Thư kí trưởng gọi điện thoại nội tuyến trước khi Lưu Hằng đi đón Bánh Đậu : “Lưu tổng, chuẩn bị xong hết rồi, phòng khách cùng nhà tắm đã sắp xếp ổn thỏa, dựa theo sự căn dặn của anh.”
“Tốt quá, cám ơn nhé.”
Lưu Hằng lái xe đến nhà trẻ đón Bánh Đậu, trên đường lúc chờ đèn đỏ gọi cho Vương Ân Thành vài cuộc điện thoại, vẫn luôn không có ai nhận. Lưu Hằng đoán chừng công việc của Vương Ân Thành rất bận, bèn gửi tin nhắn, nói cậu khi nào rảnh thì gọi lại.
Bánh Đậu cả ngày nay đều đắm chìm trong mớ tim hồng về quả cam lớn và quả cam nhỏ, cả ngày đặc biệt ngoan, ở trên lớp chăm chú vẽ tranh ca hát, thậm chí ngay cả giáo viên cũng phát hiện Bánh Đậu hôm nay không như bình thường, trên mặt cậu bé tràn đầy vẻ ngây thơ khờ dại, vốn bộ dạng đã xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ nhìn giáo viên có vẻ hết sức vui sướng, lại xinh đẹp nhu thuận rất nghe lời !
Lưu Hằng đến nhà trẻ đón Bánh Đậu, đi hơi sớm, đứng ở cửa chờ, Bánh Đậu nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy có một mình ba ba đứng đó, nhưng lại không có quả cam lớn mà mình tâm tâm niệm niệm. Bánh Đậu ngóng cổ đảo mắt ở bên ngoài vài vòng, xác nhận quả cam không tới đón mình, trong lòng thoáng có chút mất mát.
Nhóc nghĩ quả cam lớn hôm nay tại sao lại không đến? Quả cam nhỏ vẫn luôn chờ quả cam lớn tới đón nha!
Lưu Hằng dắt Bánh Đậu ra xe, lúc cài dây an toàn Bánh Đậu nằm úp sấp trên chỗ ngồi hỏi Lưu Hằng : “Ba ba, vì sao quả cam chưa tới vậy?”
Lưu Hằng nghiêng qua nhìn Bánh Đậu, xoa đầu nhóc, nghĩ thầm thằng nhỏ này thực sự bắt đầu gọi Vương Ân Thành là quả cam? Trên người Vương Ân Thành có hương vị cam thật sao? Sao mình không ngửi được?
Lưu Hằng nói : “Gần đây công việc tương đối bận.”
Đầu nhỏ của Bánh Đậu quay ngoắt qua một bên, đột nhiên chợt nghĩ hôm nay quả nhiên không nên tới nhà trẻ ! Mình hẳn là nên đi theo làm cái đuôi của quả cam! !
Bánh Đậu ngay lập tức nói : “Ngày mai con không đến nhà trẻ ! Con muốn đi theo quả cam!”
“Không được!” Lưu Hằng nghiêm mặt nói, Bánh Đậu và những đứa bé tuổi này luôn nhiều hoặc ít có cảm xúc bài xích trường học, không muốn đến trường hay tìm đủ mọi lý do, trong vấn đề trẻ con đi học Lưu Hằng luôn luôn không chút nào nhượng bộ.
“Ai biểu quả cam không đến đón con!”
Lưu Hằng khởi động xe, nhìn Bánh Đậu qua kính chiếu hậu : “Con ngoan ngoãn nghe lời đến trường, nhất định ngày mai quả cam sẽ tới đón con!”
Bánh Đậu mới không bị lừa đâu, “Ba cũng không phải là quả cam, làm sao mà biết được! ?”
“Ba biết hết, ngồi đàng hoàng, không được nằm úp sấp như vậy!” Lưu Hằng nghiêm mặt nói.
Vương Ân Thành không đi đón, Bánh Đậu giở tính trẻ con bắt đầu im lặng, cho dù Lưu Hằng nói gì nhóc cũng không hé răng, ngồi ở băng sau nghiêng cổ rên hừ hừ, không thèm nhìn Lưu Hằng.
Lưu Hằng thấy Bánh Đậu không nói lời nào, cũng chẳng nói thêm gì nữa, lái xe chở con về.
Lưu Hằng mở cửa, Bánh Đậu nhanh như chớp đẩy cửa đi vào, cởi giầy đi chân trần trên mặt đất, nhảy lên ghế sa lông ngồi nhìn Lưu Hằng, không lên tiếng, chỉ trừng mắt mím môi tỏ vẻ kháng nghị.
Lưu Hằng thay giày đi vào, buông balo nhỏ xuống cởi đồng hồ ra, túm nhóc con lên lầu hai.
Cặp chân nhỏ của Bánh Đậu khua khoắng loạn xạ trên không trung, cho rằng Lưu Hằng muốn đánh vào mông, dùng hết sức giãy dụa nhưng vẫn không lên tiếng, nhóc con đã nổi cơn bướng thì có mười con trâu kéo cũng không được.
Lưu Hằng xách Bánh Đậu đến trước cửa phòng khách lầu hai thì buông ra, ngồi xổm xuống, nhìn Bánh Đậu chỉ chỉ vào cửa lớn phòng khách nói : “Vào xem đi.”
Bánh Đậu nhướng mày : “Không xem, nhìn phòng đựng đồ cũ làm gì? !”
“Không còn là phòng chứa đồ nữa!” Lưu Hằng vừa nói vừa vươn tay đẩy cửa ra.
Bánh Đậu quay đầu giương mắt nhìn vào, thấy phòng này trước kia để rất nhiều tạp vật hiện tại thế nhưng được quét tước sạch sẽ, những đồ vật thượng vàng hạ cám bên trong toàn bộ đều biến mất.
Lưu Hằng ôm Bánh Đậu vào phòng, trong phòng khách sạch sẽ sáng ngời, ban công lớn hướng nam có cửa sổ sát đất, phòng nhìn vô cùng rộng mở, bên trong thu dọn thập phần sạch sẽ, chỉ là tạp vật hiện đều được mang đi, trong phòng cũng không có giường lớn, có vẻ hơi trống trải.
Bánh Đậu mở to hai mắt nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đột nhiên quay đầu nhìn Lưu Hằng, “Có người muốn vào ở trong nhà của chúng ta sao?” Dừng một chút, đầu nhanh chóng quay ngoắt đi, “Người kia muốn tới ở đây sao! ?” Bánh Đậu hoảng sợ ! Nhóc sao lại quên mất chuyện ba ba còn có một người bạn trai chứ! ?
Biểu cảm của Bánh Đậu thay đổi chỉ trong nháy mắt, ban đầu là nghi hoặc đến tìm tòi nghiên cứu, về sau thì biến thành phẫn nộ, nhóc nhìn Lưu Hằng rồi nắm chặt tay nhỏ, buông ra từng chữ, ” Không được để chú ấy vào ở đây!”
Lưu Hằng thấy Bánh Đậu thật giống như một chú sư tử con, biết lãnh địa bị xâm phạm cho nên vô cùng phẫn nộ, nhe răng giơ vuốt, chỉ còn thiếu xù lông dựng thẳng đuôi lên mà thôi !
Lưu Hằng sờ sờ mái tóc mềm mại của Bánh Đậu : “Ai nói là chú ấy?”
Bánh Đậu : “Không phải là chú ấy sao?”
Trong phòng có một cái ghế đệm dài, Lưu Hằng ôm Bánh Đậun gồi lên đó, thả đậu đỏ ngồi lên chân mình, cúi đầu nhìn con nói : “Không phải, đã chia tay rồi.”
“Ah?” Bánh Đậu giật mình.
Lưu Hằng : “Đã chia tay, phòng này không phải chuẩn bị cho chú ấy, mà là cho quả cam lớn của con đó.”
Bánh Đậu kinh ngạc đến ngây ngẩn cả người, ngồi ở trên đùi Lưu Hằng ngước cổ nhìn anh, ánh mắt mở lớn hết cỡ, chậm rãi từng chút một, biểu cảm từ kinh ngạc biến thành hưng phấn.
“Thật sao? Là cho quả cam hả ? Quả cam ? ! !” Bánh Đậu nói một hồi thanh âm bắt đầu the thé lên, hận không thể kêu to ra tiếng, ngồi ở trên đùi Lưu Hằng nhấp nhổm, hưng phấn cầm quần áo của Lưu Hằng : “Dành cho quả cam ! Quả cam !”
Lưu Hằng nhìn Bánh Đậu hưng phấn đến độ nói chuyện líu cả lưỡi, biểu cảm đầy vẻ sống động như thế, không hề là nét mặt lạnh lùng thản nhiên chẳng bao giờ thay đổi như trước, mặt mày cùng ánh mắt đều là vẻ phấn khởi, Lưu Hằng nhìn bộ dáng kích động của Bánh Đậu, trong lòng lại cảm thấy vạn phần may mắn.
Cảm khái có thể gặp được Vương Ân Thành, may mắn mình cũng thích Vương Ân Thành, thích quả cam lớn của Bánh Đậu, thích người đàn ông mà nhất cử nhất động đều làm cho mình bận lòng như vậy.
Lưu Hằng ôm Bánh Đậu, hai cha con bắt đầu bàn bạc, nên làm như thế nào để khiến cho quả cam vào ở đây.
Bánh Đậu hưng phấn hoa tay múa chân nói sẽ khóc lóc làm nũng, còn nói với Lưu Hằng mình cũng phải dọn đến phòng khách ở chungvới Vương Ân Thành, mà Lưu Hằng thì suy nghĩ nên làm sao để Vương Ân Thành chịu dọn vào ở.
Lưu Hằng biết Vương Ân Thành là một người có nguyên tắc trong cuộc sống, trước đây cậu ký vào bản thỏa thuận, cũng đáp ứng là sẽ không có quá nhiều lui tới cùng Lưu Hằng trong cuộc sống cá nhân, trên thực tế cậu cũng đã làm như vậy, cho tới nay Vương Ân Thành cùng với chính mình trên cơ bản không có qua lại gì, ngoại trừ công việc thì chính là Bánh Đậu, những lúc khác hầu như không có gì để nói.
Quá khứ của Vương Ân Thành thật sự rất đáng sợ, cậu bao bọc nội tâm của mình trong một cái vỏ an toàn, có thể hờ hững nhìn thấy hết mọi chuyện bên ngoài, thậm chí đối với thế sự rất thờ ơ. Lưu Hằng nghĩ nếu mình theo đuổi Vương Ân Thành theo cách giống như những người đàn ông bình thường khẳng định là không được, vỏ bọc của Vương Ân Thành quá dầy, anh chẳng những không thể phá vỡ, làm không khéo còn sẽ gây tổn thương cho cậu.
Nhưng cũng may hai người hoàn toàn không phải người xa lạ, giữa họ còn có một Bánh Đậu, Bánh Đậu chính là mối ràng buộc và vũ khí tốt nhất của Lưu Hằng!
Bánh Đậu chỉ cần tỏ ra dễ thương nũng nịu là Vương Ân Thành liền mềm lòng, Bánh Đậu vừa bỉu môi nhăn mày, Vương Ân Thành hận không thể đem tâm của mình cùng cả thế giới dâng lên cho con.
Lưu Hằng biết mình không có cách nào vượt qua ranh giới giữa bọn họ để thuận lợi theo đuổi được Vương Ân Thành, nhưng dù thế nào cũng phải nghĩ biện pháp, anh thật sự không thể chịu đựng được trong tương lai có một ngày chính mình nhìn Vương Ân Thành ôm Bánh Đậu, bên cạnh là một người đàn ông khác, cảnh tượng đó chỉ vừa thoáng qua thôi, đã khiến Lưu Hằng cảm thấy khủng hoảng trầm trọng.
Lưu Hằng cùng Bánh Đậu trước thì nói muốn mang Vương Ân Thành trở về, hiện tại hai cha con dán đầu vào nhau bàn bạc, nên làm như thế nào để Vương Ân Thành dọn về.
Bánh Đậu nắm chặt tay nhỏ, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt ra pháp trường chịu chết : “Muốn con khóc hay là không! ?”
Lưu Hằng hỏi : “Khóc được sao?”
Bánh Đậu nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ, nhóc vốn là một đứa không hay khóc, bị đánh cũng không khóc, huống chi là giả bộ, vì thế nói : “Chỉ có thể gào ra tiếng, còn nước mắt không rơi xuống được.”
Lưu Hằng biết Bánh Đậu khóc không được, vì thế nói : “Con có thể nói với quả cam, buổi tối nhớ cậu ấy đến ngủ không được.”
Bánh Đậu gật gật đầu, sau đó lại nói : “Vậy có khi nào mama kêu con đến chỗ của mình hay không ?”
Lưu Hằng lúc này cũng không phát hiện mình đang bắt đầu dạy con nói dối : “Thì con nói nơi đó giường không thoải mái.” Dừng một chút : “Nếu như cậu ấy định đổi giường, con liền nói phòng ở đó ngột ngạt.”
Bánh Đậu bĩu môi : “Vạn nhất đến lúc đó quả cam đổi phòng thì sao?”
Đáy mắt Lưu Hằng chợt lóe, buồn bã nói : “Vậy vừa vặn con có thể nói, đổi phòng chi bằng ở nơi này, con đã quen thuộc, đổi phòng khác con ngủ không được!”
Bóng đèn trong đầu Bánh Đậu sáng ngời, gật đầu phe phẩy cái đuôi, hai mắt lóe sáng : “Đúng rồi ! Hay quá !” Còn nói thêm : “Con muốn ngủ chung một phòng với quả cam lớn!”
Lưu Hằng xoa đầu con : “Có thể, bất quá trước hết con phải đưa được quả cam về nhà đã!”
Bánh Đậu cắn môi hung hăng gật đầu : “Con nhất định sẽ kêu được quả cam về đây ở!”
Đầu này Lưu Hằng cùng con bàn bạc xong nên như thế nào để quả cam lớn dọn về đây, thì không bao lâu sau đầu bên kia Vương Ân Thành nhận được điện thoại.
Lưu Hằng thản nhiên như mọi khi không nói thêm gì, đưa điện thoại cho Bánh Đậu, ẵm con ngồi lên chân mình, giúp nhóc con đỡ di động, ghé tai nghe cuộc đối thoại của hai người.
Bánh Đậu nhìn nhìn Lưu Hằng, tiếp đó bằng giọng mềm nhũn, bắt đầu nói : “Quả cam quả cam, sao hôm nay không tới đón con! ?”
Nghe được âm thanh Bánh Đậu gọi “Quả cam” trong lòng Lưu Hằng mềm nhũn, anh nghĩ Vương Ân Thành ảnh hưởng rất lớn đến Bánh Đậu, cho nên mới biến một đứa bé tính tình cứng ngắc, không có chút đáng yêu của con nít thành một bánh bao mềm nhũn nhu thuận bây giờ chăng?
Đầu kia điện thoại Vương Ân Thành nghe được con gọi mình là quả cam, cười sủng nịch, giải thích : “Bởi vì quả cam buổi tối phải tăng ca mà? Hôm nay con có ngoan hay không?”
Lưu Hằng ngồi bên cạnh nghe, đột nhiên lại nghĩ kỳ thật Bánh Đậu cũng cải biến sinh hoạt của Vương Ân Thành, Vương Ân Thành là một người nhìn lạnh nhạt xa cách như vậy, hiện tại cũng thường xuyên nở nụ cười, mà còn hết sức tự nhiên ôn hòa.
Bánh Đậu : “Rất ngoan rất ngoan ! Hôm nay thầy giáo hướng dẫn tụi con học vẽ bằng phấn, con vẽ vài đứa bạn, tụi con còn ca hát, rồi lại vẽ!” Bánh Đậu bắt đầu nói lan man qua điện thoại với Vương Ân Thành về những gì mình đã làm ở nhà trẻ. Vương Ân Thành ở bên kia kiên nhẫn nghe từ đầu đến cuối, thỉnh thoảng a một tiếng hoặc là khen nhóc ngoan quá.
Lưu Hằng giúp Bánh Đậu đỡ ống nghe điện thoại, nhìn Bánh Đậu ngồi trên đùi mình nói chuyện huyên thuyên cùng mama ấm áp như vậy, cảm xúc trong lòng hơi phức tạp, chính mình hoàn toàn chen không lọt vào không gian của hai “Mẹ con”, tuy ở bên cạnh nhìn thôi cũng đã rất thỏa mãn, nhưng vẫn nhịn không được hy vọng mình cũng có thể nói mấy câu.
Bánh Đậu trò chuyện một hồi không biết nghĩ gì, đột nhiên ngước mắt liếc nhìn Lưu Hằng một cái, hai cha con tâm ý tương thông, Lưu Hằng gật gật đầu, Bánh Đậu bắt đầu nói với Vương Ân Thành ở đầu kia điện thoại : “Thật là mệt mỏi nha, còn chưa ăn cơm mà đã mệt thế này rồi!”
Vương Ân Thành : “Vây thì ăn sớm một chút rồi tắm rửa lên giường đi ngủ, ngày mai quả cam đi đón con.” Vương Ân Thành đã hoàn toàn chấp nhận xưng hô của Bánh Đậu đối với mình.
Bánh Đậu há miệng, làm bộ ngáp một cái : “Ngày hôm qua ngủ không ngon gì cả! Chẳng thoải mái chút nào.”
Vương Ân Thành sửng sốt : “Không thoải mái?”
Bánh Đậu nhanh chóng gật đầu lia lịa : “Đúng vậy đúng vậy! Chẳng thoải mái chút nào, đầu óc váng vất, con quen ngủ giường nhỏ của mình mà!”
Lưu Hằng ôm Bánh Đậu, trong lòng thở dài, điều này cũng không phải mình dạy, sao nói thuận miệng như vậy? Bánh Đậu rất dễ ngủ, đưa nhóc ra nước ngoài cũng không bị sai biệt múi giờ, dính gối liền ngủ, say như chết, sét đánh cũng chưa chắc tỉnh.
Vương Ân Thành không nghĩ tới ngày hôm qua con ngủ ở chỗ mình thế nhưng không được ngon giấc, nhất thời cảm thấy áy náy lại tự trách, nói : “Vậy hôm nay đi ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai quả cam sẽ tới gặp con.”
Bánh Đậu mặc kệ, kịch bản tuy rằng không phải như vậy, nhưng vì sao phải ngày mai mới có thể nhìn thấy quả cam mà không phải hôm nay? Hôm nay quả cam tan tầm cũng có thể lại đây nha! !
Bánh Đậu ở trong ngực Lưu Hằng vặn vẹo, cổ họng rên hừ hừ : “Không sao không sao, hôm nay muốn nhìn thấy quả cam ngay! Hơn nữa nhà của con không có sữa tắm mùi cam, con muốn sữa tắm có mùi cam!”
Vương Ân Thành vừa nghe Bánh Đậu ở đầu kia điện thoại ra sức làm nũng, lại còn muốn gặp quả cam rồi sữa tắm mùi cam, bất đắc dĩ nói : “Ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai quả cam tới gặp con!”
Bánh Đậu khóc òa lên, gặp mặt giả bộ nhõng nhẽo thì không làm được, nhưng qua điện thoại nhóc sẽ dễ dàng hơn, “Không chịu! Muốn quả cam ngay bây giờ! Chính là muốn quả cam! Quả cam lại đây con mới ăn cơm, quả cam không đến con sẽ không ăn cơm, cũng không thèm ngủ ! Hừ!” ╭(╯^╰)╮ nói xong còn rất kiêu ngạo ôm ngực bĩu môi, hất cổ lên.
Lưu Hằng thấy cũng đã đến lúc mình nên lên sân khấu, cầm điện thoại đến bên tai, làm bộ bình tĩnh hỏi : “Alo? Vừa mới nói cái gì vậy? Bánh Đậu có vẻ mất hứng?”
Vương Ân Thành nghe Lưu Hằng nói Bánh Đậu mất hứng, trong lòng vô cùng không thoải mái, cho dù kêu cậu hái trăng sao để dỗ con cũng được, tuy rằng cảm thấy tới chỗ Lưu Hằng không tốt lắm, nhưng tựa như trước đây cậu đã nói với Lý Quyên, chỉ cần con yêu cầu cậu sẽ ở lại, trừ phi có một ngày nó thật sự không cần nữa, cậu mới có thể rời đi.
Vương Ân Thành không giải thích nhiều cùng Lưu Hằng, chỉ nói : “Tới chỗ anh có tiện không? Bánh Đậu muốn tôi qua đó.”
Lưu Hằng nhìn xuống Bánh Đậu, nhóc con tựa đầu vào ngực, nghiêng lỗ tai mở to hai mắt nghe lén, còn mím môi nhìn Lưu Hằng.
“Tiện mà, cậu qua đây đi.” Dừng một chút, “Mang cả quần áo nữa.” Mang theo quần áo để tắm rửa, sẽ không có tình trạng viện cớ ‘Trở về lấy quần áo’ mà lâm trận bỏ chạy.
“Vậy được rồi.”
Bánh Đậu ghé vào ngực Lưu Hằng nghe lén, vừa nghe đầu kia điện thoại Vương Ân Thành nói được, vội vàng lớn tiếng : “Mang cả sữa tắm hương cam qua nữa nhé!”
Lưu Hằng vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Đậu, không nói tiếng nào cong môi cười, rồi cúp điện thoại.
Sau khi về nhà Vương Ân Thành cầm bức tranh cát xoay vòng vòng trong phòng khách, không biết nên treo ở đâu, bức tranh cát không lớn, nhưng đối với Vương Ân Thành mà nói nó có ý nghĩa quá to lớn, cậu cảm thấy treo chỗ nào dường như cũng không vừa ý.
Cuối cùng nghĩ nghĩ, quyết định treo trên vách tường đối diện đầu giường, mỗi ngày vừa thức giấc liền nhìn thấy.
Trong nhà không có đinh, Vương Ân Thành tạm thời đặt ở tủ đầu giường, xoay người cầm vài bộ quần áo cùng chai sữa tắm mùi cam đang sử dụng rồi ra khỏi nhà.
Khi đến nhà, đồ ăn Lưu Hằng kêu bên ngoài vừa vặn được đem đến, Bánh Đậu đứng ở huyền quan nhìn Vương Ân Thành, lại ngó ngó gói to trong tay Vương Ân Thành.
Lưu Hằng ngồi bên cạnh bàn nhìn Vương Ân Thành đổi giày, lại nhìn nhìn Bánh Đậu đang xoay lưng lại phía mình, thầm nghĩ nhóc này gần đây thật sự là càng ngày càng khờ khạo, nếu cứ tiếp tục như vậy, qua một thời gian nữa có thể nào sẽ bắt đầu si ngốc hay không? !
Vương Ân Thành thay dép đi vào, gật đầu chào hỏi, Lưu Hằng cũng gật đầu, đứng lên đón Vương Ân Thành, kiểu ở chung khách khách khí khí với Vương Ân Thành như bây giờ là tốt nhất, mọi việc cứ tiến hành tuần tự sẽ từ từ mà đến, không thể gấp.
Ba người cùng ngồi vào bàn ăn cơm chiều, Bánh Đậu vì muốn giữ lại Vương Ân Thành bắt đầu ra sức nhõng nhẽo, không tự ăn cơm, còn chọn chọn bỏ bỏ, nào là hành và cà rốt không ăn, bầu cũng phải lột da, nó đã mỏng manh như vậy còn phải giúp nhóc bỏ da đi mới chịu ăn.
Lưu Hằng im lặng bàng quan, nhìn Vương Ân Thành đặc biệt kiên nhẫn giúp nhóc con gắp đồ ăn, không hề biểu hiện ra nửa phần không kiên nhẫn hoặc là ngại phiền toái, rất cẩn thận giúp Bánh Đậu lựa cà rốt hành tây ra, mắt rủ xuống, tư thế nhìn đặc biệt thoải mái.
Có điều Lưu Hằng sau khi đón Bánh Đậu không quay về công ty, mà ở đó cũng không thiếu việc cần Lưu Hằng xử lý, lúc ăn cơm hết người này tới người kia gọi điện thoại lại đây. Lưu Hằng nghe vài cuộc, cơ bản đều là xin chỉ thị về vấn đề tài chính, anh biết mình hôm nay nhất định phải tăng ca.
Vương Ân Thành vẫn đang còn đút con ăn cơm, Lưu Hằng đã ăn xong miếng cuối cùng lau miệng, quay qua nói với Vương Ân Thành : “Công ty bận việc, không biết tới bao giờ, cậu trông con nhé.”
Vương Ân Thành gật đầu, Lưu Hằng lại nói với Bánh Đậu : “Đi ngủ sớm một chút có biết không?” Biểu tình trông có vẻ nghiêm túc, nhưng hai cha con đều hiểu ánh mắt của nhau — Nhất định phải giữ được người!
Sau khi Lưu Hằng đi, Vương Ân Thành vì mãi lo cho con ăn no nên chính mình cũng không ăn được bao nhiêu, cậu xách Bánh Đậu đi tắm rửa, con trẻ đêm qua ngủ không được ngon giấc, hôm nay cần phải đi ngủ sớm một chút.
Bánh Đậu thoát quần áo lộ ra mông nhỏ bước vào bồn tắm lớn, đồng thời còn muốn tắm chung với Vương Ân Thành.
Vương Ân Thành tắm cùng Bánh Đậu, dùng sữa tắm hương cam, đứa lớn lẫn đứa nhỏ cả người đều là bọt trắng xóa trong mắt, hai người chính là một quả cam lớn thơm ngào ngạt và một quả cam nhỏ thơm phưng phức.
Vương Ân Thành xát xà bông chà mông nhỏ và các ngóc ngách của Bánh Đậu, nhóc con bị nhột cười khanh khách không ngừng, mắt nheo lại, biểu tình rất vui vẻ.
Hai cha con tắm rửa xong mặc quần áo vào, Vương Ân Thành đem con vào giường, Bánh Đậu ôm cổ Vương Ân Thành không cho cậu rời đi, nói phải cùng nhau ngủ, vì thế Vương Ân Thành ôm bé con trong ngực dỗ cho nhóc ngủ.
Bánh Đậu vừa mới tắm rửa xong, cả người thơm ngào ngạt , hai má đỏ bừng, tựa như một cái cái bánh nếp nằm cuộn mình trong ngực Vương Ân Thành.
Bánh Đậu cọ cọ vào ngực Vương Ân Thành, ra sức hít hít, mũi miệng tràn ngập mùi cam, nhóc cảm thấy hạnh phúc vô bờ, bất quá bạn nhỏ Bánh Đậu vẫn không quên ánh mắt trước khi đi của ba ba, vì thế nằm trong ngực Vương Ân Thành nói : “Quả cam quả cam, giường ở chỗ ba con ngủ không được làm sao bây giờ?”
Vương Ân Thành ôm con, đó cũng là vấn đề khiến cậu rối rắm, cậu cũng chưa nghĩ đến việc con ngủ quen giường : “Đổi giường khác con ngủ được không?”
Bánh Đậu lập tức lắc đầu, so với lúc Lưu Hằng dạy vài giờ trước còn kiên quyết hơn nhiều : “Vẫn ngủ không được ! Chỉ có ở trên giường nhỏ của mình mới ngủ được .”
Vương Ân Thành thầm nghĩ mình cũng không thể đem giường của Bánh Đậu dọn về nhà được, đành phải nói : “Vậy là Bánh Đậu chỉ có thể ngủ ở nhà rồi.”
Bánh Đậu bắt đầu vẫy vẫy cái đuôi : “Vậy quả cam sau này cũng ở đây, ngủ chung với con.”
Vương Ân Thành : “Quả cam có công việc phải làm, về sau sẽ cố gắng đi đón con tan học được không?”
Bánh Đậu mất hứng, chu miệng : “Ba ngủ ở đây cũng có thể đi làm nha, ở cùng con đi mà! !”
Vương Ân Thành nhìn Bánh Đậu, không biết nên nói như thế nào, cậu không biết Lưu Hằng giải thích quan hệ của bọn họ như thế nào, nhưng hiển nhiên nếu cậu vào đây ở là trái với thỏa thuận, liều lĩnh xâm nhập cuộc sống của Lưu Hằng. Nhưng Bánh Đậu chờ mong mình và bé ngủ chung với nhau như vậy, Vương Ân Thành lại không đành lòng cự tuyệt.
Giống như đời này cậu chưa từng gặp phải chuyện gì làm cho mình do dự như vậy, trước nay cậu vẫn luôn hết sức rõ ràng mình muốn và không cần cái gì, biết giới hạn ở trong lòng, hiểu được mình không thể đụng vào cái gì. Nhưng Bánh Đậu thì rất khác biệt, Vương Ân Thành không có cách nào dùng lý trí và nguyên tắc để áp dụng với Bánh Đậu, vì cậu luôn đặt Bánh Đậu ở vị trí cao nhất.
Mềm lòng, do dự, không ngừng nhượng bộ. . . Cho tới bây giờ Vương Ân Thành cơ hồ không cho rằng mình có tâm tính như vậy, hiện giờ đối mặt Bánh Đậu, xem như đều bộc lộ ra cả.
Lưu Hằng trở về công ty, tiến vào tòa nhà Hoa Vinh quốc tế thì đi thẳng đến phòng họp mở hai cuộc thảo luận, trước sau cách nhau ba phút đồng hồ, một nhóm người vừa đi ra thì nhóm khác lại tiến vào, chỉ có Lưu Hằng cùng thư kí vẫn ngồi yên một chỗ.
Sau khi tan họp Lưu Hằng vẫn như trước không đi, cũng giữ thư kí lại, “Dự án hợp tác với dược phẩm G đã đàm phán xong, bên kia họ cũng đã xác định người được chọn, dự án không có bất cứ vấn đề gì, kinh phí bổ sung cho dự án chúng ta cũng đã phê duyệt.”
Lưu Hằng : “Người chúng ta đề cử cũng xác định rồi sao?”
Thư kí gật đầu : “Bên đó đã thông qua, nói không có vấn đề gì, về phía nhân viên đều đã xác định.” Lưu Hằng gật đầu, thư kí tiếp tục báo cáo : “Dự án hợp tác với phía nước ngoài lần này, tất cả quá trình đều hoàn thành xong.”
Lưu Hằng : ” Người được đề cử có cự tuyệt không?”
Thư kí tổng giám đốc : “Không có, bên kia điện thoại cho biết đã đồng ý, không có cự tuyệt, dù sao một hạng mục lớn như vậy sẽ không có ai đành cự tuyệt, được cả danh lẫn lợi mà.”
Lưu Hằng gật đầu, ý bảo thư kí không bận việc gì có thể đi trước, thư kí rời đi, Lưu Hằng ngồi một mình trong phòng hội nghị rộng lớn, laptop đặt trước mặt, anh mở email ra, lại click vào phần tư liệu mang thai thuê của Vương Ân Thành.
Anh đã biết trước, rằng Chu Dịch An sẽ không cự tuyệt, một người lý trí như vậy biết mình muốn cái gì sẽ nắm bắt lấy cái đó, làm sao có thể bỏ qua cơ hội lớn và tốt như vậy chứ?
Sáu năm trước bỏ qua tình cảm vì tiền đồ nhanh chóng xuất ngoại, kỳ thật sẽ rất nhiều người đều sẽ lựa chọn như vậy, lựa chọn của Chu Dịch An năm đó không gì đáng trách, có điều phương pháp làm cho người ta thất vọng, một câu chia tay cũng không có, chỉ nói phải xuất ngoại rồi cắt đứt mọi liên lạc.
Chuyện xảy ra sau đó cũng hoang đường khiến người ta giật mình.
Tình yêu và bánh mì chỉ có thể chọn một trong hai, lúc đó phải cân nhắc lựa chọn như thế nào? Phần lớn người có lý trí sẽ từ bỏ tình yêu, chạy theo bánh mì, bởi vì nghèo hèn tuy không chà đạp lên tình yêu, nhưng nó sẽ phá hủy tình yêu.
Chu Dịch An hẳn là vẫn còn thích Vương Ân Thành, bằng không cũng sẽ chẳng điện thoại đến chất vấn mình, nhưng thích vẫn chưa đủ, chất vấn lại càng hời hợt, Lưu Hằng muốn làm gì không cần giải thích cùng Chu Dịch An, bọn họ đã chia tay, cho dù người nói chia tay là ai, anh cũng không định đem Vương Ân Thành chắp tay tặng cho người khác.
Vương Ân Thành là một người hiểu biết như vậy cũng sẽ không muốn cùng Chu Dịch An lại có điều gì ràng buộc, Chu Dịch An nếu có một tương lai tốt vẫn sẽ chạy mất, Lưu Hằng cũng không cảm thấy mình làm điều gì quá đáng hoặc là đê tiện.
Anh chỉ cung cấp một điều kiện, quyền lựa chọn hoàn toàn ở trong tay Chu Dịch An, hắn có thể lựa chọn không đi, nhưng mà hắn chẳng làm thế.
Lưu Hằng gập laptop lại, anh nghĩ nếu Chu Dịch An lựa chọn không đi thì mình sẽ làm như thế nào?
Anh nhếch môi nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, âm thầm nói, không có nếu, không tồn tại nếu với Chu Dịch An, hắn đã lựa chọn rồi.
Lúc Lưu Hằng trở về đã rất khuya, gần 12h đêm, khi anh mở cửa tiến vào huyền quan phát hiện đèn vẫn còn sáng, Vương Ân Thành ngồi ở trên ghế sa lông.
Lưu Hằng đang đổi giày cảm thấy sửng sốt, nhìn Vương Ân Thành, Vương Ân Thành đứng lên, đặc biệt chăm chú nhìn Lưu Hằng.
Lưu Hằng đổi giày đi vào, kéo cổ áo, trái tim đột nhiên đập rất nhanh, bang bang trong ngực, trực giác mách bảo Vương Ân Thành muốn nói chuyện ở lại đây với mình.
Đèn đại sảnh đều mở hết lên, Lưu Hằng cùng Vương Ân Thành ngồi đối mặt trên ghế sa lông, gương mặt hai người trong mắt đối phương cũng không phải thật rõ ràng, nhưng lúc này đây giữa hai người không khí rất trầm mặc.
Vương Ân Thành mở miệng nói : “Bánh Đậu hôm nay nói ngủ ở nhà tôi không quen, lạ giường khiến nó khó ngủ.”
Lưu Hằng gật đầu : “Nó luôn luôn quen giường.” Ngủ say còn hơn heo.
Vương Ân Thành : “Trong vấn đề con cái tôi không thể chỉ dựa theo ý mình, dù sao anh cũng là cha của đứa nhỏ.”
Lưu Hằng : “Cậu định nói gì.”
Vương Ân Thành : “Hôm nay Bánh Đậu nói, nó hy vọng tôi về đây ở, nhưng lúc trước chúng ta từng có thỏa thuận, sẽ không làm ảnh hưởng đến sinh hoạt cá nhân của nhau.”
Lưu Hằng : “Bánh Đậu nói vậy sao?” Là tôi dạy nó đó .
Vương Ân Thành gật đầu : “Đúng vậy.”
Lưu Hằng : “Cậu có thể nói ra suy nghĩ của mình.”
Vương Ân Thành bèn nói thẳng ra : “Khẳng định là con không biết quan hệ của chúng ta, nó đề xuất yêu cầu đều căn cứ vào góc độ của một gia đình, nhưng hiển nhiên chúng ta không phải vậy, nó hy vọng tôi ở lại, nhưng nếu là vậy thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống riêng tư của anh.”
Sau khi nói xong Vương Ân Thành nhìn Lưu Hằng, Lưu Hằng cũng liếc nhìn cậu, rồi ngó xuống bàn trà, bộ dáng giống như đang suy xét hết hơn nửa phút, mới ngước mặt nói : “Sẽ không ảnh hưởng gì đâu, cậu cứ dọn lại ở đi.”
“?” Vương Ân Thành nhịn không được chân mày cau lại, vẻ giật mình trong mắt rất rõ ràng : “Thật sự không ảnh hưởng sao?”
Lưu Hằng dựa lưng vào lưng ghế sô pha nhìn Vương Ân Thành : “Con nít không hiểu chuyện, nhưng chúng ta là người trưởng thành không phải sao? Bánh Đậu hy vọng có gia đình, vậy thì cho nó một gia đình là được rồi, một nhà ba người là kiểu mà trong lòng con trẻ chờ đợi, nó yêu cầu có một gia đình đầy đủ, hơn nữa nó rất thích cậu, vô cùng thích, tôi không thể để cho nó thất vọng.”
Vương Ân Thành nhìn Lưu Hằng, trong lòng âm thầm sợ hãi cảm thán, Lưu Hằng vẫn luôn một mình nuôi dạy con, trong nhà đều không mời bảo mẫu hay người làm chăm sóc cho con, đều là Lưu Hằng tự mình làm cả, trước kia cậu đã cảm thấy Lưu Hằng vì con mà hy sinh rất nhiều, nhưng lại không nghĩ qua ở trên phương diện này Lưu Hằng lại sẽ lần thứ hai lui bước.
Đồng thời một câu kia của Lưu Hằng “Một nhà ba người” cũng làm cho Vương Ân Thành run sợ, một người vốn bình thản như cậu nay đột nhiên tâm tình giống như bị cái gì đánh vỡ, có điều gì đó ở trong lòng đột nhiên đâm chồi nảy lộc.
“Một nhà ba người là kiểu mà trong lòng con trẻ chờ đợi”
Trái tim Vương Ân Thành giống như bị cái gì bóp chặt, tứ chi toàn thân tràn dâng các loại cảm xúc không nói nên lời, trong đầu như bức tường bị đổ sụp xuống, cuối cùng chỉ còn lại cái cái ý tưởng mờ nhạt — “Một nhà ba người”.