Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 160: Phù dung dâng vật báu




Lý Trân vội vàng tiếp đón, khom người thi lễ:
- Tham kiến Thượng Quan xá nhân!

Sắc mặt của Thượng Quan Uyển Nhi vô nghiêm túc. Nàng nhìn binh sĩ bị thương, hỏi:
- Thương vong như thế nào?

- Chín người bị thương, bốn người không may bỏ mạng.

- Y phái bao nhiêu người đến phục kích các ngươi?
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận cắn răng hỏi.

- Khoảng chừng hai trăm người!

- Đáng chết!

Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu mắng một tiếng. Tiết Hoài Nghĩa phát rồ cũng không nằm ngoài dự đoán của nàng. Nhưng nàng cũng không kịp nhắc nhở Lý Trân. Nàng cũng có trách nhiệm trong chuyện này.

Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi áy náy, nói với Lý Trân:
- Đến quan phòng của ngươi. Ta có lời muốn nói.

Lý Trân dẫn Thượng Quan Uyển Nhi vào trong quan phòng. Thượng Quan Uyển Nhi ngồi xổm xuống, cẩn thận xem xét vết thương trên đùi hắn, thân thiết hỏi han:
- Thương thế của ngươi nghiêm trọng không?

Lý Trân cảm động, vội vàng nói:
- Đa tạ xá nhân quan tâm. Chỉ là vết thương ngoài da. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.

Thượng Quan Uyển Nhi đứng lên, gật đầu nói:
- Mấy ngày này ngươi không cần hành động gì. Chú ý bảo vệ an toàn cho bản thân và thuộc hạ. Mục tiêu của hắn hẳn là ngươi, ngươi phải coi chừng.

- Ta sẽ cẩn thận. Nhưng chuyện này phải xử lý thế nào? Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?
Trong mắt của Lý Trân toát lên lửa giận.

- Ngươi bình tĩnh trước đã!

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không giấu được lửa giận trong lòng, dứt khoát ngắt lời Lý Trân:
- Ta biết ngươi rất phẫn nộ. Nhưng chuyện này vô cùng quang trọng. Ngươi nghe ta nói hết đã.

- Được!
Lý Trân kiềm chế lửa giận trong lòng, nói:
- Cô nói tiếp đi.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng bình tĩnh lại, chậm rãi nói:
- Đây là lần đầu tiên Tiết Hoài Nghĩa sai võ tăng phục kích quan viên triều đình trong vòng 10 năm qua. Hơn nữa còn là nhằm vào nội vệ. Tính chất nghiêm trọng vô cùng. Ta nghi ngờ Tiết Hoài Nghĩa đã không còn lòng thần phục.

Lý Trân không ngắt lời Thượng Quan Uyển Nhi. Hắn còn đang suy đoán về hành động tiếp theo Tiết Hoài Nghĩa. Hôm nay sau khi Tiết Hoài Nghĩa phục kích, y sẽ tạm thời ám binh bất động, hay là sẽ tiếp tục tìm cơ hội?

- Ngươi có nghe ta nói không?
Thượng Quan Uyển Nhi chăm chú nhìn hắn.

- Ta đang nghe, mời tiếp tục!

Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hắn không chú ý, liền trừng mắt nhìn hắn, rồi tiếp tục nói:
- Tiết Hoài Nghĩa nuôi hơn vạn võ tăng ở trong chùa Bạch Mã. Hơn nữa y sắp xếp không ít tâm phúc trong quân đóng ở Lạc Dương. Nếu cảm thấy sắp có tai ương, y sẽ bí quá hoá liều. Cho dù thất bại, cũng sẽ mang tai họa lớn cho Lạc Dương, đồng thời cũng là không nể mặt Thánh Thượng, rất có thể sẽ kéo theo ngươi vào. Ta không hy vọng nhìn thấy kết quả như vậy.

- Sẽ kéo theo tôi vào?
Lý Trân hoài nghi nhìn nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu:
- Nếu không nể mặt Thánh Thượng, tất cả mọi người đều xui xẻo. Không riêng gì ngươi, bao gồm ta, còn có Cao Diên Phúc, Võ Du Tự vv…, không ai thoát được. Chỉ có lợi cho Thái Bình công chúa, ngươi hiểu không?

Lý Trân không nói gì, trầm mặc một lát, hắn lại hỏi:
- Xá nhân cảm thấy. . . . Thái Bình công chúa sẽ lợi dụng chuyện này sao?

Thượng Quan Uyển Nhi thở dài, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng:
- Đây đúng là điều khiến ta lo lắng. Thái Bình công chúa cũng nhìn ra sự thay đổi thái độ của Thánh Thượng với Tiết Hoài Nghĩa. Nàng ta vẫn luôn muốn chiếm lấy ưu thế trong chuyện này, để lật đổ Tiết Hoài Nghĩa. Cuối cùng nàng ta sẽ hái mất những trái ngọt chính trị mà ta tốn công vun trồng bao năm nay. Cho dù thế nào, ngươi cũng không thể để Thái Bình công chúa nắm được nhược điểm đối phó Tiết Hoài Nghĩa.

- Nếu Thánh Thượng đã thay đổi thái độ với Tiết Hoài Nghĩa, vì sao người không trực tiếp hạ chỉ truy bắt Tiết Hoài Nghĩa? Dường như vẫn còn do dự, không dứt khoát.

- Dù sao Thánh Thượng cũng là nữ nhân! Ngươi không hiểu rõ tâm tư của người. Người ân sủng Tiết Hoài Nghĩa mười năm. Nếu như bảo không có chút cảm tình nào, đó là gạt người. Cho dù Tiết Hoài Nghĩa lần lượt khiến người thất vọng, khiến Thánh Thượng không còn tín nhiệm y. Nhưng bảo Thánh Thượng hạ lệnh giết Tiết Hoài Nghĩa, người thật sự không quyết tâm nổi. Trừ phi Tiết Hoài Nghĩa phạm phải sai lầm không thể tha thứ.

- Ví dụ như sai lầm gì, ám sát nội vệ có tính là sai lầm không thể tha thứ không?

Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu:
- Y có thể tỏ vẻ đó là hiềm khích cá nhân giữa hai người. Ta nói sai lầm không thể tha thứ là chỉ y có mưu đồ tạo phản, hơn nữa chứng cớ vô cùng xác thực. Cho nên ta luôn chờ y mắc phải sai lầm này.

Thượng Quan Uyển Nhi khoanh tay đi đến trước cửa sổ, thở dài một tiếng nói:
- Tháng chín năm ngoái ta từng ám chỉ với Thánh Thượng, nói chùa Bạch Mã nuôi hơn vạn võ tăng. Có thể Tiết Hoài Nghĩa rắp tâm bất lương, nhưng Thánh Thượng lại trách cứ ta, nói ta châm ngòi quan hệ giưa người và Tiết Hoài Nghĩa. Cho nên căn bản ta cũng không dám nhắc đến việc này. Ta đang đợi, ta biết rằng sớm hay muộn Tiết Hoài Nghĩa cũng sẽ để lộ sơ hở.

- Y đã lòi đuôi ra rồi.
Lý Trân thản nhiên nói.

Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu lại chăm chú nhìn hắn:
- Ngươi nói cái gì?

- Ta đang điều tra chùa Lân Chỉ hai ngày nay. Hôm nay ra khỏi thành đến chùa Báo Ân, chính là tìm trụ trì trước của chùa Lân Chỉ để lấy tấm bản đồ. Tiết Hoài Nghĩa phái hơn hai trăm võ tăng tăng cường phòng ngự của chùa Lân Chỉ, ta cảm thấy trong chùa Lân Chỉ nhất định có giấu thứ gì không thể để người khác biết.

Trong mắt Thượng Quan Uyển Nhi toát lên sự hứng thú mãnh liệt, chăm chú nhìn Lý Trân:
- Ngươi có kế hoạch sao?

- Đúng vậy. Ta đã lập kế hoạch chặt chẽ, nhưng còn phải chờ thời cơ. Nghe nói ngày mồng năm tháng giêng chùa Lân Chỉ tổ chức pháp hội long trọng. Có lẽ ngày hôm đó ta sẽ có thu hoạch.

Lý Trân cười lạnh. Dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.


Trong thư phòng rộng lớn, Thái Bình công chúa hơi quay đầu, đôi mắt phượng híp lại thành một đường:
- Tin tức của ngươi chính xác chứ?

Vạn Quốc Tuấn cung kính bẩm báo:
- Hồi bẩm Công chúa điện hạ, tin tức rất chính xác. Một thủ hạ của thần tận mắt nhìn thấy mấy trăm võ tăng bao vây Lý Trân và hơn mười bộ hạ của hắn. Bọn chúng giết chết vài tên binh sĩ nội vệ, cũng mất đi mấy chục người. Nhưng Lý Trân vẫn phá được vòng vây trốn thoát.

- Đúng là một đám vô dụng ngu xuẩn. Mấy trăm người bao vây còn để hắn chạy mất.

Thái Bình công chúa mắng một tiếng. Nàng lại nhìn ra cửa sổ trầm tư một lát, rồi nói với Vạn Quốc Tuấn:
- Ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ, tiếp tục theo dõi Lý Trân, chú ý nhất cử nhất động của hắn. Hắn bị thiệt hại lớn như thế, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Ta muốn biết kế hoạch của hắn là gì?

- Ty chức tuân lệnh!

- Cứ như thế đã, đi đi!

Vạn Quốc Tuấn thi lễ, chậm rãi lui xuống. Vừa đi đến cửa, Thái Bình công chúa lại gọi y lại:
- Còn có một chuyện, mấy tên quan văn nội vệ cũng có ích. Phải lôi kéo được bọn họ. Nhất là trưởng sử Thôi Thiếu Dĩnh. Sau này y rất có ích cho việc hoàn toàn khống chế nội vệ của ngươi. Đừng để hắn bị Lý Trân lôi kéo, hiểu chưa?

- Nhưng. . . Ty chức nên bắt đầu từ đâu?

Trong mắt Thái Bình công chúa lộ ra một tia thất vọng, nàng lạnh lùng nói:
- Ai cũng có nhược điểm. Thôi Thiếu Dĩnh cũng không ngoại lệ. Chuyện này còn cần ta dạy ngươi sao?

- Ty chức không dám!

Thái Bình công chúa lấy ra một chồng công văn từ trong rương ném cho hắn:
- Đống tư liệu này sẽ có ích với ngươi!

- Ty chức biết nên làm thế nào rồi.

Vạn Quốc Tuấn sợ tới mức lau mồ hôi trên trán, nhặt tư liệu trên bàn, rồi chậm rãi lui xuống. Thái Bình công chúa từ từ nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ kỹ càng về điều gì đó.

Đúng như những gì Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng, quả thật Thái Bình công chúa đã nắm được cơ hội từ chuyện này. Hai ngày nay nàng ta luôn suy nghĩ xem làm thế nào để giành được quyền chủ động lật đổ Tiết Hoài Nghĩa vào tay mình. Chuyện Lý Trân bị tập kích đã cho nàng cơ hội. Phải chăng nàng có thể lợi dụng võ tăng của Tiết Hoài Nghĩa để gây khó dễ?

Thái Bình công chúa trầm tư thật lâu, rồi quay trở lại chỗ viết một phong thư, Nàng ta lập tức gọi một lão gia đinh tới, đưa thư cho y nói:
- Ngươi mau đến phủ Chu Ngự sử một chuyến, giao thư này cho y!

- Lão nô tuân mệnh!

Lão gia đinh nhận thư rồi mau chóng đi. Thái Bình công chúa đứng lên đang định rời đi. Lúc này, quản gia lại vội vàng chạy tới nói: - Khởi bẩm công chúa, Phù Dung cô nương đã đến!

Thái Bình công chúa nhớ tới lời hứa của Võ Phù Dung, dâng cho mình vài tên cao thủ mã cầu, nàng lập tức vui vẻ nói:
- Mau mời nàng vào!

Một lát sau, Võ Phù Dung đi tới thư phòng. Nàng tiến lên thi lễ nói:
- Đa tạ công chúa trượng nghĩa cứu giúp, cha ta mới lại được tự do!

Đêm giao thừa Võ Thừa Tự mới về đến nhà. Ông ta cực kỳ cảm kích Thái Bình công chúa đã nói hộ cho mình, liền bảo nữ nhi thay mình đến cảm ơn Thái Bình công chúa. Thái Bình công chúa gật đầu:
- Phù Dung không cần khách khí. Không biết thân thể lệnh tôn thế nào?

- Gia phụ thật sự không khỏe, cần tĩnh dưỡng. Nếu không hôm nay người sẽ đích thân đến cảm tạ công chúa.

- Bảo ông ta tĩnh dưỡng cho tốt. Hai ngày nữa ta sẽ đến thăm.

- Đa tạ công chúa quan tâm. Ngoài ra, ta mang đến ba gã cao thủ mã cầu. . .

Không đợi Võ Phù Dung nói hết, Thái Bình công chúa liền khoát tay, vẻ mặt dối trá cười nói:
- Ta chỉ nói chơi thôi, sao ngươi lại tưởng thật?

- Không! Không! Đây là chuyện ta đã đồng ý. Hơn nữa chính bọn họ cũng nguyện ý đi theo công chúa. Mời công chúa đi theo ta.

Thái Bình công chúa đạt được dạ minh châu của Võ gia, vô cùng hài lòng với vụ mua bán này. Hơn nữa nàng còn muốn nhân cơ hội này kết liên minh với Võ Thừa Tự, kéo Võ gia về phía mình. Bởi vì ý nghĩ này, nàng ta cũng không quá coi trọng đám cao thủ mã cầu.

Chẳng qua nếu như Võ Phù Dung cam tâm tình nguyện dâng đám cao thủ mã cầu cho mình, nàng ta cũng không muốn từ chối. Thái Bình công chúa vui vẻ đi theo Võ Phù Dung ra cửa lớn.

Có ba gã mã cầu trẻ tuổi đứng trước tấm bình phong ở phía trong cửa. Xem ra đều chưa đến hai mươi tuổi, ai nấy trông cũng tuấn tú lịch sự, thắt lưng thẳng tắp, cùng đợi Thái Bình công chúa tiến đến kiểm tra. Thái Bình công chúa đi qua trước mặt từng người. Dáng vẻ và dung mạo đều khiến nàng hài lòng vô cùng.

Lúc này, ánh mắt của nàng dừng ở tên mã cầu thứ ba. Chỉ thấy y thân mình mảnh khảnh, hai chân thẳng tắp, đi ủng da cao cao. Bộ dáng yêu lệ dị thường, cái mũi thon dài, hàng lông mày còn thanh mảnh hơn nữ nhân, đôi mắt tựa như hồ nước sâu thăm thẳm, làn da mịn màng trắng nõn, còn đẹp hơn nữ nhân vài phần.

Ánh mắt Thái Bình công chúa sáng lên, nhìn chằm chằm gã mã cầu này. Nhất thời đem hai gã mã cầu kia và Võ Phù Dung ném ra sau đầu. Trong lòng Võ Phù Dung hiểu rõ, âm thầm khinh bỉ Thái Bình công chúa háo nam sắc. Nàng ta tiến lên phía trước cười nói: - Y tên là Trương Xương Tông. Đánh mã cầu khá tốt, thổi sáo cũng cực hay. Nếu công chúa thích. . .

Thái Bình công cười đến híp mắt lại. Bây giờ trong lòng nàng chỉ có bộ dáng như hoa sen của nam tử mỹ mạo này. Nàng ta nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi là Trương Xương Tông?

Trương Xương Tông ưu nhã thi lễ:
- Nếu công chúa đồng ý, có thể gọi ta là Lục Lang.

- Được! Ta gọi ngươi là Lục Lang. Lục Lang là người nơi nào?

Trong lòng Thái Bình công chúa đã nhộn nhạo khó nhịn. Nàng ta chỉ hận không thể lập tức đem y lên giường, cùng y phong lưu một phen. Nhưng Võ Phù Dung ở ngay bên cạnh, nàng ta không dám thể hiện rõ ràng.

Ánh mắt của nàng lưu luyến rời khỏi mặt Trương Xương Tông. Nàng ta quay đầu cười với Võ Phù Dung:
- Cảm tạ Phù Dung đã đưa tới ba gã mã cầu ưu tú này. Hai ngày nữa ta sẽ đích thân đến quý phủ cảm ơn phụ thân ngươi.

- Đâu có! Phải là chúng ta cảm tạ công chúa điện hạ đã chiếu cố mới đúng.

Hai nữ nhân chạm mắt nhau, cùng cười đầy thâm ý. Thái Bình công chúa muốn lôi kéo Võ Thừa Tự, Võ gia cũng cần Thái Bình công chúa làm chỗ dựa vững chắc. Đôi bên đều ngầm hiểu ý nhau.