Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 135: Cạm bẫy liên hoàn




Lý Trân mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng của Thượng Quan Uyển Nhi, trên mặt vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại lúc chạm vào, cảm giác mềm mại này đi sâu vào lòng hắn, đụng đến chỗ mẫn cảm nhất sâu trong nội tâm hắn.

- Lý đại ca.

Lý Trân đi ra khỏi cửa chính Thái Sơ cung, phía sau truyền đến tiếng la của Tiểu Tế, hắn vừa quay đầu lại, thấy Tiểu Tế vẻ mặt hưng phấn chạy từ hành lanh tới, nó mặc y phục ngự y rộng thùng thình, trên đầu đội mũ cao cao, nhìn rất buồn cười.

Tiểu Tế cầm một cái hòm thuốc lớn thở hồng hộc chạy tới, nó kích động nói:
- Đại ca về lúc nào?

- Ta vừa mới quay về.
Lý Trân khó hiểu hỏi:
- Đệ không tham gia huấn luyện mã cầu sao?

- Huấn luyện mã cầu đã kết thúc rồi, sư phụ dẫn theo đệ đi xem bệnh cho mấy cung nhân.

- Sư phụ đệ?
Lý Trân ngẩn ra, hắn liếc nhìn Thẩm Nam Mậu ở cách đó không xa đang chậm rãi đi tới.

- Lý thị vệ, đã lâu không gặp.

Thẩm Nam Mậu cười ha hả đi tới, y mặc y phục ngự y màu đen viền đỏ giống hệt Tiểu Tế, trên đầu cũng đội mũ cao.

Lý Trân từng gặp y vài lần, nhưng lại không thân quen với y, tuy nhiên Lý Trân biết rằng, Thượng Quan Uyển Nhi cũng lôi kéo quan hệ với Thẩm Nam Mậu này, đưa Tiểu Tế vào ngự y phòng, Tiểu Tế và y lấy quan hệ thầy trò để gọi cũng là hợp tình hợp lý.

Lý Trân vội vàng chắp tay thi lễ cười nói:
- Có công vụ ra ngoài làm, vừa mới trở về.

Thẩm Nam Mậu đi lên trước cười tủm tỉm nói:
- Diêu Hi cũng nói ngươi là đại ca của nó, ta hẳn nên nói với ngươi một tiếng, ba hôm trước ta chính thức thu nó làm đồ đệ, nó rất tốt, thông minh chăm chỉ, cũng có nền tảng y thuật tốt, tin tưởng tương lai nó nhất định sẽ trở thành một ngự y giỏi.

Lý Trân không biết nên nói cái gì, Tiểu Tế vốn chỉ vì tham gia đội mã cầu mới tạm thời đến ngự y phòng, không ngờ Thẩm Nam Mậu lại coi trọng nó, lại còn chính thức thu nó làm đồ đệ.

Chẳng lẽ đây là vô tình chọc liễu hay sao? Lý Trân nhìn về hướng Tiểu Tế, cuối cùng vẫn cần phải xem ý kiến của bản thân nó, Tiểu Tế yên lặng cúi đầu, bàn tay lại nắm chặt hòm thuốc hơn.

- Chúng ta đi thôi.

Thẩm Nam Mậu cười gật đầu với Lý Trân, lại vỗ vai Tiểu Tế, giống như một người phụ thân đang thúc giục đứa con:
- Người bệnh vẫn còn đang đợi chúng ta đấy.

- Lý đại ca, người bệnh đang chờ, đệ đi trước.

- Đi thôi.

Tiểu Tế vẫy tay với Lý Trân, bước nhanh đi theo Thẩm Nam Mậu.

Lý Trân nhìn chăm chú hai người đi xa, Tiểu Tế theo sát Thẩm Nam Mậu, áo choàng rộng thùng thình bị gió thổi bay, cầm theo một cái hòm thuốc lớn, thỉnh thoảng khẽ nói gì đó với Thẩm Nam Mậu?

Đợi đến tận khi hai người bọn họ biến mất cuối hành lang, Lý Trân mới chậm rãi đi xuống bậc thang, lắc lắc đầu, bước nhanh về phía thao trường cưỡi ngựa.

Lúc này đã gần hoàng hôn, mà trên sân lại trống không, bọn thị vệ túm năm tụm ba đi về hướng ngoài hoàng cung,l úc này, Lý Trân nhìn thấy Bùi Khoan, y đang mặc quần áo ở một góc của thao trường, hình như cũng đã kết thúc huấn luyện.

- Võ Lang, những người khác đâu?
Lý Trân bước lên trước từ xa hỏi.

Bùi Khoan vừa quay đầu lại nhìn thấy Lý Trân, lập tức mừng rỡ, liền vội vàng tiến lên chào:
- Lão Lý về lúc nào vậy?

- Một canh giờ trước đi vào Hoàng thành, sao chỉ có một mình ngươi vậy?

- Bọn họ đều đi rồi, bản thân luyện tập nhiều một chút sút bóng vào cầu gôn.

Bùi Khoan chần chừ một chút, lại cười nói:
- Nếu không thì chúng ta luyện thêm lúc nữa?

- Hôm nay thì thôi, lát nữa ta còn có việc.

Bùi Khoan là thị vệ Võ Lâm quân, không thể tuỳ ý đi vào hoàng cung, Lý Trân muốn tìm người khác giúp đỡ, hắn lại hỏi:
- Tửu mập đâu? Ta không có nhà, tiểu tử này có gặp phải rắc rối gì không?

Bùi Khoan thở dài:
- Ngươi quá coi thường y rồi, ngươi không có ở đây, y lăn lộn trong cung phát triển nhanh chóng, kết giao vô số bằng hữu, ta chỉ biết năm sáu người Thiên Ngưu vệ, nhưng y lại biết hơn trăm người, hơn nữa tên được yêu thích, y không cái gì không quen, vừa nãy đây, y lại bị một đám thị vệ kêu đi uống rượu rồi.

Bùi Khoan vừa dứt lời, chỉ nghe thấy ở xa xa có vài thị vệ cao giọng hỏi:
- Xin hỏi, Lão Tửu đâu rồi?

- Y đi uống rượu ở Đắc Ý lầu rồi.

- Đa tạ.
Mấy tên thị vệ thi lễ với Bùi Khoan, liền vội vàng đi.

Trong lòng Lý Trân vô cùng kinh ngạc, hắn thật không tưởng được Tửu Chí lại có nhân duyên như vậy, hơn nữa lại còn xảy ra lúc bọn họ mới tiến cung không lâu, bản thân mình mới đi có bảy tám ngày, đầu tiên là Tiểu Tế được Thẩm Nam Mậu chính thức thu làm đồ đệ, ngay sau đó Tửu Chí lại tạo được quan hệ tốt với đám thị vệ.

Nếu như nói Tiểu Tế nhiều ít còn có chút may mắn, thì Tửu Chí hoàn toàn là do tính cách của y, tính cách của y cởi mở, thẳng thắn, chuyện gì cũng cầm lên được, bỏ xuống được, hơn nữa y lại nguyện ý chủ động kết giao bằng hữu, người như vậy đương nhiên được yêu thích.

Lý Trân lại nhớ tới sư phụ vẫn luôn thích Tửu Chí, tiểu tử này có thể lăn lộn trong cung, cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nghĩ đến hai đồng bạn của mình đều sống rất tốt, tâm trạng của Lý Trân cũng tốt, hắn tạm biệt Bùi Khoan, xoay người bước nhanh về phía quan phòng của Võ Du Tự, ngày mai phải thi triển khiên hồn thuật trước mặt Võ Tắc Thiên, hắn còn phải chuẩn bị rất nhiều chuyện vụn vặt.



Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên mặt không chút cảm xúc nghe Thượng Quan Uyển Nhi báo cáo, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại không nhìn ra bất cứ dấu hiệu sắp nổi giận nào, chỉ là trong mắt phượng hẹp dài của bà thỉnh thoảng xẹt qua tia tức giận vì bị lừa gạt.

Bà là đế vương, nhiều khi thể diện của đế vương so với sự thật thì quan trọng hơn, một lúc lâu sau, Võ Tắc Thiên mới thản nhiên nói:
- Chuyện này còn có ai biết?

- Ý bệ hạ là hỏi triều thần sao?
Thượng Quan Uyển Nhi quan sát tỉ mỉ nhận ra được sự thất vọng của Võ Tắc Thiên.

Võ Tắc Thiên gật gật đầu, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng nói:
- Hắn mới vừa báo cáo với thần chuyện này, cho tới bây giờ, chỉ có một mình thần biết.

Võ Tắc Thiên khoanh tay đi đến trước cửa sổ, nhìn thật lâu về phía mấy cành mai vàng đang nở rộ ngoài cửa sổ, nửa năm trước, bà bị thuật dắt hồn của Vi Thập Phương thuyết phục, dưới sự giật dây của Tiết Hoài Nghĩa, bà thấy lợi mất khôn, lại phong Vi Thập Phương là Gián Nghị Đại Phu, cùng Bình Chương Sự, cho y bằng vai với Quốc Đồng Ban, kết quả khiến cho quần thần phẫn nộ kháng nghị.

Cho dù bà tỉnh ngộ rất nhanh, không đến một tháng đã bắt Vi Thập Phương từ chức, nhưng chuyện sai đã sai, khiến bà hối hận không ngừng.

Cho dù Vi Thập Phương có thuật quỷ thần thì cũng thế thôi, nhưng bây giờ lại điều tra ra y là kẻ lừa đảo, luôn lợi dụng cái gọi là ‘thuật quỷ thần’ để vơ vét của cải cho Tiết Hoài Nghĩa, sao không khiến bà tức giận, không khiến bà thẹn quá thành giận đây?

Thượng Quan Uyển Nhi có thể hiểu được tâm trạng của Thánh Thượng lúc này, nàng khẽ nói:
- Nếu Thánh Thượng thấy không ổn, vậy ngày mai dừng lại việc thử nghiệm.

- Không.

Võ Tắc Thiên bỗng nhiên xoay người, đôi mắt phượng hẹp dài bắn ra sự quyết tuyệt:
- Ngày mai trẫm muốn đích thân thử nghiệm thuật dắt hồn của Lý thị vệ.



Ngay lúc Võ Tắc Thiên dứt khoát quyết định như vậy thì một nữ nhân hơi béo lại vụng trộm chạy vào Dao Quang điện của Tiết Hoài Nghĩa, mang theo một nụ cười không thoả mãn, Song Nhi lại đề xuất điều kiện của nàng với Tiết Hoài Nghĩa.

- Bây giờ ta muốn, bà ta ít nhất phải một canh giờ nữa mới quay về tẩm cung, nếu chàng muốn biết các nàng nói chuyện gì, vậy chàng bây giờ cho thiếp ngay....

- Nàng cho ta biết trước đi, có lúc nào ta không cho nàng không?



- Thiếp không tin chàng nữa, lần trước chàng đã lừa thiếp rồi.

Trong lòng Tiết Hoài Nghĩa tức giận nhìn chằm chằm nàng ta một lúc lâu, quay đầu thổi tắt đèn, có chút thô bạo ép nàng lên trên giường ngà....

Một khắc đồng hồ sau, tiểu tỳ Song Nhi sột soạt mặc váy dài vào, dùng đôi môi no đủ của nàng hôn mạnh lên mặt Tiết Hoài Nghĩa một cái, cảm thấy mỹ mãn cười khanh khách, cười hai tiếng, giống như mèo vừa ăn vụng, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng Tiết Hoài Nghĩa.

Tiết Hoài Nghĩa chả hiểu gì nhìn nàng đi khỏi, y vẫn còn đang khiếp sợ chưa hoàn toàn tỉnh lại, tin tức Song Nhi báo cho y khiến y tâm hoảng ý loạn, bí mật của Vi Thập Phương sắp bị vạch trần.

Y biết rõ một khi bí mật này bị vạch trần, thì có ý nghĩa như thế nào đối với y? Kết quả không cần nói cũng biết, lão bà kia sẽ không tín nhiệm y nữa.

Đây là Thượng Quan Uyển Nhi đang tiến hành phản kích y, từ một tháng trước lúc ở Đông Thú nàng ta may mắn tránh được đại nạn, nàng ta phản kích lần sau càng mạnh mẽ hơn lần trước.

Đầu tiên là Vi Đoàn Nhi bị giết, bây giờ mục tiêu lại chuyển sang Vi Thập Phương, xuống tay bắt đầu từ Vi Thập Phương, từng bước từng bước làm suy yếu sự tín nhiệm của Thánh Thượng đối với Tiết Hoài Nghĩa y.

Thượng Quan Uyển Nhi ra tay rất chuẩn xác, thủ đoạn độc ác, làm y cảm thấy không rét mà run, nguy hiểm ở ngay trước mắt, không! Không thể để nàng ta thực hiện được, Tiết Hoài Nghĩa y tuyệt đối sẽ không bó tay chịu trói.

Ngay tại lúc Song Nhi rời đi không lâu, Tiết Hoài Nghĩa mặc thêm một cái áo khoác, giống như một cơn gió đi khỏi Dao Quang điện.



Đêm dần khuya, Phật Quang các ở ngoài Thái Sơ cung đèn đuốc sáng trưng, hơn mười thợ thủ công đang bận rộn chuẩn bị bình phong và vải vẽ tranh sơn dầu ở trong Phật Quang các, ngày mai Lý Trân sẽ thi triển thuật dắt hồn với Võ Tắc Thiên ở trong này.

Trước cửa sổ lầu ba Phật Quang các, Lý Trân khoanh tay nhìn chăm chú một toà các khác cách đó không xa, nơi đó là Cảnh Vân các, trong lầu các đèn không sáng, tối đen như mực.

Hơn hai tháng trước Vi Đoàn Nhi chính là dụ dỗ hắn đi vào toà lầu các này, khiến hắn nghĩ lại mà đau đớn lòng, bây giờ nhớ lại, chuyện kia giống như mới xảy ra ngày hôm qua.

Lý Trân đương nhiên biết mình đang làm cái gì, hắn trước đây chỉ đồng ý làm cho Thượng Quan Uyển Nhi hai chuyện, bây giờ hắn giống như con tốt trên bàn cờ, một khi qua sông, hắn sẽ không còn cơ hội quay đầu, chỉ có thể từng bước từng bước tiến về phía trước.

Hắn đương nhiên biết mình đang làm cái gì, đầu tiên là Vi Đoàn Nhi, bây giờ là Tiết Hoài Nghĩa, hắn trở thành trợ thủ đắc lực của Thượng Quan Uyển Nhi, thẳng thắn mà nói, hắn cũng không ghét vai này lắm, chỉ có điều hắn càng quan tâm hơn bản thân mình sẽ được cái gì?

Hôm nay Thượng Quan Uyển Nhi nói cho hắn biết, sau khi hoàn thành chuyện này, nàng sẽ thưởng cho mình một phần thưởng không thể tưởng tượng được, sẽ là cái gì? Trong mắt Lý Trân dường như xẹt qua đôi môi đỏ tươi của Thượng Quan Uyển Nhi.

- Lý thị vệ.

Người đứng đầu nhóm thợ thủ công đi tới, thi lễ nói với hắn:
- Đã làm xong rồi.

Lý Trân đi vào đại sảnh lầu hai, trong căn phòng rộng rãi đã bố trí xong, hai bức bình phong tiên nữ, trên tường là bức tranh sơn dầu lớn, vẽ Vân Sơn Vụ Nhiễu tiên sơn, bên cạnh còn có mấy tiên hạc làm bằng giấy hồ trắng, dưới ánh đèn chiều rọi, dường như đưa bản thân vào thế giới thần tiên.

Lý Trân rất hài lòng, cười gật gật đầu:
- Các vị vất vả rồi, mọi người có thể về rồi.

Người đứng đầu đám thợ thủ công lại hỏi:
- Lý thị vệ, còn có đại gia hỏa kia, có cần bê lên không?

Lý Trân khoát tay:
- Cái kia ngày mai tính sau, các ngươi quay về đi.

Đám thợ thủ công thi lễ, dưới sự hướng dẫn của mấy thị vệ, vội vàng rời khỏi Hoàng thành, Lý Trân cẩn thận kiểm tra một lần, lúc này mới thổi tắt đèn Phật Quang các, đi khỏi các, hắn dùng khoá sắt khoá kỹ cửa chính, cũng đi theo vài tên thị vệ đi về phía chỗ nghỉ ngơi trong cung.

Xung quanh Phật Quang các yên tĩnh, nhóm thị vệ dần dần rời khỏi, bóng đêm đen kịt lại một lần nữa bao vây lầu các, một bóng đen dáng người nhỏ gầy lại lén lút đến gần Phật Quang các.