Đại Dựng Phu

Chương 50




Buổi sáng Bánh Đậu mơ mơ màng màng thức giấc, chưa kịp mở mắt tay đã theo thói quen sờ soạng khắp giường, miệng thì thầm “Quả Cam ôm con một cái”, thế nhưng sờ soạng vài lần vẫn không có cái ôm ấp quen thuộc, mũi cũng chẳng ngửi được mùi của Quả Cam.

Bánh Đậu mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn tứ phía mới phát hiện mình không ở nhà, và nơi này chẳng có Quả Cam.

Bánh Đậu nằm trên giường xoay tới xoay lui với vẻ mất hứng, tay nhỏ thì nắm chặt bộ quần áo của Vương Ân Thành, trải qua một buổi tối bộ đồ phẳng phiu đã bị ép thành mớ lộn xộn nhăn nhúm.

Bánh Đậu vội vàng ngồi dậy quỳ gối trên giường trãi quần áo ra, lấy tay nhỏ vuốt ve cho thẳng thớm, miệng chu ra có vẻ không vui.

Lúc Kim Yến đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Bánh Đậuquay lưng về phía cửa quỳ gối trên giường, đầu cúi xuống, thân thể nho nhỏ không nhúc nhích, Kim Yến lên tiếng: “Bánh Đậu bảo bối của chúng ta thức rồi đấy à ?”

Bánh Đậu quay đầu, ngoan ngoãn chào: “Chào nội buổi sáng!”

Kim Yến mỉm cười đi tới, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, ngồi ở bên giường ôm Bánh Đậu hôn một cái thật kêu, “Bánh Đậu rời giường đánh răng rửa mặt đi, xong rồi bà nội dắt con xuống dưới lầu ăn điểm tâm.”

Bánh Đậu gật đầu, hai mắt nhìn Kim Yến, nghiêm túc nói: “Để con gấpquần áo của Quả Cam cho ngay ngắn đã.”

Kim Yến cúi đầu nhìn xuống, thấy một bộ đồ ngủ của nam bày ở trên giường, kiểu dáng rất đơn giản. Kim Yến sờ sờ đầu Bánh Đậu, cũng chưa hỏi gì, ánh mắt trầm xuống.

Tối qua bà ngủ với Bánh Đậu, Lưu Bình Niên lại ở trong thư phòng thao thức cả đêm không ngủ, đã hơn 50 tuổi, nửa năm trước thật vất vả mới bỏ được thuốc lá, đêm qua lại hút suốt đêm. Sáng nay khi Kim Yến nghe người giúp việc nói đã hoảng hồn, vội vàng chạy đến thư phòng, Lưu Bình Niên đang từ trong đó đi ra, quả nhiên cả người nồng nặc mùi thuốc, quần áo vẫn là bộ mặc ngày hôm qua, sắc mặt vàng vọt bọng mắt thì thâm quầng.

Kim Yến đau lòng muốn chết, biết rằng việc làm lần này của Lưu Hằng khiến cha của anh rất khó chấp nhận, lại liên tưởng đến Bánh Đậu nói “Quả Cam ma ma”, trong lòng Kim Yến ít nhiều hiểu rõ một chút gì đó.

Kim Yến cái gì cũng không hỏi, nhẹ nhàng giúp Lưu Bình Niên tắm rửa thay quần áo ăn điểm tâm, nghỉ ngơi một chút rồi đến công ty.

Tối hôm qua Lưu Bình Niên tức giận mà không có chỗ phát, giờ phút này nhìn thấy vợ sự tức giận hóa thành than thở, nói: “Lần này Lưu Hằng thật sự bị mờ mắt rồi!”

Bánh Đậu quỳ gối trên giường, cẩn thận từng chút một vuốt quần áo cho thật thẳng rồi đặt dước gối, lúc xuống giường đi theo Kim Yến rửa mặt vẫn chưa yên tâm, quay đầu nhìn nhìn gối đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Bà nội, có thể nói với dì giúp việc đừng động vào quần áo của Quả Cam không?”

Kim Yến nói: “Được rồi, bà nội sẽ nói với dì ấy không động vào, áo ngủ đó chỉ có một mình Bánh Đậuđược đụng vào thôi nha!”

Bánh Đậu gật đầu vô cùng nghiêm túc.

Kim Yến dắt Bánh Đậu đi rửa mặt thay quần áo, rồi nắm tay nhỏ của Bánh Đậu xuống lầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lưu Hằng ngồi một mình trên ghế sa lông xem báo. Kim Yến nhìn kỹ, thấy Lưu Hằng vẫn như cũ, biểu tình vĩnh viễn lạnh lùng cứng ngắc như vậy, khi trầm mặc mặt không đổi sắc, còn lúc làm việc cả người giống như một lưỡi dao sắc bén. Tư thế rủ mắt xem báo nhiều năm cũng chẳng khác gì, một người ngồi ở chỗ kia trở thành cảnh trí độc đáo.

“Ba ba!” Bánh Đậu đi theo Kim Yến xuống dưới lầu phòng khách, lúc nhìn thấy Lưu Hằng liền buông tay Kim Yến ra, lon ton chạy tới.

Lưu Hằng buông báo nhìn Bánh Đậu, đưa tay sờ đầu con trai.

Bánh Đậu vô cùng chờ mong nhìn Lưu Hằng, hai mắt trong suốt sáng lấp lánh, lay động cái đuôi, hạ giọng nói: “Ngày hôm qua không có gọi điện thoại cho Quả Cam.”

Lưu Hằng yên lặng lấy di động ra nhìn đồng hồ, nói với Bánh Đậu: “Chắc là chưa thức.”

Bánh Đậu chu chu miệng, tiếp tục lay động cái đuôi: “Vậy lát nữa nhớ gọi điện thoại cho Quả Cam đấy.”

Lưu Hằng gật đầu, không cất điện thoại, ngược lại đưa cho Bánh Đậu, nhóc con hí hửng cầm lấy, nắm chặt trong tay.

Kim Yến đi tới, nhìn nhìn Bánh Đậu rồi lại ngó qua Lưu Hằng, thấy trong đại sảnh chỉ có ba người bọn họ không còn ai khác, mới nói: “Cho dù mọi chuyện ra sao , lần này chú ba đã nói cho ông nội nghe hết rồi, con phải cảnh giác .”

Lưu Hằng trầm mặc gật đầu, biểu hiện của khuôn mặt và cơ thể rất kiên định, “Con hiểu mà.”

Kim Yến cũng chỉ nói có bấy nhiêu, không hề nhiều lời, trong hai đứa con trai, Lưu Nghị cùng Lưu Hằng, so sánh khách quan, con trai thứ luôn luôn làm bà yên tâm hơn, Lưu Hằng làm việc ổn trọng có bài bản.

Về phần Hồ Hữu Hữu kia, Kim Yến cảm thấy chính mình nhất thiết phải xuất ra một chút thủ đoạn, năm đó chỉnh đốn trò quỷ của chú hai, hiện giờ lại tới phiên chú ba bắt đầu giở trò, hẳn là vì thấy bà lớn tuổi nhẹ dạ dễ bắt nạt đây ? !

Bữa sáng Lưu Bình Niên thường không ăn dưới đây, lão gia tử cũng chẳng thể xuống giường, những người khác trong Lưu gia thì ăn uống lộn xộn, sáng sớm không cùng xuất hiện, ra khỏi cửa sẽ về rất trễ, trong đại sảnh chỉ có Kim Yến Lưu Hằng và Bánh Đậu ngồi ăn sáng.

Kim Yến ngồi bên bàn nhìn Lưu Hằng cùng Bánh Đậu ăn cơm, thật không hổ là cha con, tư thế ngồi ăn giống hệt nhau, đều cúi đầu rủ mắt ăn không phát ra tiếng động, không thích ăn ngọt, bên cạnh là một ly nước chanh, ăn vài miếng lại uống một hơi nước chanh.

Mà bên tay phải Bánh Đậu còn để di động của Lưu Hằng, Bánh Đậu ăn một hồi lại đặc biệt nghiêm túc liếc nhìn di động một cái, nhìn rồi mới có thể ăn tiếp, không ồn ào chẳng gây chuyện, đặc biệt nhu thuận.

Kim Yến ngồi một bên nhìn trong lòng lại thấy bồn chồn, Bánh Đậu nói “Ma ma”, chẳng lẽ nhiều năm như vậy bé vẫn rất muốn có mẹ sao? !

Kim Yến không khỏi nghĩ tới khi Bánh Đậu còn bé, không nhõng nhẽo, rất ít khóc cũng chẳng thích chơi với các bạn nhỏ khác, tính cách rất đơn độc, thường lặng im ngồi một mình trong góc vọc đồ chơi. Bánh Đậu cũng không phải là đứa bé duy nhất trong nhà, cho nên luôn phải nhìn đến cảnh những anh em họ khác được mẹ ôm ấp cưng chiều, thế nhưng cho tới bây giờ Bánh Đậu cũng chỉ là nhìn qua rồi thôi, chưa bào giờ dừng ánh mắt của mình quá lâu trên người họ, cũng chưa từng hỏi một câu nào về mẹ của mình.

Khi đó Kim Yến đau lòng nên rất yêu thương Bánh Đậu. Có một lần anh họ của Bánh Đậu chạy tới khoe khoang đồ chơi mẹ nó mua cho với Bánh Đậu, Bánh Đậu chẳng nói gì, chỉ liếc nhìn món đồ chơi trong tay anh họ một cái, rồi lại rủ mắt xuống không nói lời nào, cũng chẳng để ý đến thằng bé kia, sau đó mẹ của đứa nhỏ lại chạy tới trách cứ Bánh Đậu không hiểu chuyện, xem thường người khác.

Kim Yến nhớ rõ, lúc ấy là tết nguyên đán, thân thích trong nhà đều tụ họp về ăn tết, lúc ấy Lưu Hằng đang nói chuyện với lão gia tử không chú ý tới con, Kim Yến thấy được liền phát hỏa, đem Bánh Đậu cho bảo mẫu trông coi, kéo mẹ của đứa bé kia ra ngoài quở trách một trận.

Lúc đó Kim Yến cũng đã có tuổi, trong mắt của mấy người trẻ trong nhà luôn là dáng vẻ đoan trang dịu dàng, lần đó lại tức giận đến không kiềm được, vừa tức vừa đau lòng, mắng người khác nhưng chính mình lại đỏ mắt, bà đau lòng cho Bánh Đậu, thương nhóc từ bé đã không có mẹ yêu chiều, trong khi ai ai cũng có, nhưng trẻ con có tội tình gì đâu?

Khi Lưu Hằng biết được liền tức giận ôm Bánh Đậu đi trong đêm, sau này kể cả vào dịp quan trọng như Tết Nguyên Đán, anh cũng không bao giờ có mặt trong các bữa tiệc của Lưu gia, chỉ ôm con về chịu lễ cùng ông bà chú bác, còn những họ hàng khác thì hờ hững lạnh nhạt.

Kim Yến ngồi bên bàn ăn suy nghĩ, ánh mắt lại đỏ lên, trong lòng thở dài.

Lúc Lưu Hằng xuất quỹ xem như đi một nước cờ liều, nhưng tốt xấu gì cũng coi như thành công, vào nhiều thời điểm năng lực tiếp nhận thực tế của phụ nữ cao hơn đàn ông rất nhiều, thật ra cho đến bây giờ lão gia tử cùng Lưu Bình Niên cũng vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được, nhưng Kim Yến thì khác, thậm chí cảm thấy, chỉ cần một nửa của Lưu Hằng trong tương lai là một người đàn ông không tồi, chịu gọi mình một tiếng mẹ, cho dù Lưu gia không chấp nhận nhưng với bà thế là đủ rồi.

Nửa kia của Lưu Hằng, chỉ cần Bánh Đậu đặc biệt thích, Kim Yến đã cảm thấy, không còn vấn đề gì lớn.

. : .

Sau khi ăn xong, Bánh Đậu từ trên bàn cơm tut xuống, Lưu Hằng giúp nhóc ấn số, gọi điện thoại cho Vương Ân Thành.

Lúc điện thoại có người bắt máy Bánh Đậu rất hưng phấn, rạo rực, bộ dáng nhỏ bé đặc biệt sống động, “Quả Cam Quả Cam, ba thức rồi sao?”

Vương Ân Thành chờ cuộc điện thoại này suốt một đêm, tối qua không thể nào ngủ ngon, nằm trên giường nhỏ của Bánh Đậu lăn qua lộn lại, di động để ngay đầu giường, điều chỉnh âm thanh lớn nhất còn thêm chế độ rung, sáng sớm thì cầm bỏ vào trong túi áo.

Vương Ân Thành: “Thức rồi, Bánh Đậu rời giường chưa? Đêm qua ngủ ngon không? Ăn sáng rồi sao?”

Bánh Đậu nắm di động bằng cả hai tay nhỏ, gật đầu nói: “Ăn rồi! Con ngủ rất ngon nha, ngày hôm qua con lén đem áo ngủ của Quả Cam theo, ôm nó ngủ chung.” Dừng một chút, chu miệng, ủy khuất nói: “Quả Cam không ở đây, cũng chỉ có thể ôm áo mà ngủ thôi.”

Vương Ân Thành nghe thì muốn cười nhưng trong lòng lại khó chịu, bèn dỗ dành nhóc: “Bánh Đậu ngoan, sau khi trở về là có thể gặp Quả Cam rồi.”

Bánh Đậu dạ một tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn Lưu Hằng còn ngồi bên bàn ăn: “Ba ba, chúng ta khi nào thì về nhà vậy! ?”

Đúng vào lúc đó nghe được một tiếng cười khẩy, Hồ Hữu Hữu từ trên lầu đi xuống, vừa cười vừa nói: “Bánh Đậu mới trở về chưa được một ngày đã muốn đi rồi sao?”

Bánh Đậu nắm di động quay đầu nhìn Hồ Hữu Hữu với vẻ khó hiểu, nhóc đối với Hồ Hữu Hữu không có ấn tượng gì, khi còn bé có gặp qua, nhưng lúc đó quá nhỏ, đã không còn nhớ rõ. Lưu Hằng hờ hững đứng dậy, cũng không thèm liếc Hồ Hữu Hữu đến một cái, đưa tay ôm Bánh Đậu đi ra ngoài vườn.

Bánh Đậu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Lưu Hằng: “Ba ba?”

Kim Yến buông muỗng nĩa xuống, quay đầu nói với người giúp việc mình tín nhiệm nhất: “A Ninh? ! … Đưa tiểu thiếu gia ra vườn đi dạo tiêu thực!”

Lưu Hằng giao con cho A Ninh, sờ sờ đầu nhóc con, rồi xoay người đi vào đại sảnh.

Vương Ân Thành không biết bên kia xảy ra chuyện gì, chỉ nghe được hai giọng nữ xa lạ.

A Ninh nhìn nhóc con, Bánh Đậu cầm di động chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ trong vườn, “Quả Cam Quả Cam, ba ba không trả lời, con cũng không biết khi nào thì có thể trở về nữa.”

Vương Ân Thành tiếp tục dỗ dành: “Thì chắc là vài ngày nữa mới về được.”

Bánh Đậuchu miệng, chân nhỏsút cục đádưới chân, than thở: “Nhưng mà Bánh Đậu nhớ Quả Cam thì sao bây giờ? Rất muốn gặp Quả Cam thì phải làm thế nào đây?”

Vương Ân Thành nói: “Vậy Bánh Đậu cứ gọi điện thoại, Quả Cam sẽ nói chuyện với con.”

Bánh Đậu vẫn cứ chu miệng, dáng vẻ giận dỗi, nhóc không chỉ muốn gặp Quả Cam, nhóc còn có chuyện khác phải làm, một chuyện nhóc vô cùng muốn làm! Có điều Quả Cam không ở đây, vậy mình nên làm cái gì bây giờ? !

Bánh Đậu nghẹn một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, A Ninh đứng một bên nhìn mà sốt ruột, vội cúi người xoay người Bánh Đậu lại, làm mẫu động tác hít sâu rồi thở ra cho nhóc xem.

Bánh Đậu rốt cục thở ra một hơi, rất không tự nhiên cắn môi, lắc lắc cánh tay, nói: “Nhưng mấy ngày nữa là sinh nhật của Bánh Đậu nha, Bánh Đậu muốn cùng Quả Cam đón sinh nhật! Bánh Đậuchưa bao giờ được đón sinh nhật cùng Quả Cam cả!”

Vương Ân Thành hơi sửng sốt, tay cầm di động khẽ run lên, mỗi một lời của Bánh Đậu đập thẳng vào tim cậu. Ở cùng con lâu như vậy, cho tới nay, mỗi một ngày của Vương Ân Thành đều trôi qua vô cùng phong phú, tràn ngập chờ mong vào một ngày mới, mà Bánh Đậu là báu vật trong lòng, chưa từng làm cậu thất vọng, cũng vẫn luôn là lí do khiến cho cậu khát vọng vào tương lai.

Bé con chờ mong cùng cậu đón sinh nhật, cũng y như cậu đang mong mỏi ngày này.

Bánh Đậu vẫn nắm chặt di động nói chuyện cùng Quả Cam của nhóc, lan man rất nhiều, nào là chiều qua tới nơi vào lúc nào, gặp ai, buổi tối tắm rửa bằng xà bông hương cam, mặc áo gấu nhỏ đi ngủ, bà nội cùng ngủ với nhóc, buổi sáng ba ba đọc báo trong nhà ăn, ông nội không xuống, bà nội ăn cơm cùng bọn họ, rồi vừa mới xuất hiện một dì xa lạ trông kì quái, lực chú ý khi nói chuyện của con nít luôn dễ dàng phân tán, cũng không có chủ đề gì, đông một câu tây một ý, chính là muốn nghe giọng của Quả Cam, cảm giác được sự tồn tại của Quả Cam mà thôi.

. : .

Lưu Hằng xoay người trở về phòng khách.

Hồ Hữu Hữu cũng ngồi bên bàn ăn cơm, Kim Yến nhìn dáng vẻ của cô ta dường như không phải muốn tới dùng cơm, mà là tìm cách làm cho mọi người khó chịu.

Hồ Hữu Hữu tươi cười thản nhiên, giọng điệu nói chuyện chẳng có nửa điểm chê trách, nhưng mỗi một câu đều như ngầm châm chọc người khác: “Nghe nói đêm qua anh cả ở suốt trong thư phòng, Lưu Hằng cháu cũng lớn như vậy rồi, không nên để người trong nhà bận tâm. Lão gia tử lần này bị tác động không nhẹ, nếu không phải Bánh Đậu dễ thương láu lỉnh, không chừng hôm nay huyết áp cũng chẳng thể hạ được đâu. Hiện giờ anh trai cháu nắm Hoa Vinh, chú hai và chú ba hàng năm đều không có ở nhà, việc làm ăn của Lưu gia như cây to đón gió, cháu cũng phải giúp đỡ không ít. Mà cho dù không giúp được, thì cũng đừng gây thêm phiền hà. . .”

Lưu Hằng ngồi trước bàn ăn không nói một lời, thân hình cường tráng biểu cảm thản nhiên lạnh nhạt, cho dù Hồ Hữu Hữu có nói gì, anh vẫn cứ ngồi lẳng lặng không nói lời nào.

Thật giống như nắm tay đánh vào bị bông, chưa tính đến việc không ra tiếng, lại còn bị lún vào.

Kim Yến cũng chẳng nói gì, ăn no, buông dao nĩa trong tay xuống, lấy khăn tay lau miệng, mắt nhìn Lưu Hằng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khôi hài.

Chỉ sợ là Hồ Hữu Hữu vừa mới bắt đầu nói, lỗ tai Lưu Hằng liền tự động tiến nhập vào chế độ che chắn. Hồ Hữu Hữu động võ mồm nói nhiều câu vô dụng như vậy, chỉ tiếc Lưu Hằng chẳng nghe vào nửa lời. Mụ đàn bà này thật đúng là ngu hết thuốc chữa !

Kim Yến đột nhiên mở miệng: “Em dâu nói đúng lắm, đặc biệt là chuyện ở Hoa Vinh Quốc Tế, CEO có thể chẳng cần làm, cổ quyền cũng không thể bỏ mặc đúng không? !”

Hồ Hữu Hữu hơi sửng sốt, không lên tiếng nữa, Hoa Vinh Quốc Tế là khối bánh lớn sớm đã bị anh cả nắm chặt trong tay, cho nên dù có đá Lưu Hằng xuống ngựa, thì Lưu Nghị vẫn có thể nhảy ngang vào mà không có nửa điểm áp lực.

Hồ Hữu Hữu yên lặng hít sâu một hơi.

Lưu Hằng quyết định đưa Bánh Đậu quay về, lão gia tử tuy rằng quyến luyến chắt trai, nhưng cũng biết Bánh Đậu năm nay lớp lá, phải đến trường, mấy tháng nữa là lên tiểu học rồi. Lão gia tử không hỏi Lưu Hằng nhiều, ông cũng đã bước một chân vào quan tài, hiểu được rằng một số việc không thể mạnh mẽ cưỡng ép, chỉ có thể thuận theo tự nhiên nhìn mọi việc phát triển.

Lưu Bình Niên thuật lại những lời Lưu Hằng nói cho Kim Yến nghe qua một lần, Kim Yến ngược lại rất bình tĩnh, trước đó đã phán đoán vài phần, có điều không nghĩ tới người đàn ông kia lại chính là kẻ mang thai thuê năm đó, " Mẹ đẻ " của Bánh Đậu ” .

Lưu Bình Niên đối với quyết định lần này của con trai khá tức giận, vẫn luôn trợn mắt khó chịu, Kim Yếnnói: “Ông cũng đừng tức giận nữa, để tôi đi nhìn xem.” Dừng một chút, nghĩ đến bộ dáng nhu thuận của Bánh Đậu lúc ôm áo ngủ gọi “Quả Cam”, lại nói tiếp: “Nhưng mà tôi cũng phải nói một câu công bằng, quá khứ của một người ông không có cách nào chi phối. Nếu Lưu Hằng và Bánh Đậu đều thích, phận làm cha ông phản đối có ích lợi gì không?”

Lưu Bình Niên cả giận nói: “Vậy còn chuyện bỏ qua sản nghiệp trong nhà thì sao? !”

Kim Yến cười: “Ông có tư cách gì mà nói con trai mình? Ông quên hồi trẻ vì cưới tôi chẳng phải cũng cùng người trong nhà trở mặt, nói là muốn dẫn tôi bỏ trốn? Con nó còn biết suy nghĩ hơn ông nhiều, hiểu được người nhà thì vĩnh viễn là thân thuộc, thích thì muốn được người nhà chấp nhận, mà không phải nháo nhào cả lên. Nếu hiện tại cái gì nó cũng không muốn , mang theo con và vợ cao chạy xa bay, tôi xem ông mới thật là bị chọc cho tức chết!”

Lưu Bình Niên không nói lời nào.

Kim Yến không giấu diếm hành trình của mình, Lưu Hằng đối với điều này không có phát biểu bất luận ý kiến gì, ba người cùng ngồi một chuyến bay trở về.

Lúc xuống phi cơ Lưu Hằng mới đột nhiên nói cùng Kim Yến một câu: “Chưa theo đuổi được.”

“Cái gì?” Kim Yến ngạc nhiên.

Gương mặt Lưu Hằng lạnh lùng, không đổi sắc nhả ra vài từ: “Không sống chung một chỗ.”

Kim Yến kinh ngạc , trong đầu mờ mịt một hồi mới kịp phản ứng Lưu Hằng nói “Chưa theo đuổi được” cùng với “Không sống chung một chỗ” là có ý gì. Nói cách khác, Lưu Hằng đơn phương, kỳ thật người đàn ông kia chỉ mới nhận Bánh Đậu là con trai bảo bối, căn bản không xem Lưu Hằng là người trong lòng sao?

Phu nhân Kim Yến đeo kính râm tại đại sảnh sân bay không hề phúc hậu nở nụ cười tươi rói.

Kim Yến xuống phi cơ thì không đi chung đường với Lưu Hằng, bà cũng chẳng phải một người mẹ suốt ngày không có con thì không xong, huống chi bà lại không thích can thiệp quá sâuvào cuộc sống của Lưu Hằng.

Sau khi xuống phi cơ thì gọi điện thoại ngay cho bạn thân của mình, hai người đã gần nửa năm không gặp mặt, đầu bên kia nghe tin Kim Yến vừa đến nơi này thì vui vẻ vô cùng.

Kim Yến xuống phi cơ mới gọi điện báo tin, nếu đưa xe tới đón thì quá chậm, Kim Yến nói tự mình đón xe qua, đầu bên kia Tào Minh nguyệt cười nói: “Vừa lúc tôi còn ở tòa soạn báo, bà lại đây đi, đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Được!”

Kim Yến quay đầu đón xe đến tòa soạn báo, lúc này vừa vặn giờ tan tầm, không ít công nhân viên từ bên trong đi ra, cửa lớn người đến người đi, dòng xe cộ vô cùng náo nhiệt.

Kim Yến đi vào đại sảnh của tòa soạn báo dưới lầu, không vội vã đi lên, ở phòng trưng bày xem hiện vật hình ảnh trong tủ kính, xem tin tức mà báo đã đăng thời gian gần đây ở chuyên mục phỏng vấn nhân vật, không ngờ lại thấy được tên của con mình.

Đột nhiên nhìn thấy ảnh chụp gương mặt lạnh lùng của Lưu Hằng qua cửa kính, Kim Yến bật cười ra tiếng, mỉm cười đọc hết bài báo kia, xong rồi còn gật gật đầu, cảm thấy rất vừa lòng, lối viết sắc sảo trật tự câu cú rõ ràng, không đào sâu vấn đề nào nhưng lại có nhiều điều khiến người ta phải suy nghĩ.

Kim Yến xoay người đi đến chờ thang máy, giờ này đã vắng hẳn, lúc thang máy xuống chỉ có vài người. Vương Ân Thành đi cuối cùng, mặc áo sơmi trắng quần sậm màu từ bên trong đi ra, đối mặt với Kim Yến.

Kim Yến đang định nhấc chân đi vào thang máy, vừa thấy Vương Ân Thành thì giật mình, bước chân sựng lại.

Vương Ân Thành đi ra cuối cùng, thản nhiên nhìn Kim Yến một cái, thấy một người phụ nữ xa lạ không hiểu sao đang thần người ra, mà phía sau cửa thang máy cũng sắp đóng. Vương Ân Thành theo bản năng đưa tay ấn nút, cửa thang máy lại mở ra, Kim Yến lúc này mới hoàn hồn, nhìn Vương Ân Thành nói: “Cám ơn.”

Vương Ân Thành gật đầu: “Không có chi.” Nói xong rời đi.

Kim Yến đi vào thang máy, ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Vương Ân Thành, vẻ mặt không thể tin được, sao lại giống nhau đến thế? Trên thế gian có người giống như vậy sao? Cái mũi và ánh mắt kia, căn bản là cùng một khuôn đúc ra!

Trong lúc suy nghĩ của Kim Yến vẫn đang còn quẩn quanh ở gương mặt kia, thì thang máy đã dừng ở tầng cao nhất.

Tào Minh Nguyệt ra đón, hai người ôm nhau nồng nhiệt, Kim Yến tạm thời đem chuyện của người trẻ tuổi mới gặp kia vứt qua một bên, hai chị em tri kỷ ngồi dựa vào nhau ôn kỉ niệm.

Hai người nói một hồi, không biết tại sao lại nói đến tòa soạn báo, Tào Minh Nguyệt biết Lưu Hằng là con trai Kim Yến, không khỏi cảm khái: “Ai, bà không biết đâu, lúc tin tức ấy loan ra tôi đã thật sự sợ muốn chết!”

Kim Yến đối với sự kiện kia cũng biết chút chút, nhưng không chi tiết, Tào Minh Nguyệt nói: “Vốn tòa soạn bọn tôi đăng bài phỏng vấn ấy lên, lúc ấy phản ứng không tồi, nào biết cuối cùng lại thành “Gạch lót chân”, lúc ấy tôi thật sự muốn tăng huyết áp!”

Kim Yến ngó thấy Tào Minh Nguyệt hơi bực, vội vàng khuyên giải an ủi: “Nào nào, đều là chuyện quá khứ rồi, bà cũng đừng để tâm , cũng đã đến tuổi về hưu rồi, sao vẫn cứ ở lại để làm khó mình như thế!”

Tào Minh Nguyệt: “Vốn định về rồi, nhưng năm nay tòa soạn báo mới vào một người, tôi rất coi trọng, bà không biết chứ hiện tại bồi dưỡng được một người tài rất khó, nên tôi phải trông coi cẩn thận! Trong giới truyền thông này nhân tài nhảy việc rất nhanh, không cẩn thận là để mất!”

“Ai thế?” Kim Yến cười, “Ai mà có thể làm cho bà tán thưởng như vậy?”

Tào Minh nguyệt vỗ tay một cái: “Tên là Vương Ân Thành, bài phỏng vấn Lưu Hằng do cậu ta làm !” Nói xong lấy trên giá sách xuống một tập hồ sơ, đưa lý lịch sơ lược qua, rồi nói: “Là cậu ta đấy, hiện tại là người chuyên viết bình luận tài chính kinh tế rất nổi, dù có trả lương cao cũng không mời được, nhờ chủ bút trong tòa soạn có giao tình tốt mới mời được cậu ta đấy!”

Kim Yến vừa nhìn vào, đã sửng sốt, người gọi Vương Ân Thành trong ảnh dán trên bản sơ yếu lý lịch cũng chính là người trẻ tuổi mà mình vừa mới gặp ở cửa thang máy.

Tào Minh Nguyệt trước mặt bạn thân khen Vương Ân Thành không tiếc lời, nào là ngoại hình đẹp trai lại có năng lực làm việc, mấu chốt là người không khoe khoang ổn trọng, càng nói càng hăng, “Anh chàng này thiệt tình tôi rất thích, làm việc rất có phong cách riêng, năng lực rất cao, vốn đang lo lắng cậu ấy làm nghề tự do một thời gian dài nên không thể thích ứng công việc văn phòng, ai ngờ cậu ta phụ trách một chuyên mục không một chút khó khăn! Thời buổi này, người trẻ tuổi ngoại hình đẹp lại ổn trọng không nhiều lắm, Lưu Hằng nhà bà xem như một người, Vương Ân Thành ấy hả, cũng coi như vậy! Nhân tài tôi phải trọng dụng giữ lại, sau này nhất định có chỗ dùng !”

Kim Yến nhếch khóe môi, ý cười ngập trong đáy mắt.

Buổi tối Kim Yến ăn cơm cùng Tào Minh Nguyệt, lúc Tào Minh Nguyệt đi vệ sinh, Kim Yến gọi điện thoại cho Lưu Hằng, nói rất ngắn gọn.

“Ma ma Bánh Đậu tên là gì?”

“Vương Ân Thành.”

“Tốt rồi. Mẹ xong việc sẽ lên máy bay về luôn, con chăm sóc Bánh Đậu cho tốt”, “Những chuyện như theo đuổi vợ này con động não làm cho lãng mạn một chút, đừng giống như đầu gỗ vậy! Nếu không ổn, chẳng phải còn có Bánh Đậu đó sao? !”

Lưu Hằng: “. . .”

Kim Yến nói được thì làm được, ngay đêm đó đã đáp phi cơ về nhà, sáng hôm sau năm giờ đã về tới Lưu gia.

Lưu Bình Niên thức dậy sớm, lúc xuống lầu nhìn thấy Kim Yến ngồi ăn điểm tâm thì hoảng sợ, kinh ngạc: “Sao đã về rồi? Bánh Đậu, Lưu Hằng đâu?”

Kim Yến lấy khăn tay lau miệng, cười đến ý vị sâu sa: “Con của ông trở về theo đuổi vợ, Bánh Đậu thì về ôm chân Quả Cam của nó , còn tôi ấy hả. . .” Kim Yến nheo mắt, vẻ mặt ung dung thản nhiên — Bà đương nhiên phải trấn giữ tòa nhà này rồi, phòng ngừa có kẻ xấu xa làm ra chuyện gì đó, ảnh hưởng đến việc con bà theo đuổi vợ.