Đãi Được Bảo Bối

Chương 3: Càng lúc càng lún sâu vào con đường nhìn trộm




Tối hôm đó La Nham trằn trọc mơ thấy đủ thứ, sáng sớm đeo hai vành mắt gấu trúc chạy ra ban công hút thuốc, nhìn bầu trời nhuộm màu ảm đạm ngây người một lúc, rồi bắt đầu lên mạng chơi game lướt web hết cả ngày. Chạng vạng tối, nhận được điện thoại từ chỗ chuyển phát nhanh nói có một gói hàng lớn, khiêng không nổi gọi anh xuống cửa chung cư nhận, La Nham biết số hàng mới của mình đến rồi, mặc quần cộc với áo thun cỡ lớn, để nguyên đầu tóc bờm xờm xuống lầu. Nhọc nhằn ôm gói hành đến hành lang, thấy cửa thang máy sắp đóng lại, La Nham rống lên, “Chờ một chút” rồi lao nhanh về phía thang máy, sải cặp chân dài, một chiếc dép lào rớt bẹp vào thang máy trước chủ nhân. La Nham dùng đầu đỡ thùng giấy, hoàn toàn không còn khí thế hùng dũng rống lớn khi nãy, xấu hổ nhảy lò cò vào thang máy, một bóng người cao gầy buông tay ra khỏi nút mở cửa thang máy, giúp anh đỡ chiếc thùng giấy sắp trượt xuống.

“A, cảm ơn.” La Nham móc chiếc dép lại mang vào tử tế.

“Không có gì.” Giọng nói trong rất êm tai, La Nham tiện tay bỏ chiếc thùng giấy xuống bên chân, đứng thẳng lưng nói cám ơn với người đứng bên phải mình, ngay trong giây lát nhìn thấy mặt người đó, La Nham liên tục lùi lại mấy bước, đụng ầm vào thanh máy, hai bàn tay bấu chặt vào vách kim loại. Thư Nhạc Thư Nhạc Thư Nhạc Thư Nhạc đây là Thư Nhạc!!!

“Anh à, anh… Tôi bị dính gì sao?”

“Không không không không không có gì, anh, a, cái đó… Anh rất giống người bạn đã qua đời của tôi…” La Nham gãi đầu gãi tai viện được cái cớ chả ra sao.

“A, vậy sao, thật ngại quá.” Đôi mắt đẹp sau chiếc kính hơi hạ xuống, cười áy náy.

“Không không không anh đừng như vậy, chỉ vì quá giống… Nên hơi giật mình.” La Nham lùi lại, đứng ngay ngắn, nhìn qua khóe mắt len lén đánh giá Thư Nhạc đứng bên cạnh. Quả nhiên khuôn mặt Thư Nhạc rất trắng, làn da như rất mỏng, mắt mũi thanh tú, môi mỏng, không hề cứng nhắc như trong hình chụp, người thật có vẻ nhu hòa hơn, sinh động hơn. Mặc bộ vest đen rất vừa người, sơ mi xanh lam hoa văn mảnh, chiếc cà vạt màu tối được thắt rất cẩn thận, ngón tay thon dài ôm lấy bao laptop IBM. La Nham còn thấy được trước ngực áo vest có chiếc huy hiệu “Chứng khoán Hưởng Ngân” chưa kịp tháo ra.

“Tinh” một tiếng, thang máy dừng lại, La Nham như vừa tỉnh mộng, vội cúi xuống ôm cái thùng giấy lên, “Cảm ơn, tạm biệt.”, đứng trước cửa thang máy xoay người bối rối nói cảm ơn với Thư Nhạc đứng bên trong. Thư Nhạc gật nhẹ đầu tỏ ý đã biết, cúi đầu nhấn nút đóng thang máy, tầm mắt của La Nham dần bị che khuất. La Nham ngây ngẩn nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy, không bao lâu sau lại “tinh” một cái, ngẩng đầu, trên lầu có tiếng giầy da nhịp nhàng gõ xuống sàn, sau đó là tiếng chùm chìa khóa kêu leng keng, và cuối cùng là tiếng cạch, tuyên bố cửa đã đóng lại. Đến lúc này La Nham mới dời chân, chầm chậm đi về phía cửa nhà mình.

Từ hôm đó trở đi, ngày nào La Nham cũng sống trong hưng phấn, hoảng hốt, mừng thầm, khó xử và tự khinh bỉ bản thân, anh trở thành kẻ nghiện nhìn trộm.

Từ ngày nhận cửa hàng, La Nham chưa từng dậy sớm như thế này, vì anh phát hiện 6 giờ sáng mỗi ngày, Thư Nhạc sẽ mặc nguyên bộ đồ thể thao trắng, đúng giờ xuất hiện dưới lầu, đến công viên gần đó tập thể dục sáng, góc nhìn từ cửa sổ phòng ngủ của La Nham vừa khéo có thể nhìn thấy cả công viên. Trước tiên Thư Nhạc sẽ chào hỏi với một người đàn ông nào đó, La Nham nhận ra người đó là giám đốc Tần lo việc hàng hóa trong khu chung cư, sau đó hai người chạy khởi động 2 vòng, sau đó cùng đi vào sân cầu lông của khu chung cư, ghép cặp đánh đôi với ông chủ khác, thường sẽ đánh 20 phút, giám đốc Tần rõ ràng là thuộc phái dùng sức, hung hăng vô cùng, còn Thư Nhạc thì thiên về kĩ thuật, dáng người khỏe mạnh linh hoạt, kĩ thuật khéo léo đặc sắc, làm cho La Nham đứng sau tấm rèm cửa sổ trên lầu cũng ngứa ngáy, tim nhảy nhót theo trái cầu lông. Sau đó Thư Nhạc sẽ đến cửa hàng điểm tâm kiểu Trung mua đồ ăn sáng, rồi đi thang bộ lên lầu 8. Không đến 20 phút sau, chiếc Buick trắng của Thư Nhạc sẽ chạy ra từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm, chầm chậm chạy xe từ chung cư lên đường lớn. Sau khi nhìn thấy huy hiệu của Thư Nhạc La Nham đã google xem anh và công ty chứng khoán hiện tại của anh, thì ra anh là một nhà phân tích chứng khoán có chút danh tiếng. Khoảng 6 giờ tối, xe của Thư Nhạc sẽ chầm chậm lăn bánh vào cửa tầng hầm, La Nham biết anh sẽ đi thang máy từ lầu 1 thẳng lên lầu 8, rất tiếc rẻ không được nhìn thấy Thư Nhạc. Sau đó là tiếng mở đóng cửa quen thuộc, trên trần có tiếng đi lại loáng thoáng, tiếng nước rì rào trong nhà tắm, có lẽ là Thư Nhạc đang rửa tay, chuẩn bị nấu cơm. Thỉnh thoảng Thư Nhạc sẽ về trễ, có lẽ là tăng ca hoặc xã giao, đương nhiên cũng có thể là bạn bè đi thư giãn, hoặc là hẹn hò… gì đó. Dần dần, độ nhạy cảm của La Nham đối với những tiếng động trên tầng đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, một tiếng động, là có thể đưa ra kết luận “Thư Nhạc đang làm gì”. La Nham tin, mình đã yêu rồi, đối tượng là vị tinh anh trong giới chứng khoán nghiêm túc nhưng điềm đạm, lạnh lùng mà thân thiện, giọng nói rất dễ nghe, nụ cười rất dễ nhìn, thân thể rất nhạy cảm trên lầu. La Nham chưa từng vui vì chuyện này, bời vì Thư Nhạc và anh nếu so sánh, bản thân anh… Thư Nhạc làm sao lại để mắt đến anh được chứ.

Tuy là nói vậy, nhưng La Nham vẫn không cam tâm được, anh quyết định lấy tư cách chủ cửa hàng, dùng sự dịu dàng để cảm hóa người trên lầu. Dù sao lần trước cũng đã gọi điện thoại rồi, bây giờ nhắn tin chắc không quá đáng đâu. Thế là, giữa lúc bộn bề công việc, Thư Nhạc thường nhận được những tin nhắn rất bựa và cũng rất mờ ám.

Chẳng hạn như:

“Nhà Bối Tạp vừa nhập thêm đồ chơi tình yêu của Nhật, bôi trơn loại mới của Ý, bao cao su siêu mỏng vị trái cây, khách hàng cũ được giảm 80% đó nha~ Địa chỉ http://xxxx” Thư Nhạc lập tức xóa ngay. Nhưng không lâu sau lại nhận được hàng chuyển phát nhanh chẳng biết từ đâu, mở ra xem thì thấy trứng rung liền dây, bôi trơn, bao cao su mỗi cái một mùi. Câm nín nhét hết vào ngăn kéo, nhưng vào một đêm khuya đột nhiên tỉnh giấc, lục ngăn kéo tìm thuốc lá, lại thấy một đống thứ dâm đãng, ma xui quỷ khiến mở ra xem, rên rĩ dùng đến lúc  drap giường ướt đẫm trời sắp sáng.

Hoặc chẳng hạn như:

“Tối mai sẽ có mưa, Bối Tạp dịu dàng nhắc, ra ngoài nhớ phải mang dù đó nha.” Làm ơn đi, tôi có xe… Thư Nhạc đọc xong, ngón tay quẹt một cái, lại xóa. Kết quả là đến tối mưa thật, đúng lúc Thư Nhạc lái xe đến ngân hàng, ra khỏi cửa bị cuồng phong tập kích, bị mưa lớn quật cho mù mịt không thấy đường đi, hơi hối hận một chút. Sau đó, trong cốp xe của Thư Nhạc, luôn có một chiếc dù lớn màu đen.

Lại chẳng hạn như:

“Bối Tạp bị bệnh rồi, hôm nay không lên wangwang không nói chuyện không gửi hàng.” Chẳng lẽ anh ta gửi cho tất cả khách hàng sao, kì lạ thật. Ngón tay Thư Nhạc đặt trên nút xóa, do dự một lát, thần tốc lưu số điện thoại vào danh bạ, tên là Bối Tạp, bỏ vào túi áo, một lát sau lại lấy ra thần tốc bấm mấy chữ, rồi lập tức tắt âm thanh để lên bàn, nó sáng lên cũng không nhìn tới.

La Nham ôm chăn lăn mấy vòng trên giường, rồi lại cầm lấy điện thoại để sát mặt vào đọc kĩ mấy lần, đính kèm tiếng cười khàn như giọng vịt đực, hai tay bấm tách tách một lúc, gửi đi, để xuống cạnh gối đầu nhìn không chớp mắt, nhìn một lúc rồi ngủ quên, điện thoại không rung cũng không reo.

“Uống nhiều nước, chúc sớm khỏe.” Thư Nhạc trả lời.

“Cảm ơn anh, có lời chúc của anh Bối Tạp ngủ một giấc chắc chắn sẽ khỏe… Nhưng uống nhiều nước quá muốn đi vệ sinh rồi phải làm sao bây giờ, không có muốn đi đâu…” La Nham trả lời như vậy.