Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 151-2: Lễ giao thừa tạ thần (2)




Công chúa Thái Bình cúi đầu không dám nhiều lời nữa, Võ Tắc Thiên nhặt báo cáo của Đại Lý Khanh Lý Nguyên Tố, sơ lược lật xem qua, lại nhìn nàng ta ngụ ý sâu xa nói:
- Cũng là nội vệ, một người là Phó thống lĩnh lật đổ Vi Thập Phương, diệt trừ toàn bộ ác tăng chùa Bạch Mã, gan dạ sáng suốt hơn người, còn một người Phó thống lĩnh thì lại tầm thường không có công cán gì, Lệnh Nguyệt, người con đề cử không được đắc lực đấy!

Công chúa Thái Bình lập tức hiểu ngay ám thị của mẫu thân, chính là hy vọng nàng ta có góp công trong chuyện của Tiết Hoài Nghĩa, đừng để Thượng Quan Uyển Nhi giành hết công lao.

Vốn dĩ nàng ta không muốn hỏi lại chuyện của Tiết Hoài Nghĩa, về chuyện này thì Thượng Quan Uyển Nhi nhận thua, nhưng ám thị của mẫu thân khiến nàng ta dường như lại nhìn thấy được hy vọng, trong lòng nàng lại bắt đầu lung lay, nàng ta phải bắt tay từ đâu đây?



Chính vào lúc công chúa Thái Bình thu dọn gian phòng giúp mẫu thân, tại phòng mình Thượng Quan Uyển Nhi cũng giúp Võ Tắc Thiên phê duyệt tấu sớ gởi đến từ các nơi.

Hằng năm cứ vào thời khắc cuối năm là nàng ta bận rộn nhất, ngày nào cũng có tấu sớ chồng chất như núi được gửi đến, lúc này, Tiểu Nga đứng trước cửa phòng nhỏ giọng bẩm báo nói:
- Cô nương, Thẩm ngự y đến rồi!

- Mời hắn vào!

Một chốc sau, Thẩm Nam Mậu nhanh bước tiến đến, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến xá nhân!

Thẩm Nam Mậu là do tổ phụ của Thượng Quan Uyển Nhi tên là Thượng Quan Nghi giới thiệu vào cung làm ngự y, chớp nhoáng đã hai mươi năm trôi qua, nhưng ân tri ngộ của Thượng Quan Nghi, Thẩm Nam Mậu vẫn luôn khắc cốt ghi tâm, cho nên trong cung thường vẫn nhận biết được Thẩm Nam Mậu là người của Thượng Quan Uyển Nhi.

Thượng Quan Uyển Nhi đặt bút xuống, nhặt quyển danh sách ca trực tân niên lên hỏi:
- Lần trước ngươi nói với ta, đêm giao thừa hôm nay là ca trực của ngươi, hưng trong danh sách này lại không phải vậy, chuyện này là thế nào?

- Hồi bẩm Xá nhân, vốn dĩ là ta trực, nhưng Vương ngự y nói mồng ba ông ta có việc, muốn ta đổi một chút, cho nên ta đã đổi ca với ông ta, ta sẽ trực mồng ba.

Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi âm trầm:
- Chuyện quan trọng như vậy mà tại sao ngươi không nói cho ta biết?

- Cái này…ty chức không biết đêm trực hôm nay quan trọng như vậy, nếu Xá nhân cảm thấy không ổn, ta đổi lại là được ạ.

Thượng Quan Uyển Nhi gạch lại lên danh sách, đưa cho y nói:
- Hôm nay rất quan trọng, cần ngươi trực ca, nếu không, ta vẫn sẽ không phái người đến nhà tìm ngươi đến đây.

Thẩm Nam Mậu nhận lấy danh sách, sợ hãi nói:
- Ty chức sẽ đổi ngay bây giờ!

Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi đã dịu lại, lại ôn tồn nói:
- Lần trước chuyện ta nói với ngươi, ngươi suy nghĩ đến đâu rồi?

Thẩm Nam Mậu cúi đầu, một lúc sau mới nói:
- Ty chức….đã suy nghĩ xong rồi ạ.

Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu cười
- Rất nhiều chuyện cần có kỳ ngộ, nắm bắt lấy kỳ ngộ, trong một đêm liền có thể một bước lên mây, nếu cứ mặc cho kỳ ngộ tuột mất khỏi tay mình, cả đời này của ngươi cũng chỉ là một tiểu ngự y không có tiếng tăm, hiểu không nào?

- Ty chức hiểu!

- Tốt lắm, ngươi quay về đi! Nhớ đổi lại danh sách cho ta.

Thẩm Nam Mậu hành lễ, trong lòng nặng trĩu lui xuống, Thượng Quan Uyển Nhi cũng chẳng còn tâm trạng phê duyệt tấu sớ, nàng đặt bút xuống, khoanh tay đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn sân mã cầu ở phía xa, bỗng dưng nàng lại nhớ đến Lý Trân, không biết đêm nay hắn qua giao thừa như thế nào?



Tuy rằng ngày giao thừa các quan viên vẫn phải thượng triều nửa ngày trời, nhưng đối với dân thường mà nói thì ngày hôm nay đã là ngày bắt đầu kỳ nghỉ tết rồi.

Ngoại trừ việc chuẩn bị củi gỗ, dán môn thần, thịt cá vịt gà và cả rượu ra, khá nhiều người còn phải đi đến chùa chiền làm lễ Tạ Thần vào hôm giao thừa, đêm tất cả những nguyện ước từng có trong năm qua tạ ơn và trả lại thần phật, sau đó mới nhẹ nhõm cả người mà đi đón tiếp một năm mới.

Hôm nay Lý Trân không có việc gì, sáng sớm đã đi đến Hoàng thành Vệ thự dạo quanh một vòng, đem việc điều động Tửu Chí và Trương Lê giao cho Trưởng Sử Thôi Thiếu Dĩnh, Lý Trân liền quay về nhà, hắn đã hứa từ trước là hôm nay sẽ đi cùng đại tỷ đến Tịnh Thổ Tự hoàn nguyện.

- Sao tỷ không đi Hoằng Pháp Tự?

Lý Trân cười hỏi:
- Hoằng Pháp Tự ở ngay bên cạnh chợ nam, quy mô cũng không nhỏ, đại tỷ lại cứ nằn nặc đòi đi Tịnh Thổ Tự, có phải nguyên nhân là do Mạnh Thẩm hay không?

Lý Tuyền trầm mặt xuống, tức giận nói:
- Đừng nhắc đến bà ta, nhắc đến bà ta thì ta lại bực bội.

- Sao thế, hai người cãi nhau à?

Trong trí nhớ của Lý Trân, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của đại tỷ vẫn luôn rất căng thẳng, cách dăm ba hôm lại cãi nhau, trước kia là cãi nhau vì tiền và bản thân, giờ trong nhà cũng dư dả rồi, bọn họ còn cãi nhau chuyện gì nữa? Thật là khiến hắn khó hiểu.

Lý Tuyền hừ lạnh một tiếng nói:
- Lúc trước bà ta làm cư sĩ ở Hoằng Pháp Tự, quyên tiền cho Hoằng Pháp Tự, ta còn không nói bà ta, nửa tháng trước bà ta bị Tịnh Quan Như Lai của Lân Chỉ Tự mê hoặc, trở thành tín đồ yêu ni trung thực của Lân Chỉ Tự, không tới nửa tháng trời, liền quyên mấy trăm quán tiền cho Lân Chỉ Tự, bà ta coi tiền của ta là ăn cướp có được chắc?

Lý Trân biết cái gọi là Tịnh Quang Như Lai chính là Lão Ni Hà Nội, vào Kinh cùng đợt với Tiết Hoài Nghĩa, chỉ có điều tên tuổi bà ta còn thối hơn cả Vi Thập Phương, người Lạc Dương cũng dần nhìn thấu được bộ mặt thật của bà ta, đều gọi bà ta là Yêu Ni, sao Mạnh thẩm lại bị Yêu Ni này mê hoặc được nhỉ?

- Hẳn là bà Yêu Ni đó đã hứa hẹn có thể kéo dài tuổi thọ cho bà ta chứ gì! Bà lão đó sợ chết đến phát điên, nghe nói quyên tiền có thể kéo dài tuổi thọ, bà ta liền bị mệt hoặc, làm đủ chuyện ngu xuẩn ở Đôn hoàng, chạy tới Lạc Dương vẫn là làm chuyện ngu xuẩn, ta cũng hết cách với bà ta.

- A tỷ, nhà nào cũng có chuyện khó nói, lạc quan chút đi tỷ!

- Ừ! Ta cũng tự an ủi bản thân như vậy, cũng may là Phật Nô đối với ta không tồi, nếu không ta tuyệt đối không cho phép bà ta phá hoại như vậy đâu.

Lý Trân không muốn nói thêm về vấn đề này, hắn chỉ về đám đông kết thành đội ở phía trước cười nói:
- Chẳng lẽ mọi người đều đi đến Tịnh Thổ Tự ư? Hôm nay thật náo nhiệt đấy nhỉ?

- Đệ không biết đó thôi! Lệ Tạ Thần giao thừa là phong tục của Lạc Dương, năm nay đương nhiên nhiều người, Lý Trân, chúng ta thắp hương rồi đi, đừng làm chậm trễ giờ đến tự viện.

- Biết rồi!

Hai tỷ đệ dần dần tiến gần đến tự viện, quả nhiên thấy dòng người như sóng triều, cả cái tự viên chật ních người đến tạ lễ, khoảng đất trống trước tự viện cũng dừng chật kín xe ngựa, bọn họ muốn tìm nơi để chăn thả gia súc cũng khó.

- Lý Trân, nhiều người quá!

Lý Tuyền cũng hết cách nhìn dòng người như núi như biển trước cửa tự viện, sau khi nàng ta thắp hương xong thì đã đến lúc nào rồi, nàng ta còn phải thu xếp cửa tiệm nữa.

Lý Trân nhìn quanh, muốn tìm nơi để thả ngựa, lúc này , hắn mơ hồ nghe có người đang gọi mình:
- Lý công tử, Lý công tử!

Lý Trân quay đầu lại, thấy không xa có một chàng thanh niên đang chạy đến, đầu đổ đầu mồ hôi, hành lễ với Lý Trân:
- Lý công tử, gia chủ nhà ta mời người!

Lý Trân nhìn về phía y chạy đến, chỉ thấy cách đó mười bước chân có một chiếc xa ngựa xa hoa đang đậu đó, bên cạnh còn có năm sáu tên kỵ mã tùy tùng, lúc này, rèm xe ngựa được vén lên, Lý Trân trông thấy một nữ tử dung mạo xinh đẹp, chính là Vương Khinh Ngữ, hắn mỉm cười.

- A Trân, cô nương đấy là ai vậy! Dung mạo xinh đẹp nhỉ?
Lý Tuyền cũng trông thấy Vương Khinh Ngữ.

Lý Trân nhỏ giọng nói với đại tỷ:
- A tỷ à, nàng ta là muội muội của Vương Nguyên Bảo đấy.

Lý Tuyền tức thì mừng rỡ, thì ra là muội muội của Vương Nguyên Bảo, thế thì nàng ta phải làm quen một chút mới được, phường rượu Vương Thị hiện giờ áo cơm cha mẹ của nàng mà.

- A Trân, còn không mau qua đó, cô nương nhà người ta đang đợi đệ kìa!
Lý Tuyền hối thúc đệ đệ nói.

Lý Trân hiểu ý đại tỷ, kỳ thật hắn chẳng muốn đại tỷ có qua lại gì với Vương Khinh Ngữ, nhưng dù sao cũng đã gặp, cũng đành phải qua đó chào hỏi.

Hắn xoay người xuống ngựa, chậm rãi tiến lên trước, chắp tay cười nói:
- Vương cô nương sao lại ở Lạc Dương vậy?

Sau khi huynh trưởng của Vương Khinh Ngữ là Vương Nguyên Bảo xảy ra chuyện, Vương Khinh Ngữ liền gánh vác toàn bộ công việc kinh doanh của gia đình Vương Thị, vẫn luôn tới tới lui lui giữa Lạc Dương và Trường An, một tháng không gặp, nàng rõ ràng đã ốm hơn nhiều so với lúc ở Tung Sơn, cằm cũng trở nên thon nhọn đi.

Vương Khinh Ngữ trông thấy Lý Tuyền sau lưng Lý Trân, nàng liền đoán ngay ra người này hẳn là đại tỷ của Lý Trân, ngồi trên xe ngựa nói chuyện, có vẻ hơi vô lễ rồi.

Nàng vội vàng xuống xe, tự nhiên cười nói:
- Gia phụ ở Lạc Dương, tân niên đến rồi, cũng phải đoàn tụ gia đình chứ!

Lý Trân gãi đầu
- Nói cũng phải, là ta hồ đồ rồi.

Lý Tuyền thì lại lén lút nhìn trộm Vương Khinh Ngữ từ sau lưng của Lý Trân, thấy nàng ta xinh đẹp như tiên, thân mặc một chiếc áo da chồn màu trắng, dưới mặc váy lụa tơ vàng, khí chất tao nhã, dường như còn xinh đẹp hơn vài phần so với Địch Yến nữa, lại thấy nàng ta e lệ thẹn thùng cười nói với đệ đệ mình.

Nàng tức thì hiểu ra ngụ ý thâm sâu mà nở nụ cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cố ý hỏi:
- A Trân, vị cô nương này là ai vậy?