“Anh thì sao? Mấy năm qua sống có tốt không?”
Vương Ân Thành trả lời qua loa : “Cũng được.”
Trần Lạc Phi lại uống một ngụm bia to, Vương Ân Thành ngồi yên lặng phía đối diện, nhìn đứa bé lớn xác sau khi uống rượu vào, cả con người dần trở nên khác biệt.
Trần Lạc Phi vẫn như trước kia, luôn gây cho người đối diện một loại cảm giác dường như cậu ta rất cẩn thận rồi phút chốc lại có vẻ hơi bất cần, hiện tại có rượu vào ngược lại không còn rụt rè e ngại, nói rất nhiều và thẳng thắn : “Anh đúng là một gia sư thiếu trách nhiệm, em còn chưa khai giảng, anh đã nghỉ rồi! Sau này em thay hai thầy giáo, cũng chả có ai dạy hay bằng anh, cuối cùng chẳng còn cách nào, em đành phải tự học.”
Trần Lạc Phi lại uống cạn ly, cồn theo mạch máu lan tràn khắp toàn thân khiến cậu dần dần cảm thấy hưng phấn, nói chuyện càng thêm thẳng thừng : “Anh nói xem, tại sao bài viết về kinh tế và tài chính giao cho em viết cuối cùng lại đăng bài của người khác. . . chẳng lẽ khó biên tập đến vậy sao? Thằng cha kia vào tòa soạn báo cũng đâu có bao lâu, sao lại có thể lên mặt hò hét bức bách người khác như vậy? Bất kể em làm cái gì, đưa đến tay hắn, không phải một đống giấy vụn thì chính là rác rưởi! Anh có biết là em rất thất vọng không?”
Vương Ân Thành nở nụ cười, nói mấy câu giải thích giúp Thiệu Chí Văn : “Thật ra con người Tiểu Thiệu rất tốt, ở tòa soạn báo cậu sẽ không tìm thấy người nào tốt hơn để hướng dẫn, đi theo cậu ấy tuyệt đối hay hơn nhiều so với biên tập viên khác. Bởi vì Tiểu Thiệu vừa mới thoát kiếp ma mới, cũng từng ăn không ít khổ, cậu ấy nghiêm khắc với cậu là chuyện tốt, về sau cậu có thể bớt đi một con đường vòng.” Người khác có lẽ không rõ lắm, nhưng Vương Ân Thành biết, tuy Thiệu Chí Văn khá nghiêm khắc với Trần Lạc Phi, nhưng đồng thời cũng dạy cho cậu không ít điều hữu dụng, những chuyện này nếu là biên tập viên khác chưa chắc chịu dạy cho người mới.
Cũng bởi vì vậy mà Vương Ân Thành rất yên tâm khi giao cho Thiệu Chí Văn dẫn dắt người mới, chỉ tiếc Trần Lạc Phi là người trong cuộc, còn chưa nhận ra cái tốt của Thiệu Chí Văn.
Quan hệ vài năm trước giữa hai người là thầy trò, mà hiện tại cũng có thể xem là như vậy, lại thêm cùng học ngành báo chí, thế nên đề tài để trò chuyện thật ra rất nhiều.
Trần Lạc Phi vốn là người luôn hướng về phía trước, uống vài hớp bia liền sớm đem suy nghĩ “Vì thích người trước mặt nên muốn tìm mọi cách để ràng buộc” vứt lên chín tầng mây, xăn tay áo bắt đầu cùng Vương Ân Thành tán dóc vô cùng cao hứng.
Hai người nhắc cho nhau nghe về những môn học biến thái đệ nhất của ngành, rồi ở canteen có món ăn nào ngon, sau đó đề tài lại chuyển đến giờ của giáo sư nào ở khoa là dễ cúp, môn của thầy giáo nào nhất định phải qua, sau đó Trần Lạc Phi còn đặc biệt nhắc tới chủ nhiệm khoa trâu bò của bọn họ.
“Anh biết không, chủ nhiệm khoa của bọn em, lên lớp chưa bao giờ mang theo sách hay sổ điểm danh! Vừa vào lớp câu đầu tiên là hỏi lần trước giảng tới chỗ nào, sau khi bọn em đồng loạt trả lời, là ông ấy bắt đầu giảng bài, không ngừng lần nào, PPT cũng không sử dụng! Tuy không điểm danh nhưng cho tới bây giờ chẳng có ai cúp tiết cả, thật sự là dạy quá hay, thường xuyên có sinh viên khoa khác tới dự thính, khiến cho bọn em phải tới sớm nửa giờ để chiếm chỗ, không dành được chỉ có thể đứng mà nghe! Có một lần lớp bọn em sinh hoạt trước khi vào học, lúc đến giảng đường thì đã hết chỗ rồi !” Trần Lạc Phi nói rất đắc ý : “Tuy rằng khoa báo chí trường em không dữ dằn như chỗ anh, có điều trưởng khoa chỗ bọn em phải bằng ba, không đúng, năm! Ít nhất là năm giảng viên khác!”
Vương Ân Thành nghĩ đến lần trước đi đưa sổ kỉ yếu, hỏi : “Trưởng khoa của các cậu họ Trần phải không?”
“Đúng đúng, chính là ông ấy! Rất trâu bò nhá, năm nay cũng năm mươi mấy tuổi rồi.”
Trần Lạc Phi dù sao vẫn còn là sinh viên, đối với chuyên ngành kiến thức còn nửa vời, cũng không giống như Lục Hanh Đạt và Lưu Nghị thuộc nhóm người chú ý rất nhiều đến trọng tâm chính sách tài chính kinh tế, nói xong bắt đầu chậm rãi nói về đề tài banh bóng cùng phong trào đoàn trong trường học.
Trần Lạc Phi vừa ăn vừa nói, còn không quên uống rượu, sau khi uống hết hai chai bia thì mặt từ từ đỏ lên, nói đến hoạt động đoàn thể trong trường cùng với việc banh bóng thì nhiệt huyết sôi trào, không khí tăng vọt, chỉ hận không thể đập bàn.
Vương Ân Thành vẫn luôn yên lặng ngồi đối diện nghe Trần Lạc Phi nói chuyện, cậu nghĩ Trần Lạc Phi mới hơn hai mươi tuổi nhưng thật sự rất có năng lực, hơi càn quấy nhưng cũng rất nhiệt tình, cuốn hút người bên cạnh bằng sự thanh xuân và khát khao vô hạn vào cuộc sống của chính mình.
Đàn ông thường sẽ không hâm mộ người nhỏ tuổi hơn mình, nhưng Vương Ân Thành cảm thấy cậu vô cùng hâm mộ Trần Lạc Phi, ở lứa tuổi hai mươi cuộc sống lại phóng túng tươi đẹp như vậy, có thể nói chuyện lớn tiếng thoải mái uống rượu, mỗi một đoạn đời đều đầy nhiệt huyết đam mê, đối với cuộc sống rất tự tin, cư xử không bị thế tục xã hội lây nhiễm, nói chuyện có chút thiếu muối, nhưng đáng yêu.
Trần Lạc Phi nói một hồi lại kêu thêm hai chai bia, Vương Ân Thành không ngăn cản hắn, Trần Lạc Phi cụng ly với nước chanh của Vương Ân Thành rồi nói : “Ly này em kính anh!” Trần Lạc Phi mặt đỏ bừng, cổ cũng vậy, “Ừm, xem như là mừng hội ngộ đi, anh tùy ý, em uống cạn!” Nói xong ngửa cổ nốc hết ly, bộ dáng đặc biệt trượng nghĩa tiêu sái.
Vương Ân Thành nhìn hắn uống, vội nói : “Được rồi, đủ rồi đấy, bộ cậu định phân cao thấp ha!”
Trần Lạc Phi lắc tay, lại uống thêm vài hớp, mãi cho đến khi chai bia thấy đáy, mới thở ra thật dài buông chai không xuống, nấc một cái nói : “Không sao! Mới ba chai! Ông đây còn có thể uống thêm nửa chai nữa!”
Vương Ân Thành nhướng mày nhìn Trần Lạc Phi, thầm nghĩ tên nhóc này chỉ giỏi mạnh miệng mà thôi, hiện tại thần thái dáng vẻ này của Trần Lạc Phi, cũng chẳng giống như uống ba chai còn không có vấn đề gì, uống thêm nửa chai? Chắc là trực tiếp ngủ luôn quá?
Vương Ân Thành nghĩ sao thì y như vậy, Trần Lạc Phi đúng là chỉ mạnh miệng mà thôi, kỳ thật hắn uống cũng không nhiều, trong ký túc xá nam sinh đánh bài uống rượu, Trần Lạc Phi nhất định là sớm gục trước nằm ngủ trên giường, không cần biết ký túc xá ồn ào như thế nào, bạn bè đốp chát ra sao, hắn cứ uống vào là ngủ như chết, so với heo còn say hơn!
Trần Lạc Phi sau khi uống ba chai bia thì nói chuyện bắt đầu ngọng nghịu, vừa nói vừa nấc, không biết làm sao đề tài lại chậm rãi nhắc đến Thiệu Chí Văn.
“Thiệu Chí Văn là tên biến thái! Chờ bố mày thực tập xong nhất định đánh cho một trận ! Canh tối lửa tắt đèn chùm bao tải lấy gạch mà đập! Đập cho hắn thành cái đầu heo luôn!”
Vương Ân Thành thấy Trần Lạc Phi đã say mèm, bèn tính tiền rồi kéo Trần Lạc Phi chạy lấy người, Trần Lạc Phi uống rượu vào tuy rằng hay nói sảng, nhưng đi đường không nghiêng ngả, còn có thể ấn thang máy rồi đi vào sau đó tự mình đi ra cửa của nhà hàng!
Vương Ân Thành sợ hắn chạy loạn ra lộ, nên kéo hắn vào phía bên trong bồn hoa lớn ngăn cách lối đi của nhà hàng, Trần Lạc Phi đi ở phía trước, Vương Ân Thành theo sau vài bước ngó chừng, đề phòng não hắn bị rút chạy lung tung.
Trần Lạc Phi được gió đêm mát mẻ thổi cho tỉnh rượu một chút, nhưng thân hình vẫn như trước ngả nghiêng không gì sánh kịp, lúc đi ngang qua bồn hoa lớn, một tay nắm lại đặt ở bên hông tay kia duỗi thẳng lên cao, hô lớn : “Ta là Siêu nhân điện quang! Nhân danh ánh trăng tiêu diệt nhà ngươi!”
Vương Ân Thành : “. . .”
Vương Ân Thành sợ Trần Lạc Phi mượn rượu làm càn, vội vàng tiến lên đè bả vai tên gấu này lại : “Về thôi về thôi, siêu nhân điện quang, trở về đi ngủ để nằm mơ thấy đang đánh tiểu quái thú nha!”
Trần Lạc Phi chậm rãi thu tay, quay đầu lại nhìn Vương Ân Thanh bằng vẻ mặt ngơ ngác, sau đó ngây ngô cười, tiếp đến dùng tốc độ ánh sáng bưng mặt Vương Ân Thành nói : “Thầy à. . .”
Vương Ân Thành nhíu mày, lực tay của Trần Lạc Phi rất lớn, “Cậu say rồi ! Nhanh về đi.”
Trần Lạc Phi cũng không say lắm, mỗi người khi say rượu cũng không giống nhau, Trần Lạc Phi thuộc loại rượu vào thì ngã đầu ngủ ngay, hoặc là mở miệng kể lễ mắng chửi người. . . Nhưng hôm nay người đối mặt lại là Vương Ân Thành, hắn nghẹn một bụng muốn nói rồi lại thôi, chẳng biết bắt đầu như thế nào.
Hắn muốn nói, kỳ thật em thích thầy từ lâu lắm rồi, yêu thầm một thời gian khá dài, hắn muốn nói thầy có thể cho em một cơ hội không?
Đây là cơ hội ngàn năm mới có, hắn uống rượu, và cũng biết mình hơi say, nhưng sự thanh tỉnh trong đầu vẫn còn, hắn nghĩ mình nhất định phải nói ra. Hôm nay nếu không thừa dịp say rượu mà thổ lộ, e rằng sau này chỉ sợ muốn tìm cơ hội chỉ có hai người mình lại còn say rượu thì không có khả năng !
Trần Lạc Phi nhìn Vương Ân Thành, cả người đều là mùi rượu, lòng bàn tay bắt đầu nóng bỏng, máu trong người như chảy ngược, tim đập thình thịch thình thịch thình thịch, ánh đèn đường soi sáng đôi mắt bình tĩnh của Vương Ân Thành, và Trần Lạc Phi nhìn thấy sự nghi hoặc trong đôi mắt đó, nó khiến cậu vừa khẩn trương lại bối rối, đột nhiên dạ dày cậu cứ cuộn lên từng đợt, có thứ gì đó nhờn nhợn ở cổ họng, rồi cậu nhanh chóng buông Vương Ân Thành ra, xoay người vào bồn cây. . . Nôn!
Vương Ân Thành : “. . .” Biết ngay mà, cái đồ lớn xác.
Trước khi nôn, trong đầu Trần Lạc Phi vẫn còn hơi “Thanh tỉnh”, còn sau đó thì đầu óc như tương hồ.
Vương Ân Thành dìu Trần Lạc Phi đi lấy xe, nhét người vào băng sau, ném cho hắn một mớ túi nilon, vừa cài dây an toàn vừa nói : “Nôn ra túi, nếu làm tùm lum trên xe tôi sẽ ném thẳng cậu ra ngoài.”
Vương Ân Thành lái xe đưa Trần Lạc Phi trở về, ngay từ đầu Trần Lạc Phi đã không yên ổn rồi, đang trong tình trạng thuộc loại uống say đùa giỡn điên cuồng, vỗ lên kính xe và nệm ghế, nằm ngả nghiêng ca hát, bài Trần Dịch Tấn trần như nhộng, hát một hồi bắt đầu cởi áo, tay rảnh rổi quơ tứ tung, Vương Ân Thành sợ hắn hát một lát nữa thì cả quần lót cũng lột tuốt tuồn tuột, nhanh chóng gia tăng tốc độ, may mà chỗ ăn cơm cách nơi ở của Trần Lạc Phi cũng không xa.
Lúc dừng xe Trần Lạc Phi đã an tĩnh, nằm mơ màng, tựa như đang ngủ.
Vương Ân Thành đậu xe trước cư xá, dìu Trần Lạc Phi lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, rồi ném người lên giường.
Sau khi vào nhà cậu chưa đóng cửa, không chú ý đến có người lẻn vào thư phòng.
Vương Ân Thành đưa Trần Lạc Phi lên giường xong liền đóng cửa đi ra ngoài, lái xe chạy lấy người, cậu và Trần Lạc Phi ăn tối gần ba tiếng, lúc về đến nhà đã chín giờ .
Vương Ân Thành mở cửa đi vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Lưu Hằng ngồi trên sa lông đọc báo, Vương Ân Thành theo bản năng nhìn về phòng Bánh Đậu, thấy cửa phòng đã đóng.
“Đã ngủ rồi.” Lưu Hằng nói.
Vương Ân Thành gật đầu, đổi giày đi vào, trong đại sảnh tất cả đèn đều được bật lên sáng trưng.
Lưu Hằng ngồi trên ghế sa lông, Vương Ân Thành mới mở cửa anh đã ngửi thấy mùi rượu, “Uống rượu hả?” Lưu Hằng đứng lên, đi về phía huyền quan.
Vương Ân Thành đổi giày đi tới, đến bên bàn ăn rót nước uống : “Ăn cơm với đồng nghiệp, là hắn uống, tôi không có.”
Lưu Hằng đứng ở phía sau Vương Ân Thành, phi thường cảnh giác nghiêm túc hít hít mũi, quả thật Vương Ân Thành không uống rượu, anh thoáng yên tâm chút, nhưng ăn cơm với đồng nghiệp nào? Là người lần trước cùng đến làm bài phỏng vấn kia? Lưu Hằng nhịn không được định hỏi, nhưng lời đến bên miệng vẫn nuốt vào, hỏi như vậy dường như rất trắng trợn.
Vương Ân Thành buổi tối cùng Trần Lạc Phi nói chuyện phiếm, không ăn được mấy, uống xong nước thì đi vào bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn, Lưu Hằng cũng theo vào, hỏi : “Tìm sữa hả?”
Vương Ân Thành vừa tìm trong tủ lạnh vừa nói : “Đồ ăn.”
Lưu Hằng đứng ở phía sau Vương Ân Thành, có chút vội vàng muốn biểu hiện, trên mặt thì giả bộ không có biểu cảm gì : “Để tôi nấu cho em bát mì.”
“Không cần đâu.” Vương Ân Thành thuận miệng trả lời một câu, bởi vì cậu vừa nhìn thấy nửa hộp xôi ngọt thập cẩm, hình như là buổi sáng Bánh Đậu ăn được một nửa thì đẩy ra, nói là quá ngọt.
Lưu Hằng bị Vương Ân Thành trực tiếp cự tuyệt, tâm tình phức tạp đến không có từ để diễn tả, anh không phải đi làm, gây dựng sự nghiệp giai đoạn trước mắt phải chuẩn bị rất nhiều, tới tháng bảy hoặc tám mới bắt đầu xúc tiến, hiện tại quả thực anh nhàn rỗi đến mốc meo, Vương Ân Thành đi làm Bánh Đậu đến trường, giờ anh cũng giống như mấy bà nội trợ ở không đâm ra hay oán trách.
Bánh Đậu được Lục Hanh Đạt và Lưu Nghị đưa ra ngoài ăn cơm, tám giờ rưỡi mới về, Vương Ân Thành cùng đồng sự liên hoan uống rượu, chín giờ mới trở lại. Buổi tối anh ăn cơm một mình, xong rồi thì lên mạng tra tư liệu đọc sách xem báo chí, thật vất vả chờ Bánh Đậu về tắm rửa cho nhóc rồi đưa lên giường, lúc này chờ được Vương Ân Thành chưa ăn no trở lại, kết quả lại còn đánh mất một cơ hội tốt để biểu hiện!
Vẫn trực tiếp bị cự tuyệt! Từ lần nắm tay trước đến hiện tại mặc dù chỉ mới vài ngày, nhưng có phải là phát triển quá chậm hay không?
Vương Ân Thành sau khi nói xong cũng hơi giật mình, cậu cầm hộp xôi ngọt thập cẩm ra, đóng cửa tủ lạnh lại quay đầu đưa cho Lưu Hằng, Lưu Hằng im lặng cầm lấy, khi giương mắt nhìn thì Vương Ân Thành đã đi ra ngoài.
Lưu Hằng : “. . .” Đây có phải là cho mình cơ hội biểu hiện hay không? !
Vương Ân Thành đi đến phòng khách ngồi xuống ghế sa lông nghỉ ngơi, Lưu Hằng ở trong phòng bếp hâm nóng xôi cho Vương Ân Thành, không thể quá nóng cũng chẳng thể nguội lạnh, quả thực giống như là cẩn thận từng li từng tí hâm nóng " Xôi ngọt thập cẩm tình yêu " cho Vương Ân Thành.
Lưu Hằng hâm nóng xôi xong mang ra phòng khách, Vương Ân Thành ngồi bên cạnh bàn ăn hết, vẻ mặt trông có vẻ khá mệt mỏi, lúc lau miệng không biết nghĩ đến cái gì mà khóe miệng nhẹ cong lên.
Lưu Hằng : “Cười gì thế?”
Vương Ân Thành : “Lúc tối ăn cơm cùng một thực tập sinh, cảm thấy hắn càn quấy đến đáng yêu, nghĩ đến là muốn cười.” Nói xong đứng dậy ném hộp đựng xôi vào thùng rác trong bếp, quay đầu đi vào buồng vệ sinh.
Lưu Hằng ngồi bên bàn ăn, cánh tay đặt trên mặt bàn, có chút hậm hực nhìn theo bóng dáng Vương Ân Thành, anh nghĩ trong mấy tháng mấu chốt này, ngàn vạn lần đừng nửa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim, thực tập sinh càn quấy đến đáng yêu sao? Lưu Hằng nhíu mày sờ sờ cằm, cảm thấy mình phải đẩy nhanh tốc độ theo đuổi vợ mới được.
. : .
Vương Ân Thành đem Trần Lạc Phi đưa vào phòng xong thì về nhà, hoàn toàn không chú ý tới có người vào thư phòng.
Vương Ân Thành vừa đi, bóng người kia liền từ thư phòng mở cửa đi ra, nhanh chóng vào phòng Trần Lạc Phi.
Trần Lạc Phi dang hai tay nằm trên giường, ngủ rất say, hơi hé miệng, còn chảy nước miếng.
Trong phòng mở đèn ngủ, ánh sáng mờ nhạt hắt lên bóng lưng cường tráng và độ cong thắt lưng của Trần Lạc Phi, cùng với vật ẩn hiện bên trong quần jean.
Nam nhân nhíu mày, trực tiếp đem mấy thứ đồ vật trong túi nilon ném lên giường, bao gồm — Dầu Ấn Độ, nến đỏ, còn có KY, Durex Classic.
Nam nhân quỳ một gối lên giường, xoay người, vươn tay nắm cằm Trần Lạc Phi nhìn thoáng qua, khóe miệng cong lên đầy vẻ châm chọc.
Hoặc là hắn thượng ngươi hay là ngươi thượng hắn sao? Trực tiếp ngủ với hắn, tra tấn thân thể tàn phá tâm hồn, khiến cho hắn dục tiên dục tử hửm? Nếu vậy thì để ta tiên hạ thủ vi cường đi. . .
. : .
Sáng hôm sau, Bánh Đậu mở mắt liền nhìn thấy quả cam lớn nằm bên cạnh mình, nhóc vô cùng vui vẻ ôm quả cam xoay xoay mông.
Vương Ân Thành tỉnh giấc, nhìn thấy Bánh Đậu mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn mình, trong mắt là vẻ hưng phấn.
“Đêm qua cùng bác cả và chú Lục ăn món gì ?” Vương Ân Thành hỏi.
“Tự mình ăn hết một tảng thịt bò to.” Bánh Đậu lay động cái đuôi.
“Ăn ngon không?”
Bánh Đậu gật đầu : “Rất ngon, con thích ăn thịt!” Bộ dạng hưng phấn thật giống như ngày hôm qua được ăn lượng thịt của cả một tuần không bằng.
Vương Ân Thành biết Bánh Đậu không thích ăn rau dưa, cậu chiều con, Bánh Đậu không thích đôi khi còn dụ dỗ, nhưng đối với người khác thì lại rất xét nét, cậu vừa thấy bộ mặt vui vẻ như bị thịt mua chuộc của Bánh Đậu liền cau mày, cảm thấy sau này Bánh Đậu vẫn là ít đi theo Lục Hanh Đạt cùng Lưu Nghị ra ngoài ăn cơm, làm mất sạch thói quen của con trẻ!
Đừng để về sau nhóc ăn thịt riết rồi khiến mình từ Bánh Bao Đậu trực tiếp biến thành bánh bao nhân thịt luôn.
Hiện tại Lưu Hằng ôm đồm hết mọi việc lớn nhỏ trong nhà, Bánh Đậu cùng Vương Ân Thành rời giường thì có điểm tâm ăn ngay.
Ba người ngồi bên bàn cơm, Bánh Đậu bởi vì đêm qua ăn rất nhiều thịt, đối với buổi sáng có hơi thanh đạm tỏ vẻ không ăn nổi. Nắm chặt thìa nhưng vẫn không thể bỏ vào miệng được, uống hai ngụm cháo hoa liền cau mày, hận không thể trực tiếp ói ra.
Lưu Hằng nghiêm khắc : “Nuốt xuống!”
Bánh Đậu nuốt cháo xuống, cau mày nói : “Không ngon gì cả.”
“Không có hương vị thịt bò Brazil nướng đúng không? !” Lưu Hằng không chút để ý nói.
Bánh Đậu tròng mắt sáng ngời, gật gật đầu, Lưu Hằng ngước mắt, “Không có cũng phải ăn hết cho ba!”
Bánh Đậu gục đầu mất hứng, kỳ thật con nít rất đơn thuần, Bánh Đậu thích ăn thịt, Lục Hanh Đạt cùng Lưu Nghị dẫn đi ăn, nhóc liền vui vẻ, ba ba lại không cho ăn, nhóc liền mất hứng, đơn giản như vậy. Cuối cùng Bánh Đậu vẫn khó khăn nuốt hết bát cháo, sau khi ăn thêm một cái bánh bao nhân thịt heo tâm tình mới tốt lên.
Ăn sáng xong Lưu Hằng dẫn Bánh Đậu xuống lầu trước, Lưu Hằng mới vừa mở cửa xe đã ngửi thấy mùi bia nồng nặc, hai cha con đồng thời cau mày.
Lưu Hằng mở hết cửa xe ra cho thông khí, cũng mở máy lạnh trước, Bánh Đậu lại chu mông nín thở, bò lên xe, sau đó tha ra một cái áo sơ mi nam ngập mùi rượu.
“Ba ba!” Bánh Đậu đưa áo tới trước mặt Lưu Hằng.
Lưu Hằng nhíu mày cầm lấy, mở ra thì thấy là một cái áo sơ mi nam xa lạ, không phải là của anh cũng chẳng phải của Vương Ân Thành, càng không có khả năng là của Bánh Đậu .
Bánh Đậu hít cái mũi nhỏ nhìn Lưu Hằng, sắc mặt Lưu Hằng dần dần đen lại, trong đầu đột nhiên hiện lên nét cười của Vương Ân Thành khi nhắc đến vị “Thực tập sinh càn quấy đến đáng yêu” kia.
Mà vị thực tập sinh đáng yêu của chúng ta, bởi vì buổi chiều trường học có luận văn biện hộ, cho nên ngày hôm qua đã xin tòa soạn báo nghỉ một ngày.
Ai ngờ buổi sáng thức dậy phát hiện trên giường vô cùng hỗn độn, trong phòng đầy mùi rượu pha lẫn một chút mùi kỳ quái, thắt lưng có hơi mỏi, nhưng những chỗ khác lại không có gì khó chịu.
Trần Lạc Phi chẳng hiểu ra làm sao đứng dậy mở cửa sổ thông khí, lúc xuống giường rốt cục ý thức được không đúng ở chỗ nào. Má nó! Quần lót hình viên đạn của lão tử đâu mất rồi! ! ?
Một đạo sấm sét nổ tung trong đầu Trần Lạc Phi! Thiếu chút nữa đem hắn chém thành từng mảnh!
Hắn nhớ rõ hôm qua sau khi tan sở đi ăn cơm và uống rượu với Vương Ân Thành, dường như mình uống quá nhiều, sau khi cơm nước xong hình như mình ôm đầu Vương Ân Thành nói gì đó. . . Sau đó thì sao? Hoàn toàn không nhớ rõ ! ! Mình làm sao trở về được cũng chẳng nhớ ra !
Vậy tại sao mình lại không mặc quần lót? Trong phòng còn có mùi kỳ quái này?
Trần Lạc Phi lập tức bật lên từ trên giường, xốc chăn gối tìm tòi, rốt cục tìm được một hộp bao cao su nhỏ.
Trong đầu Trần Lạc Phi “Oanh” một tiếng, choáng váng.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngày hôm qua mình thổ lộ không thành bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận khiêng Vương Ân Thành về ký túc xá ném lên giường. . . Thú tính đại phát ?
Không thể nào! ?
. : .
Vũ Vũ : Vũ lại trồi lên và không biết ngày tháng năm nào sẽ lặn tiếp, thật ra thì hôm nay lại định giở thói lười nhưng khi nhìn thấy wordpress đã cán mốc 2 triệu views thì quyết định không lười nữa, phải tăng năng suất làm việc để tri ân độc giả nữa chứ nhỉ (=`ω´=). Dù biết thời gian ngập lặn trong những chuyện gì đó của Vũ rất đáng bị cho ăn dép nhưng mọi người nhìn thấy chương 47 này rồi nhất định phải khen, phải khích lệ em nó đấy, để em nó còn cảm thấy tình thương bao la mọi người dành cho em nó *nổi da gà*
Cuối cùng, tung bông chúc mừng nhà này đã sưu tập được 2,006,718 dấu chân, em nó hứa *lại hứa* sẽ chăm chỉ, sẽ không tự phá kỉ lục lặn sâu của bản thân nữa. Mọi người đọc xong chương mới thì ngủ ngon nhé, bái bai.