Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 139-2: Nhà có chuyện xấu (2)




Lý Trân thấy nàng cầm váy dài của đại tỷ, lại nghĩ tới nàng vừa rồi muốn Tào Văn bỏ vợ, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ:
- Con tiện nhân này.
Hắn xiết chặt nắm tay đi qua.

- Đừng.

Tào Văn kinh ngạc đến mức ngây người rốt cục kịp phản ứng, y thấy Lý Trân muốn đánh Tiểu Liên, vội vàng bổ nhào qua, ngăn cản Lý Trân:
- Chuyện này không liên quan gì đến nàng.

Lý Trân nắm lấy cổ Tào Văn nhấc lên, lại ném mạnh y vào tường, hét lớn:
- Ngươi tên mặt người dạ thú khốn kiếp, ngươi xứng đáng với đại tỷ của ta sao?

Tào Văn bị bóp cổ khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, mắt y lộ ra tia hung ác, khàn giọng kêu:
- Là do đại tỷ ngươi không sinh được con, nhưng mà ta cần con trai, Tào gia không thể không có người nối dõi được.

Tay Lý Trân thoáng buông lỏng, lại hung hăng tát y một cái mắng:
- Cho nên ngươi thông đồng với nha hoàn, làm chuyện xấu sau lưng đại tỷ, ngươi lại còn nói năng hùng hồn, đổ hết trách nhiệm lên đầu đại tỷ của ta, ngươi còn đáng là nam nhân sao?

Tuy Lý Trân biết đại tỷ cũng có trách nhiệm, cả ngày lo lắng việc buôn bán kiếm tiền, vô hình trung dẫn đến lạnh nhạt với trượng phu, nhưng đây cũng không thể là lý do để Tào Văn phản bội đại tỷ hắn, y ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đại tỷ đã dễ dàng tha thứ rồi, y thế mà lại còn dám thông đồng với nha hoàn ngay trong nhà.

Tào Văn tự biết mình đuối lí, cúi đầu không dám nói tiếp nữa, Lý Trân nhìn chằm chằm y một lúc lâu, quay đầu chỉ vào Tiểu Liên mắng:
- Cút ra ngoài, ngươi loại đàn bà không biết xấu hổ này.

Tiểu Liên ôm mặt khóc chạy ra ngoài, Lý Trân rốt cục cũng tỉnh táo lại, trong lòng hắn cũng hiểu được, tuy rằng Tào Văn làm ra việc có lỗi với đại tỷ, nhưng có thể là do Tiểu Liên câu dẫn Tào Văn trước.

Lần trước nàng từng câu dẫn mình, nhưng mình lại không quan tâm nàng, nàng ngược lại có ý với Tào Văn, thêm nữa Tào Văn chính là đồ háo sắc, y làm sao có thể cự tuyệt được nữ nhân ti tiện tự dâng đến cửa này đây?

Nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng không thể làm lớn, Lý Trân không hi vọng chỉ vì một nha hoàn mà phá hỏng hôn nhân của đại tỷ.

- Ngươi nói xem bây giờ nên làm gì?
Lý Trân lạnh lùng hỏi.

Tào Văn mặt âm trầm nói:
- Ta muốn cưới Tiểu Liên làm thiếp, nếu nàng không đồng ý vậy thì chia tay đi.

Lửa giận trong lòng Lý Trân bùng phát, tóm lấy vạt áo của Tào Văn, cắn răng nói với y:
- Ta cảnh cáo ngươi, ngươi phải xử lý tốt chuyện này, ta có thể không nói cho đại tỷ biết, nếu không cho dù ngươi có thi đỗ khoa cử, ta cũng sẽ khiến Hoàng đế xoá bỏ công danh của ngươi, không tin ngươi cứ chờ xem.

Nói xong, hắn quăng Tào Văn xuống mặt đất, đứng dậy bước nhanh rời đi, Tào Văn chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt lộ ra sự lo lắng, y cái khác không sợ, chỉ sợ sẽ bị Lý Trân huỷ đi tiền đồ công danh, Lý Trân uy hiếp đúng vào điểm yếu của y.



Lý Trân quay về phòng của mình, lửa giận trong lòng khó tiêu tan, hắn hung hắng đá giường một cái, lại ngồi trước bàn, càng nghĩ càng giận, hắn lấy bình rượu, chén rượu từ trong tủ ra, rót cho mình một chén, uống một ngụm, rốt cục áp chế được lửa giận trong lòng.

Từ lần trước Lý Trân phát hiện nha hoàn này có ý đồ xấu, hắn từng nhắc nhở đại tỷ, không ngờ bây giờ thật sự xảy ra chuyện này, hơn nữa đại tỷ cũng có trách nhiệm, tỷ ấy sao có thể để cho đôi cô nam quả nữ này ở nhà một mình.

Cho dù Tào Văn không phải người tốt gì, nhưng tình cảm của đại tỷ đối với y cũng rất sâu, chuyện này còn phải để bọn chúng tự mình giải quyết, mình không thể nhúng tay vào quá nhiều.

Lại nghĩ tới chuyện đại tỷ đến bây giờ vẫn chưa có thai, trở thành tai hoạ ngầm lớn nhất giữa nàng và Tào Văn, sớm hay muộn thì tai hoạ này cũng sẽ bùng phát, Lý Trân lại càng thêm phiền muộn, liên tiếp uống vài chén rượu, bất giác có vài phần cảm giác say, ngả đầu liền ngủ mất.



Chạng vạng, Lý Tuyền về nhà, nàng gõ cửa một lúc, không ngờ người mở cửa lại là mẹ chồng của nàng Mạnh thị, trong lòng có chút kì quái hỏi:
- Mẹ, sao mẹ lại ra mở cửa, Tiểu Liên đâu?

Mạnh thị chậm rãi nói:
- Nó đi đến chỗ cô ở Nam Dương, lần trước cô nó viết thư gửi đến, bảo nó đi Hán Trung mừng năm mới, con không biết sao?

- Con không biết.

Trong lòng Lý Tuyền có chút tức giận, lúc trước Tiểu Liên nói với nàng, phụ mẫu của nó đều đã mất, không nơi nương tựa, mình thấy nó đáng thương mới mua nó về, không nghĩ tới nó còn có một cô cô, không ngờ nó lại giấu mình.

- Nó chưa bao giờ nói với con, nó vẫn còn một cô cô, nó không phải là cô nhi hay sao?

Trong mắt Mạnh thị hiện lên chút khẩn trương, bà muốn che giấu chuyện xấu cho đứa con, vội vàng giải thích:
- Nó từng nói với ta, ta nghĩ con cũng biết, ta liền cho nó chút lộ phí, trưa hôm nay nó đi rồi.

Trong lòng Lý Tuyền thoải mái, khó trách đệ đệ gõ cửa nửa ngày không có ai mở cửa, hoá ra nó đã đi rồi, chỉ có điều nó hẳn nên nói với mình một tiếng.

- Vậy khi nào nó trở về ạ?

- Ta cũng không hỏi, chắc qua tết Nguyên Tiêu. Thôi đừng quan tâm đến nó nữa, con ăn cơm chưa? Tửu quán Tả Ngạn vừa đưa thức ăn tới rồi.

- Dạ! Con tự mình đi, Phật Nô đâu ạ?

- Ở trong nhà, chờ con cùng ăn cơm.

- Ai, chàng cứ ăn trước cũng được việc gì còn phải đợi con.

Trong lòng Lý Tuyền vui vẻ, bước nhanh vào trong nhà, trên bàn trong nội đường bày đầy thức ăn và rượu, trượng phu Tào Văn ngồi cạnh bàn một mình uống rượu, Lý Tuyền bởi vì bận rộn chuyện kinh doanh, không rảnh về nhà nấu cơm, bình thường đều dặn tửu quán đưa thức ăn tới, tuy rằng mất một số tiền không nhỏ nhưng bây giờ bọn họ cũng chịu được.

Lý Tuyền rửa sạch tay bằng nước trong thau đồng, lại ngồi đối diện với trượng phu cười hỏi:
- A Trân đâu?

Tào Văn trong lòng bất an, y cố cười một cái rót rượu cho thê tử:
- Vừa rồi Tiểu mập đến tìm hắn, bọn họ đi ra ngoài rồi.

Buổi chiều Tào Văn đã thương lượng với mẫu thân, hai người cảm thấy bảo vệ công danh vẫn quan trọng hơn, liền tiễn Tiểu Liên đi trước, đồng thời y cũng cam đoan với Lý Trân, sẽ không làm ra chuyện tương tự nữa, khẩn cầu Lý Trân không nói chuyện này cho Lý Tuyền, Lý Trân liền trầm mặc rời đi.

Lý Tuyền bởi vì sắp qua năm mới, kinh doanh vô cùng bận rộn, nàng biết rằng mình không đủ quan tâm đến trượng phu, có chút lạnh nhạt với y, trong lòng rất áy náy.

- Ngày mai thiếp sẽ đi mua thêm mấy nha hoàn, Vương đại chưởng quỷ của Tả Ngạn tửu quán cũng đồng ý giới thiệu cho thiếp một quản gia tốt, trong nhà có nhiều người hơn, lễ mừng năm mới cũng sẽ náo nhiệt hơn.

Tào Văn nhấc chén rượu cười nói:
- Thật ra ta lại thích an tĩnh một chút, tháng sau sẽ bắt đầu khoa cử, một tháng này rất quan trọng, ta dốc toàn lực học hành, ta đã nói xong với Lương Vương, mỗi ngày ta chỉ đi nửa ngày, hi vọng ta có thể thi đỗ.

Lý Tuyền do dự một chút, có chuyện nàng không tiện mở miệng nhưng nàng vẫn phải nói:
- Phu quân, thiếp định sang năm sau sẽ đi Linh Châu một chuyến, ở đó có một trang viên đang bán, thiếp định đi xem, đại khái đi khoảng nửa tháng, chàng xem...

- Đây là chuyện tốt.

Tào Văn cười ha hả nói:
- Ta đã sớm khuyên nàng, không nên ỷ lại vào Vương gia, loại người này không đáng tin cậy, ta ủng hộ nàng đi Linh Châu.

Lý Tuyền không nghĩ tới trượng phu lại thoải mái đồng ý như vậy, nàng mừng rỡ trong lòng, vội vàng ngồi gần bên cạnh y, ôm cổ y, hôn một cái thật sâu trên mặt y, rúc vào trong ngực y làm nũng nói:
- Vẫn là phu quân của thiếp thấu tình đạt lý, chúng ta cố hai năm nữa, thiếp sẽ nạp thiếp cho chàng, thiếp cũng không muốn Tào gia không có người nối dõi.

Tào Văn ôm thê tử, trong lòng y có chút xấu hổ, nhưng lại nghĩ tới con đường làm quan của chính mình, một chút xấu hổ này liền biến mất.