Nghĩa hỏi Thánh thượng bao lâu nữa sẽ ra pháp hội. Thượng Quan Uyển Nhi nhếch miệng cười, Tiết Hoài Nghĩa này còn si tình vọng tưởng sao?

Xế chiều hôm nay nàng đã nói cho Thánh thượng biết về bức tượng Phật cao hai mươi trượng kia. Nghe nói là Tiết Hoài Nghĩa dùng máu ở đầu gối để vẽ, Thành thượng chỉ cười, căn bản không để ý đến nó. Tiết Hoài Nghĩa lại còn đắc ý tuyên dương với toàn thành, nhưng chỉ là tự rước nhục mà thôi.

- Xá nhân, ta nên trả lời ông ta thế nào đây?
Nghiêm Song Nhi rụt rè hỏi.

- Lúc đưa cho ngươi tờ giấy, ngươi nói thế nào?

- Tôi nói Thánh thượng đang uống thuốc, tạm thời khó biết lúc nào ra pháp hội.

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu:
- Ngươi hãy nói thật với bọn họ, nói Thánh thượng và Thẩm ngự y đang nghỉ ngơi, sẽ không tham gia pháp hội nữa.

- Vâng! Song Nhi hiểu rồi, Song Nhi cáo lui.

Nghiêm Song Nhi từ từ rút lui, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi lại hỏi:
- Tiết Hoài Nghĩa muốn tế phật ở Minh Đường, Thánh thượng có đồng ý không?

- Thánh thượng đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng không cho phép bọn họ cử hành pháp hội ở Minh Đường, chỉ có thế tế Phật. Hơn nữa, chỉ giới hạn trong đêm nay.

- Ta biết rồi, ngươi đi đi!

Nghiêm Song Nhi thi lễ lui xuống, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi viết một bức thư gọi một thái giám đến đưa thư cho y rồi nói:
- Nhanh chóng giao thư này cho Lý Trân, nói cho hắn biết đêm nay phải đặc biệt chú ý.

- Lão nô đi ngay!

Lão thái giám nhận thư vội vàng đi, Thượng Quan Uyển Nhi khoanh tay đứng trước cửa sổ. Từ cửa sổ nàng có thể dễ dàng nhìn rõ bức tranh vải tượng Phật trên cầu Thiên Tân. Ánh mắt của Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra sát khí lạnh băng, cuộc đấu tranh mấy năm nay giữa nàng và Tiết Hoài Nghĩa sắp kết thúc rồi.



Lúc này Lý Trân đang ở công sở Nội vệ trong hoàng thành. Hắn dẫn theo hơn 50 thủ hạ kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Lúc trưa hắn giả trang lừa Vạn Quốc Tuấn đến chùa Bạch Mã thành công, quét sạch chướng ngại vật lớn nhất. Nhìn tất cả các dấu hiệu, Tiết Hoài Nghĩa cũng đã chuẩn bị xong. Hai bên đều đang đợi thời cơ, sẵn sàng săn đuổi ở hoàng cung này xem ai là người có thể cười cuối cùng.

Lúc Lý Trân đứng trên tầng ba của Văn thư các, nhìn hoàng thành phía nam đang cử hành thịnh hội. Hắn lờ mờ nghe thấy tiếng tụng kinh. Lúc này Triệu Thu Nương chậm rãi đi đến bên cạnh hắn cười nói:
- Đối phó với một Tiết Hoài Nghĩa nhỏ nhoi, lại hao tổn nhiều tinh lực của chúng ta như vậy. Nói thật là có hơi chuyện bé xé ra to.

Lúc này Lý Trân tràn đầy cảm xúc nói:
- Đây là lực lượng của hoàng quyền, chúng ta phải thật cẩn thận, tránh kích thích nó. Nói cho cùng thái độ của Thánh thượng với Tiết Hoài Nghĩa không đủ kiên quyết mới khiến chúng ta lần lượt phải vòng vo như vậy. Giống như đi trên cây gậy trúc, phải chú ý cân bằng, nắn được các lực lượng mọi mặt và ảnh hưởng của nó. Chỉ cần hơi không cần thận là sẽ khiến củi kiếm ba năm mà thiêu một giờ.